Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phi Yến bị Long Trân hỏi không đầu không đuôi nên có chút mơ màng, liền hỏi: “ Ngày hôm qua làm sao cơ?”
Long Trân xua tay để cho nha hoàn theo Uyên Ương và Bảo Châu ra ngoài, mới không nhịn được cười nói : “ Ngày hôm qua, ở tiệc cưới của Nhạc Bình công chúa có diễn vài trò hay!”
Hóa ra là tiệc cưới hôm qua, Vương phủ treo đèn kết hoa, con cháu quý tộc lui tới không ít. Ngoài gương mặt tối sầm của Phò mã, Công chúa ở sau hỷ khăn không lộ mặt, lúc đầu tiến hành coi như thuận lợi, nhưng đợi đến sau khi bái đường, đó là lúc phu thê ở động phòng uống rượu giao bôi, cũng không rõ Vương Ngọc Lãng nói những lời gì khiến Nhạc Bình công chúa tức giận, liền làm cho Công chúa tát Phò mã một cái, thuận tiện xé, vứt hết đồ bày biện trong phòng tân hôn.
Lúc này trong hậu viện, nhóm nữ quyến còn chưa đi khỏi đã nghe thấy âm thanh hỗn tạp bên trong, đều đưa mắt nhìn nhau. Đợi đến lúc Vương lão phu nhân đến, Vương công tử bị công chúa một chân đá ra khỏi phòng, kết quả lão phu nhân không có phòng bị, đụng trúng thắt lưng, rơi vào khung cửa liền không động đậy được.
Mọi người hoảng loạn, Vương Ngạn Đình giận đến tối sầm mặt, nhưng con dâu là Công chúa nên cũng khó nói, liền sai người đi mời Thái tử cùng Nhị Hoàng tử đến khuyên Công chúa.
Nào biết, vào lúc hậu viện đangầm ỹ, đã có người nhanh chân, lén báo cho Nhị Hoàng tử. Kiêu vương là người không thích xen vào chuyện người khác, nghe nói đôi vợ chồng son đánh nhau thì giả vờ say rượu làm như không nghe thấy, liền đứng dậy cáo từ, chạy lấy người. Làm hại đến gia đinh đến Vương phủ tìm kiếm không có. Liền lập tức đi tìm Thái tử.
Thái tử uống say, đột nhiên nghe thấy việc này, lại nghe được Nhị Hoàng tử đi trước một bước, trong lòng nhất thời mắng lão Nhị là đồ hồ ly già, chạy nhanh như chớp! Việc này không nên làm kinh động đến Phụ hoàng Mẫu hậu, muội muội náo loạn như vậy làm gì còn đức hạnh, cũng không thể để hắn mất mặt, Kiêu vương phủ cách đây không xa, liền phái người đến Kiêu vương phủ tìm, đưa hắn đến đây, nhưng đến phủ lại không có, Nhị Điện hạ lại không về phủ, nhất thời nổi hứng đi thuyền thưởng ngoạn ở ngoại ô.
Thái tử nghe xong hận đến cắn răng, thầm nghĩ mưa to lên, có gì hắn trượt chân mà ngã xuống hồ đi!
Trong lòng đang hận muốn chết, còn phải tự mình vào phòng tân hôn, nhưng Công chúa lại hờn dỗi, quả nhiên Thái tử là đại ca cũng không khuyên được. Cuối cùng Thái tử giận đến xanh mặt, quát Công chúa, thế này mới xem như hết chuyện.
Chuyện ở hậu viện, tuy Vương gia che đậy kĩ càng nhưng rốt cuộc thì tiếng xấu như gió bay, nữ quyến bên ngoài viện nghe thấy rất rõ, Phò mã la hét cái gì như “ con hát tư thông”( kiểu như diễn viên JAV), “ có thất phụ đức” ( có gia thế nhưng không có đức hạnh).
Chuyện nội bộ bí sự này khiến cho nhóm phu nhân tăng máu một trận mãnh liệt, Long Trân tuy rằng không có tư cách đến uống rượu cưới, nhưng vào lúc tiệc tan, ăn mừng xong, Đậu Dũng về nhà nói cho nàng nghe.
Long Trân cũng cực kỳ hận cả nhà Vương gia, nghe nói chuyện tình như vậy, nhất thời cảm thấy vui vẻ hết giận, chỉ cảm thấy Vương gia này vô liêm sỉ, xứng đáng với báo ứng này, cưới một vị đánh khôngđược, mắng cũng không xong, quả nhiên chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ không thể nói rồi! mộtlòng muốn đem chuyện này nói cho Phi Yến nghe cho nàng đỡ uất ức vì bị nhà Vương gia từ hôn.
