Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cuối cùng, Lê Tiện Nam quyết định tổ chức đám cưới vào cuối mùa hè, sau khi tổ dự án của Diệp Phi cho ra mắt ứng dụng mới, còn phải quảng bá, nhưng lần này có Cục Văn hóa và Du lịch của mấy địa phương phối hợp, sẽ không có nhiều hạn chế về chủ đề, Diệp Phi vẫn dùng cách thức cũ, cố định mỗi tuần đăng một bài viết chính thức, các bài viết khác là dựa trên bản thảo được gửi đến, @Trợ lý chính thức, nhân viên xét duyệt xong sẽ đẩy Big Data.
Mùa hè, tổ dự án của Diệp Phi chọn một hòn đảo nhỏ để quay video quảng bá, ở một phương diện nào đó, còn có thể thúc đẩy sự phát triển của du lịch địa phương.
Diệp Phi định nghỉ kết hôn sau khi hoàn thành dự án quay chụp này.
Cô chuẩn bị đơn xin nghỉ, mang qua cho Hàn Dịch ký, đúng lúc Hàn Dịch đang nói chuyện điện thoại trong văn phòng, nhìn thấy Diệp Phi, anh ta chỉ về phía sofa đối diện, bảo cô đợi một lát.
Văn phòng của Hàn Dịch không lớn, hình như anh ta không theo đuổi cuộc sống vật chất, lúc Diệp Phi nhìn anh ta, cô luôn lờ mờ nhớ đến lần đầu tiên gặp Hàn Dịch vào đầu năm 2014, khi đó cô nghĩ đến rất nhiều thứ, rất nhiều người, rất nhiều chuyện, như măng non giữa đông, đợi chờ cơn mưa xuân, đợi chờ trời sáng, đợi chờ hy vọng.
Cô nhớ rõ nhất là tầng hầm kia, khi đó Hàn Dịch còn là sinh viên, sống trong tầng hầm cũ nát, nhỏ hẹp, rất nhiều sách lập trình chất đống trên giường và sàn nhà.
Không rõ tại sao, có lẽ là vì sự tập trung và lòng kiên trì của anh ta, Diệp Phi nghĩ sớm muộn gì anh ta cũng thành công.
Dường như lời tiên tri cũng nằm trong dự liệu.
Lúc này, Hàn Dịch cúp máy, Diệp Phi đưa đơn cho anh ta ký.
Hàn Dịch nhìn lướt qua, cầm bút ký tên, sau đó cười, chúc phúc cho cô: “Trăm năm hạnh phúc, anh ấy rất yêu cô.”
Diệp Phi đưa tay nhận lấy, nghĩ thầm —— cách đối xử đặc biệt của anh có lẽ là quá trắng trợn, người bên cạnh đều có thể nhìn ra.
Lúc Diệp Phi nói sẽ đi công tác đến một hòn đảo nhỏ, Lê Tiện Nam nghĩ ngợi, nói sẽ đi với cô.
“Anh cũng đi làm mà?” Diệp Phi vừa tắm xong đi ra, đang lau tóc.
“Sợ em ngủ không ngon.” Lê Tiện Nam ngồi trên sofa, lấy chiếc khăn trên tay cô, lau mái tóc dài của cô, “Mất ngủ một ngày cũng không được.”
Vậy là lúc đó, Lê Tiện Nam thật sự gác lại công việc, tối thứ sáu cùng cô bay đến một tỉnh ven biển ở phương Nam.
Thực tập sinh đã được chuyển thành nhân viên chính thức, mắt thẩm mỹ của cô ấy rất tốt, sau khi thêm bộ lọc càng trong trẻo mát lành hơn, hình ảnh chất lượng cao kết hợp cùng khung cảnh chậm nhịp hàng ngày đã thật sự thu hút một làn sóng người hâm mộ trên ứng dụng video ngắn.
Họ hạ cánh lúc hơn mười giờ tối, hình như có một cơn mưa nhỏ, không khí ẩm ướt, gần biển, nhiệt độ đêm khuya hơi thấp, Diệp Phi vừa rời khỏi sân bay đã hắt xì, Lê Tiện Nam cởi áo khoác ra, khoác lên người cô, Diệp Phi hỏi anh có lạnh không, Lê Tiện Nam cười nói nhiệt độ chỉ hơi thấp một chút.
