Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bình Minh Màu Đỏ - Mạnh Ngũ Nguyệt
  3. Chương 59
Trước /77 Sau

Bình Minh Màu Đỏ - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 59

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Rạng sáng giao thừa, hai người họ mới trở về, nhưng trên đường đi, Diệp Phi buồn ngủ, tựa vào vai anh ngủ, lúc đến nơi, Lê Tiện Nam không nỡ đánh thức cô, bảo tiếp viên đưa một tấm chăn mỏng, đắp lên người cô, bế cô xuống.

Trên đường về, bầu trời bắt đầu tảng sáng, đường sá vắng vẻ, năm đó, Yến Kinh vẫn cấm pháo hoa trong nội thành, thân cây trơ trọi, phía trên có dây thừng thắt nút và lồng đèn kiểu Trung Hoa, làm khung cảnh trông hơi hoang vu.

Có lẽ đó là lý do trước đây Lê Tiện Nam không thích ra ngoài vào mấy ngày Tết, sáng sớm, thành phố quá yên tĩnh, sau khi thức dậy, thành phố lại quá ầm ĩ, nhưng năm nay thì khác.

Dừng đèn đỏ, đường lớn cũng yên tĩnh, Lê Tiện Nam dừng xe, quay đầu nhìn sang, Diệp Phi đang ngủ, vẫn mặc váy ngủ và áo khoác, giống như trời vừa tảng sáng đã đi hẹn hò với anh.

Anh nắm lấy tay trái của cô, Diệp Phi nhúc nhích, móc ngón tay vào tay anh.

Lê Tiện Nam cười khẽ, nhân lúc đèn đỏ, nghiêng người sang hôn má cô.

“Đến nhà chưa anh?” Diệp Phi nửa tỉnh nửa mê.

“Chưa, sắp rồi.” Lê Tiện Nam nhỏ giọng thì thầm với cô, “Ngủ thêm một chút đi.”

Thật ra Diệp Phi nửa tỉnh nửa mê suốt đoạn đường, hơn năm giờ sáng thì về đến Tây Giao Đàn Cung.

Lê Tiện Nam bế cô ra khỏi xe, Diệp Phi thức giấc, vòng tay qua cổ anh.

Bình minh màu đỏ nhuộm lên bầu trời, điểm thêm một lớp màu xanh nhàn nhạt, mấy tia nắng sớm xuyên qua khe hở giữa những đám mây.

Lúc bình minh, bầu trời hửng sáng, tình yêu của em cũng bắt đầu tỉnh giấc.

Diệp Phi ngắm nhìn nắng sớm, lúc Lê Tiện Nam bế cô vào nhà, cô vòng tay qua cổ anh, hôn lên mặt anh: “Lê Tiện Nam, em yêu anh.”

Lê Tiện Nam cười, đặt cô xuống giường.

Hai người họ đi xem pháo hoa cũng không chuẩn bị gì, cô mặc áo khoác bên ngoài đồ ngủ, Lê Tiện Nam thay quần áo, ôm cô ngủ, Diệp Phi buồn ngủ không chịu nổi, đầu vừa chạm gối đã ngủ.

Rõ ràng Lê Tiện Nam cũng rất buồn ngủ, nhưng không nỡ nhắm mắt, còn muốn nhìn cô thêm mấy lần nữa, giống như nhìn cô rồi, tự dưng trong lòng sẽ thấy bình yên.

Những ngày này trôi qua rất nhanh, mãi đến thời khắc này, Lê Tiện Nam mới thật sự nhận ra, cô ở bên cạnh anh.

Đôi lúc Lê Tiện Nam cũng cảm thấy rất kỳ lạ, phần lớn thời gian, cảm xúc của anh đều tập trung vào cô.

Trước khi gặp cô, Lê Tiện Nam không có mưu cầu gì, chỉ sống qua ngày.

Đột nhiên cô lao vào cuộc đời anh.

Hình như cô không cần cái gì, nhưng ngày đó lại hỏi anh, phải là người như thế nào, mới có tương lai cùng anh?

Anh cũng muốn hỏi, còn em, phải là người như thế nào, mới có tương lai cùng em?

