Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một chuyện lớn, Lưu Cảnh thông qua đủ loại nỗ lực, cùng với một chút may mắn, cuối cùng cũng dàn xếp đạt tới trình độ nhất định.
Đào gia hào hiệp rộng lượng, miễn ngàn lượng vàng tiền đặt cọc Cam Ninh phải trả, khiến ở trong chuyện này Cam Ninh không có tổn thất, cũng giải quyết được tình cảnh áy náy của Lưu Cảnh.
Không chỉ có như thế, Đào gia còn một lần nữa cùng hắn ký kết mua bán khế ước nô lệ, hoàn toàn suôn sẽ bổ sung lỗ hổng cuối cùng, mà ở trong chuyện buôn nô này Cam Ninh mới là nhân vật chính, liền biến thành người nhận uỷ thác, thay Lưu Cảnh đi Nhữ Nam mua nô.
Như vậy, sửa chuyện này hoàn chỉnh từ quy trình đến luật pháp, khiến Trương Doãn không chê vào đâu được.
Từ giữa trưa gặp phải tình hình hắn liền bắt đầu bận rộn, vẫn bận đến sắc trời đen kịt, mới miễn cưỡng xong. Lưu Cảnh nhẹ nhàng thở ra thật dài, quả tim lo lắng treo ở giữa không trung rốt cục có thẻ buông lỏng phân nửa.
Hiện tại, hắn chỉ chờ tới hai trăm phần nô khế cuối cùng đưa tới, như vậy tất cả văn thư hợp pháp đều đã có, ngày mai hẳn là có thể báo cáo Lưu
Biểu về việc này. Lưu Cảnh giống như đã thảo dỡ được một nửa trọng trách, vô cùng thoải mái đi về nhà.
…
Nhưng vạn vật trong thế gian vận hành đều có quy luật, không có bất kỳ sự tình nào thuận buồm xuôi gió, đúng là ứng với câu “Mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên”. Câu này là ngạn ngữ, hay dùng vào lúc việc đại sự, một sự tình không ngờ tới đã xảy đến.
Lưu Cảnh chắp tay sau lưng trong phòng đi qua đi lại. Đã giờ hợi rồi, nhưng hai trăm phần nô khế cuối cùng lại chậm chạp không thể đưa tới, tâm Lưu Cảnh treo lên lại lần nữa.
Theo thời gian suy đoán, hai trăm phần nô khế này sớm đã hoàn thành, nhưng vì sao giờ này còn chưa đưa tới? Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì không ngờ đến sao?
Lưu Cảnh đã bắt đầu có chút lo lắng bất an rồi. Hắn cũng không phải lo lắng hai trăm phần nô khể này, mà là lo lắng ảnh hưởng của hai trăm phần nô khế này sẽ xảy ra biến hóa đại sự gì, mới đưa đến phát sinh ngoài ý muốn.
Đúng lúc này, xa xa mơ hồ truyền đến một trận tiếng vó ngựa, cũng trong đêm yên tĩnh truyền đi rất xa. Lưu Cảnh lập tức dừng bước, cái lỗ tai dựng thẳng lên, hắn có một dự cảm rất mãnh liệt, tiếng vó ngựa chính là hướng mình mà đến.
Tiếng vó ngựa biến mất ở cửa của hắn, ngay sau đó truyền đến "Phanh! Phanh!" tiếng đập cửa, rất sốt ruột, có người ở hô to:
- Cảnh công tử! Cảnh công tử!
Không đợi Mông thúc đi mở cửa, Lưu Cảnh đã bước nhanh đi vào sân, mở cửa Sân ra. Bên ngoài là hai gã thị vệ, Lưu Cảnh nhận ra, chính là hai gã thị vệ tâm phúc của Lưu Biểu là Trương Chí và La Chiêu.
- Chuyện gì?
Lưu Cảnh có chút không yên bất an hỏi.
Trương Chí lấy ra ngân bài của Lưu Biểu, khom người nói:
- Châu Mục mệnh công tử lập tức trở về phủ.
Trong lòng Lưu Cảnh thở dài, hắn đã đoán được, Lưu Biểu mệnh hắn hồi phủ tất nhiên là có liên quan đến hai trăm phần nô khế kia.
- Được rồi! Ta lấy một chút đồ, rồi đi với các ngươi.
Lưu Cảnh đem tất cả công văn đi, dẫn ngựa ra cửa, cùng bọn họ chạy như bay về phía cửa nam Phàn Thành.