Uất Trì Phi Yến cũng sớm đoán ra được chuyện gì, Kiêu vương kia làm sao mà nổi hứng đi đánh cá được, lại không ngờ chuyện lại khôi hài đến vậy. không khỏi thay Vương Ngọc Lãng lo lắng, xưa nay hắnluôn yếu đuối, lại có thê tử mạnh mẽ đến thế, ngày tân hôn lại mở đầu như vậy, phu thê về sau thật sựsống chung hơi khó khăn.
Long Trân kia lại không biết Phi Yến nghĩ gì, lại càng thêm hứng thú, tâm tình nghỉ ngơi một chút, lại bắt đầu nói chuyện đông tây. Long Trân luôn than thở vận mệnh trớ trêu, nhưng cảm thấy tỷ muội tốt của mình Phi Yến nhân duyên về sau cũng không tốt, không nghĩ tới nàng được Nhị Hoàng tử nhìn trúng, muốn đem nàng làm Trắc phi. Tuy rằng không phải chính thê, nhưng dù sao cũng là Hoàng đế tự mình hạ chiếu, so với thiên kim nhà cao cửa rộng khác còn hơn nhiều. Chỉ là không biết về sau Vương phi của Nhị Hoàng tử phẩm tính (phẩm chất và tính tình) ra sao, nếu cưới một vị giống Nhạc Bình công chúa thì thật khổ.
không khỏi có chút đồng cảm! Chẳng qua với hôn lễ sắp tới, đành phải buông những lo lắng này xuống, trước chuẩn bị đồ cưới tốt một chút.
Nhắc tới đồ cưới, Phi Yến lại mang một vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ nói Kiêu vương kia chuẩn bị hết rồi, đến lúc đó hắn đưa đến, chỉ cần để nguyên trạng nâng hồi Vương phủ là được rồi, không phải chuẩn bị gì hết.
Long Trân mở to hai mắt: “ Việc lớn cả đời như thế, làm sao có thể qua loa chứ? Phu quân của tỷ là bộ hạ của Kiêu vương, vậy nên phải chuẩn bị quà tốt, hôm qua hắn còn nhắc tỷ phải chuẩn bị từng này bạc. Kiêu vương tuy rằng tự chuẩn bị lễ vật, nhưng dù sao mình cũng nên chuẩn bị một ít, hôm nay tỷ sẽ đưa muội ra ngoài, mọi chi phí đều có Đậu Dũng lo, muội cứ mua thỏa thích!”
Long Trân xưa nay đều là người mạnh mẽ, nghĩ đi liền đi, cũng không nói nhiều nữa, làm cho Phi Yến phải nhanh rửa mặt, chải đầu xuất môn. Phi Yến cũng hơi khó xử nhưng cũng tùy ý nàng, thay quần áo xong liền cùng nàng ra khỏi Hầu phủ.
Trong kinh thành vừa có một tiệm trang sức mới khai trương được vài ngày, đấy chính là một chi nhánh của tiệm Thụy Tường Trai lâu đời, cửa tiệm tuy lớn, nhưng không phải người nào cũng có thể đi vào, đồ trang sức bên trong mỗi món mỗi giá, do lão sư phụ của Thụy Tường Trai căn cứ theo khách hành đặt làm, đồ mặc lên chẳng những khác biệt mà còn mang theo khí chất cao quý, nên dù giá đắt hơn 3 lần, tuy nhiên đều là khách quý doanh môn tới mua nên vẫn rất đắt hàng.
Long Trân muốn dẫn Phi Yến đến chọn trang sức, thời tiết sáng sớm rất tốt, chưởng quầy đang đứng trước cửa tiệm, chuẩn bị đón tiếp vị khách đầu tiên. Vừa nghe nói là Trắc phi tương lai của Kiêu vương phủ đến, lão miệng đầy hứng khởi tiếp đón.
Phi Yến cùng Long Trân vào trong tiệm thì lập tức có người dâng trà Lư Sơn, còn có ba bốn loại trà, bánh cùng trái cây, sau đó vài nha hoàn thanh tú đưa tráp đựng trang sức cho hai nàng lựa chọn.
