Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Bánh Bao
Beta: Phuongvutyty
Phi Yến trừng mắt nhỏ nhìn bức thư một lúc, cố tình xé nó, nhưng nghĩ đến này là Bảo Châu từ Kiêu vương phủ đem tới, rốt cuộc nhịn xuống, đem để vào trong hộp. Lòng chỉ chờ đến ngày thứ hai mới có thể gặp được Kiêu vương, lại đi cầu hắn lần nữa.
Vì thế liền nằm xuống nghỉ ngơi, màn che lay động mang theo hương Tố Lan quanh quẩn bên mũi mãi không dứt, một đêm trằn trọc, trong lòng yên lặng ngẫm nghĩ đến nguyên nhân mà Kiêu vương khôngcho phép, Đậu Dũng kia không chịu thả người, vậy mình phải làm sao đây?
Cuối cùng vẫn là một đêm không ngủ.
Ngày hôm sau vào lúc trời sáng, Uyên Ương nhìn thấy nàng có chút mệt mỏi, bộ dáng tựa như ngủ không ngủ ngon, liền hỏi: “ Tiểu thư, hay là nằm nghỉ một chút nữa đi?”
Phi Yến lắc lắc đầu, nói : “ Chuẩn bị quần áo để ra ngoài, ta muốn đến phủ Kiêu vương một chút”.
Vào Kiêu vương phủ thì bọn hạ nhân đang quét rác, hai ngày trước mưa to, cánh hoa rơi không ít, hôm nay trời quang, có thể đem quét hết. Muội muội 7 tuổi của Kiêu vương là An Khánh công chúa đang ở trong vương phủ, búi tóc hai bên đang ngồi chổm hổm trên mặt đất dùng đôi tay nhỏ bé cầm mấy bông hoa rơi, đem những bông hóa để chiếc khay mà vú mẹ đang cầm.
An Khánh công chúa vừa nhắc đầu lên nhìn thấy Phi Yến tới, lập tức vui vẻ đứng lên, gọi to: “ Tẩu tử mạnh khỏe!”
Vú mẹ một bên nhỏ giọng sửa chữa: “ Công chúa, phải gọi là Trắc vương phi”.
An Khánh công chúa gật gật đầu. Lần nữa gọi vào: “ Trắc vương phi mạnh khỏe!”
Đứa trẻ 7 tuổi này, khuôn mặt phấn nộn rất đáng yêu, nhưng nếu so với tỷ tỷ Nhạc Bình công chúa thìcòn phải học hỏi nhiều.
Phi Yến cũng hướng về phía tiểu công chúa cúi chào nói : “ Công chúa khách khí quá rồi, ta chưa thành hôn với nhị điện hạ, không cần phải thay đổi xưng hô sớm như vậy đâu”.
Tiểu công chúa thật ra cũng không phân biệt được Trắc phi với người thường có gì khác nhau, chỉ cảm thấy nhị ca muốn kết hôn với tẩu tử, bộ dáng cũng rất thuận mắt, sau đó cười tủm tỉm nhìn nàng: “ Nhị ca tặng bổn cung một con ngựa nhỏ, vội vã muốn cưỡi ngựa nên đã nói với Mẫu hậu, ngày hôm qua vừa đến phủ của nhị ca làm khách quý một đêm, tí nữa nhị ca dẫn ta đi cưỡi ngựa đó! Tẩu muốn tìm nhị ca à, vậy đi! Ta dẫn tẩu đi!”
nói xong, liền lập tức chạy qua, cũng chẳng để ý vú mẹ thấp giọng nói, kéo tay Phi Yến chạy bịch bịch bịch tới thư phòng Kiêu vương.
Phi Yến bị đứa trẻ 7 tuổi kéo đi nhanh, giày thêu chút nữa là giẫm phải ống quần, có chút chật vật, thầm nghĩ: “ Có phải cả dòng nhà Hoắc gia này đều là những người khỏe mạnh cường tráng khôngthế?”