Kế hoạch dự kiến của họ là hai ngày đầu tiên quay chụp chọn cảnh, hai ngày tiếp theo lại đến hòn đảo nhỏ kia —— trên đảo không có phương tiện giao thông, chủ yếu là vì đảo không lớn, muốn về thành phố cũng phải đi phà một hồi.
Giữa hè, phương Nam hơi nhiều mưa, lần này Lê Tiện Nam tự đặt khách sạn —— Diệp Phi liên tục cảnh cáo anh không được phá của.
Sân bay nằm ở ngoại ô, lúc xe chạy về nội thành, trời đổ mưa nặng hạt, tài xế nói hai ngày qua mưa rất nhiều, bảo họ đi đường cẩn thận.
Nhận phòng xong, Lê Tiện Nam nắm tay cô, đi thang máy lên lầu, trên đường đi còn ho mấy tiếng, Diệp Phi đau lòng nhìn anh, Lê Tiện Nam đứng trong thang máy, nhìn cô, cười nói: “Không sao, chẳng phải trước đây hút thuốc còn ho nhiều hơn à?”
“Nhờ anh cai thuốc đấy, anh còn nghĩ đây là chuyện tốt à?” Diệp Phi nói, “Em nhớ trong túi xách của em có thuốc cảm, lát nữa anh uống đi.”
Thuốc cảm đều là do Lê Tiện Nam chuẩn bị sẵn cho cô.
Sau khi về phòng, Diệp Phi lục lọi, không tìm được thuốc giảm ho, đành phải pha thuốc cảm vào nước cho anh, còn hối thúc anh đi ngủ sớm.
Lê Tiện Nam không dám phản bác cô, chỉ ngoan ngoãn nghe lời.
Đêm khuya, tiếng mưa bên ngoài bị ngăn cách, tia sáng lóe lên trong phòng, theo sau là tiếng sấm rền.
Diệp Phi không thích những ngày mưa, đang thiu thiu ngủ, tiếng sấm sét vang lên, Lê Tiện Nam còn phản ứng trước cô.
Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng vươn tay ôm cô vào lòng, giống như cho cô cảm giác an toàn, kéo chăn mỏng lên, hôn trán cô: “Có anh đây rồi, ngủ đi.”
Yến Kinh rất ít khi có sấm chớp mưa bão như vậy, còn thêm những năm kia, Diệp Phi cũng không gặp qua kiểu thời tiết thế này ở Cảng Thành và London.
Cô không thích sấm chớp mưa bão chút nào.
Mùa hè ở tỉnh này, dường như không khí hơi ẩm, trong chăn cũng có mùi nước giặt ẩm ướt.
Lê Tiện Nam ho khẽ.
Diệp Phi ngủ say, nhưng giữa thời tiết thế này, cô rất khó ngủ ngon.
Lần cuối gặp sấm chớp mưa bão là hồi còn nhỏ, Xuân Tân đột nhiên đổ mưa, họ vẫn sống trong căn nhà trệt đó, nhà vừa cũ vừa tồi tàn, đứng trong sân nhỏ có thể thấy bầu trời xám vàng, dường như căn nhà không bị tàn phá, gió lớn thổi qua, tiếng rào rào phát ra từ nơi nào đó, mưa bắt đầu đổ như trút nước, chưa đến mấy phút, nóc nhà đã bị dột, khi đó không có người lớn, chỉ biết vào phòng lấy một cái thau, hứng một lát đã đầy, phải đổ ra sân, cô đi ra đi vào, cả người ướt nhẹp, không có nước nóng để tắm.
Hình như cánh cửa gỗ cũng đã quá cũ kỹ, gió thổi qua, cửa kêu rầm rầm.
Diệp Phi luôn sợ hãi căn nhà trệt đó, không chỉ nằm ở nơi hẻo lánh, mà xung quanh còn có mấy bức tường đổ nát, cỏ dại um tùm, đầu óc trẻ con không mạnh mẽ như vậy, đọc tiểu thuyết kinh dị sẽ tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng rùng rợn.
Diệp Phi dường như quay về đêm mưa đó ở căn nhà trệt, mưa to làm trong nhà cúp điện, cô ngồi bên bàn làm bài tập, cả người ướt sũng.
