Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cả đêm không ngủ, Phó Nghiên tựa vào trước cửa sổ nhìn bầu trời, rồi nhìn thấy mặt trời đỏ kia xuất hiện phía chân trời, tỏa ra vô số kim quang chói mắt, một ngày mới đã bắt đầu, ngày hôm qua đã thành quá khứ, mặt trời mọc ở phía đông lặn về phía tây vòng đi vòng lại, trong d[dlqd lúc đó mọi người biến hóa không ngừng, không ai biết được sau khi mặt trời lặn rồi lại mọc lên sẽ xuất hiện chuyện gì, chúng ta chỉ biết ngày hôm qua. Ngày cũ đã qua, chúng ta lại đối mặt một ngày mới, chúng ta không thể làm gì khác hơn là sống trong hiện thực.
Tiểu Tứ thấy sư phụ sư nương đều đến Tây Thiên, khóc đến mức chết đi sống lại, Phó Nghiên ngồi ở một bên, mặt vô hồn sắc, cũng không nói nhìn hắn. Chờ hắn khóc mệt mới phân phó hắn một số chuyện.
Đúng như Phó Nghiên đoán, hắn khóc hai canh giờ, cuối cùng không còn khóc được nữa, sau đó ba người ngồi ở trước di thể, không nói một lời.
Cho đến khi bọn cữu cữu, Mạc Lãng tiến đến, mới phá vỡ không khí yên tĩnh như chết trong phòng.
Lộ Lộ cẩn thận đi theo sau lưng cữu cữu cũng không nói chuyện, cữu cữu thấy tình hình này cũng không nói thêm cái gì, trực tiếp mở miệng hỏi: “Sư phụ có giao phó gì không?”
Phó Nghiên thuật lại một lần lời nói của sư phụ lúc còn sống, cữu cữu bình thản nói: “Không hổ là Mạnh thần y, tâm chi sở hướng, theo gió cuốn đi, cũng đến lúc rồi.”
Trong mắt nương tử của Tiểu Tứ hiện ra không hiểu, cuối cùng hỏi: “Thông thường là nhập thổ vi an, vì sao Mạnh sư phụ lại muốn hỏa thiêu?”
Phó Nghiên cười cười không nói gì, cữu cữu cũng cười cười không nói.
Ánh mặt trời sáng rực rải xuống đất, trong sân có nhiều thêm mấy phần ấm áp, nhưng chính là bởi vì cảm giác này, di thể của sư phụ và sư nương trong đống củi càng lạnh lẽo hơn.
Mạc Lãng cầm cây đuốc ném vào đống củi, trong nháy mắt lửa mạnh hừng hực, trong sân hoàn toàn tĩnh mịch. Chỉ có thể nghe thấy âm thanh đùng đùng của củi bị đốt.
Nhìn hai cỗ di thể trong lửa lớn từ từ biến mất, từ trong đống lửa truyền đến mùi cháy khét, hóa hai người thành tro bụi, trong lòng nàng lại đau nhói, nước mắt theo hốc mắt rơi xuống, Phó Nghiên biết rõ đây là mong muốn của sư phụ và sư nương, đây là hạnh phúc của hai người, nàng nên vì bọn họ mà vui mừng mới phải, nhưng nàng không phải Thánh Nhân, không phải Trang Tử, nàng không có vĩ đại như vậy, nàng không thể đánh trống thổi kèn, dù sao người thân mình qua đời là một nỗi đau ức chế rất thống khổ.
Lộ Lộ nắm chặt tay Phó Nghiên, Phó Nghiên biết, đây là an ủi.
Hỏa hoạn đốt sạch, chỉ chừa tro tàn, Phó Nghiên không đành lòng nhìn nữa, không thể làm gì khác hơn là nhờ Lộ Lộ đỡ nàng vào nhà.
Lộ Lộ vẫn ngưng mắt nhìn nàng, qua một hồi lâu mới mở miệng: “Chừng nào muội lên Nam Sơn?”
Phó Nghiên biết Lộ Lộ không yên lòng nhìn nàng một thân một mình, ôm tâm tình như vậy đi xa nhà. Mà nàng lại muốn thừa cơ hội này có thể an tĩnh lại, nàng không muốn nói chuyện nhiều, chỉ là do nàng rất mệt.