Những ngày xa cô, thật ra cũng không được bao nhiêu đêm yên giấc.

Ngày cô rời đi, trời quang mây tạnh, hết thảy đều như cũ, chỉ là một trang mới đã được mở ra, chỉ là lúc anh mở mắt, không thấy cô bên cạnh, hình như hương hoa và trái cây vẫn vương vấn trong không khí.

Chiếc khăn lụa vẫn nằm dưới gối, thỉnh thoảng Diệp Phi tiện tay đặt ở đó, anh lấy ra, hình như khăn lụa trắng vẫn còn lưu mùi hương của cô.

Cả ngày trời, anh liên tục kiểm tra tình trạng chuyến bay.

Thật ra lúc mới chia xa, cũng có một chút bất an, sợ cô nghĩ họ đã đi đến điểm cuối.

Anh thật sự muốn có tương lai cùng cô, sợ cô gái nhỏ bay cao, bay xa, lại quên anh, vậy là tháng nào cũng tặng quà, anh muốn cô hiểu, dẫu cho cô không ở bên, anh vẫn yêu cô.

Những năm đó trôi qua không mấy thuận lợi, Lê Hãn tay trắng lập nghiệp, là người khôn khéo, giao thiệp rộng, cực kỳ có năng lực, còn theo đuổi chủ nghĩa vị kỷ, lúc cha con bất hòa, người ngoài chỉ nghĩ anh giận dỗi người nhà.

Thật ra chuyện Ngô Thiên Như và Lê Hãn ly hôn cũng đã có manh mối từ lâu, Ngô Thiên Như sống ở nước ngoài một thời gian dài, trước đây ở bên cạnh một luật sư suốt nhiều năm trời, còn có một đứa con trai, Thịnh Văn Tu. Người qua tuổi năm mươi, thế nào cũng muốn xem gia đình là trên hết, thậm chí trước đây, Ngô Thiên Như chưa từng xuất hiện cùng một chỗ với Thịnh Văn Tu, khi có người khác, bà ấy luôn nói Thịnh Văn Tu là con trai của một người bạn, đương nhiên người bạn đó là vị luật sư kia.

Dần dà, Ngô Thiên Như cũng cảm thấy hết sức áy náy với con trai.

Cuộc chia cắt hỗn loạn này kéo dài năm năm, Ngô Thiên Như là người bắt đầu.

Vốn dĩ chuyện hôn nhân của hai nhà dính líu đến rất nhiều mâu thuẫn lợi ích, khi họ bắt đầu tách ra, khối lượng công việc khổng lồ, Lê Tiện Nam gần như không có thời gian nghỉ ngơi, có một chút thời gian, anh cũng dành ra để chạy đi tìm cô, thử vận may.

Khi đó Triệu Tây Chính cũng nói, khả năng xấu nhất là anh Nam phải tay không ra khỏi nhà.

Lê Tiện Nam cẩn thận liệt kê, ý nghĩ duy nhất của anh lúc đó chính là khi Diệp Phi trở về, ít nhất cũng có thể cho cô sống cuộc đời giống như trước.

Ngày nào cũng phải đi gặp luật sư, xử lý vô số hợp đồng, tham gia bao nhiêu cuộc họp, cho dù có một chút thời gian rảnh rỗi, cũng vì chênh lệch múi giờ, lại không nỡ quấy rầy cô nghỉ ngơi.

Người ta nói yêu xa rất dễ phai nhạt, ngày nọ Lê Tiện Nam trở về Tây Giao Đàn Cung, ngàn vạn nhung nhớ lại ùa vào lòng.

Sợ cô không nói lời tạm biệt đã rời đi.

Đó là lần đầu tiên Lê Tiện Nam nói lời yêu với cô.

Tiếc là không được nói trực tiếp.

Có người trong lòng, sau đó cô lấp đầy mọi khoảng trống trong anh, nhung nhớ và yêu thương đều trỗi dậy vì cô.

Giữa nắng sớm ấm áp, Lê Tiện Nam ôm cô thật chặt, hôn lên trán cô: “Phi Phi, anh yêu em.”

