Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Bên Nữ Giám Đốc Xinh Đẹp - Hạ Thiên
  3. Chương 15: Liễu Thanh Thanh tức giận
Trước /20 Sau

Binh Vương Bên Nữ Giám Đốc Xinh Đẹp - Hạ Thiên

Chương 15: Liễu Thanh Thanh tức giận

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên mTruyen.net .

**********

“Nước...”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Lúc rạng sáng, trong một căn phòng nào đó ở khách sạn Shangri truyền đến một tiếng lẩm bẩm.

Lông mi dài của Tần Lĩnh hơi run rẩy mấy lần, sau đó chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt mơ màng còn mang theo mấy phần quyến rũ. Cảm giác đau nhức toàn thân, xương như muốn rời ra thành từng mảnh.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Liếm đôi môi khô khốc, lại phát hiện ra cánh tay phải truyền đến xúc cảm ấm áp, cô ấy đột nhiên giật mình, hoàn toàn tỉnh táo lại, trong nháy mắt khôi phục bình tĩnh.

Nghĩ đến tối qua một đêm điên cuồng, mặt của cô ấy vô thức đỏ lên, toàn thân nóng bừng.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Chỉ là vẻ ngượng ngùng nhanh chóng biến thành phức tạp.

Đối với cô ấy mà nói, tối hôm qua nhất định không phải là một đêm yên bình.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Cuối cùng cô ấy cũng trả thù, phóng túng chính mình.

Trọng bóng tối mở mịt, cô ấy nhìn chằm chằm gò má xa lạ trước mặt, giống như muốn khắc sâu vào nơi sâu nhất trong trái tim mình.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Cô ấy nhìn làn da màu đồng, trên đó có rất nhiều vết sẹo chằng chịt, trong lòng không khỏi chấn động.

Nhất định anh cũng là một người có chuyện xưa.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Tần Lĩnh kinh ngạc nhìn, cơ thể của anh thon dài cân xứng, không một xíu mỡ thừa, chưa nói đến có bao nhiêu cường tráng, lại có một loại hơi thở nam tính rất mãnh liệt.

Dường như tất cả cơ bắp đều ẩn giấu đi sức mạnh không thể nào tưởng tượng được... Giống như khắc cốt ghi tâm điên cuồng đêm qua.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Cô ấy vươn tay ra muốn vuốt ve những vết sẹo đó, nhưng lại dùng ở giữa không trung.

Một lúc lâu sau, cô yên lặng nói: “Tạm biệt, vĩnh viễn không gặp."

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Năm ngón tay mảnh khảnh dừng ở trên không trung kia dứt khoát vuốt ve gương mặt anh, rất nhẹ, rất dịu dàng, một giọt nước mắt dọc theo khỏe mặt chậm rãi chảy xuống.

Trong lúc đó, cô cần thận từng li từng tỉ mặc quần áo vào.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Sau cùng cuộn tấm ga giường lên, yên lặng đi đến cửa căn phòng.

Xoay người, chăm chú nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngủ say trên giường, cô ấy khẽ cắn răng, đẩy của phòng đi ra.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Cô ấy đi rất dứt khoát.

Trong bóng tối, Hạ Thiên chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt mang theo phức tạp khó nói thành lời.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Trước kia anh đã tiếp xúc qua với nhiều loại phụ nữ, giống như đêm qua vậy, hầu hết đều là tình một đêm.

Song phương cô tình tôi nguyện, đều theo nhu cầu, đến sáng lại đường ai nấy đi. Nhưng anh chưa từng gặp một người phụ nữ nào cực phẩm đến hạn như hôm qua.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Đó không chỉ là về mặt khí chất, còn là sự rung động từ trong lĩnh hồn, hơn nữa đối phương còn là lần đầu tiên.

