Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuy rằng sự chú ý của Tôn Quyền đều ở tại nam bộ, nhưng y cũng đang quan sát Lưu Cảnh khuếch trương phía tây và bắc chinh, ở trong lòng Tôn Quyền, Lưu Cảnh thủy chung vẫn là kình địch của y, cho dù Lưu Cảnh đã là muội phu của y, nhưng khát vọng tranh đoạt thiên hạ phải vượt xa tình thân từ liên hôn này.
Ngay tại hơn một tháng trước, Tôn Quyền tiếp nhận phong tước từ triều đình, được phong làm Ngô công, Hữu tướng quân, trưởng tử Tôn Đăng được phong làm Kiến quân giáo úy, đương nhiên Tôn Quyền cũng biết, đây là Tào Tháo lôi kéo y. Tào Tháo nhất định sẽ động thủ đối với Kinh Châu, quả nhiên, sau nửa tháng phong tước, Tào Tháo tự mình dẫn mười vạn đại quân nam hạ Kinh Tương.
Thành Kiến Nghiệp còn chưa hoàn toàn kiến tu hoàn thành, tường thành còn một nửa, trong thành cũng có hỗn loạn, khắp nơi là phủ đệ nhà ở đang xây dựng cải tạo, khác với Thiết Ủng thành của Kinh Khẩu, tất cả mọi người đều biết Thiết Ủng thành chỉ là thành đô tạm thời, cho nên đều không có hứng rầm rộ xây dựng cải tạo phủ đệ nhà ở, khiến cho bên trong Thiết Ủng thành thủy chung lạnh vắng, gia quyến cũng phần lớn còn ở lại Đông Ngô thành.
Còn lần này dời đô đến Kiến Nghiệp, tất cả mọi người đều biết nơi này sẽ là cơ nghiệp trăm năm của Giang Đông, sẽ không còn dễ dàng thay đổi nữa, bởi vậy bất kể là văn võ bá quan, hay là địa chủ đại phú, dân chúng phổ thông.v.v. tất cả đều mua đất xây nhà, đặt mua sản nghiệp gia tộc...
Xe ngựa của Tôn Quyền dưới sự hộ vệ của mấy trăm thị vệ, dọc theo đường cái Mạt Lăng chạy thẳng về hướng nam, không bao lâu, xe ngựa liền dừng lại ở trước một tòa phủ đệ. Nơi này là phủ đệ của Chu Du. Chu Du trong hai năm trước trong chiến dịch đối với người Sơn Việt đã bị trúng mũi tên lạc gây thương tích, nội thương nghiêm trọng, tuy rằng được Trương Trọng Cảnh chữa trị, bảo vệ được tính mạng, nhưng thương thế vẫn khó có thể chữa khỏi.
Ở đầu năm một trận luồng không khí lạnh tràn vào trong Giang Đông, thương thế của Chu Du lại phát tác, cho dù đã mời rất nhiều danh y đến trị liệu, nhưng thủy chung vẫn không thể chữa khỏi, mắt thấy Chu Du hấp hối sắp chết, Tôn Quyền đau lòng vô cùng, mỗi ngày đều phái người đến hỏi thăm.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại ở trước cửa phủ đệ, lúc này, trưởng tử của Chu Du là Chu Tuần đã sớm đứng ở trước cửa phủ chờ đợi, Chu Du và Tiểu Kiều sinh được hai nam một nữ, trưởng tử Chu Tuần năm nay mới mười lăm tuổi, đã cùng trưởng nữ của Tôn Quyền là Tôn Lỗ Ban định hôn, chỉ có điều Tôn Lỗ Ban mới mười tuổi, cho nên cần phải đợi nàng sau khi thành niên mới có thể thành hôn.
Chu Tuần tiến lên quỳ xuống hành bái lễ:
- Vãn bối Chu Tuần bái kiến Ngô công!
Tôn Quyền vội vàng nâng cậu dậy, thân thiết hỏi han:
- Phụ thân ngươi sao rồi?
Chu Tuần cúi đầu thấp xuống, vẻ mặt ảm đạm, Tôn Quyền thờ dài một tiếng, vỗ bờ vai của y, bước nhanh vào trong phủ của Chu Du, trong phòng bệnh, hai mắt Chu Du nhắm nghiền, trông giống như là đang ngủ vậy, ở bên cạnh y là Tiểu Kiểu đang giúp y thu dọn quần áo.
Nàng gả cho Chu Du được mười mấy năm, phu thê hai người vô cùng ân ái, cuộc tình duyên phận của hai phu thê này mắt thấy đã phải đi đến cuối đoạn đường, trong lòng Tiểu Kiều vô cùng khó chịu, mấy tháng này nàng trông như già đi thêm mười tuổi, dung nhan xinh đẹp ngày xưa giờ không thấy bóng dáng, trên tóc mai cũng đã thấy vài sợi bạc.
Lúc này, ở ngoài cửa một nha hoàn bẩm báo nói:
- Phu nhân, Ngô công đến rồi!
Nàng gật gật đầu, nhẹ nhàng vuốt ve trán của trượng phu, trông thấy trượng phu vì bệnh hiểm nghèo giày vò đến mức da bọc xương hai má hóp vào, khiến trong lòng nàng đau như cắt:
- Chu Lang! Chu Lang!