“Sáng mai nghỉ ngơi một ngày liền lên đường, muội muốn đi một mình.”Phó Nghiên mệt mỏi chống mặt.
“Tạm biệt với Dự vương không?”Lộ Lộ vẫn không yên lòng.
Phó Nghiên cự tuyệt: “Muội không muốn nói thêm nữa, muội mệt quá, có thể để cho muội yên tĩnh không. Muội không muốn nói, không muốn gặp ai.” Phó Nghiên nằm trên bàn cúi đầu không nói thêm gì nữa.
Lộ Lộ không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ lắc đầu, đóng cửa lại đi ra ngoài.
Phó Nghiên ngủ suốt một ngày, cho đến khi cữu cữu đến phòng nàng, nàng mới dậy.
“Hoàng thượng đã hạ mệnh, phái Vương Nham lĩnh mười vạn quân xuất chinh chinh phạt bộ lạc Lạp Sắt ở biên cương, ta là giám quân, ngày mai sẽ lên đường. Chuyện của ngươi và vương gia cữu cữu đã biết, chắc hẳn hơn thiệt trong đó ngươi đã biết, cữu cữu không có ở trong phủ, tất cả đều nghe theo an bài của Mạc Lãng.”Cữu cữu nghiêm túc nhìn nàng.
Phó Nghiên nghỉ ngơi một ngày liền lên đường, tiễn cữu cữu đi rồi mới lên Nam Sơn, không tới nói lời từ biệt với Bạch Dự.
***
Trên vách núi Nam Sơn, tay cầm tro cốt để trong không trung, tro cốt cuốn theo chiều gió, từ nay Huệ Nhật tiên sinh phiêu lạc trên vách núi cả đời, tâm theo bụi động, thân theo gió động.
Làm xong mọi việc, Phó Nghiên đến thỉnh an sư thúc sư thẩm rồi sau đó liền trở về phòng mình.
Đêm khuya thanh vắng, nàng vốn tưởng rằng không còn ai tới gõ cửa nữa, nên tháo búi tóc xuống, cởi quần áo cùng ngọc bội trên người xuống đặt lên bàn chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.
Không ngờ Thiểu Nhi lại đến gõ cửa.
“Nghiên Nghiên, tối nay ta có thể ngủ với ngươi không?” Thiểu Nhi ngồi trước bàn, tự rót một ly trà, thờ ơ nói.
“Được thôi.” Phó Nghiên sảng khoái đồng ý, “Tới đây sửa chăn lại nào.”
Thiểu Nhi ngồi bất động trước bàn, lại cầm ngọc bội cùng lược ngọc nằm trên bàn lên nói: “Ngọc bội này có thủ pháp rất tinh tế, nhất định là do thợ chuyên nghiệp làm. Còn cái lược này rất thô sơ nha, nếu mang đến chợ bán sợ là không ai mua.” Sau đó Thiểu Nhi cẩn thận nhìn kỹ lại lược ngọc, “Ta không hiểu sao ngươi lại dùng loại lược như vậy, thì ra là có ý nghĩa không giống nhau, phía sau có khắc hai chữ Bạch Dự, là tín vật của nam tử sao?”
Phó Nghiên thấy nàng bất động, vẫn còn đang nhiều chuyện, liền chen miệng cười mắng: “Không phải ta bảo ngươi đến đây trải lại chăn sao, ngươi không làm thì ngủ ở dưới đất đi.”
Thiểu Nhi vẫn chưa động, ngồi một bên ngẩn người: “Bạch Dự? Chính là Dự vương trong truyền thuyết sao? Không phải ngươi thích Mạc Lãng sao? Sao lại có gian tình với Vương Gia hả?”
Phó Nghiên không để ý tới nàng nữa, không nói hai lời, ném chăn giường cho nàng: “Ngủ dưới đất đi.”
“Tỷ tỷ tốt, đừng nha, ta đến trải chăn mà.” Thiểu Nhi đi tới trước giường.
Người dân trong thiên hạ nghe hai chữ Bạch Dự này, phản ứng đầu tiên đều là nghĩ tới Vương Gia, chỉ có mình nàng cảm thấy người ta bán ngọc, Phó Nghiên cảm thấy mình thật không phải là người bình thường.