Nếu như nói Hạ Thiên không động lòng, điều đó là không có khả năng, thậm chí còn khiến anh sinh ra cảm xúc không nỡ Nhưng anh biết, nói cho cùng, tình một đêm chính là tình một đêm, song phương còn có con đường mình phải đi.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Yên lặng cảm thán một lúc, chép miệng nhớ đến đêm qua điện cuồng, nhắm mắt lại lần nữa ngủ quên mất.

Không biết qua bao lâu, chuông điện thoại không ngừng vang lên.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Điện thoại của Hạ Thiên, chính là một chiếc điện thoại di động đời cũ, ngoại trừ gọi điện và nhắn tin thì không có bất kỳ một chức năng nào khác, thế nhưng tín hiệu lại vô cùng tốt.

Anh nhắm mắt lại sở điện thoại trên bàn, bấm nút nghe máy. “Hạ Thiên, anh đi chỗ quỷ quái nào, tôi không quan tâm, nhưng anh có khái niệm về thời gian không vậy, anh nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Vừa nghe máy, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói tức giận của Liễu Thanh Thanh, làm cho lỗ tại anh hơi đau.

Hạ Thiên nhíu mày, đưa điện thoại di động ra xa, chờ người bên kia nói xong, anh mới ngáp một cái, nói: “Xin lỗi, tôi ngủ quên mật

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Mặc dù đang nói xin lỗi, nhưng trong giọng nói của anh lại không có chút áy náy. "Anh..."

Trong điện thoại truyền đến tiếng thở hổn hển của Liễu Thanh Thanh, hiền nhiên cô bị tức không nhẹ. Ngày hôm qua cô cả đêm không ngủ ngon.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Cũng chẳng phải vì Hạ Thiên không cùng về nhà với cô, mà chính là vừa nghĩ đến sau này sẽ cùng một người đàn ông xa lạ sống chung dưới một mái nhà, điều này khiến cho Liễu Thanh Thanh có một loại cảm giác vô cùng hoang đường.

Cô dậy từ sớm, lái xe đến công ty, mắt thấy sắp đến giờ làm việc, cô tức giận phát hiện thằng cha kia còn chưa đến. Chẳng lẽ anh không biết hôm nay phải đến công ty bảo danh ư? “Được rồi, cô đừng nóng giận." Hạ Thiên ngồi dậy: “Hôm qua tôi tìm được một cực phẩm mỹ nữ, giày vò cả một đêm, thật ra tôi cũng chỉ vì tốt cho cổ thôi, cô nghĩ xem, tôi là bạn trai của cô, lại cùng cô ở chung một chỗ, nếu như không làm chút gì đó mới là kỳ lạ, đúng không?" “Anh, anh, anh “Ha ha ha, không cần cảm ơn tôi." Hạ Thiên chẳng biết xấu hổ, nhẹ răng cười một tiếng: “Bé cưng, cô nói xem liệu chúng ta có thể lâu ngày sinh tinh không, tôi ưu tú như thế, cô nhất định sẽ yêu tôi." Liễu Thanh Thanh hồn nhiên không phát giác ra được ý tứ trêu chọc trong lời nói của Hạ Thiên, lập tức nổi giận nói: “Hạ Thiên, anh là tên khốn kiếp, cho dù Liễu Thanh Thanh tôi yêu một con chó cũng sẽ không yếu anh." “Ô, thật ư, yêu chó?” Trong điện thoại truyền đến giọng điệu khoa trương của Hạ Thiên: “Bé cung... Câu nói này của cô khiến tôi nhớ đến một câu nói, nói cái gì tốt đều bị chó... “Tút tút tút."

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Cuộc gọi bị gián đoạn, Hạ Thiên bắt đắc dĩ nhìn qua điện thoại, nói thẩm: Nhất định người phụ nữ này bị lãnh cảm, không hiểu được hài hước." “Đi chết đi, đi chết đi.”