Diệp Phi cũng không còn buồn ngủ lắm, trên đường đi đã tỉnh giấc mấy lần, bây giờ cũng không buồn ngủ đến vậy.

Anh vừa dứt lời, Diệp Phi ngẩng đầu trong lòng anh, hôn vội một cái lên cằm anh: “Em cũng vậy.”

Lúc Diệp Phi tỉnh dậy, trời đã vào chiều, cô thoải mái duỗi lưng, phát hiện Lê Tiện Nam chống khuỷu tay bên cạnh cô.

Lúc bắt đầu bình minh, khi hoàng hôn buông xuống, yêu thương trong đáy mắt anh vẫn mềm mại vì cô.

“Chúc mừng năm mới, Phi Phi.”

Anh lấy ra một bao lì xì từ dưới gối, đưa cho cô.

Diệp Phi cười, nằm trên giường mở ra nhìn, bao lì xì Lê Tiện Nam tặng không lớn, chỉ là bên trong có một chiếc nhẫn.

“Sao anh lại tặng nhẫn, anh thật quê mùa…” Diệp Phi cười, đeo lên tay, sau đó lại ôm bao lì xì vào lòng.

Lê Tiện Nam cười nói: “Bàn trang điểm của em giống hệt như rương kho báu, lại thêm một món vào rương kho báu của em vậy.”

“Đã nói một tháng chỉ tặng một món mà.” Diệp Phi nhìn trời, nói, “Anh tiêu tiền thế này, em thật sự nghĩ anh sắp phá sản rồi, nếu anh phá sản, chúng ta sẽ không thể sống ở Tây Giao Đàn Cung, anh phải chịu tủi thân một chút, sống với em trong căn nhà tám mươi mét vuông…”

Lê Tiện Nam nói: “Mỗi năm chỉ có một dịp Tết, nếu anh thật sự phá sản, chúng ta vẫn có thể sống ở Tây Giao Đàn Cung.”

“Sẽ không bị đuổi ra sao?” Diệp Phi ngây ngốc hỏi anh, dây dưa tranh cãi chuyện chưa bao giờ xảy ra.

Lê Tiện Nam lấy giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà từ dưới gối, đưa cho cô ——

“Hay là em xem thử đi?”

Diệp Phi ngây ngốc một hồi, ôm chăn trong lòng, đưa tay cầm lấy, hóa ra là giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ở Tây Giao Đàn Cung, bên trong còn kẹp một văn bản.

Đơn đề nghị thêm người hôn phối vào giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ——

Diệp Phi kinh ngạc nhìn anh, Lê Tiện Nam nằm cạnh cô, chống khuỷu tay, hoàng hôn nhuộm ánh sáng dịu dàng lên mặt anh.

“Phi Phi, em có bằng lòng không?” Anh hỏi cô, “Em có bằng lòng sau này giữ cho Tây Giao Đàn Cung sáng đèn vì anh không?”

Diệp Phi không thể diễn tả cảm giác lúc này, cô căng thẳng, cảm động, đầu óc trống rỗng, rất nhiều cảm xúc lẫn lộn, làm trái tim cô đập liên hồi.

Không hiểu tại sao, khoang mũi cô đau xót, lại ngây ngốc hỏi: “Anh có bằng lòng không?”

“Anh bằng lòng, rất bằng lòng.” Anh cười, trả lời, giống như chỉ trả lời một câu hỏi thường ngày, “Phi Phi, quãng đời sau này, Lê Tiện Nam vĩnh viễn thuộc về em, vĩnh viễn yêu em, vĩnh viễn là Lê Tiện Nam của em.”

“…”

“Phi Phi, toàn bộ khát vọng của anh chính là cả quãng đời về sau có em.” Anh nở nụ cười, hai mắt cong cong, “Mấy năm trước, em hỏi anh muốn cái gì… Phi Phi, anh muốn em, em có bằng lòng không?”

Khoang mũi của Diệp Phi đau xót, cô chưa từng nghĩ Lê Tiện Nam sẽ cầu hôn thế này, có cầu hôn thế nào cô cũng bằng lòng.

