Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tháng mười thu vàng, cả vùng đất Hán Trung bao phủ bởi vui sướng và hân hoan. Lúc này, bồn địa Hán Trung và mấy quận huyện khác như Ích Châu, Kinh Châu đều giống nhau, thu hoạch vụ thu đã kết thúc, trong nông trang nơi nơi tiếng ca phiêu đãng, từng nhóm nông dân ở đầu thôn trong miệng nói bận rộn mà khuôn mặt tràn đầy vui sướng khi mùa thu hoạch tốt đẹp.
Buổi sáng, một chi đội ngũ do hai ngàn tên lính hộ vệ ở trên quan đạo đi chậm rãi, đây là đội ngũ Lưu Cảnh đi thị sát Hán Trung, hắn đã ở Hán Trung thị sát mười ngày, hiện giờ đang trên đường đi đến quận Võ Đô. Lúc này bọn họ đang đi ở bồn địa Hán Trung, đặc điểm của phong cảnh vùng này là nơi giao nhau giữa núi đồi và vùng quê, xa xa mơ hồ có thể thấy bóng dáng uốn lượn của Cao Đại Sơn.
Bồn địa Hán Trung vẫn là mảnh đất trung tâm của toàn bộ vùng đất Hán Trung, huyện Nam Trịnh là thành lớn nhất của Hán Trung, là trung tâm chính trị, kinh tế của Hán Trung, tuy nhiên trung tâm quân sự đã lặng yên đổi chỗ vào năm trước, chuyển dời đến quận Võ Đô.
- Phu lang, hình như chúng ta đã tới nơi này rồi!
Trong xe ngựa, Tôn Thượng Hương nhìn xung quanh phong cảnh bốn phía hỏi, địa thế bồn địa Hán Trung hơi bằng phẳng, nàng đã không còn cưỡi ngựa, mà chuyển sang ngồi xe ngựa. Tuy rằng đi theo trượng phu một đường thị sát vô cùng mệt nhọc, nhưng nàng không hề oán hận một câu, cũng tận lực làm một ít việc đủ khả năng, như tiếp kiến gia quyến quan viên, trấn an thê nhi binh lính bỏ mình v...v, đi ra hai mươi ngày, nàng gầy hẳn đi một vòng.
Lưu Cảnh thương tiếc nhìn nàng một cái, cười nói:
- Ngoài hai mươi dặm phía nam chính là Dương Bình Quan mà chúng ta từ Thục vào Hán Trung, lúc ấy chúng ta là từ quan đạo phía nam đi theo hướng đông, hiện tại chúng ta lại đi theo hướng tây, cho nên nàng cảm thấy nhìn quen mắt, chúng ta quả thật đã tới.
- Thì ra nơi này là Dương Bình Quan, thảo nào thiếp lại thấy quen mắt như vậy!
Tôn Thượng Hương lại hỏi:
- Vậy nơi này vẫn là quận Hán Trung sao?
Lưu Cảnh giơ roi ngựa chỉ ra một sông nhỏ phía trước cách đó không xa cười nói:
- Nhìn thấy sông nhỏ phía trước kia không, qua con sông kia là tiến vào quận Võ Đô rồi.
Đội ngũ rất nhanh đã tới sông nhỏ, từ trên cầu qua sông, bờ sông có một tấm bia làm ranh giới, Tôn Thượng Hương thò người ra nhìn nhìn, chỉ thấy trên cột mốc viết hai chữ “Huyện Tự”.
Nàng chợt nhớ tới một chuyện, bèn hỏi Lưu Cảnh:
- Lần trước nghe chàng nói, chàng muốn đi huyện Tự có việc quan trọng, là nơi này sao?
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Chính là nơi này, hôm nay nghỉ ngơi ở thị trấn một ngày, sáng mai xuất phát đi Hạ Biện.
Lưu Cảnh sở dĩ cảm thấy rất hứng thú đối với huyện Tự, là vì vào hơn một tháng trước huyện Tự bạo phát một vụ án lớn, quan viên huyện Tự cấu kết gian thương tham ô mấy vạn thạch quan lương, từ huyện lệnh đến chủ bộ, tất cả quan viên đều quấn vào trong vụ án lớn này. Có thể nói là từ lúc Lưu Cảnh khởi binh ở Giang Hạ tới nay mới gặp phải vụ án cùng nhau ăn hối lộ nghiêm trọng nhất.
Từ khi Lưu Cảnh tuần tra ở Võ Xương phát hiện quan địa phương có hành vi lừa gạt, hắn về Thành Đô lập tức thành lập Viện giám sát, tổ chức và thành lập mười đội ngoại giám sát, yêu cầu ở trong vòng một năm, đều phải tiến hành tra xét hoàn toàn một lần đối với tất cả các huyện Ích Châu và Kinh Châu, vụ án lớn huyện Tự ăn hối lộ chính là phát sinh tại nơi này, cho nên Lưu Cảnh cực kỳ để ý.
Lưu Cảnh lần này thị sát Hán Trung, một mục đích rất trọng yếu chính là đến huyện Tự tự mình hỏi đến vụ án này. Hắn đi Nam Trịnh trước, trên đường từ Nam Trịnh đi tới huyện Hạ Biện, vừa lúc phải đi qua huyện Tự.