Chiều tối hôm đó chính là quãng thời gian mà Diệp Phi căm ghét nhất.
Tựa như bị người ta vứt bỏ, tựa như bị ngăn cách với đời.
Đêm mưa thứ hai mà cô căm ghét, không phải là ngày ba cô qua đời, mà là ngày có kết quả xét nghiệm của ba cô.
Ung thư phổi giai đoạn cuối, trong dự liệu nhưng lại ngoài dự liệu, luôn nghĩ ung thư là một từ rất xa vời, nhưng lại thật sự xảy ra như vậy.
Trời đổ mưa vào ngày ba cô được chẩn đoán, một trận sấm chớp mưa bão rất lớn, Phùng Nghi đi bán nhà, vì bán gấp nên có người nhanh chóng đến hỏi giá, sợ người mua đổi ý, Phùng Nghi đội mưa to đi ký giấy tờ và làm thủ tục.
Phòng bệnh của ba là phòng dành cho bốn người, bầu trời u ám, bên ngoài có sấm chớp mưa bão, cây cối gãy đổ, người trong phòng bệnh đều nhợt nhạt, tựa như đang bước trên cây cầu gãy đến suối vàng.
Ngày đó, ba nhìn Diệp Phi đang làm bài tập bên cửa sổ, nói với cô: “Phi Phi, nếu ba không còn ở đây, con phải chăm sóc bản thân thật tốt.”
“…”
“Mẹ con là vậy đấy, con phải tự chăm sóc bản thân.”
Ba chưa từng nói “Ba lên trời rồi cũng sẽ bảo vệ con”, người ra đi chính là ra đi, vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của cô.
Ba đi rồi, thật sự không còn ai yêu cô nữa.
Hình như Lê Tiện Nam cảm giác được cô ngủ không ngon, anh vươn tay ôm cô, liên tục vỗ lưng cô, muốn ho một chút cũng nhịn lại.
Diệp Phi nặng nề mở mắt, thật ra mới ngủ được mấy phút ngắn ngủi, vậy mà lại cảm thấy đó là mấy phút dài đằng đẵng, trong đầu có một màn sương mù ẩm ướt, trong vài phút đó, trái tim cô cực kỳ nặng nề.
Trong phòng khách sạn có đèn treo tường, cô ngẩng đầu, mới phát hiện Lê Tiện Nam vẫn không buông cô ra.
“Ngủ không ngon à?” Lê Tiện Nam thấp giọng hỏi cô, “Đổi phòng nhé? Hay là đổi khách sạn?”
Thật ra khách sạn này cách âm rất tốt, rèm cửa cũng chỉ chừa một khe hở nhỏ.
Diệp Phi lắc đầu.
Lê Tiện Nam lại ho.
Diệp Phi chật vật trong lòng anh, tự dưng nhớ trước đây Jenny đã nói, Lê Tiện Nam từng bị cảm, sau đó tiến triển thành viêm phổi.
Cô đưa một tay lên sờ trán Lê Tiện Nam, sau đó ngồi dậy gọi cho lễ tân khách sạn, bảo họ mang lên một hộp thuốc ho.
Lê Tiện Nam buồn cười nhìn cô: “Thì ra là do anh quấy rầy giấc ngủ của em à?”
“Em nhớ Jenny và Kha Kỳ từng nói cho em biết là trước đây anh bị viêm phổi, Lê Tiện Nam, anh không được phép ngã bệnh mà nhập viện đâu đấy, không thì sau này em phải ngủ trong phòng bệnh với anh, không có anh, em ngủ không ngon.” Trên trán Diệp Phi lấm tấm mồ hôi, tự dưng cảm thấy may mắn.
Cũng may vừa rồi tỉnh lại, có anh bên cạnh.
Lễ tân khách sạn nhanh chóng đi lên, mười phút sau đã nghe tiếng gõ cửa, Diệp Phi mặc đồ ngủ ra mở cửa, mang thuốc vào cho Lê Tiện Nam.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô, Lê Tiện Nam không khỏi cảm thấy buồn cười: “Cùng lắm cũng chỉ là cảm vặt thôi mà.”