Vất vả mới đến thư phòng, lúc mở cửa phòng thì phát hiện bên trong không có người, nhưng dưới đất phân tán rất nhiều hạc giấy, hương Tố Lan tỏa ra khắp phòng. An Khánh công chúa mang vẻ mặt kiêu ngạo nói : “ Hôm qua ở trong thư phòng của nhị ca chơi, tìm được giấy có mùi thơm, liền gấp hạc giấy, nhị ca khen ta gấp đẹp nữa!” “ Tẩu nhìn này!” nói xong liền nhặt một con bỏ vào tay Phi Yến.
Uất Trì Phi Yến mỉm cười nhìn con hạc giấy trong lòng bàn tay, thầm nghĩ: còn tưởng rằng Kiêu vương kia tâm trạng thất thường, hóa ra là bút tích của nhị công chúa.
Đúng lúc này, Ngụy tổng quản đứng ở trước cửa truyền lời thông báo của Kiêu vương: “ Đêm qua Kiêu vương phê chuẩn công văn cả một đêm, đang nghỉ ngơi ở phòng ngủ, thỉnh tiểu thử đi đến đó”. nóixong lại thỉnh Công chúa đi ăn sáng, đừng chỉ lo ham chơi lại trễ nải việc cưỡi ngựa.
Vì thế An Khánh công chúa liền theo vú mẹ đi ăn sáng. Phi Yến theo Ngụy tổng quản đến phòng ngủ, quả nhiên nhìn thấy Kiêu vương mặc trường bào rộng thùng thình, đang nằm trên giường nghỉ ngơi.
Nàng đứng ở cửa, ngược lại không muốn vào. Nhưng lạin nghe Kiêu vươnglười biếng nói : “ Cũng đãđến rồi, vào đây nói chuyện đi!”
Phi Yến hơi cắn môi đi vào. Kiêu vương vẫn nhắm hai mắt như trước, lấy tay vỗ nhẹ chỗ cạnh giường trống không : “ Ngồi đây!”
Nếu là người đi nhờ vả, tự nhiên muốn làm bộ dáng như đang thỉnh cầu, dù trong lòng Phi Yến rất không muốn, cũng chậm chậm đến, ngồi xuống cạnh giường.
“ Nghe nói nàng tới vì chuyện của thiếp thất của Đậu tướng quân?” không đợi Phi Yến mở miệng, Kiêu vương chủ động nói.
Phi Yến khó khăn lắm mới ngồi ở cạnh giường, nhẹ giọng nói : “ Điện hạ đã nắm rõ như thế, đúng là vì việc này”.
Lúc này Kiêu vương mới chậm rãi mở mắt ra, nói : “ Việc này thì không khó, nếu như bổn vương mở miệng, cho dù Đậu Dũng cực kỳ yêu thiếp thất kia, cũng phải tuân mệnh, chính là chuyện giữa vợ chồng người ta, bổn vương cũng không muốn chia rẽ đôi uyên ương, thật sự nếu bổn vương ra tay, nàng nóira xem, bổn vương vì sao phải bảo Đậu Dũng thả người?”
Phi Yến nhẹ giọng nói : “ Ta thấy Long Trân bị Đậu tướng quân đoạt, cũng không phải do mai mối. Nay ở trong kinh thành nàng không có chỗ nương tựa, mà Đậu tướng quân cũng cưới tân nương mới, chẳng thà thả tự do cho nàng, hai người đều tự do......”
Kiêu vương ngồi dậy, thân hình cao lớn lập tức ôm trọn thân thể mềm mại của Phi Yến: “ Lời nói này của nàng rất có đạo lý, nhưng bổn vương nghi ngờ việc làm như vậy, lại không phải tấm gương tốt, nếu ngày sau tiểu thư gả vào vương phủ, bổn vương nhất thời buông thả, không để ý đến cảm xúc nhỏ đó, giai nhân đìu hiu, liền không để ý tình nghĩa vợ chồng mà muốn bỏ bổn vương mà đi, vậy thì như thế nào cho phải?”