Long Trân nhìn trúng một tấm rèm châu che mặt*, phía trên là trân châu Nam Hải được tuyển chọn to bằng ngón cái phối với Hồng Bảo Thạch khắc hình đầu chim tước, bên dưới là bức rèm bằng chuỗi hạt bảo thạch, dưới ánh mặt trời lóe sáng ánh kim, nếu vào ngày thành hôn mà đội vào, mờ mờ ảo ảo sẽcàng nổi bật làn da trắng như tuyết. Vì thể liền sai Bảo Châu hầu hạ Phi Yến đeo thử một chút, nhưng phần trên có vẻ hơi to, chưởng quầy nói điều này vô hại, ba ngày sau sẽ sửa nhỏ lại cho Phi Yến.
* Rèm châu che mặt cho tân nương J
Phi Yến không muốn Long Trân tiêu tiền quá mức, nhưng Long Trân không nghe, lại lựa chọn đôi bông tai bằng Hồng Bảo Thạch thích hợp với tấm rèm này, còn chọn vài chiếc vòng tay, thậm chí còn chọn cho Kính Nhu một vòng cổ, cả chỗ đó tính đến ngàn lượng.
Việc này làm Phi Yến có chút thụ sủng nhược kinh, cảm thấy lễ vật này quá nặng.
Nhưng Long Trân rất vui vẻ, nói chuyện vô tư: “ Nhưng thứ này đều là do phu quân tỷ muốn biếu Nhị Điện hạ, chúng ta kỳ thật đều là đi đường phát tài. Muội đừng cảm thấy áy náy, Đậu tướng quân đều nhờ tỷ làm việc này, nếu không làm được sẽ trách tỷ đó!”
Phi Yến mới miễn cưỡng đồng ý, thầm nghĩ, chẳng trách trong kho của Kiêu vương toàn đồ quý hiếm. Xưa nay hắn có rất nhiều thuộc hạ, giữ nhiều chức vị quan trọng, giàu có nhưng không keo kiệt chút nào!
Hai người đứng dậy thì phát hiện một lão phu nhân đầu bạc trắng một thân cao quý đang đi tới.
Dìu lão phu nhân là Diệu Ninh mấy ngày trước ở trong cung đang đứng cùng thiên kim nhà họ Phó, Hoàng đế đã hạ chiếu, Phó Lâm Tú thành Thái tử phi, mấy ngày nữa sẽ thành hôn. Mà lão phu nhân này là bà nội của Phó Lâm Tú, mẫu thân của Phó Vân Long.
Chưởng quỹ vốn muốn nói : “ không cần để ý, cửa tiệm hôm nay tạm thời từ chối tiếp khách”.
Nhưng đến khi thấy rõ người tới, bất chấp đang cung tiễn Phi Yến cùng Long Trân, chạy nhanh chân đến, cúi thấp đầu nói : “ Phó lão phu nhân, ngài sao lại đích thân đến đây? Tiểu nhân vừa cùng quản gia của quý phủ nói chuyện xong, ngày mai sẽ đem trang sức mà Phó phủ đặt mang đến, ngài làm sao phải đến đây làm gì?”
Nha hoàn một bên nói : “ Hôm nay lão phu nhân buồn phiền, vừa rồi đi Vân Hải dâng hương, vừa vặn nhìn thấy cửa tiệm của ngài, nghĩ muốn đến đây một chút, thuận tiện chọn một số kiểu mẫu khác”.
nói xong liền dìu lão phu nhân vào trong cửa hàng rồi nhàn nhã ngồi xuống. Cái này đúng là tránh không thể tránh được, Long Trân cùng Phi Yến đi ra đều chạm mặt.
Phi Yến và Long Trân cùng cả nhà Phó gia đều quen biết nhau. Nếu so hàng thì lúc trước gia đình của Long Trân cao quý hơn một chút. Nhưng Phó gia vẫn quyền quý như xưa,nay lại tăng thêm vinh quang, tương lai lại có thể thêm một Hoàng hậu, thật là phú quý không thể sánh nổi.
Long Trân bất chấp thổn thức trong lòng, vội vàng hướng Phó lão phu nhân thi lễ vấn an, Phi Yến cũng cùng thi lễ.
Phó lão phu nhân nhìn hai quý nữ tiền triều, cũng từng nghe qua về các nàng, nay tại đây không hẹn mà gặp, nhìn kỹ hai nàng, đều đang trổ mã xinh đẹp, đáng tiếc loạn thế đưa đẩy, đều thành thiếp thất người khác, cuộc sống sau này khó mà nói, không khỏi thương cảm trong lòng, dịu dàng nói : “ Đều đứng lên đi, không cần đa lễ”.