“Không phải trước đây từng tiến triển thành viêm phổi à?”
“Em còn thích đào lại chuyện cũ nữa.” Lê Tiện Nam nói, dựa vào đầu giường, “Hơi nóng.”
Diệp Phi đi tìm cây khuấy cà phê để khuấy thuốc cho anh, vừa gặp ác mộng tỉnh dậy, phản ứng hơi chậm chạp.
Lê Tiện Nam nắm tay cô, nghiêm túc nói với cô: “Sẽ không đâu.”
“Sẽ không cái gì?”
“Sẽ không bệnh đến mức phải nhập viện đâu, làm sao có thể để em ngủ ở phòng bệnh với anh được chứ, không nỡ.” Lê Tiện Nam thật sự nghiêm túc nói với cô về chuyện không xảy ra, “Không phải Phi Phi nhà mình không biết nấu ăn, không có anh sẽ ngủ không ngon, anh tan làm còn phải đi đón…”
Lê Tiện Nam chưa kịp dứt lời, Diệp Phi đã ngồi xuống giường, nhào vào lòng anh.
Lê Tiện Nam đưa tay kéo cô đến gần, nhấc chăn đắp cho cô.
Chăn ấm áp, nhiệt độ trong lồng ngực anh cũng thích hợp.
“Lê Tiện Nam, đừng ngã bệnh.” Giọng cô nghèn nghẹt, giống như đang nghĩ về giấc mơ vụn vỡ vừa rồi, “Em chỉ có mình anh.”
Thật ra Lê Tiện Nam chỉ cảm vặt, hôm sau đã ổn hơn, Diệp Phi nhất quyết bắt anh ở trong phòng nghỉ ngơi một ngày, Diệp Phi tự mình vào nhà hàng của khách sạn, mang ba bữa cơm lên cho anh, rất lành mạnh.
Lê Tiện Nam dở khóc dở cười, nhưng thật lòng mà nói, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, có người quan tâm anh thế này chỉ vì chuyện nhỏ nhặt như một cơn cảm vặt.
Lúc được người ta yêu, sẽ cảm thấy thật cảm động, ấm áp.
Ngày thứ ba, mưa ngừng rơi, cuối cùng Lê Tiện Nam cũng hết ho, Diệp Phi xác nhận tới lui mới chịu ra ngoài với anh, sợ thời tiết thay đổi thất thường, Diệp Phi cầm dù theo.
Ngày thứ nhất của lịch trình là đi thăm một vườn bách thảo nổi tiếng ở địa phương, chín giờ sáng, có một khu vực hóa thành rừng sương giữa khe núi, không khí sau mưa cực kỳ tươi mát.
Mấy khung cảnh được chọn để chụp làm tư liệu.
Diệp Phi kéo Lê Tiện Nam đi xem, hóa ra là tiểu cảnh phun sương, đúng lúc vừa dứt mưa, rất nhiều đôi uyên ương đến đây chụp ảnh cưới.
Bụi cây xanh tốt bao phủ hai bên đường núi, tiểu cảnh phun sương chậm rãi tỏa ra hơi nước trắng lượn lờ, mấy bông hoa nhỏ, không rõ là hoa gì, mọc xen vào bụi rậm tươi tốt.
Mấy phiến đá xanh trải dọc bờ suối, không biết là dẫn đến nơi nào.
Diệp Phi kéo Lê Tiện Nam đi dọc con đường, phiến đá xanh bên làn nước gợi cho cô nhớ đến sân nhà ở Tây Giao Đàn Cung.
Đi đến cuối đường, nơi này không một bóng người.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, hơi nước làm tia nắng mờ ảo.
Lê Tiện Nam hôn cô trên con đường vắng người này, Diệp Phi nhón gót, vòng tay qua cổ anh, anh khẽ cúi người, mỉm cười nhìn Diệp Phi, mặc dù họ không có ý định chụp ảnh, hôm nay cô vẫn mặc một chiếc váy rất bắt mắt.
Trời nóng, cô mặc váy hai dây màu vàng nhạt, lộ ra bờ vai và chiếc cổ mềm mại, đường nét xinh đẹp, ở đây hơi nước mờ mịt, làm tóc dài của cô ươn ướt.
