Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Lâm Thiên Hạ
  3. Chương 682: Minh thủ Trần Thương
Trước /800 Sau

Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 682: Minh thủ Trần Thương

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trần Thương chính là vùng Bửu Kê hiện nay, là quận trị Quan Trung tam phụ quận Phù Phong, cũng là lá chắn phía tây Quan Trung, từ Trần Thương tiến vào Quan Trung tổng cộng có ba con đường, một là Lũng Sơn đạo ở tây bắc bộ.

Đây là một đoạn dư mạch trong địa thế khá bằng phẳng của Lũng Sơn, có một đoạn khe sâu dài hơn mười dặm, có thể đi thẳng xuyên qua khe sâu theo hướng tây tới vùng Hoàng Hà Cốc. Quân Tào xây dựng quan ải đóng quân trọng binh ở chỗ hiểm yếu phía tây khe sâu này, quan ải này chính là nơi trứ danh Nhai Đình, trước mắt còn đang nằm trong tay quân Tào.

Con đường thứ hai là Trần Thương Đạo ở phía nam, năm xưa Hán Cao Tổ Lưu Bang từ Hán Trung tiến vào Quan Trung, chính là dùng kế sách “Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương - giương đông kích tây”. Trần Thương Đạo thuần túy là đường núi gập ghềnh, nhỏ hẹp khó đi, hơn nữa khi vào đến Quan Trung có Tán Quan ngăn trở, rất khó tấn công, cho nên đây là một hiểm lộ.

Thứ ba đó là Tây Đạo, còn gọi là Vị Thủy Cốc Đạo, chính là đường dọc theo lòng chảo Vị Thủy trực tiếp tiến vào Quan Trung, đại quân có thể đi, mà tầm quan trọng của Trần Thương, chính là vì phòng ngự Vị Thủy Cốc Đạo này, Trần Thương Thành xây dựng ở bờ bắc Vị Thủy, Vị Thủy Cốc Đạo là con đường nhất định phải đi qua khi đi tới Quan Trung.

Thành trì Trần Thương đồ sộ rộng lớn, dễ thủ khó công, dựa theo quân Tào bố trí trước đó, có hai vạn binh trú đóng tại Trần Thương, ở phía tây bắc Lũng Huyện cũng có mười ngàn binh trú đóng, mà ở Tán Quan thì có năm nghìn binh, tổng cộng quân Tào có ba mươi lăm ngàn binh ở quận Phù Phong phòng ngự quân Hán tây tiến.

Trên thực tế, hiện tại lại tăng lên hai vạn quân của Từ Hoảng rút về từ huyện Lâm Vị, gia tăng một bộ phận binh lực cho Trần Thương, trú binh chính thức là bốn mươi lăm ngàn người.

Chủ tướng Trần Thương trước mắt là Từ Hoảng, phó tướng là Vu Cấm và Tang Bá, Mao Giới là quân sư, mà Tào Nhân ở Trường An là Tổng đốc quân, Hàn Hạo và Sử Hoán trấn thủ Võ Quan, đây là Tào Tháo bố trí.

Tào Tháo cũng biết quân Hán sẽ từ lòng chảo Vị Thủy mà đông tiến, sau nhiều lần suy nghĩ, lão quyết định bổ nhiệm Từ Hoảng làm chủ tướng Trần Thương, mà không có đặt Tào Nhân ở vị trí quan trọng này, chủ yếu chính là suy xét đến việc Tào Nhân từng bại ở Kinh Châu trước Lưu Cảnh.

Về phần Hạ Hầu Đôn, tuy rằng y bại ở Lũng Tây, có trách nhiệm rất lớn, nhưng Tào Tháo cho rằng Vi Thủy làm ngập Ký Thành không hoàn toàn là trách nhiệm của Hạ Hầu Đôn, dù sao lần trước vỡ đê là từ hơn bốn mươi năm trước.

Lần này Lưu Cảnh có thể dùng Vi Thủy để làm ngập Ký Thành, cũng là có thiên ý tồn tại nhất định. Hạ Hầu Đôn bởi vậy bị triệu hồi về Hứa Xương, tiếp tục đảm nhiệm đô đốc Hà Nam, giằng co với quân Hán ở Nam Dương.

Giữa buổi trưa, quân Tào ở Trần Thương nhận được tình báo mới nhất của quân Hán.

.....

Từ Hoảng đứng ở đầu thành Trần Thương, nhìn chăm chú vào quan đạo nơi xa phía tây, vào buổi sáng y nhận được tình báo của thám báo, ước chừng sáuvạn quân Hán do Lưu Cảnh suất lĩnh đang trùng trùng điệp điệp đánh tới hướng Quan Trung, trước mắt quân đội đã ở ngoài bốn mươi dặm, tin tình báo này thực nằm ngoài dự liệu của Từ Hoảng.