Long Trân nhìn Phó Lâm Tú ở bên cạnh, cười hiền hỏi: “ Phó tiểu thư, thật có duyên, lại gặp nhau ở đây, đại hôn ngày càng gần, tiểu thư đến chọn trang sức hồi môn sao?”
Phó Lâm Tú cười lắc đầu: “ Hoàng hậu ân sủng, trang sức cùng của hồi môn, Hoàng hậu đều sai người chuẩn bị hết, cũng không cần đến đây chọn mua, chỉ là lão phu nhân muốn đi cho vui nên tới xem qua một chút. Ngày vui của Uất Trì tiểu thư cũng sắp đến rồi, cũng đến đây chọn trang sức sao?”
Phi Yến gật gật đầu, mỉm cười muốn rời đi, Phó tiểu thư chần chờ, muốn nói, nhưng không biết thế nào, đành hỏi: “ Nếu hai người đang rảnh, hai ngày sau đến Phó phủ xem kịch được không?”
Long Trân xưa nay thích náo nhiệt, nghe nói có tiệc vui liền muốn đáp ứng, ai ngờ Phi Yến giành nóitrước: “ thật sự là không khéo, hai ngày sau phải đưa bá thúc đi tìm bạn cũ, rất muốn đến chung vui với Phó tiểu thư nhưng phải từ chối rồi”.
Nghe Phi Yến nói như vậy, Long Trân cũng không thể tự đi, liền do dự từ chối.
Phó Lâm Tú mỉm cười, cũng không nói nhiều, liền từ biệt.
Đến lúc ra khỏi tiệm, mới phát hiện hóa ra nữ quyến của Phó gia đi dạo chơi, dùng tới bảy chiếc xe ngựa, quả nhiên là gia tộc ba triều tôn quý, nha hoàn cùng gia đinh xếp một đoạn dài.
Long Trân im lặng nhìn, có chút cảm khái, nhỏ giọng hỏi: “ Muội thực ra muốn đến tìm nhà bạn nào của bá thúc thế, ta chưa từng nghe muội nói qua. Phó tiểu thư kia tương lai sẽ là Thái tử phi, cực kì tôn quý. Người khác muốn tiếp cận còn không được, nàng đã mở miệng mời, vì sao muội còn từ chối chứ?”
Phi Yến thở dài, nghĩ bọn họ cùng Phó tiểu thư là một trời một vực, Phó tiểu thư kia tuy được giáo dưỡng, nhưng vừa rồi chậm chạp mở lời mời, đó là không muốn cùng các nàng thân cận.
Nhưng xưa này Phi Yến biết Long Trân không vui khi người khác nói thân phận thiếp thất của nàng, khi ngồi vào trong xe ngựa, uyển chuyển nói : “ Muội và tỷ ngã từ trên cao xuống, đều nhớ kỹ nỗi đau này…. Phu quân nhà tỷ cùng Nhị Hoàng tử là một thuyền, Thái tử cùng Nhị Hoàng tử trước bằng mặt sau không bằng lòng, cho dù chúng ta không tham gia, nhưng người ngoài đều nói chúng ta bên phe nào, tại sao lại làm việc khuấy bùn che nước*?”
*Người ngay lành mà thỏa hiệp với kẻ gian ác thì chẳng khác gì một dòng suối bị khuấy bùn hay mộtmạch nước bị làm dơ. (châm ngôn)
Long Trân ngẫm nghĩ một lúc, nàng cũng xuất thân quyền quý, lúc ấy lại chưa hề nghĩ tới, bây giờ nghe lời nhắc, có chút hiểu được ý tứ của Phi Yến, không khỏi giận dữ: “ Đúng là muội thấu hiểu, tỷ ở trong trạch viện quá lâu, cũng theo thói xu nịnh. một lòng nghĩ theo hướng tốt, chạy đến nơi náo nhiệt, lại quên mất mình là ai, đúng là mất hết mặt mũi mà…….”
nói xong, đột nhiên lấy khăn che miệng khóc nức nở, Phi Yến bị nàng dọa hoảng sợ, vội hỏi: “ Tỷ tỷ, tỷ làm sao thế?”