…
Trong thư phòng của Lưu Biểu, Vương Ký đứng khoanh tay, cúi đầu, vẻ mặt uể oải, Lưu Biểu chắp tay sau lưng trong phòng đi qua đi lại, sắc mặt giận dữ, không khỏi lại quay đầu lại căm tức nói Vương Ký:
- Ngươi thật là lớn gan, loại chuyện này cũng dám làm?
Trong lòng Vương Ký thẩm hận Thái Mạo, không biết Thái Mạo làm thế nào mà biết mình tạo khể nô, tố cáo với Lưu Biểu, kết quả Lưu Biểu lại phái thị vệ đi quận nha, lục soát được hai trăm phần nô khế, động tĩnh chuyện này quá lớn rồi
Vương Ký là con rể Lưu Biểu, chuyện này Lưu Biêu không khoa trương, mà là đem y gọi ve phủ, hung hắng quở mắng một trận.
- Chuyện này con làm là không đúng, tuy nhiên luật pháp cũng có thê cho phép sau đó bổ khế.
– Ngươi còn dám nói xạo!
Lưu Biểu giận dữ mắng mỏ một tiếng:
- Hôm nay là Nhật Đán, ngươi lợi dụng thời cơ này thay hắn bổ Sung nô khế, đây là hành vi bình thường sao? Tự ngươi nói xem!
Vương Ký thở dài thật sâu, không dám nói thêm nữa.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng thị vệ bẩm báo:
- Chủ công, Cảnh công tử đến rồi!
- Cho hắn vào!
Chốc lát, Lưu Cảnh bước nhanh đi vào gian phòng, quỳ xuống bái lễ:
- Cháu họ bái kiên bá phụ!
Lưu Biểu cực kỳ bất mãn nhìn Lưu Cảnh một cái, mới hai tháng đã gặp phải nhiều chuyện như vậy, cháu họ này thật sự là không đơn giản nha!
Lưu Biểu đi trở về bên cạnh bàn, đem chồng khế nô dày ném trước mặt hắn, lạnh lùng nói:
- Ngươi tự mình báo cáo đi! Ta không muốn nghe nữa bất kỳ lời nói dối nào nữa.
Lưu Cảnh suy tính một đường, chuyện này hắn không thể gạt được rồi, giấu diếm nữa cũng chỉ làm cho mình càng bị động. Việc này đơn giản cứ thẳng thắn thành khẩn nói ra.
- Bá phụ, có thể cùng cháu nói chuyện riêng một chút không?
Lưu Biểu gật gật đầu, với Vương Ký nói:
- Ngươi đi đi! Chuyện này ngươi viết giấy cam đoan cho ta, cam đoan lần sau không tái phạm.
- Vâng! Thuộc hạ cáo lui!
Vương Ký không dám nhìn Lưu Cảnh, khom người lui xuống. Lưu Biểu đóng cửa lại, về chỗ mình ngồi xuống, lúc này mới chậm rãi nói:
- Hiện tại trong phòng cũng chỉ có hai người chúng ta, ngươi thành thật báo cáo cho ta rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Lưu Cảnh liền nói chuyện bắt đầu từ khi hắn mới vào Du Chước Sở. Trước tiên là nói về ân oán của hắn và Trương Doãn, tiếp theo lại đem chuyện đã xảy ra hôm nay rõ ràng rành mạch nói một lần, không hề giấu diếm, cuối cùng từ trong túi lấy ra tất cả công văn khế ước mang theo, bày ở trước mặt Lưu Biểu.
- Kỳ thật cháu định làm xong hết mới đem mọi chuyện cần thiết đều xử lý xong xuôi. Nếu đêm nay Vương Quận Thừa không để xảy ra chuyện, chuyện này liền kít mít không chút kẽ hở như vậy. Nhưng bất kể như thế nào, cháu sẽ không giấu diểm bá phụ, nhất định sẽ báo cáo với bá phụ.
Lưu Biểu nhặt lên từng kiện (ung kien công Văn nhìn kỹ, trong lòng của ông rất kinh ngạc, ông Vạn lần không ngờ trong vòng nửa ngày ngắn ngủn cháu trai ông đem việc này xử lý được viên mãn như thế, không chỉ có khiến quận nha bổ sung đủ nô khế, còn thuyết phục Đào gia lập lại khế ước mua bán nô lệ, đây cũng không phải là chuyện người bình thường có thể hiểu rõ.
Ông trầm tư một lát lại hỏi:
- Tại sao Đào gia lại đồng ý giúp cháu chuyện này?