Y cũng giống Tào Tháo, đều cho rằng Lưu Cảnh sẽ không vội vã tiến công Quan Trung, mà phải toàn lực ứng phó ổn định Lũng Tây, đồng thời tiêu diệt mối họa người Để, như vậy hắn mới có thể không phải lo lắng về sau khi tiến vào Quan Trung, nếu không, một khi chủ lực quân Hán bị giữ ở Quan Trung, kỵ binh người Để lạinhư hổ rình mồi, Lũng Tây sẽ gặp nguy hiểm.

Lúc này, Vu Cấm chậm rãi đi lên phía trước nói:

- Nếu Lưu Cảnh tự mình đến tiến công Trần Thương, như vậy Hán Trung Ngô Ý cũng sẽ đi theo Trần Thương Đạo mà Bắc thượng, phối hợp Lưu Cảnh tiến công Trần Thương, ta hoài nghi quân đội Nam Dương cũng sẽ Bắc thượng, từ tuyến đường đông kiềm chế chúng ta, tướng quân, chúng ta không thể không đề phòng.

Từ Hoảng lắc lắc đầu:

- Kỳ thật ta không lo lắng quân Hán đi Trần Thương Đạo, Tán Quan có năm nghìn quân đội, đủ để ngăn cản quân Hán theo Trần Thương Đạo để Bắc thượng. Ta lo lắng là bên Nhai Đình, nếu quân Hán là chia hai đường, một đường khác lấy Nhai Đình, tình hình sẽ trở nên phức tạp.

- Lo lắng của Từ tướng quân không sai!

Phía sau truyền đến một tiếng cười sang sảng, Từ Hoảng và Vu Cấm quay đầu lại, đã thấy Mao Giới đi tới. Mao Giới vốn là quân sư của Tào Nhân, bởi vì quan hệ với Tào Nhân căng thẳng, Tào Tháo liền điều Trần Quần đi theo Tào Nhân, mà Mao Giới bị điều làm quân sư của Từ Hoảng. Từ Hoảng làm người rộng rãi, ở chung với Mao Giới tốt lắm, đồng thời cũng vô cùng kính trọng Mao Giới.

Từ Hoảng vội vàng ôm quyền thi lễ:

- Hóa ra là quân sư tới rồi, Từ Hoảng không nhìn thấy, xin thứ lỗi!

Mao Giới chậm rãi đi lên phía trước nói:

- Công Minh lo lắng Nhai Đình là không sai, ở một mức độ nào đó, tầm quan trọng của Nhai Đình còn vượt qua Trần Thương. Một khi quân Hán cướp lấy Nhai Đình, sẽ có thể trực tiếp tiến vào Quan Trung, Trường An sẽ lâm nguy. Nếu ta là Lưu Cảnh, đồng thời với lúc tiến công Trần Thương, nhất định cũng sẽ phái một chi quân đội đi lấy Nhai Đình, huống chi Giả Hủ, Bàng Thống, Pháp Chính đều là người cao minh, hẳn là bọn họ cũng có thể nghĩ đến.

Vu Cấm đứng bên cạnh tiếp lời nói:

- Mao quân sư cảm thấy lần này quân Hán đối với Quan Trung là tình thế bắt buộc sao?

- Không! Không!

Mao Giới lắc đầu liên tục:

- Bây giờ căn bản không phải thời cơ cướp lấy Quan Trung, tình thế Khương Để phức tạp, dân tâm Lũng Tây không phụ, Lưu Cảnh tuyệt đối sẽ không phát động chiến dịch Quan Trung vào lúc này.

- Nhưng hắn đã suất quân đến phía đông!

- Suất quân đông chinh cũng không phải muốn đánh Quan Trung, chỉ là mở ra cửa chính Quan Trung trước, chiếm cứ địa lợi, về sau lại quay về Lũng Tây. Ít nhất trong vòng một, hai năm quân Hán sẽ không tấn công Quan Trung. Thừa tướng cũng cho rằng như thế, ta hoàn toàn đồng ý.

Từ Hoảng gật gật đầu, Mao Giới nói ra suy nghĩ trong lòng của y rồi.

Đúng lúc này, ở trên tháp quan sát truyền đến một hồi tiếng cảnh báo dồn dập, lập tức có binh lính hô to:

- Tướng quân, phát hiện quân địch ở phương Tây!

Trong lòng Từ Hoảng cả kinh, sao lại đến nhanh như thế, y vội vàng đi đến lỗ châu mai bên cạnh nhìn về hướng tây, đã thấy trên quan đạo dần dần xuất hiện một đường màu xám, tốc độ cực nhanh, đang chạy nhanh về hướng bên này.