Uất Trì Phi Yến thấy hắn nói một tràng dài, vừa bực mình vừa buồn cười, nói : “ Ta phụng mệnh Hoàng đế, gả vào Kiêu vương phủ, sao có thể nói đi là đi được chứ? Điện hạ là con cưng của Trời, sau này đương nhiên muốn nạp nhiều thê thiếp khai chi tán diệp (con cháu đầy đàn), ta đã chuẩn bị sớm, tuân thủ nghiêm túc bổn phận của mình, không dám vọng tưởng”.
Kiêu vương nghe vậy, rất bĩnh tĩnh cầm tay Phi Yến nói : “ Quả nhiên tiểu thư không hiểu nam nhân, ghen tuông cũng là chút vui vẻ của chốn khuê phòng, không thể thiếu được! Nếu sau này bổn vương cưới người khác, không để ý tới nàng, nàng cứ không nói một lời mà lui vào trong viện của chính mình, bổn vương sẽ rất thất vọng, thật ra ồn ào một trận mới tốt, hiểu chưa?”
Phi Yến thật sự bị lời ngụy biện của Kiêu vương làmnghẹn họng không nói được, đôi mắt phượng trừng lớn, qua nửa ngày mới nói : “ Nếu Kiêu vương giúp ta đáp ứng yêu cầu quá đáng này, đợi đến sau này khi Điện hạ cưới vợ, ta nhất định sẽ mặc kệ lời thiên hạ mà làm một người đàn bà có thất phụ đức, tóc xõa hết mặt, ngăn kiệu đón dâu, lên án mạnh mẽ điện hạ bạc tình, làm tăng thú vui khuê phòng........ Như vậy có được không?”
Kiêu vương nghe vậy, khép hờ đôi mắt, dường như đang suy nghĩ tới hình ảnh náo loạn sinh động kia, sau đó cười tựa phi tiếu nói : “ Nếu nàng làm như thế, so với những người đàn bà chanh chua ngoài kia thì tao nhã hơn nhiều, đúng là làm cho bổn vương chờ mong!”
Phi Yến cảm thấy nếu theo lời nói của Kiêu vương mà làm, bản thân thật ngu xuẩn, liền vội vàng thu hồi ý tứ nói: “Ngày xưa cư sĩ Dịch An cùng Trương Nhữ Thuyền vợ chồng bất hòa, Dịch An thà rằng chịu đau đớn da thịt trong ngục hai năm cũng không nguyện cùng thê tử vãn hồi, có thể thấy được nếu nam nữ tâm không ở cùng nhau mà cứ miễn cưỡng sẽ gây thảm kịch, không biết Kiêu Vương có đành lòng cứu giúp nữ tử mảnh mai lúc nguy nan.”
Kiêu vương nghe vậy liền cười nói: “Nếu nàng khẩn cầu như vậy, lại cam đoan sẽ không làm theo Long gia tiểu thư, Bổn vương nếu không đáp ứng chẳng phải là không hợp lòng người sao? Qua mấy ngày, Bổn vương sẽ tự an bài, nàng thực ra không cần quá mức quan tâm.”
Phi Yến thấy hôm qua lời nói của Kiêu vương chắc như đinh đóng cột, chỉ nghĩ hôm nay giáp mặt muốn nhờ cũng khó cầu được ngay, thành tưởng ra cũng không biết nói như thế nào làm động tâm hắn, cứ như vậy mà đã sảng khoái đáp ứng, làm cho mình trước phải âm thầm gom góp từng tí sức lực, thậtđúng là giống như đang đánh hết khí lực vào một đám bông.