Lưu Biểu khôn khéo vô cùng, quận nha đồng ý bổ nô khể nhất định là Khoái Việt bày mưu đặt kế, như vậy Đào gia thì sao? Vốn không quen biết, bọn họ làm sao sẽ giúp Cảnh nhi đại ân này, rõ ràng còn miễn cho Cam Ninh một ngàn lượng hoàng kim tiền đặt cọc, mặt mũi này cũng không nhỏ! Lưu Biểu liền ý thức được, cháu trai mình và Đào gia nhất định có quan hệ mờ ám.
Lưu Cảnh trầm ngâm một chút nói:
- Không biêt bá phụ có biêt hay không? Cháu ở thành Vũ Xương giết Hoàng Dật, cháu của Hoàng Tổ?
Lưu Biểu từ trên bàn nhặt lên thư thỉnh tội của Hoàng Tổ, nhìn nói:
– Ta biết rằng chuyện này, nghe nói là Hoàng Dật giữa ban ngày ban mặt cướp đoạt dân nữ, trong lúc hỗn loạn bị người ta giết chết, cũng không phải ngươi đã hạ thủ.
- Vâng! Kỳ thật người giết Hoàng Dật, là con gái Đào gia, một tiểu nương không hiểu chuyện. Bởi vì cháu đã một mình gánh chịu tội chuyện này, nên Đào gia vô cùng cảm kích cháu, đặc biệt phái người đến Tương Dương gửi lời cảm ơn cháu. Cho nên cháu mới có giao tình với Đào gia.
Lưu Biểu gật gật đầu, trong báo cáo của Hoàng Tổ cũng nói, kẻ hung ác giết Hoàng Dật có liên quan đến Đào gia. Điều này rất khớp với lời trần thuật của Lưu Cảnh.
Lưu Biểu chắp tay sau lưng đi vài bước, chuyện này khiến ông cảm thấy khiếp sợ. Ông lúc này mới biết cháu ngoại Trương Doãn giấu diếm tư tâm, không ngờ cũng tự ý buôn quân nô, hết thay đều gạt ông, khó trách y lại ra sức đối với chuyện này như vậy, hóa ra là y giăng một cái bẫy.
Lưu Biểu vừa liếc nhìn Lưu Cảnh, ông lúc vừa mới bắt đầu vô cùng giận Lưu Cảnh, đến khi dần dần hiểu biết tình huống lại đối với hành động của hắn đã hiểu rõ, rồi lại khen ngợi năng lực của hắn.
Lúc này bất mãn trong lòng của Lưu Biểu với Lưu Cảnh đã dần dần tan hơn phân nửa, Lưu Cảnh không chút nào giấu diếm, điều này làm cho Lưu Biểu cảm giác vui mừng sâu sắc, hơn nữa Lưu Cảnh đem chuyện này xử lý rât viên mãn, năng lực mạnh, thực tại làm người ta nhìn với cặp măt khác xưa.
Lưu Biểu lại nghĩ tới lời đánh giá của Khoái Việt về Lưu Cảnh, là khó có được một đại tài, quả nhiên không tệ nha! Khó trách Khoái Việt đồng ý giúp hẳn làm chuyện này, Khoái Việt này thật tinh mắt, một lòng muốn lôi kéo Lưu Cảnh.
Nghĩ vậy, ánh mắt của Lưu Biểu dịu đi lại hỏi:
- Vì sao cháu thiên vị Cam Ninh như thế, không tiếc thay y mạo hiểm lớn như vậy, là vì sao?
Về việc Cam Ninh, Lưu Cảnh vẫn là muốn thuyết phục Lưu Biểu, đáng tiếc Lưu Biểu rất tiếc thanh danh, không chịu trọng dụng Cam Ninh. Lưu Cảnh rất lo lắng trải qua chuyện này, Cam Ninh sẽ không nguyện ở lại Kinh Châu rồi. Hôm nay bất kể như thế nào, phải khiến cho Lưu Biểu hiểu trọng dụng nhân tài.
- Bá phụ, kỳ thật Cam Ninh và cháu họ cũng không quen biết, nhưng cháu họ lại nghe nói y võ nghệ cao cường, gan dạ sáng suôt hơn người nhân tài như vậy, đúng là có năng lực để tương lai giúp chúng ta chống lại quân Tào phía Nam, cháu không hy vọng y ở Kinh Châu chịu ủy khuất, ngược lại chạy tới đầu nhập Giang Đông.