Long Trân khóc đến nỗi phấn son phai nhòe, nửa ngày mới buồn bã nói : “ Muội có biết không? Vào tháng trước, Đậu tướng quân cưới một tiểu thiếp, chính là đích nữ của Hộ Chính đại nhân triều trước, vừa mới 15 tuổi, dịu dàng hiền thục, hắn có người mới, suốt một tháng không đến biệt viện của tỷ, hôm qua nếu không phải muốn tỷ đến lấy lòng muội, thì không biết đến khi nào mới thấy hắn ..........
Muội cũng sắp thành thân, tỷ tỷ cũng không kiêng dè muội. Tỷ thật sự rất chán ghét hắn, nhưng rốt cuộc ở bên nhau lâu ngày ngọt ngào, lòng phụ nữ nhịn không được, nói là không yêu, nhưng lại đem bao lời ngon tiếng ngọt đó vào tai, đúng là tự mình đa tình, cứ nghĩ sẽ là độc nhất trong lòng hắn………..
Nhưng mới phát hiện ra kết quả là vào ngày hôm sau, có tri thứ hiểu lễ nghĩa thì sao nào? Nếu nhan sắc còn thì là ân sủng vô biên, một khi nhan sắc tàn phai, lời thề non hẹn biển chỉ như gió thoảng qua, thế gian muôn ngàn nữ nhân lại chẳng thể thay chỗ của mình được?”
Phi Yến gần đây mỗi lần gặp Long Trân đều thấy nàng mang vẻ mặt tươi cười, thì ra trong lòng lại rất khổ sở, xem bộ dáng của nàng, đúng là đã chân tình với Đậu Dũng lỗ mãng kia, nhưng khi biết được tình cảm của mình thì cũng là lúc duyên đã tàn phai, nói sao nàng không đau đớn.
Phi Yến lặng yên, mặc sức Long Trân khóc lớn, rồi mới cầm khăn tay nhẹ lau nước mắt của nàng, an ủi: “ hắn không để ý đến tỷ, nhưng chu cấp cho tỷ có thiếu không?”
Long Trân sụt sịt nói : “ Trong phủ cũng phân cao thấp, vợ lớn xưa nay chẳng vừa mắt với tỷ, lần này lại bắt đầu thu hẹp ngân lượng, may mà trước kia tỷ được Đậu Dũng cho không ít, nhất thời không tiêu pha, chỉ là về sau không biết đến đâu nữa…….”
Phi Yến nghe xong giật tay nàng nói : “ Vậy sao tỷ còn muốn thay muội mua trang sức kia làm gì, về sau thì biết làm sao?”
Long Trân lại cười tự nhiên: “ Tỷ chỉ muốn cám ơn muội, mượn cái cớ chọn trang sức cho Trắc phi, mới lấy được ngân phiếu trong tay của Đậu Dũng, cũng mua cho muội, tỷ tỷ cũng lấy chút ít rồi!”
Phi Yến thở dài một hơi: “ Chưa hết bạc chưa biết nguy kịch, chớ để cả ngày bị tình cảm nam nữ làm đau lòng, muội chỉ hỏi tỷ, nếu tỷ có cơ hội về nhà mẹ đẻ ở Giang Nam, tỷ có muốn không?”
Long Trân nghĩ nghĩ nói : “ Nếu có thể trở về thì rất tốt, về nhà mẹ đẻ tái giá cho một gia đình bình thường, không cần nhà cao cửa rộng, không phải sợ người ta có thiếp thất. nói đến cùng cũng là lối thoát……..”
Phi Yến gật gật đầu, lôi kéo nàng nói : “ Tỷ tỷ yên tâm chờ, muội cầu Kiêu vương, để hắn ra mặt khiến Đậu Dũng thả tỷ ra”.
Long Trân bị dọa nhảy dựng lên: “ Nhị điện hạ xưa nay không thích xen vào chuyện người khác, muội cưỡng cầu bộ hạ của hắn thả thiếp thất, đừng bao giờ làm thế để điện hạ trách tội, tỷ tỷ cảm thấy rất có lỗi “,
Lúc này xe ngựa đã đến Uất Trì hầu phủ, Phi Yến muốn đứng dậy xuống xe, nàng nhìn Long Trân son phấn phai nhạt, vẻ mặt mệt mỏi, cười an ủi: “ Muội nay coi như dung nhan chưa tàn, đương nhiên là thừa dịp mới mẻ, nhanh dùng chút ân sủng đó, tỷ tỷ có lòng tốt, trong lòng muội đều biết, tỷ cứ về nhà chuẩn bị là tốt rồi”.
Tuy rằng nói vậy nhưng Phi Yến cũng không nắm chắc.