Kiêu vương thật sự đang rất hứng trí, hoàn toàn không buồn ngủ, lôi kéo bàn tay trắng nõn của Phi Yến đứng dậy đến trước bàn đọc sách, cầm một tờ giấy mang hương Tố lan đặt lên, lại tự mình mài mực nói: “ Hôm qua nhìn thấy thư của nàng, mới phát hiện nét chữ của nàng rất sắc bén, quả nhiên là mộtđôi tay chữ đẹp, chính là nếu để viết chút lông gà vỏ tỏi hay những con chữ vô tri, thật đúng là lãng phí, không bằng chép thơ cho bổn vương, sau này sẽ treo trong thư phòng được không?”
Miệng nói thì mang ý hỏi, nhưng giấy và bút mực đều đã chuẩn bị xong, quả nhiên là chẳng thèm thương lượng.
Phi Yến đành vén tay áo cầm bút, cắn môi nhìn Kiêu vương lấy ra một tờ giấy, trên mặt giấy có một bài thơ:
Trước song cửa núi non phủ giá rét,
Tương tư càng nhiều lòng hiu quạnh,
Dưới đèn vẽ người trong tâm,
Cầm tay đi vào mộng,
Bỗng sấm quang kinh mộng
Sa trường đột kích khói giăng đầy trời,
Khó tìm được Phi Yến phương Nam,
Đông qua xuân tới vẫn ngẩn ngơ
...................
Bài thơ này vừa nhìn thì có cảm giác như một bút tích riêng mà tự tay ai kia làm, không giống với văn phong gia môn Hoắc gia. Hết lần này tới lần khác, trong thơ luôn xuất hiện từ "Phi Yến" làm người ta không thể không nghi ngờ do Kiêu Vương dùng bài thơ để đùa giỡn mình.
không đợi Phi Yến xấu hổ, Kiêu Vương đã mở miệng nói : " Bài thơ này, là vào lúc bổn vương đi hành quân năm đó, nỗi niềm nhớ một nữ tử mà viết, lúc ấy rất trẻ, rốt cuộc có chút không kìm lòng được, trằn trọc ngày đêm mong nhớ nữ tử này, làm thơ để giải trừ tương tư, hôm qua soạn lại những bộ sách cũ, cẩn thận đọc lại, cảm giác giống như tuổi trẻ ùa về, cũng thấy thơ rất diệu, vừa hay lại có tên của Trắc phi bổn vương trong đó, nên lấy ra tặng tiểu thư là hợp lý đúng không?"
Kiêu Vương nói như không, Phi Yến định thần nhìn lại, giấy viết thơ quả nhiên là giấy vàng mực nhạt, nhìn qua cũng phải rất lâu rồi, cũng không phải mới viết gần đây.
Người này vô liêm sỉ lại càn rỡ, cầm thơ nhớ người xưa, lại còn không e dè tặng lại người mới, quả đúng là máu keo kiệt chảy từ cha đến con, cái tờ giấy này mà dùng trong Kiêu vương phủ thì chả khác gì giấy vệ sinh, đều có thể tận dụng để dùng, đúng là không thể lãng phí mà!
Phí Yến có chút ngạc nhiên, chợt nhớ Kiêu vương vừa thuyết giảng về việc "đố phụ", liền có chút nghi ngờ hỏi: " Điện hạ làm như vậy, có phải muốn thiếp ăn dấm cuồng ghen không, lăn lộn khóc nháo, làm tăng thêm thú vui nơi khuê phòng?"
Hoắc Tôn Đình đột nhiên cười to, ôm lấy Phi Yến, nói : " Có khi như thế đấy, làm sao mà bỏ được lối khóc lóc om sòm đây?"
Phi Yến suy nghĩ một chút, lại hỏi: " Nữ tử viết thơ này là người ở đâu? Vì sao Kiêu vương không cùng nàng kết làm phu thê?"