“Nếu có người tặng ta lược thì tốt biết bao.” Thiểu Nhi chui vào trong chăn hâm mộ nói.
“Ngươi có thể bảo Nhị Sư Huynh làm cho ngươi một cái.” Phó Nghiên đùa giỡn.
“Ta mới không cần, coi như hắn làm, tâm ý cũng không thể so sánh với vương gia.” Thiểu Nhi thở dài, “Nữ tử trên thiên hạ đều muốn gả cho vị vương gia này, đều muốn biến mình thành nữ tử Vương gia thích, lại không ngờ rằng cái phúc phận này lại đến trên đầu ngươi, cẩu phú quý vật tương vong nha.”
“Có thể đừng nói trầm trọng như vậy không?” Phó Nghiên lật người.
“Được rồi, không nói, phụ thân có nói nam nhi trên dưới núi đều muốn đến đại sảnh tế bái sư thúc, chừng nào ngươi chuẩn bị xuống núi?” Thiểu Nhi đổi đề tài.
“Mấy ngày nữa sẽ xuống núi, thế nào?” Phó Nghiên dường như nghe được chút ý tứ sâu xa gì đó.
Thiểu Nhi nhìn Phó Nghiên cười yếu ớt: “Ta muốn xuống núi với ngươi, trên núi rất buồn.”
“Một mình ngươi sao? Đi theo ta sao?” Phó Nghiên hơi kinh ngạc, từ nhỏ đến lớn Thiểu Nhi chưa từng đi xa nhà, nay lại muốn xuống núi đi dạo một chút. Sao lại đột nhiên muốn xuống núi?
“Đúng vậy, ta muốn đi ra ngoài va chạm với xã hội.” Ngược lại Thiểu Nhi đáp rất sảng khoái.
“Phụ mẫu của ngươi đồng ý sao?” Phó Nghiên có chút do dự, Thiểu Nhi rất đơn thuần, nếu để nàng xuống núi đừng nói là sư thúc sư thẩm, chính là trời cũng không cho phép.
“Đồng ý rồi, phụ thân nói nên để cho ta xuống núi nhìn ngắm thế giới này.” Thiểu Nhi gật đầu.
Phó Nghiên không còn lời nào để nói: “Được rồi.”
“Cái gì? Thiểu Nhi phải xuống núi?” Nhị Sư Huynh biết tin Thiểu Nhi phải xuống núi đã phản ứng như vậy.
“Ta phải cùng với nàng ấy.” Trình Hoa như đinh chém sắt.
Phó Nghiên hơi im lặng: “Thiểu Nhi đã lớn như vậy, chẳng lẽ sẽ mất tích sao? Công phu của nàng ấy người bình thường sẽ không làm gì được nàng. Lại nói có ta đi theo, người cứ thoải mái đi.”
Trình Hoa nhìn Phó Nghiên, thở dài: “Cũng vì cho ngươi đi theo ta mới càng thêm không yên lòng, chính ngươi còn đi lạc, ngay cả mình cũng không chăm sóc được, làm sao chăm sóc Thiểu Nhi.”
“Vậy ngươi theo Thiểu Nhi đi, nàng ấy có cho ngươi đi theo không? Sư thúc sư thẩm cũng không nói thêm cái gì, ngươi còn nói cái gì nữa, Thiểu Nhi đã lớn như vậy, vốn nên ra ngoài va chạm xã hội rồi, lại nói, chúng ta đến Kinh Thành, cũng không phải là những địa phương khác. Dưới chân thiên tử, ai dám động đến nàng ấy?” Phó Nghiên cảm thấy tức giận.
“Ngươi phải chăm sóc tốt Thiểu Nhi đó, thiếu một cọng lông tơ nào ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Cuối cùng Trình Hoa đã chịu nhượng bộ.
Phó Nghiên cũng thở một hơi: “Được rồi, ta đồng ý chăm sóc Thiểu Nhi trắng trẻo mập mạp, không mất một cọng tóc gáy nào, như vậy được chưa.”
“Ngày mai ta đưa d[d[lqd các ngươi xuống núi.”
“Tốt.”