Nói đến đây, Lưu Cảnh sâu hít sâu một hơi, lại nói:
- Phải biết rằng, bất kể là Thái Trung hay là Trương Doãn, đều có thù riêng với Cam Ninh, nếu bá phụ không thể là chỗ dựa cho y, rất có thể Trương Doãn, Thái Trung sẽ lấy việc công làm việc tư, bức Cam Ninh bỏ đi, đây là kết quả mà cháu họ không muốn thấy.
- Ngươi thật sự là nghĩ như vậy sao?
Lưu Biểu nhìn chăm chú vào Lưu Cảnh nói.
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Cháu rất lo lắng, một khi quân Tào xuôi Nam, quyết tâm chống lại quân Tào của sĩ tộc Kinh Châu sẽ có bao nhiêu? Không thể không phòng ngừa chu đáo ạ!
Một câu của Lưu Cảnh đâm trúng vào tâm bệnh của Lưu Biểu, một lúc lâu sâu không biết nói gì, cuối cùng Lưu Biểu thản nhiên nói:
- Được rồi! Chuyện này ta sẽ không trách cứ cháu nữa, cháu đã giải quyết Việc này rất viên mãn, việc năm trăm quân nô chấm dứt tại đây, chuyện của Cam Ninh, ta tự có sắp xếp, cháu trở về đi!
- Vâng, cháu xin cáo từ!
Trong lòng Lưu Cảnh nhẹ nhàng thở ra thật dài, giao toàn bộ công văn cho Lưu Biểu, sau đó lui xuống.
Lưu Biểu khoanh tay đứng ở phía trước cửa sổ, trầm tư thật lâu, cháu họ mình tuy là đại tài, nhưng phải khống chế ở trên tay mình mới có thể để cho hắn phát huy tác dụng, chớ để hắn trở nên nổi bật hơn con mình.
Nghĩ vậy, Lưu Biểu lập tức phân phó nói:
- Gọi trưởng công tử đến đây!
Không bao lâu, Lưu Kỳ đi vào thư phòng, quỳ xuống thi lễ:
- Xin phụ thân phân phó!
- Con cảm thấy Cảnh nhi như thế nào?
- Cảnh đệ là một thiếu niên rất chín chắn, có khả năng, khôn khéo, có thể trọng dụng!
Trầm mặc một chút, Lưu Biểu lại hỏi:
- Con có cho hẳn là loại người có dã tâm không?
Lưu Kỳ lắc lắc đầu:
- Phụ thân, hắn mới mười sáu tuổi thôi ạ! Đến Kinh Châu mới hơn hai tháng, tại sao có thể có dã tâm được chứ? Phụ thân quá lo lắng rồi, con không cho rằng hắn có dã tâm gì.
- Nhưng mẫu thân con nói với ta, Cảnh nhi rất có dã tâm, muốn thay thế huynh đệ các con.
Lưu Kỳ cắn môi một cái nói:
- Cảnh đệ là người mạnh mẽ, lòng tự trọng rất cao, không hiểu được tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Bởi vì chuyện hôn sự Thái gia, đệ ấy và mẫu thân đã cãi nhau mà trở mặt, mẫu thân hận đệ ấy thấu xương, hy vọng phụ thân có thể hiểu rõ tình huống.
Mặc dù Lưu Biểu là người đa nghi, nhưng cũng không phải là người vì hai câu nói của thê tử thì lập tức hoài nghi cháu trai mình có dã tâm, chỉ có điều hai tháng này biểu hiện của Lưu Cảnh quá bắt mắt, nổi bật hơn cả con mình, khiến Lưu Biểu có chút lo lắng.
Tuy nhiên lại nói, cháu trai chính là cháu trai, trừ phi là mình chỉ định, nếu không hắn không có căn cứ hợp pháp kế thừa cơ nghiệp của mình, cho dù hắn có thể làm, các nhóm quan lại cũng sẽ không thừa nhận hắn đứng đầu Kinh Châu.
Nghĩ vậy, trong lòng Lưu Biểu vừa vừa lo lắng về Lưu Cảnh lại tạm thời buông xuống, lại nói với Lưu Kỳ:
- Cam Ninh đúng là một nhân tài, ta cũng không hy vọng y bị buộc rời khỏi Kinh Châu. Trương Doãn ngày mai có thể sẽ gây bất lợi cho y, con có thể lợi dụng cơ hội này, ngăn Trương Doãn lại, khiến Cam Ninh cảm kích con, nguyện trung thành tận tâm với con, con hiểu ý vi phụ chứ?
Lưu Biểu khoanh tay nhìn đứa con cả đi xa, trong mắt ông hiện lên một nụ cười lạnh lùng. Trương Doãn.... Hừ!