Nàng nhẹ nhàng gọi lên hai tiếng, Chu Du chậm rãi mở mắt, y cầm lấy tay thê tử, cười cười, thanh âm khe khẽ nói:
- Ta chưa ngủ say đâu!
Nàng nhìn thấy tinh thần hôm nay của trượng phu đặc biết tốt, trong lòng vui mừng, vội vã nói:
- Ngô công tới thăm người, Tuần nhi đã ra cửa nghênh đón, lập tức đến ngay.
- Ta biết rồi, nàng đi nghỉ ngơi đi!
Tiểu Kiểu khẽ hôn lên trán của trượng phu một cái, sau đó cười cười, bước nhanh ra khỏi cửa, không bao lâu, Chu Tuần dẫn Tôn Quyền tiến vào phòng, Chu Du vội vàng gắng gượng muốn ngồi dậy, Chu Tuần liền chạy đến đỡ phụ thân dậy, giúp y tựa lưng trên nệm giường.
Tôn Quyền ngồi ở bên cạnh Chu Du, cầm tay y hỏi han:
- Công Cẩn, gần đây cảm giác thấy thế nào?
- Đa tạ Ngô hầu, à không! Ngô công, gọi quen rồi, nhất thời sửa không được.
Chu Du cười khổ một tiếng nói:
- Cũng không tệ lắm, cảm giác còn một chút tinh thần rồi!
- Không cần gọi ta là Ngô công, hay là Ngô hầu, ta đã tuyên cáo với mọi người, bây giờ còn chưa phải thời khắc ta xưng công!
Nói đến đây Tôn Quyền nhìn Chu Du một chút, cười nói:
- Ừ! Hình như so với mấy hôm trước tốt hơn chút rồi, lời nói cũng được dài hơn chút, tinh thần cũng không tệ!
Chu Du tuy rằng bệnh nặng, nhưng y vẫn như trước chú ý thời cuộc, y hỏi lại:
- Ta nghe Tuần nhi nói, Tào Tháo lại nam chinh phải không?
Tôn Quyền không muốn để Chu Du vì chuyện này mà lao tâm, liền hàm hồ nói:
- Chỉ có điều giả vờ giả vịt thôi, nào có dễ dàng nam chinh như vậy đâu.
- Chủ công phải coi chừng, Tào Tháo phong thưởng cho chủ công chỉ sợ chính vì ly gián quan hệ của hai nhà Tôn Lưu, nếu như Lưu Cảnh đến cầu viện, cần phải xuất binh, nếu không tương lai Tào Tháo tiến công Giang Đông, chúng ta sao có thể hướng Kinh Châu cầu viện đây?
Tôn Quyền gật gật đầu:
- Tử Kính cũng khuyên ta như vậy, Lưu Cảnh dù sao cũng là muội phu của ta, nếu hắn mở miệng, ta nhất định sẽ suy xét.
Tôn Quyền không muốn nhiều lời, liền chuyển hướng đề tài khác, lại nói:
- Công Cẩn đệ trình đơn từ chức, ta đã phê chuẩn, nhưng ta muốn thỉnh Công Cẩn nói ta biết, ai có thể thay Công Cẩn đảm nhiệm chức đại đô đốc?
Chu Du hơi than thở nhẹ một tiếng:
- Nhất định phải là Tử Kính, Tử Kính là người trung hậu, Lưu Cảnh đối với trong số bách quan ở Giang Đông hắn bối phục nhất là y, để y đảm nhiệm đại đô đốc, có lợi cho Giang Đông Tây tuyến ổn định, chủ công có thể tập trung tinh lực nam chinh.
- Công Cẩn nói không sai, nhưng ta lo lắng đối với việc dụng binh Tử Kính dường như chưa đạt, ta lại muốn đùngLục Tốn làm phó đô đốc, Công Cẩn cảm thấy như thế nào?
Trong lòng Chu Du hiểu được, người mà Ngô hầu muốn sử dụng thật ra là Lục Tốn, bởi vì Lục Tốn mới cưới trưởng nữ của Tôn Sách, tồn tại quan hệ thông gia này, Ngô hầu đương nhiên là tin tưởng, chỉ là bởi vì kinh nghiệm lý lịch của Lục Tốn chưa đủ, mới không thể không dùng Lỗ Túc, tuy nhiên điều này đã không điều mà Chu Du y có thể quản được, Chu Du nhắm hai mắt lại.
Tôn Quyền thấy y có chút mệt mỏi rồi, liền đứng dậy cáo từ:
- Công Cần cứ an tâm dưỡng bệnh, ta hôm khác lại đến thăm.
- Đa tạ chủ công quan tâm.
Tôn Quyên dưới sự tiễn đưa cửa Chu Tuần đi rồi, chu Du cảm giác giới hạn của chính mình đã đến, không khỏi từ từ thở một hơi dài:
- Đại trượng phu ba mươi tám tuổi mới chết, không hối tiếc!
Vào lúc ban đêm, Chu Du chết bệnh ở trong nhà, tuổi gần ba mươi tám, nhận được tin tức, Tôn Quyền khóc ngã xuống nền, ngất đi, tin tức nhanh chóng được truyền đi, các quận ở Giang Đông đều khóc tang, bách quan lại nối liền không dứt tiến đến Chu phủ phúng điếu.