Đúng lúc nhân viên đã quay chụp đến đây, thấy con đường đá xanh này rất đẹp, lúc giơ máy ảnh lên mới thấy cuối đường có người.
Trước đây nhân viên luôn cảm thấy Diệp Phi có một loại khí chất, khí chất bắt nguồn từ học hành và tích lũy kinh nghiệm, bình thản, dịu dàng, lại có sức mạnh, có đầu óc, đúng với lời xưa, phúc hữu thi thư khí tự hoa (*), cho dù là âm thầm tiếp xúc, Diệp Phi luôn biết tiến biết lùi thỏa đáng.
(*) Xuất phát từ bài thơ “Hòa Đổng Truyện lưu biệt” của nhà thơ Tô Thức, nghĩa là trong lòng có sách vở thì khí chất tự động tỏa sáng.
Mà bây giờ lại không hoàn toàn đúng.
Có lẽ chỉ khi ở bên cạnh người mình yêu mới không cần làm người lớn, lại làm một cô bé ngây thơ, được yêu thương.
Trước đây quay chụp cũng nghe Triệu Tây Mi nói chuyện, lúc đó nhân viên tò mò, làm tiến sĩ có khó tìm đối tượng không.
Triệu Tây Mi nói: “Không để ý gì cả, giám đốc Diệp đã yêu xa nhiều năm đấy.”
“Đó là người đàn ông như thế nào?”
Khi đó Triệu Tây Mi thật sự nghĩ ngợi, đối diện với ánh mắt mong đợi của nhân viên, Triệu Tây Mi đưa ra đáp án, nói đó là người đàn ông mà không ai có thể trở thành.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên nhân viên này gặp Lê Tiện Nam, lần đầu tiên là tại trấn nhỏ ở Giang Nam, cô ấy tình cờ nhìn thấy hai người họ ăn sáng trong sân nhà đầy hoa.
Lần này, hai người họ hôn nhau giữa rừng sâu không người, là thiên đường hạ giới, vừa lãng mạn vừa mãnh liệt.
Rất nhiều thứ để lại dấu vết.
Chẳng hạn như, cẩm tú cầu nở hoa quanh năm trong nhà hàng ở Công viên Khoa học và Kỹ thuật, Diệp Phi không cần đặt bàn trước khi đến đó, phục vụ luôn đích thân tặng cô một bó cẩm tú cầu, lúc người khác hỏi, phục vụ nói không tặng người khác.
Tại sao?
Quản lý nhà hàng bị người ta hỏi tới hỏi lui, sau đó mới nói, nghe đâu ông chủ mở trung tâm thương mại này là vì vợ anh ấy đi làm gần đó, anh ấy sợ cô ăn không ngon, cẩm tú cầu cũng là loài hoa mà vợ anh ấy thích nhất, cho nên đương nhiên chỉ tặng cho vợ của ông chủ.
Cũng có người bàn tán, chỉ tiếc là ông chủ không thích lên tin tức, cũng không thích xuất hiện trước mặt mọi người.
Sau đó cô lại bàn tán, đi theo Triệu Tây Mi dò hỏi thật lâu, cuối cùng cũng hỏi ra cái tên đó, Lê Tiện Nam.
Nhưng gõ tên Lê Tiện Nam, từ liên kết chỉ có Diệp Phi.
Tìm thêm, chỉ thấy một video.
Một người đàn ông có gương mặt lạnh lùng, kiêu ngạo đang trả lời phỏng vấn, anh chỉ ngồi đó, áo sơ mi gọn gàng thẳng tắp, cà vạt ngay ngắn trên cổ, anh đưa tay trái lên, trên đó có một chiếc nhẫn bạc.
—— “Tôi đã có hôn thê, tôi chờ cô ấy tốt nghiệp trở về để kết hôn.”
Nhiếp ảnh gia giơ máy ảnh lên, lẳng lặng chụp lại cảnh đẹp này, sau đó âm thầm rời đi, sợ làm phiền.
Hai người họ chính là người trong bức họa.
Diệp Phi xem chuyến công tác này là một chuyến du lịch ngắn với Lê Tiện Nam.
