Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hôm nay, Tào Phi quả thật có chút hưng phấn, không ngờ phụ thân cuối cùng lại chấp thuận cho mình mang binh đi tấn công Liêu Đông, gã biết rằng điều này có ý nghĩa gì, phụ thân không cấp cơ hội này cho tam đệ, mà là cho mình, vì vậy có thể thấy được phụ thân coi trọng mình, Tào Phi dường như đang thấy ngôi vị thế tử đang vẫy tay chào đón mình.
Điều này cũng khó trách, hiện tại Tào Phi đã thay phụ thân quản lý chính vụ, đảm nhiệm chức Phó thừa tướng, nếu không lo lắng con rối Hoàng đế kia, gã sẽ mang danh dưới một người, trên vạn người, nhưng dù đã vậy, phụ thân vẫn không có ý lập gã làm thế tử.
Tào Phi nhìn ra được, phụ thân vô cùng sủng ái tam đệ, phái y đi cai quản Quan Trung, mắt thấy Trần Thương thất thủ, lại sợ y bị mất mát gì, nên gọi y trở về, như hôm nay mà nói, tam đệ căn bản không có tư cách tham dự buổi nghị sự quan trọng như vậy, phụ thân cố tình để y cũng tham dự.
Nghĩ đến buổi nghị sự hôm nay, Tào Phi chợt nhớ tới một chi tiết, khi nghị sự tam đệ ngồi bên tay trái, mình ngồi bên tay phải, phải biết rằng tả thượng hữu hạ, phụ thân có ý gì đây? Tâm tình hưng phấn của Tào Phi lập tức như bị một chậu nước lạnh dập tắt, trong lòng gã giống như là có mèo cào, cực kỳ bất an.
- Trưởng công tử, có thể đi chưa?
Một tên thị vệ bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
Tào Phi khoát tay:
- Chờ thêm một chút!
Gã vén màn xe, nhìn về phía cổng chính của Đổng Tước đài, lúc này, gã thấy Trình Dục bước nhanh ra, Tào Phi vội vàng nói với thủ hạ:
- Đi mời Trình quân sư đến đây!
Tên thị vệ cưỡi ngựa vội vàng chạy đến, một lát sau, Trình Dục vội vã đi đến, Tào Phi liền mở cửa xe:
- Mời Quân sư lên xe.
Trình Dục có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn bước lên xe ngựa, y có chút oán giận nói:
- Sao công tử có thể để cho ta lên xe ngựa, việc này sẽ bị Thừa Tướng biết đấy.
- Trong lòng ta có tâm sự, xin Quân sư chớ trách.
Tào Phi bảo xuất phát, xe ngựa bắt đầu khởi động, chậm rãi đi vào trong thành, lúc này Trình Dục cười nói:
- Chúc mừng công tử có thể mang binh đi Liêu Đông.
- Đây là công lao của Quân sư, trong lòng ta vô cùng cảm kích.
Nói đến đây, Tào Phi lại không kìm nổi thở dài một tiếng, Trình Dục phát hiện gã mang vẻ mặt khác thường, liền hỏi han một cách thân thiết:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Vẻ mặt của Tào Phi có chút chán nản, nói:
- Quân sư chưa phát hiện ra sao? Việc sắp xếp chỗ ngồi hôm nay, ta ngồi ở vị trí thứ nhất bên phải, nhưng tam đệ lại ngồi ở vị trí thứ nhất bên trái, ta thật là không biết phụ thân nghĩ như thế nào? Ông tính toán cái gì?
Nói đến đây, Tào Phi lại không kìm được sự tức giận.
Trình Dục nhanh chóng liếc mắt nhìn gã, kỳ thực, y sớm đã phát hiện về sự sắp xếp chỗ ngồi, hiển nhiên là Thừa Tướng cố ý an bài, về phần tại sao lại an bài như vậy, Trình Dục cũng không biết, nhưng Trình Dục biết một chút, Tào Phi quá coi trọng được mất, đương nhiên điều này có liên quan đến tính cách của Tào Phi, âm lãnh độc ác, lòng dạ hẹp hòi.