Không bao lâu, đội ngũ dần dần đã tới thị trấn huyện Tự. Huyện Tự là một trong những huyện có sản lương thực lớn nhất của Hán Trung, tiếp giáp với Miện Thủy, dân cư đông đúc, có gần bảy ngàn gia đình, tuy nhiên thị trấn không lớn, chu vi dài không quá mười dặm, tường thành thấp bé mà cũ nát, dân cư chủ yếu tụ cư ở xã bên hai bờ sông Miện Thủy.
Bởi vì quan viên huyện Tự đã bị miễn chức vấn tội toàn bộ, trước mắt do quan giám sát Hán Trung tạm thời tiếp quản chính vụ huyện Tự, chờ đợi quan mới nhận chức đến mới bàn giao quyền, quan giám sát Hán Trung do Tuân Chí còn trẻ đảm nhiệm, bổ nhiệm thêm hai người trợ thủ, cũng có thêm hai mươi kỵ binh tiến hành hộ vệ.
Ngắn ngủn thời gian mấy tháng, bọn họ đã dò xét mười mấy huyện của quận Hán Trung và quận Thượng Dung. Con người Tuân Chí ngay thẳng, không a dua nịnh bợ, được người Hán Trung coi là Thiết Diện công tử, hơn một tháng trước, vừa mới truy tầm ra vụ án lớn quan và thương nhân huyện Tự cấu kết, tư bán quan lương, khiến Tuân Chí ở trong quan trường hai châu Kinh, Ích tiếng tăm lừng lẫy.
Lúc này Tuân Chí đã nhận được tin tức Lưu Cảnh đã đến, liền chạy tới ngoài cửa thành nghênh đón Châu Mục, Tuân Chí được quân sĩ dẫn đến trước mặt Lưu Cảnh, y thi lễ thật sâu nói:
- Vi thần Tuân Chí tham kiến Châu mục!
Lưu Cảnh biết rằng Tuân Chí là cháu Tuân Úc, mà Tuân gia là thế gia trọng yếu mà tương lai hắn phải tranh thủ, kỳ thật cũng là căn cứ vào điều này mà suy xét, Lưu Cảnh mới đặc biệt đề bạt Tuân Chí làm quan giám sát. Hắn thấy Tuân Chí bộ dạng hào hoa phong nhã, không khỏi có thêm vài phần hảo cảm, liền gật đầu nói:
- Báo cáo Tuân sứ quân đưa tới ta đã xem rồi, làm ta cảm thấy vô cùng khiếp sợ, cho nên lần này ta thị sát Hán Trung, đặc biệt đến huyện Tự, ta muốn đích thân tìm hiểu vụ án lớn này.
- Mời Châu Mục vào thành, cho vi thần báo cáo lại tỉ mỉ!
Lưu Cảnh lập tức dặn dò thị vệ trưởng Lý Thanh:
- Quân đội cũng không cần vào thành, đóng quân ở quân doanh ngoài thành, nghỉ ngơi một ngày, sáng mai xuất phát!
- Tuân lệnh!
Lý Thanh suất lĩnh quân đội đi vòng sang quân doanh ngoài tây thành đóng quân, Lưu Cảnh thì dưới sự hộ vệ của hai trăm thị vệ, đưa theo Tôn Thượng Hương vào thị trấn.
Tuy rằng huyện Tự là huyện lớn của Hán Trung, nhưng trong thị trấn lại có vẻ vô cùng cũ nát dơ dáy bẩn thỉu, mặt đất đầy hố, bụi đất tung bay, nơi nơi tràn ngập một cỗ không khí hôi chua, nhà ở của dân cư cũng gần như là xây bằng bùn, thấp bé rách nát, cư dân phần lớn mặc áo vải thô cũ, một đường đều nhìn thấy trẻ nhỏ đi chân đất, không có mặc giày.
Lưu Cảnh cũng có nhiều năm kinh nghiệm chính trị, hắn biết rằng từ dáng dấp của một cái thị trấn là nhìn ra được ưu khuyết của một quan huyện. Huyện lệnh huyện Tự hiển nhiên rất không đủ tư cách, huyện lệnh không làm cái gì như vậy không biết lúc trước Trương Lỗ sao có thể chịu được?
Đoàn người tới huyện nha, Lưu Cảnh bảo Tuân Chí an bài người đưa vài nữ thị vệ và Tôn Thượng Hương tới nhà bên cạnh nghỉ ngơi trước, Lưu Cảnh thì vào hậu đường. Lưu Cảnh ngồi xuống, liền cười nói với Tuân Chí:
- Nói cho ta nghe một chút đi, ngươi làm thế nào phát hiện tình hình, báo cáo ngươi viết tới rất đơn giản.
Tuân Chí liền vội vàng khom người nói:
- Hồi bẩm Châu Mục, trước tiên vi thần xem bản ghi chép ban đầu của Trương Lỗ đối với giám sát các huyện, phát hiện huyện Tự liên tục ba năm không có bất kỳ bản ghi chép nào, ta lại hỏi Dương Thái Thú, gã nói hoá ra huyện lệnh huyện Tự Chung Lâm là anh vợ Trương Vệ, ra làm huyện lệnh ba năm, liên tục hai năm thuế phú nộp lên trên đều xếp hạng hàng đầu các huyện Hán Trung, rất được Trương Lỗ tán thưởng, nếu không phải chúng ta phá được Hán Trung, Trương Lỗ sẽ đề bạt gã làm quận thừa Võ Đô, từ ngoài nhìn vào, đây là một quan viên rất có khả năng, nhưng Dương Thái Thú đề nghị ta đi tới huyện nhìn cụ thể một lần.
......
----------oOo----------