Hoàng hôn hôm sau, hai người họ đi phà ra đảo, mỗi ngày chỉ có mấy chuyến phà, trên đảo không có khách sạn, chỉ có homestay của người địa phương, Diệp Phi đặt trước một căn, là một căn nhà nhỏ của người dân xứ đảo, mở cửa ra là nhìn thấy bờ biển.
Hai người đón xe đi ra bến phà, bầu trời xanh thẳm, mấy đám mây lớn trôi lững lờ, cửa xe mở hé, con đường ẩm ướt, hàng cây cọ cao ngất.
Giống hệt một khung cảnh trong phim tình cảm trên hải đảo nước ngoài.
Lúc hoàng hôn, trên đường không có nhiều xe.
Đúng lúc tài xế mở ca khúc When I’m With You của Westlife, Diệp Phi và Lê Tiện Nam nắm tay, cô nghiêng đầu nhìn anh, Lê Tiện Nam ngồi bên cạnh, dường như thần giao cách cảm, anh quay đầu nhìn cô.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không ——
Trước đây cô chưa từng thật sự ngắm bình minh hay hoàng hôn, cảm thấy thế gian này không có gì quá tươi đẹp.
Sau đó gặp được anh, mỗi bình minh và hoàng hôn đều lãng mạn.
“Anh không thể thiếu em trong đời ——”
Cô nhích đến gần anh, thận trọng nhìn tài xế, tài xế đang tập trung lái xe, không chú ý phía sau.
Diệp Phi khẽ nắm tay Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam nắm tay cô chặt hơn.
Cô dùng khẩu hình, hỏi cái gì.
Lê Tiện Nam nhích đến gần, tựa như thì thầm gì đó với cô.
Diệp Phi tranh thủ nghiêng người hôn anh, nhưng Lê Tiện Nam đã phát hiện từ trước, lúc cô hôn anh, anh cũng nghiêng đầu hôn cô trên ghế sau.
Diệp Phi không nghĩ anh trắng trợn như vậy, sợ đến mức gò má đỏ bừng, không dám nhúc nhích.
Lê Tiện Nam mở mắt nhìn cô, Diệp Phi đỏ mặt, ngón tay cô cào vào lòng bàn tay anh.
Gió biển sau cơn mưa giữa hè, trước đây Lê Tiện Nam chưa từng thấy hoàng hôn mềm mại thế này.
Tài xế ho khẽ.
Diệp Phi vội vàng đẩy Lê Tiện Nam ra.
Lê Tiện Nam nắm chặt tay cô, cười khẽ một tiếng, lời ít ý nhiều: “Mới cưới.”
“Người trẻ bây giờ chỉ thích đến đảo của chúng tôi, đến đây dạo quanh cũng tốt, nhịp sống chậm rãi, trên đảo không có xe, tình cảm của hai người của thật tốt.”
“Sáu năm rồi.”
Diệp Phi giả vờ nhìn ra cửa sổ, nghe Lê Tiện Nam cười đáp.
Cô nhớ lần nọ tăng ca, Lê Tiện Nam đến đón cô, Triệu Tây Mi cũng nói như vậy ——
“Tình cảm của hai người của thật tốt.”
Khi đó Lê Tiện Nam không nói nhiều, Triệu Tây Mi nói anh tiêu chuẩn kép, anh thật sự không nói nhiều, khi nào có người nhắc cô đến mới nói.
Diệp Phi thu dọn đồ đạc tan làm, hỏi Triệu Tây Mi, anh ấy ra ngoài có nhắc đến tôi sao?
Triệu Tây Mi kinh ngạc: “Cô không biết à? Đương nhiên là có rồi, Lê Tiện Nam không bao giờ ăn cơm bên ngoài, nói về nhà ăn cơm với vợ, lúc người khác hỏi vợ là ai, Lê Tiện Nam à một tiếng, nói vợ của anh ấy rất tốt, không ai sánh bằng.”
Khi đó, Triệu Tây Mi liên tục ca ngợi, cực kỳ ngưỡng mộ.
Tự dưng cô nhớ đến một câu ——
Có lẽ cũng là vì cô, cho nên mới yêu nhân gian này một lần.
Anh là vậy, cô cũng như vậy.
Nhịp sống về đêm trên đảo rất chậm, ở đây không có xe cộ, đi một vòng đảo cũng mất có vài tiếng, nhịp sống cực kỳ chậm.