Trong lòng Trình Dục khẽ thở dài một tiếng, ôn hòa khuyên nhủ:
- Có lẽ là Thừa Tướng cảm thấy hơi bạc đãi Thực công tử, mới có thể cho công tử ấy một chút an ủi, nhưng trưởng công tử cũng có thu hoạch, Thừa Tướng chẳng phải đã cho công tử mang binh đi Liêu Đông sao? Chiến dịch này chỉ có thắng chứ không có thưa, có chỗ tốt cực kỳ lớn đối với uy vọng của trưởng công tử, so sánh ra, một cái chỗ ngồi thì có vẻ không quan trọng bằng rồi.
Tào Phi hừ một tiếng, gã làm sao có thể không thèm để ý?
Lúc này, Trình Dục lại tiếp tục nói:
- Ta có mấy chuyện muốn nhắn nhủ với trưởng công tử, thứ nhất phải tôn trọng Đại tướng, công tử có thể yêu cầu mang Từ Hoảng và Mao Giới theo, bổ nhiệm Từ Hoảng làm Phó tướng, Mao Giới làm Quân sư, thực tế tác chiến phải hoàn toàn tín nhiệm bọn họ.
- Vì sao?
Tào Phi không hiểu, hỏi.
- Nguyên nhân rất đơn giản, hai người bọn họ mất đi Trần Thương, áp lực cực kỳ lớn, nếu công tử cho bọn họ cơ hội lập công, bọn họ sẽ cảm kích công tử từ tận đáy lòng, từ đó mà trung thành với công tử.
- Ta biết rồi, còn gì nữa không?
- Còn một việc chính là Chương công tử và Dương Tu, chọ bon họ cơ hội lập công, khích lệ bọn họ trước mặt Thừa Tướng nhiều hơn một chút, đây là biểu thị sự khoan dung đối với huynh đệ của công tử, làm một người phụ thân, Thừa Tướng rất để ý điểm này, như vậy ngài mới của thể yên tâm giao địa vị này cho công tử.
Trong lòng Tào Phi quả thật có chút không tình nguyện, mang người huynh đệ Tào Chương đi thì có thể, còn bảo gã dẫn theo Dương Tu, mà còn phải đem công lao tặng cho người này, tuyệt không có khả năng này, một lúc lâu sau Tào Phi vẫn không nói gì.
Trình Dục thấy Tào Phi không tình nguyện, y cũng không nói gì thêm, dù sao cũng là có thể làm hay không, thì tùy gã đi!
Lúc này, Tào Phi lại nghĩ đến một chuyện, thấp giọng nói:
- Lần này Lưu Cảnh đi Giang Đông, có mạc liêu đề nghị với ta, có thể lợi dụng thời cơ này ám sát Lưu Cảnh.
Không đợi Tào Phi nói xong, Trình Dục liền giận dữ nói:
- Đây là chủ ý của ai đưa ra, công tử hãy trảm đi!
Tào Phi ngạc nhiên:
- Vì sao Quân sư lại tức giận như vậy?
Trình Dục nén cơn giận trong lòng xuống, nói:
- Việc này là tiểu nhân gây nên, công tử là ai, là người phải kế thừa chức Thừa Tướng Đại Hán, thế tử của Ngụy Công, mắt phải cao, tâm phải rộng, phải có việc nên làm và việc không nên làm, lúc trước Thừa Tướng đáp ứng với Lưu Cảnh, tha Phục Hoàng Hậu một mạng, sau này Hoa Hâm khuyên Thừa Tướng, có thể làm giả thành Phục Hoàng Hậu lâm bệnh qua đời, lại bị Thừa Tướng giận dữ trách mắng, đây chính là khí độ của Thừa Tướng, đối với Lưu Cảnh Thừa Tướng cũng như vậy, hận không thể một đao làm thịt hắn, rồi lại muốn đem con gái gả cho hắn, mâu thuẫn không? Không mâu thuẫn, người ngồi ở vị trí cao, thì phải có con mắt chính trị đầy trí tuệ của người ngồi ngôi cao, trưởng công tử lại muốn ám sát Lưu Cảnh, nếu không thành công thì làm sao? Công tử đã suy xét đến hậu quả chưa?