- Là kỵ binh!

Vu Cấm thốt lên.

Từ Hoảng cũng thấy rõ ràng, quả nhiên là kỵ binh, kỵ binh càng ngày càng gần, ước chừng khoảng ba nghìn người, đây nhất định kỵ binh tiên phong của quân Hán rồi. Để phòng ngừa bọn họ vườn không nhà trống, đánh tới trước một bước, Từ Hoảng lập tức hạ lệnh:

- Lập tức đóng cửa thành, tiến vào chuẩn bị chiến đấu phòng ngự!

Cửa thành Trần Thương Kẽo kẹt đóng lại, cầu treo được kéo lên, vô số binh lính quân Tào chạy lên đầu thành, giương cung bạt kiếm, tạo trận địa sẵn sàng đón quân địch. Không bao lâu, ba nghìn kỵ binh quân Hán do đại tướng Mã Đại suất lĩnh, cấp tốc chạy đến dưới thành, ở khoảng cách ngoài đầu thành trăm bước thì dừng lại. Mã Đại nhìn lên đầu thành phía xa một lát, phóng ngựa chạy đi theo hướng đông bắc, rất nhanh vượt qua thành Trần Thương, dần dần biến mất ở phía đông.

- Mao quân sư, đây là kỵ binh quân Hán đi Trường An sao?

Từ Hoảng có chút không hiểu hỏi.

Mày Mao Giới nhíu chặt lại, sau một lúc lâu mới nói:

- Theo phương hướng mà đánh giá, dường như là đi Trường An, nhưng ta cảm giác, có lẽ bọn họ là đi Lũng Huyện.

- Vẫn là vì Nhai Đình sao?

Mao Giới chậm rãi gật đầu:

- Rất có thể là vây Nhai Đình lại để làm đường lui.

Trong lòng Từ Hoảng lập tức bắt đầu lo lắng, Lũng Huyện và Trần Thương còn chưa kịp thiết lập liên hệ bằng chim bồ câu đưa thư, y nhất định phải lập tức phái người truyền tin cho Tang Bá, bảo y cần phải cẩn thận

Lũng Sơn Đạo thật ra là một cái khe sâu bị gãy rất lớn, đi theo hướng tây bắc tới đông nam, hai bên nam bắc là dốc đứng cao và dốc vách núi, hai bên đông tây hơi cao, mà ở giữa lại là mảnh đất lõm xuống. Trong khe sâu là rừng rậm rạp, địa thế gập ghềnh hiểm trở, có nhiều bí đạo trong núi, chiều rộng nam bắc khoảng hơn mười dặm, chiều dài đông tây hơn tám mươi dặm.

Khe núi Lũng Sơn vốn gọi là Khiên Nguyên Cốc, tên như ý nghĩa, chính là đầu nguồn của Khiên Thủy, dọc theo lòng chảo Khiên Thủy theo hướng nam có thể đến thẳng Lũng Huyện.

Tuy rằng ngoài hai trăm dặm phía bắc đường Tiêu Quan là yếu đạo thứ nhất từ Lũng Hữu tiến vào Quan Trung, nhưng khe núi Lũng Sơn lại là một nhánh khác vượt qua Lũng Sơn, từ thông đạo Lũng Tây tiến vào Quan Trung, có địa vị chiến lược cực kỳ trọng yếu.

Nhai Đình ở phía tây khe sâu này, nơi này có một tòa đình dịch trạm, có một gã đình trưởng, quản hạt xã nông phụ cận mười dặm, đồng thời đình dịch trạm cũng có thể cung cấp nơi đặt chân nghỉ tạm cho thương nhân lui tới, quanh năm thương nhân lui tới không ngừng.

Nhưng bắt đầu từ năm trước, Tuân Du đã tạo ra tuyến phòng ngự ở trong này, dựa vào đình dịch trạm ở chỗ hiểm yếu đã xây dựng một tòa đại doanh, mấy nghìn người trú binh. Tuy rằng quân Tào vào lúc quân Hán Bắc phạt cũng không dùng đến đại doanh ở đây, nhưng ở khi quân Hán đông chinh Quan Trung, tầm quan trọng của đại doanh này lập tức nổi bật lên.

Toàn bộ Lũng Sơn Đạo kỳ thật có hai điểm phòng ngự, ngoại trừ Nhai Đình chính là Lũng Huyện. Lũng Huyện là thành lớn thứ hai của quận Phù Phong, ở phía đông Lũng Sơn, cách Lũng Sơn Đạo ước hơn bảy mươi dặm, hướng nam cách Trần Thương ước chừng hơn một trăm dặm, cũng là thành trì quan trọng trong việc phòng ngự kỵ binh Thiên Thủy Khương Hồ tiến vào Quan Trung.