Dù nàng hàng năm ra vào quân doanh, nhưng cũng không tiếp xúc nhiều với nam nhân. Từ nhỏ ngoài cha cùng mọi người trong nhà thân thiết, cơ hội kết giao với người ngoài không nhiều.
Chẳng qua đợi trong phủ một ngày cũng chưa thấy Kiêu vương đến như lời hắn nói.
Nghĩ đến dáng vẻ hôm nay của Long Trân, việc này không thể kéo dài, trước kia Đậu Dũng rất tốt, bây giờ có niềm vui mới, tự nhiên bỏ cũ yêu mới, đại phu nhân trong phủ lại thừa dịp bỏ đá xuống giếng, gieo tai họa thì sao.
Nhìn Phi Yến dịu dàng, kỳ thật tâm tính kiêu ngạo, việc làm nũng của nữ nhi thì chưa bao giờ làm. Tuy lúc nàng còn thuở thiếu thời có kết duyên với Phàn Cảnh trong doanh trại, nhưng hai người rất giữ lễ, Phàn Cảnh là người thận trọng, bất kể nàng muốn cái gì, hắn sẽ dùng hết khả năng để thỏa mãn nàng. Cho dù hành quân thiếu thốn điều kiện, cũng trăm phương nghìn kế ân cần. Được người săn sóc như vậy, nàng động tâm, dẫn tới kết cục vạn kiếp bất phục………
Nay hoàn cảnh cho phép, nàng vô duyên với Vương công tử, nhìn Bá vương đoan chính, lại muốn chi phối cuộc sống thuộc hạ, nhưng lại không muốn mở miệng nhờ vả, đúng là có chút đau đầu.
Nghĩ nghĩ, không thể trực tiếp giáp mặt nói chuyện, Phi Yến liền mở giấy viết thư, đặt bút viết, từng câu từng chữ chau chuốt, nói mình cùng Long Trân tình như chị em, nghĩ đến tình cảm của Long Trân cùng mẫu thân của nàng, hơn nữ thân thể của nàng đang yếu, muốn về Giang Nam điều dưỡng cho tốt, khẩn cầu Kiêu vương nói với Đậu Dũng để nàng trở về Giang Nam đoàn tụ cùng mẫu thân.
Sau khi viết xong, Phi Yến nhìn lại một cần, xác định không có chỗ sai sót, liền để vào trong phong thư, gọi gia đinh đưa cho Kiêu vương.
Nhưng đợi nửa ngày không thấy gã gia đinh trở về.
Trong lòng Phi Yến không khỏi lo lắng, cho dù Nhị Điện hạ có không thích chen vào chuyện của người khác, thì cũng không nên giữ gia đinh như thế, cho hắn về là được, làm gì mà lâu vậy?
Thẳng đến lúc thời điểm sắp nghỉ ngơi, gã gia đinh kia mới về, để Uyên Ương đem hồi âm của Nhị Điện hạ vào phòng ngủ.
Thư gửi lại cũng không phải vật tầm thường, mang theo hộp gỗ, mặt trên khắc một mĩ nhân cầm quạt nhỏ. nhẹ nhàng mở hộp nhỏ ra, chỉ cảm thấy một mùi hương trong hộp truyền ra.
Nhưng hộp gỗ này cũng khiến người ta ngạc nhiên, chỉ thấy lá thư của Phi Yến được gấp thành một con hạc giấy nằm yên tĩnh trong đó.
Phi Yến nhìn chằm chằm vào con hạc giấy, thầm nghĩ Nhị Điện hạ đúng là toàn năng như thế sao? Khoe tài nghệ hay ăn no rửng mỡ thế?
Nàng gỡ hạc giấy, chậm rãi mở ra, phát hiện giấy viết thư rất khác biệt, màu hơi hơi xanh, mang theo mùi thơm thoang thoảng của tố lan*. Giấy viết này là của triều Thái Bình cũ, là vật quý giá, thường thìdùng làm giấy đính ước của nam nữ nhà quý tộc để đưa tình diễn ý.
* Lan vũ nữ
Nhưng giấy đẹp và thanh lịch như thế, đập vào mắt là nét chữ mạnh mẽ cứng cáp ở trên, hoàn thoàn không hợp cảnh ----- không ĐƯỢC!
Phi Yến trừng mắt nhìn hai chữ lời ít ý nhiều kia, trong lòng xác nhận, cái tính vô liểm sỉ cùng nhàm chán kết hợp lại thành ĐỒ KHỐN NẠN!