Khuôn mặt của Tào Phi vừa đỏ, vừa trắng, đây quả thật là cách nghĩ của gã, không có người nào khuyên gã, chỉ là nửa câu sau vẫn chưa nói ra, ám sát Lưu Cảnh, sau đó giá họa cho tam đệ, lại không ngờ đã chọc giận Trình Dục, Tào Phi cười khổ một tiếng, không dám nói tiếp nữa.
Trình Dục cũng đoán được đây là ý nghĩ của bản thân Tào Phi, lấy tâm tính của gã, gã rất có thể sẽ làm như thế, chỉ có điều, Trình Dục thầm thở dài một tiếng, nếu như có một ngày Tào Phi thật sự đăng vị, chưa hẳn đã là chuyện tốt!
Trong lòng Trình Dục rất loạn, không biết vì sao, trong lòng y lại mơ hồ có một chút hối hận.
Thời gian dần trôi, đã đến tháng bảy, thời khắc nóng bức nhất trong một năm đã đến, bất kể là Giang Đông hay là Kinh Sở, đều giống nhau, nắng gắt như đổ lửa, mặt trời như đang buông những làn sóng nhiệt xuống mặt đất, không khí đã trở nên mờ mờ ảo ảo, lưu động ở nơi ruộng đất và trong rừng cây, mọi người đều trốn trong nhà không muốn đi ra, chỉ ngẫu nhiên có thể thấy mấy con chó hoang thè lưỡi đi men theo mấy mảnh đất.
Trên Trường Giang, một đoàn thuyền gồm năm mươi chiếc đang xếp thành hàng chạy băng băng trên mặt sông, kéo dài mấy mươi dặm, đây chính là đoàn thuyền của Lưu Cảnh đến Giang Đông, do ba ngàn tướng sỹ tinh nhuệ nhất hộ vệ Lưu Cảnh.
Trên lâu thuyền năm ngàn thạch dẫn đầu, khoang thuyền yên tĩnh khác thường, không nhìn thấy một tên thủy thủ, trên mặt sông không chỉ nóng bức như trên đất liền, mà còn có nhiều hơi nước bốc lên, giống như đưa thân vào lồng hấp.
Trong khoang thuyền ở lầu bốn của một chiếc lâu thuyền, không khí lưu động, mang theo một chút cảm giác mát mẻ nương theo gió thổi vào cửa sổ, Tôn Thượng Hương đang mặc một chiếc vái dài bằng tơ lụa màu đỏ nhạt mỏng dính, nằm úp trên sàn thuyền giống như một con mèo lười, cảm thụ khoảnh khắc luồng gió mát thổi qua thân thể kia.
Nàng híp mắt, khóe mắt thỉnh thoảng liếc về phía Lưu Cảnh đang cúi đầu phê duyệt công văn ở một góc khoang thuyền, dùng một giọng nói biếng nhác mà hờn dỗi nói:
- Lần này không phải là thiếp muốn trở về Giang Đông, là chàng buộc thiếp đến, không cho thiếp ăn cơm, còn dùng đao kiếm gõ đầu thiếp, còn có thời tiết nóng bức như vậy, cử động một cái là cả người đầy mồ hôi, thiếp quả thật sắp nóng đến chết rồi, này! Chàng có nghe thiếp nói không đấy?
Lưu Cảnh dừng bứt, có chút không vui, nói:
- Thứ nhất, ta không phải là không cho nàng ăn cơm, là nàng ngại nóng không chịu ăn; thứ hai, ta không có dùng đao kiếm khỏ đầu nàng, mà là nàng dùng đao kiếm đánh vào lưng ta; thứ ba, đây là thư phòng của ta, nàng ở lỳ ở đây làm cái gì?
Hai mắt của Tôn Thượng Hương khẽ mở ra, cười quyến rũ, nói:
- Ai muốn ở lỳ trong này chứ, bổn phu nhân buồn chán, không tìm được người để nói chuyện, nếu không thì chàng đến khoang thuyền của thiếp đi, thiếp lấy nước trái cây ướp lạnh cho chàng uống.