Trước mắt một tuyến Lũng Sơn Đạo có quân Tào đóng mười ngàn quân, do đại tướng Tang Bá suất lĩnh, Tang Bá đóng quân ở Lũng Huyện năm ngàn người, đồng thời ở trong Lũng Sơn Đạo xây dựng vài đài đốt khói lửa, dùng để liên hệ với Nhai Đình và Lũng Huyện.

Từ khi quân Hán bắt đầu trú binh ở huyện Lâm Vị, Tang Bá cũng ý thức được quân Hán muốn bắt đầu đông chinh, để chủ tướng thủ vệ tiến vào yếu đạo yết hầu Quan Trung. Tang Bá cũng vô cùng căng thẳng, buổi sáng, khói lửa trong Lũng Sơn Đạo bỗng nhiên cháy lên, ba đám khói lửa xông thẳng lên trời, đây nghĩa là có tình báo về đại đội quân địch đã đến, nói cách khác, phát hiện quân địch ngoài Nhai Đình.

Tang Bá khoanh tay đi qua đi lại trên đầu thành, trong lòng y có chút do dự, cần phái binh đi trợ giúp Nhai Đình hay không, hoặc là y tự mình suất quân tiến đến trợ giúp, nhưng y lại lo lắng binh lực Lũng Huyện có khe hở, bị quân địch đánh lén. Điều này làm cho y rất khó xử, đương nhiên biện pháp cuối cùng là xin Trường An hoặc là Trần Thương trợ giúp Lũng Huyện, y mới có thể an tâm mà suất quân đi tới phía tây, chỉ có điều thời gian không còn kịp rồi.

Ngay khi Tang Bá đang cảm thấy khó xử, thám báo báo lại, chủ tướng Nhai Đình Khang Bình đưa tới tin tức khẩn cấp, Tang Bá vội vàng ra lệnh:

- Dẫn y tới gặp ta!

Không bao lâu, một tên lính truyền tin bước nhanh lên thành, quì một gối thi lễ ở trước mặt Tang Bá, đưa lên một cây lệnh tiễn:

- Phụng lệnh Khương Tướng quân truyền tin cấp tướng quân.

- Nói mau, bên Nhai Đình tình hình như thế nào?

Tang Bá vội hỏi.

- Hồi bẩm tướng quân, tình hình bên Nhai Đình thật không tốt. Triệu Vân suất lĩnh ba vạn quân giết đến trú doanh ngoài Nhai Đình, Khương Tướng quân lo lắng không đối kháng được, đặc biệt tới cầu viện tướng quân.

Tang Bá thở dài, tuy rằng đại doanh Nhai Đình có địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, nhưng ngay cả doanh trại Mộc Môn Trại hiểm yếu như vậy cũng bị quân Hán công ra rồi, Tang Bá thực sự không có nắm chắc lắm, y trầm ngâm thật lâu sau, rồi nói với lính báo tin:

- Ngươi trở về nói cho Khương Tướng quân, bảo y cần phải thủ vững trong hai ngày, trong vòng hai ngày ta nhất định sẽ tới viện trợ.

Đây là Tang Bá thỏa hiệp, làm chủ tướng Lũng Sơn Đạo, suy nghĩ kỹ mới làm là thái độ tất yếu, y không thể lập tức đi ngay, như vậy rất lỗ mãng, cũng không thể không đi, như vậy lại sẽ trơ mắt nhìn Nhai Đình thất thủ, chỉ có quan sát sau hai ngày mới hành động, như vậy mới là cách thỏa đáng.

Cách lui lại về Thượng Phương Cốc của Tang Bá rất thỏa đáng đã được Tào Tháo thừa nhận, mặc dù cuối cùng Lũng Tây thất thủ, Tào Tháo vẫn phong y là Phù Uy tướng quân, thưởng ngàn lượng tiền, để khen ngợi biểu hiện xuất sắc của y khi lui về Thượng Phương Cốc.

Lính báo tin thi lễ, nhanh chóng cưỡi ngựa mà đi, ánh mắt Tang Bá lại chuyển hướng về phía nam, y hơi nghi hoặc, tại sao lại không có tin tức phía Trần Thương, theo lý, Trần Thương cũng nên có tin về quân địch, Từ Hoảng nhất định phái người truyền tin cho mình, nhưng như thế nào y cũng không đợi được người truyền tin đến.

......

----------oOo----------

Quảng cáo
Trước /800 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phượng Hoàng

Copyright © 2022 - MTruyện.net