Đêm đến, tiếng sóng biển nổi lên bên bờ.
Diệp Phi và Lê Tiện Nam chọn một nhà hàng lộ thiên, rốt cuộc cô cũng làm chuyện trẻ con, ven đường có máy ảnh polaroid, đó là bức ảnh thứ hai của Diệp Phi và Lê Tiện Nam.
Hẻm nhỏ trên hải đảo, hoa hồng che phủ tường hẻm thấp, từ đỉnh tường tràn xuống.
Đèn đường mờ mịt, hai người họ nắm tay nhau đứng trong hẻm.
Lúc đèn flash lóe lên, tự dưng Diệp Phi nảy ra một ý tưởng, nắm cánh tay anh, nhón gót hôn anh.
Lê Tiện Nam phản ứng lại ngay, dường như hai người họ đã đồng điệu ăn ý với nhau.
Ngày nắng, hải đảo còn xinh đẹp hơn, cách nơi họ ở không xa có một căn biệt thự kiểu Phúc Kiến, tường gạch đỏ, cổng vòm và hành lang trụ đá, trong sân trồng đầy hoa.
Quầng sáng trông như đá quý trong hoa, hoặc giống như vườn hoa tiên cảnh trong tranh sơn dầu của Monet.
Homestay trên đảo không yên tĩnh như khách sạn, cửa sổ không cách âm, còn gần biển, mở cửa sổ ra là có thể nghe thấy tiếng sóng.
Đó là phòng ngủ trên tầng hai của biệt thự.
Mở cửa ra sẽ thấy được cảnh biển và mấy căn nhà kiểu Phúc Kiến gần đó.
Lê Tiện Nam sợ Diệp Phi ngủ ở nơi này không ngon, lúc đến đây còn chuẩn bị nút bịt tai cho cô.
Diệp Phi nhìn thấy anh lại cười nói, em ngủ không ngon bao giờ, xa anh mới ngủ không ngon.
Đêm đó, Diệp Phi còn hoang mang hỏi anh: “Anh đi với em bốn ngày, sao không có ai tìm anh? Còn công việc của anh thì sao?”
Lê Tiện Nam vô tội trả lời: “Tắt máy rồi.”
“Tắt máy?”
“Tắt máy được bốn ngày.”
“…”
Lê Tiện Nam tuân theo quan niệm “không giải quyết công việc trong kỳ nghỉ”, lúc bên cô sẽ không bận rộn công việc, ngày đó Diệp Phi nằm trên giường hỏi anh ——
“Nhỡ đâu có người khác thì sao?”
“Người khác ở đâu?”
Diệp Phi biết anh không hiểu, cô chống người nhổm dậy bên cạnh anh, cố tình nói: “Người thứ ba.”
“Sẽ không có.”
“Lê Tiện Nam, anh là DINK (*) à?”
(*) Viết tắt của “Double Income, No Kids”, là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con.
“…” Ý thức được cô nói gì, Lê Tiện Nam từ từ xoay người lại nhìn cô, “DINK hay không, không phải đều là quyết định của em à?”
“Vậy nếu có thì sao?”
“Em có rồi à?”
“Không có.”
“Vậy nói sau.”
“Không được, bây giờ nói.” Diệp Phi dây dưa hỏi anh.
Lê Tiện Nam nghĩ ngợi, nghiêm túc nói với cô: “Sau này con mình sẽ có cuộc sống của riêng nó, chỉ có em mới sống cùng anh đến hết đời.”
“Cho nên?”
“Cho nên sau khi tròn mười tám tuổi, con mình phải tự lập.” Lê Tiện Nam lại nói, “Nhưng trước năm nó mười tám tuổi, em vẫn là người quan trọng nhất.”
“…” Diệp Phi kết luận, “Cho nên ý anh là…”
“Cho nên ý anh là, anh thiên vị.”
Diệp Phi nằm bên cạnh anh, tự dưng cảm thấy hơi buồn cho bé cưng chưa tồn tại này.
Cô còn chưa mang thai, Lê Tiện Nam đã thiên vị cô.
“Lê Tiện Nam, có phải anh không thích trẻ con không?”
“Em không phải là trẻ con à?”