- Đủ rồi đấy! Từ Ba Thục nói đến Giang Đông, đã lúc nào ta được uống nước trái cây ướp lạnh của nàng chưa?
- Đều là do bản thân chàng chậm chân, để thiếp chịu không nổi, uống sạch hết rồi.
Nói đến đây, Tôn Thượng Hương ngồi dậy, kéo Lưu Cảnh một cái, nũng nịu van xin:
- Đi mà! Đi theo thiếp đi, lần này đảm bảo không gạt chàng nữa.
Lưu Cảnh không còn cách nào khác, đành phải buông bút xuống, hắn vừa mới đứng lên, một ả thị nữ đứng ngoài cửa bẩm báo:
- Lão gia, Lỗ đô đốc của Giang Đông cầu kiến!
Lỗ Túc muốn gặp mình, bất đắc dĩ Lưu Cảnh chỉ cười cười với Tôn Thượng Hương, Tôn Thượng Hương bất mãn bĩu môi, đưa khuôn mặt về phía Lưu Cảnh, Lưu Cảnh nựng má nàng một cái, xoay người vừa cười vừa đi ra khỏi phòng.
Lỗ Túc cũng ở trên một chiếc thuyền lớn, y cùng với Tư Mã Ý ở lầu hai, lầu ba là nơi Lưu Cảnh xử lý sự vụ quân chính cùng với nơi ở của các thị vệ tâm phúc, lúc này trong khoang nghị sự ở lầu ba, Lỗ Túc đang cùng Tư Mã Ý ngồi trong khoang thuyền bàn luận về tình hình hai năm qua của Giang Đông.
Lúc này thị vệ ngoài cửa cao giọng nói:
- Châu Mục đến!
Tiếng bước chân vang lên, Lưu Cảnh nhanh chóng bước vào khoang thuyền:
- Đã để hai vị đợi lâu!
Lỗ Túc và Tư Mã Ý liền đứng dậy thi lễ, Lưu Cảnh mời bọn họ ngồi xuống, hắn từ trên lâu đi xuống, cả người đẫm mồ hôi, Lưu Cảnh ngồi xuống, lau đi mồ hôi trên trán, cười nói:
- Thời tiết này thật sự quá nóng nực, để hai vị dọc đường chịu cái nóng, thật sự rất cáo lỗi.
Lỗ Túc khom người cười nói:
- Ở Giang Đông không khác lắm, sông ngòi phương nam chằng chịt, có vẻ còn nóng hơn phương bắc một chút.
Tư Mã Ý cũng nói:
- Trước kia ở Kinh Châu là nóng như thế này sao, Ba Thục cũng như vậy, nhưng nghe nói bên phía Lũng Tây thì tốt hơn một chút.
- Lũng Tây rất mát mẻ, nhưng mùa đông thì rất lạnh, ta nói đùa với các tướng sỹ, hạ thì ở Lũng Tây, đông thì ở Ba Thục, các tướng sỹ đều đồng cảm.
Lỗ Túc và Tư Mã Ý cũng cười phá lên, Lỗ Túc lại nói:
- Hai ngày nay tại hạ và Trọng Đạt đang nói về việc liên minh của hai nhà Tôn Lưu, nghe Trọng Đạt nói, Châu Mục chuẩn bị nhượng một ít địa bàn, đoán chừng Ngô Hầu sẽ hỏi đến việc này, cho nên tại hạ muốn xác nhận với Châu Mục một chút.
- Quả thật là như thế!
Lưu Cảnh cười nói:
- Ta định giao hai quận Hành Dương và Trương Sa cho Giang Đông, hoặc là trả lại quận Kỳ Xuân cho Giang Đông, hai điều này tùy ý Giang Đông lựa chọn, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hai nhà Tôn Lưu phải đồng tâm hiệp lực, cùng nhau tiến công Trung Nguyên, nhưng mà ta muốn biết, hiện tại quân lực của Giang Đông đã khôi phục đến đâu rồi? Có thể mời Tử Kính nói cho ta biết được không?