Trong văn phòng chủ tịch của tập đoàn Bách Hoa truyền đến những tiếng vang lộp độp, theo đó là những tiếng oán hận nguyền rủa rất lớn. Ủng hộ team chúng* mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАPР.cом

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Liễu Thanh Thanh tức giận thở hổn hển, trên mặt lại là bất đắc dĩ và phẫn nộ. “Không thể bỏ qua cho anh ta, tuyệt đối không thể bỏ qua cho tên khốn kia, tuyệt đối không."

Nghĩ đến tình cảnh khi song phương đàm phán ngày hôm qua, lại nghĩ đến thái độ ác liệt của đối phương, giờ phút này, trong đầu Liễu Thanh Thanh đều là câu nói đó. “Cốc cốc cốc.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Lúc này tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

Sắc mặt Liễu Thanh Thanh ngưng lại, gần như là trong nháy mắt đã khôi phục lại dáng vẻ cao quý lãnh diễm.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Hít một hơi thật sau, cô cúi người nhặt cặp văn kiện lên, nói một tiếng mời vào.

Đẩy cửa đi vào là trợ lý Vương Giai, nhìn thấy trước mặt bừa bộn, sắc mặt cô ta nghiêm túc hơn, thận trọng nói: “Chủ tịch, tổng giám đốc Tần đã đến. “Để cô ấy trực tiếp đến gặp tôi.” “Vâng.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Vương Giai quay người đi.

Ở tập đoàn Bách Hoa này, có thể nói là mỹ nữ như mây, chủ tịch là Thiết Nương Tử Quân, không chỉ có năng lực cá nhân xuất chúng, hơn nữa còn là một người vô cùng xinh đẹp.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Chẳng qua trong đó diễm lệ nhất thuộc về năm đóa kim hoa.

Đóa hoa thứ nhất không phải là cao quý lãnh diễm Liễu Thanh Thanh mà chính là tổng giám đốc điều hành Tần Lĩnh.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Hết cách rồi, cô ấy chính “mỹ nhân rắn rết” của tập đoàn Bách Hoa, mặt cười như hồ lý, chỉ cần là nhân viên rơi vào trong tay cô ấy, tuyệt đối không một ai có kết cục tốt.

Hơn nữa gần đây, cô ấy đang lên kế hoạch chỉnh đốn nội bộ và cắt giảm biên chế trong công ty, điều này càng khiến lòng người hoảng hốt, cho dù tăng ca hay không có tiền làm thêm giờ cũng không oán trách.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Nói như vậy, ở tập đoàn Bách Hoa, mặc dù Tần Lĩnh là tổng giám đốc điều hành, nhưng lại phải đóng vai chủ tịch.

Liễu Thanh Thanh phụ trách vai mặt trắng, còn cô ấy chính là người mặt đen trong kịch... Rất đen.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Khoảng năm phút sau, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, trong không khí truyền đến mùi thơm. “Tớ nói này cô chủ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thế, vội vàng gọi tớ đến đây.

Trong lúc nói chuyện, Tần Lĩnh lắc thân hình như rắn nước của mình đi đến, sau khi đóng cửa lại, cô ấy trực tiếp vứt bỏ giày cao gót, sau đó nằm uỵch xuống sofa. “Ôi chao.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Có lẽ là do dùng sức quá mạnh, mông của cô ấy nhất thời bị đau, đột nhiên đứng lên, lông mày nhíu chặt.

Liễu Thanh Thanh cũng giật nảy mình, vội vàng đi đến: “Tần Lĩnh, cậu sao thế?”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Cô nhìn thấy tuy Tần Lĩnh đã trang điểm nhẹ, nhưng trên trán vẫn hiện rõ mệt mỏi, trong mắt tràn ngập tơ máu, còn có quầng thâm nhạt. “Hôm qua rốt cuộc mấy giờ cậu mới ngủ vậy, uống bao nhiêu rượu?”

Liễu Thanh Thanh xụ mặt trách cứ, lại lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Quảng cáo
Trước /20 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nàng Mang Rượu Đến, Ta Say Không Muốn Tỉnh

Copyright © 2022 - MTruyện.net