Kiêu vương cười sâu xa, lời ít mà ý nhiều: " Lúc đó, trong lòng nàng ấy có người thương, Bổn vương chậm một bước. Nếu có được thân mà không có tâm thì có là gì?..... Tiểu Phi Yến hỏi kỹ như thế, có phải đang ghen không?"
nói xong liền hôn sâu lên đôi môi anh đào của nàng....
Sau một hồi hồ nháo, Phi Yến cũng sao chép xong bài thơ.
Đợi nàng viết xong, Kiêu vương vừa lòng nhìn lại, gọi thư đồng tới, lệnh cho hắn cầm đi dán lên tấm vách.
Phi Yến từ từ đặt bút trong tay xuống, thị nữ bưng chậu rửa tay bằng gốm sứ trắng lên, nàng thầm nghĩ: cô gái trong bài thơ này cũng thật tốt số, không biết là dùng cách gì mà có thể tránh được thiên hạ đệ nhất lưu manh này, nếu biết nhau sớm hơn chắc hẳn sẽ là mối nghiệt duyên đứng đầu trong kinh thành.
hiện tại cũng quá sớm để trở về, đợi Kiêu vương cùng công chúa An Khánh ăn sáng xong, Phi Yến cũng cùng lên xe ngựa.
Chỗ cưỡi ngựa cách hoàng cung không xa, đây là nơi gia tộc Hoắc gia hay sử dụng. Tiểu An Khánh mặc dù mới 7 tuổi nhưng đã thông thạo cưỡi ngựa. Kiêu vương cho nàng một con ngựa cống phẩm của Tây Bắc, trời sinh nhỏ vừa, rất thích hợp để nữ tử cưỡi.
Đổi bộ cưỡi ngựa, An Khánh nhanh chóng ngồi lên yên ngựa, hai chân kẹp lấy, ngựa nhỏ dịu ngoan chạy ngay.
Phi Yến đối với những thứ này không quá thích thú. Liền tính lẳng lặngngồi yên một chỗ.
Lúc sau Kiêu vương dắt ngựa đi ra, cưỡi con ngựa chiến bảo bối “Hắc Tật Phong”, tay giơ roi bắt đầu chạy.
Lúc này đang là mùa hè, khắp nơi đều một màu xanh mượt trải đầy hoa lá rực rỡ, vó ngựa phi dương làm cánh hoa bay tán loạn. Kiêu vương cả thân đồ trắng cưỡi con ngựa đen nhìn lưng áo càng thêm nổi bật thẳng tắp, tư thế hiên ngang oai hùng, làm cho người ta không thể không ngước nhìn.
Bọn thị nữ ở một bên hầu hạ không khỏi ửng hồng hai má, rồi lại không muốn ở trước mặt Trắc vương phi lỗ mãng, chỉ ôm tỳ bà che nửa mặt, nửa cúi đầu, nhưng vẫn liếc nhìn trộm.
Phi Yến cười khổ một tiếng, thầm nghĩ: Bộ dáng nhìn thì chỉnh tề, nhưng tính cách cổ quái như vậy không biết cô gái nào yêu nổi? Quả nhiên là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong mục nát thối rữa!
Nàng ngồi ở đình che thưởng thức trà của Lư Sơn, cũng cảm thấy nơi này khá mát mẻ, tiêu tan toan tính mệt mỏi. Chỉ là nơi này địa hình núi non heo quạnh, đột nhiên nàng thấy một con ngựa trắng chạy tới, trên lưng không phải là Nhạc Bình công chúa mới cưới hôm trước sao, chỉ thấy nàng một thân màu đỏ, trên mặt thêm một chút thẹn thùng của nàng dâu....... Chẳng qua cùng người cùng nàng cưỡi ngựa lại không phải Phò mã.
Trực giác Uất Trì Phi Yến thấy hôm cưỡi ngựa này sẽ nổi lên trận phong ba bão táp đây, Nhạc Bình công chúa quả nhiên là lớn mật, ngoài nàng ra thì chẳng ai dám đến trêu chọc nhị ca của nàng đâu.