“Em đang nói đến con cái, đâu phải nói đến em.”
Lê Tiện Nam nghiêm túc nghĩ ngợi, nói: “Cũng không có gì, nhưng anh thật sự sẽ ghen đấy.”
“…”
“Phi Phi.”
“Dạ?”
“Trước đây không phải em đã hỏi anh muốn cái gì à?”
“Hình như anh vẫn chưa nói cho em biết.” Diệp Phi nằm bên cạnh anh, suy tư mấy giây.
“Anh nghĩ ra rồi.”
“Cái gì?”
“…” Lê Tiện Nam nắm tay cô, đưa lên môi hôn, “Sau này có con, em đừng quên anh.”
Diệp Phi bị anh chọc cười, nghiêng người hôn má anh: “Sao có thể!”
Lê Tiện Nam nắm lấy cổ tay cô, bàn tay to lớn giở vạt váy ngủ của cô, đưa tay vào trong xoa eo và xương sườn của cô.
Diệp Phi sợ nhột, cô cười, nắm lấy tay anh.
“Em sẽ mặc kệ anh.” Lê Tiện Nam lười biếng nhìn cô, “Em coi chừng anh ghi thù.”
“Anh ghi thù à? Sao em không biết?”
Diệp Phi vừa nói xong đã hối hận.
“Lê Tiện Nam ——” Nơi này không phải nhà trọ, cũng không phải khách sạn, mà là một căn biệt thự riêng, không gian rất thoải mái.
Lê Tiện Nam chân trần bước xuống giường mở cửa sổ, có tiếng sóng biển rì rào.
Sóng biển giữa đêm không yên tĩnh, nuốt chửng hết thảy mọi âm thanh.
Phát hiện đây chính là ghi thù, Diệp Phi hoảng loạn.
Lê Tiện Nam vươn tay cởi nút áo ngủ của cô.
Trước đây anh cẩn thận, dịu dàng với cô, còn kiềm chế, cẩn trọng.
Nhưng anh không hoàn toàn là người như vậy.
Gió và sóng biển đêm hè kéo dài dằng dặc, che giấu một đêm đặc biệt.
Lê Tiện Nam nhích đến gần cô, hôn cô xong, ánh mắt anh tràn ngập chân tình mênh mông, còn có khao khát chiếm hữu.
Sau đó, Diệp Phi bất lực hỏi anh, anh sẽ không ghen thật đâu, đúng không? Không thì cứ DINK đi.
Lê Tiện Nam không nhịn được cười, bế cô lên.
Diệp Phi nằm trong lòng anh, thật sự nghĩ về cuộc đời không con cái.
Lê Tiện Nam hôn lên vành tai cô, Diệp Phi nhạy cảm nhúc nhích, hơi thở ấm nóng của anh lướt qua cô.
“Phi Phi, không hiểu à?”
“Dạ?”
“Anh cố tình đấy.” Lê Tiện Nam đưa tay móc vào nút áo cô, giúp cô cài lại, “Anh muốn bắt nạt em nên mượn cớ.”
“…” Diệp Phi hiểu ra, giận dỗi cắn vai anh, “Anh lấy chuyện này ra làm cái cớ, em còn thật sự nghĩ có nên DINK hay không!”
“Không có, anh nói thật.” Lê Tiện Nam dựa vào đầu giường, cười với cô, “Anh thật sự sẽ ghen, vừa rồi anh chỉ muốn bắt nạt em.”
Thật ra Diệp Phi cũng không giận dỗi đến vậy, cô nắm tay Lê Tiện Nam, ghé đến gần nói với anh ——
“Lê Tiện Nam, em biết anh muốn nói gì.”
“Nói gì?”
“Anh cũng có sự thiên vị duy nhất của em.” Diệp Phi nghiêng người, khẽ hôn môi anh, “Thiên vị.”
Mãi mãi là sự thiên vị duy nhất.
Mãi mãi là hoa hồng của mọi hoa hồng.
Mãi mãi là sự thiên vị.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Mãi mãi là hoa hồng của mọi hoa hồng. Câu này bắt nguồn từ bài thơ “Hoa hồng” của Jorge Luis Borges.
“Anh không thể thiếu em trong đời ——” Là lời bài hát “When I’m With You” của Westlife.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");