Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên giường một mảnh lộn xộn, ở giữa một đóa hồng mai lại vô cùng đẹp.
“Đừng khóc nữa!”
Triệu Đông bị cô khóc có chút phiền lòng, đưa nữ chủ nhà say xỉn về nhà, kết quả bị đối phương đẩy mạnh, mẹ nó đây là chuyện gì?
Tô Phỉ giống như cũng chấp nhận sự thật này, tiếng khóc dần dần ngừng lại: “Anh hung dữ cái gì?”
Triệu Đông thở dài một cái: “Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô.
”
Tô Phỉ lau nước mắt: “Anh chịu trách nhiệm? Anh chịu trách nhiệm như thế nào?”
Hai dòng nước mắt vốn nên trong suốt kia, lúc này lóe ra sắc bén làm cho người ta sợ hãi.
Cô giữ trinh tiết được hơn hai mươi năm, thế nhưng vào đêm trước khi đính hôn đã bị bảo vệ của một tiểu khu lấy đi.
Trong lòng muốn chết đều có, nhưng chết thì có thể giải quyết vấn đề gì?
Triệu Đông nghiêm túc nói: “Bất cứ cách nào cô có thể nghĩ đến!”
Tô Phỉ giễu cợt trả lời anh: “Bằng bất kỳ cách nào? Tôi là chủ tịch tập đoàn Tô thị, tiền lương hàng tháng của anh cộng thêm tiền thưởng, cho dù không ăn không uống, ngay cả một thỏi son của tôi cũng không mua nổi!”
Cô nghĩ và cảm thấy vô lý.
“Anh chịu trách nhiệm?”
“Anh muốn chịu trách nhiệm như thế nào?”
“Làm sao anh có thể chịu trách nhiệm?”
Cô vốn chỉ là có chút ngang ngược, cũng không phải là một người phụ nữ không tử tế.
Nhưng nhìn thấy Triệu Đông, làm cho cô nhớ tới tối hôm qua điên cuồng.
Cô giống như một chiếc thuyền trong đại dương, bị sóng lớn vô tình đánh từng trận điên cuồng.
Hối hận, tuyệt vọng, thậm chí cảm thấy nhục nhã!
Triệu Đông bị cô hỏi sửng sốt, sau đó cũng tự giễu cười.
Cũng khó trách, anh chỉ là một nhân viên bảo vệ ban đêm của khu chung cư.
Nếu không phải là vì đêm qua bừa bãi, căn bản cũng sẽ không cùng người phụ nữ trước mắt này xảy ra bất luận cái quan hệ gì.
Chỉ sợ ở trong mắt cô, anh cùng con chó con mèo ven đường cũng không có gì khác nhau chứ?
Tô Phỉ căn bản không đợi Triệu Đông trả lời.
Nhặt áo sơ mi trên giường mặc lên, lúc cài được nút thứ ba, một trận đau rát cách quần áo truyền đến, giống như đang nhắc nhở cô điên cuồng đêm qua.
Cô vừa nói chuyện, vừa xuống giường: “Ra khỏi nhà tôi, nếu chuyện ngày hôm qua bị bất luận kẻ nào biết, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”
Bởi vì đau đớn, ngay cả bước chân có chút lảo đảo.
Triệu Đông mặc quần áo xong trước một bước, đang định đưa tay đỡ, kết quả bị cô hung hăng hất ra.
Tô Phỉ trừng mắt một cái: “Cút đi, đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của anh đụng vào tôi!”
Trong lòng Triệu Đông có chút không thoải mái, cầm áo khoác quay người rời đi.
Tô Phỉ sửng sốt một lát, bỗng nhiên quát: “Anh đi đâu?”
Triệu Đông có chút tự giễu nói: “Đi làm! Tôi cũng không giống như cô, thiên kim đại tiểu thư, cho dù không cần làm việc cũng có thể sống rất tốt!”
Tô Phỉ cố tình gây sự, nói: “Không được đi!”
Thấy Triệu Đông không để ý tới mình, cô từ đầu giường cầm lấy một món đồ liền ném ra ngoài.
“Đồ tạp chủng, tôi bảo anh đứng lại!”
Triệu Đông bị nội y đập trúng, trong lòng một trận nén giận.
Nhưng khi anh nhìn thấy dấu răng và vết hôn trên cổ Tô Phỉ, những gì anh muốn nói vừa rồi đều nghẹn trở lại.
“Lời nói vừa rồi của tôi vẫn có hiệu quả như cũ, nếu cô nghĩ tốt muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm tôi.
”
Tô Phỉ kinh ngạc một chút, sau đó lại bị một nụ cười lạnh thay thế: “Anh ước gì tôi để anh chịu trách nhiệm sao?”
Triệu Đông lười giải thích: “Tùy cô nghĩ sao cũng được.
”
Tô Phỉ xinh đẹp không giả, có tiền cũng không giả, nhưng cô cũng không phải loại bất lực vì năm đấu gạo mà khom lưng.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Tô Phỉ loạng choạng đi tới trước gương, vết đỏ trải rộng trên người, đầy một mùi lạ, tất trên đùi còn chưa kịp cởi ra, đã bị xé rách.
Cô bỗng nhiên có chút hối hận, vừa rồi không nên dễ dàng buông tha anh như vậy.
Tên khốn kiếp này ở trên người cô tàn phá bừa bãi cả đêm, cứ như vậy buông tha anh, vậy chẳng phải là có lợi cho anh sao?
Không có cửa!
…
Triệu Đông vừa trở lại phòng bảo vệ, chợt nghe thấy có người hỏi: “Triệu Đông, ca tối hôm qua cậu đi đâu vậy?”
Người béo nói chuyện là đội trưởng an ninh của Đế Uyển, họ Tôn, cho tới nay vẫn nhìn anh không vừa mắt.
Triệu Đông cũng không muốn bị Tôn mập bắt được cái chuôi, nhưng nên giải thích thế nào?
Nói mình phục vụ tinh thần “Nghiệp chủ tối cao” , cùng nghiệp chủ lăn lộn trên chiếc giường lớn một đêm?
Lời này cho dù anh dám nói, cũng không ai dám tin!
“Thế nào? Không còn gì để nói sao?”
Triệu Đông lười giải thích, cho dù giải thích cũng vô dụng.
Tôn mập cười lạnh liên tục: “Bỏ bê công việc một lần, tiền thưởng đã không còn, trừ hai trăm tiền lương của cậu, lại có lần sau thì duổi, những người khác lấy đó làm giương!”
Nói xong, một chiếc Porsche màu trắng đi vào tiểu khu.
Một đám bảo vệ mất hồn mấy vía, hồn Tôn mập cũng bay qua.
Đế Uyển nổi tiếng là khu nhà giàu, hơn nữa phần lớn đều là nữ nghiệp chủ.
Thật sự tới nơi này làm bảo vệ, cũng không có ai vì chút tiền lương chết đói kia, tất cả đều trông cậy vào leo lên giường quý phụ, từ nay về sau ít phấn đấu hai mươi năm.
Ví dụ như người trong xe này, chủ sở hữu Cửu Đống – Mạnh Kiều, có tiền, rất xinh đẹp, hơn nữa còn độc thân.