Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Triệu Đông vừa trở lại phòng trực ban, chợt nghe thấy Tôn mập kiêu ngạo nói: “Triệu Đông, đi ký túc xá thu dọn đồ đạc đi, cậu bị đuổi việc!”
Triệu Đông nhíu nhíu mày: “Tại sao?”
Tôn mập đắc ý nói: “Anh bị khiếu nại!”
Không đợi Triệu Đông mở miệng hỏi, anh ta đã mau mải giải thích: “Nghiệp chủ Ngũ Đống khiếu nại anh, nói là không hài lòng với dịch vụ của anh!”
Triệu Đông trợn tròn mắt, trong lòng giống như một vạn thảo lê mã chạy như điên(*), cái gì gọi là không hài lòng với dịch vụ của tôi?
(*) chửi thề, như ĐMN của Việt Nam.
Tôn mập thừa cơ hãm hại quát lớn: “Còn sửng sốt làm cái gì? Nhanh chóng thu dọn đồ đạc và cút đi! Tô nữ thần lên tiếng, lần này ai thay cậu cầu xin cũng vô dụng!”
Triệu Đông đã hiểu được, đây là ý của Tô Phỉ.
Nhưng vừa rồi lại xảy ra chuyện gì, điên cuồng cuối cùng?
Trong phòng bảo vệ yên tĩnh, có người đồng cảm, nhiều hơn vẫn là hả hê khi người gặp họa.
Tuy rằng Triệu Đông làm người không tệ, nhưng dáng dấp lanh lơi, lại có mấy tay công phu cứng, nếu anh đi, vậy thì thiếu một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ.
Không đợi Tôn mập thúc giục, một thân người yểu điệu đập vào mắt.
“Mạnh tiểu thư, sao cô lại tới đây?”
Tôn mập vội vàng tiến lên, đem chuyện của Triệu Đông quên ra sau đầu.
Mạnh Kiều nhíu mày hỏi: “Tôi muốn nước, đã đợi cả buổi sáng, sao còn không mang cho tôi?”
“Tôi sắp xếp người.
”
Tôn mập kêu một thân tín.
Mạnh Kiều có chút không vui: “Lời nói lúc trước của tôi anh không nghe thấy sao?”
“Mạnh tiểu thư, là như vậy, Triệu Đông đã bị công ty chúng tôi đuổi việc, hiện tại cậu ta đã không còn là bảo vệ của Đế Uyển chúng ta, cho nên không có tư cách đưa nước cho cô nữa.
”
Mạnh Kiều nghi ngờ: “Ồ, sa thải? Tại sao?”
Tôn mập nói theo lý lẽ: “Hôm qua vắng mặt, hôm nay lại bị khách hàng khiếu nại!”
Mạnh Kiều có chút bất ngờ.
Toàn bộ bảo vệ Đế Uyển đều là người nào, trong lòng cô đương nhiên rõ, cũng chỉ có Triệu Đông là ngoại lệ.
Tuy rằng tạm thời cô không nhìn ra nông sâu của Triệu Đông, nhưng người đàn ông này rất có bản lĩnh, mấu chốt nhất là không có tâm tư xấu, hơn nữa làm việc nghiêm túc.
Anh vậy mà có thể bị khiếu nại?
Ai nhàm chán như vậy!
Mạnh Kiều nhìn về phía Triệu Đông hỏi: “Tôn đội trưởng nói là thật, anh thật sự bị đuổi việc sao?”
Thấy Triệu Đông gật đầu, cô vui vẻ nói: “Vậy thật sự là quá tốt, lại đây làm vệ sĩ cho tôi đi, mỗi tháng hai vạn, lần này anh cũng không có lý do gì từ chối chứ?”
Mặt Tôn mập đều thay đổi, buột miệng hỏi: “Mạnh tiểu thư… Cô đang nói cái gì vậy?”
Anh ta thật sự nghĩ không ra, tên khốn kiếp Triệu Đông này rốt cuộc có điểm gì tốt, vậy mà có thể làm cho Mạnh Kiều xem trọng.
Không đợi Triệu Đông đáp, một chiếc xe thể thao Ferrari từ phía sau mọi người chạy tới.
Cửa xe mở ra, Tô Phỉ mặc váy dạ hội tao nhã xuống xe.
Lúc này cô khẽ nâng cằm, cao quý giống như công chúa tinh linh, ngay cả Triệu Đông cũng không khỏi nhìn thêm vài lần.
Tô Phỉ nhướng mày, mạnh mẽ hỏi: “Tôn đội trưởng, sao anh ta vẫn còn ở đây?”
Tôn mập xoa xoa tay, không biết nên giải thích như thế nào.
Nhất là ánh mắt bá đạo của Tô Phỉ, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Tô Phỉ quay người rời đi: “Tôi không muốn nghe lời giải thích của anh, tóm lại trước khi tôi trở về, không muốn gặp lại anh ta nữa!”
Mạnh Kiều mây nhạt gió nhẹ cười cười: “Tô tiểu thư, thật ngại quá, hiện tại Triệu Đông là vệ sĩ kiêm tài xế của tôi, Tôn đội trưởng cũng không quản được anh ấy!”
Tô Phỉ có chút bất ngờ quay đầu lại: “Anh ta?”
“Đúng vậy!”
Mạnh Kiều cũng không ngại ánh mắt Tô Phỉ, người khác sợ cô ta, nhưng cô không sợ!
Tô Phỉ nhíu nhíu mày, nhìn về phía Triệu Đông hỏi: “Anh đã đồng ý với cô ta?”
Phàm là những thứ cô từng dùng qua, cho dù không thích nữa, đó cũng là của cô.
Cho dù bị cô ném, cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện nhặt.
Thấy Triệu Đông lắc đầu, tức giận trong lòng cô mới dần dần tiêu tán: “Không được đi!”
Mạnh Kiều giọng lạnh hỏi: “Tô tiểu thư, cô không muốn giữ anh ấy, lại không cho tôi giữ lại, có phải có chút quá ngang ngược hay không?”
Tô Phỉ không để ý tới cô ta, trực tiếp nhìn về phía Triệu Đông nói: “Mặc kệ cô ta hứa sẽ cho anh bao nhiêu tiền, tôi cũng ra gấp đôi cô ta, tôi vẫn là câu nói kia, không được đi!”
Mạnh Kiều nửa bước không lùi: “Tôi tăng gấp đôi!”
Mọi người đồng loạt hộc máu, mẹ kiếp!
Triệu Đông cũng bị Tô Phỉ làm cho có chút khó hiểu: “Được rồi, tôi đâu cũng không đi, liền ở lại ban bảo vệ, hai cô cũng đừng tranh giành.
”
Mạnh Kiều cũng không giận cô: “Tiểu Triệu, giúp tôi mang nước lên!”
Tô Phỉ lại mở miệng: “Không được, anh ta phải giúp tôi lái xe!”
Mạnh Kiều quát lớn: “Tô Phỉ, cô thật sự đối đầu với tôi?”
Cô cũng không phải không còn cách nào khác, sở dĩ ngấm ngầm chịu đựng không phát, chính là không muốn để cho người khác chê cười.
Tô Phỉ căn bản không nói tiếp, tao nhã quay người, lộ ra một tấm lưng đẹp không tỳ vết: “Đi theo tôi, hay là đi với cô ta? Anh tự mình chọn đi!”