Là một buổi chiều bình thường như vậy, vào mùng một Tết.

Câu “Gửi đến bà Lê năm năm sau”, rốt cuộc cũng không chờ được, còn thiếu một tháng nữa mới tròn năm năm.

“Em bằng lòng.” Hai mắt Diệp Phi ngấn nước, vào thời khắc như vậy, cô luôn cảm thấy căng thẳng, đau xót, cô chậm rãi nói, “Lê Tiện Nam, em có rất nhiều thiếu sót… Đến bây giờ em cũng chưa học nấu ăn… Sau này…”

“Có anh đây rồi, em còn học làm gì?” Lê Tiện Nam cười, đứng dậy, ôm cô cùng chăn mền vào lòng, nói đùa với cô, “Có triển vọng quá, học tiến sĩ về mà vẫn đích thân nấu ăn sao?”

“Anh cũng vậy mà…” Cô nhỏ giọng nói.

“Anh không nỡ để công chúa vào bếp.” Lê Tiện Nam nhấc tay cô lên, “Móng tay đẹp như vậy.”

Diệp Phi không nhịn được cười, nước mắt cũng rơi xuống, Lê Tiện Nam cúi đầu, đưa ngón tay lau mắt cho cô: “Phi Phi, sau này sẽ không để em khóc nữa đâu.”

“Cũng không được chọc em giận.” Cô thuận thế xông lên, yếu ớt nói.

Lê Tiện Nam cười, hứa với cô: “Được rồi, không chọc em giận, chuyện gì cũng nghe em.”

Ngày đăng ký kết hôn cũng bình thường, lại ngoài dự đoán của Diệp Phi.

Mùng tám Tết, Lê Tiện Nam nói đưa cô ra ngoài một chút, bảo cô trang điểm thật đẹp.

Diệp Phi ngoan ngoãn làm theo, lúc lên xe, bất ngờ nhìn thấy một bó cẩm tú cầu khổng lồ đã nở rộ, cánh hoa màu trắng, điểm xuyết một chút màu xanh nhạt.

Diệp Phi còn tò mò hỏi đi đâu.

Xe dừng trước Cục Dân chính, tự dưng Diệp Phi hiểu ra sự tình, lại đánh anh một cái: “Không được! Hôm nay em không mang chứng minh thư! Sao anh không nói trước với em!”

Lê Tiện Nam chỉ chỉ ghế sau, Diệp Phi quay đầu, nhoài người lấy túi xách trên ghế sau, mở ra nhìn, thấy bên trong có chứng minh thư của hai người họ, còn có hộp nhẫn.

“Đã chuẩn bị trước.”

“Sao anh không nói trước với em, em thu xếp một chút…”

“Vì hôm nay là ngày đầu tiên Cục Dân chính làm việc trở lại.” Lê Tiện Nam nói, “Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay anh muốn bắt em về.”

Diệp Phi dở khóc dở cười, mở cửa xe trước anh, còn nghiêng người hối thúc anh: “Vậy anh nhanh lên!”

Sau khi ra khỏi Cục Dân Chính, Diệp Phi cầm hai quyển sổ đỏ, nhìn một hồi lâu.

Con dấu mới đóng, là bức ảnh đầu tiên hai người họ chụp chung.

Diệp Phi ngắm nhìn kỹ lưỡng ——

“Nhìn cái gì thế?” Lê Tiện Nam mở cửa xe, ngồi vào, thấy cô không nhúc nhích, anh nghiêng người thắt dây an toàn cho cô.

“Lê Tiện Nam, anh ăn ảnh quá… Sau này sẽ chụp nhiều ảnh với anh!”

“Tách.”

Thắt dây an toàn xong, Lê Tiện Nam giữ lấy mặt cô, hôn cô, Diệp Phi cầm giấy chứng nhận kết hôn trong tay, mỉm cười nhìn anh.

“Lê Tiện Nam, anh là của em!” Cô cất giấy chứng nhận kết hôn vào túi, giống như giấu đi báu vật quý giá nhất.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /77 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Siêu Hung Đại Ma Vương

Copyright © 2022 - MTruyện.net