Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 129
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 129

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Mẹ!”

Sau khi nhìn thấy Sở Tĩnh Dao, Lâm Lâm lập tức vui mừng gọi to một tiếng, trên gương mặt thằng bé đầy kích động, đẩy cửa xe ra lại chạy về phía Sở Tĩnh Dao.

Sở Tĩnh Dao vừa xuống xe đã nghe con trai gọi mình, trên mặt cô lập tức kích động, theo tiếng gọi nhìn lại, sau khi nhìn thấy được Lâm Lâm, trên gương mặt luôn lạnh lùng của cô tươi cười giống như mùa xuân.

“Con trai!”

Sở Tĩnh Dao cưng chiều gọi một tiếng, giang hai tay ra bế Lâm Lâm lên: “Con trai, con có nhớ mẹ không?”

“Nhớ ạ!” Giọng trẻ con của Lâm Lâm cực kỳ đáng yêu trả lời, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo dán sát vào trên mặt của Sở Tĩnh Dao.

“Nhớ nhiều tới mức nào?” Sở Tĩnh Dao cười hỏi, Lâm Lâm ngẩng đầu, gương mặt trẻ con cực kỳ nghiêm túc nhìn Sở Tĩnh Dao, nói: “Rất nhớ rất nhớ, mỗi ngày ngoại trừ chơi và ngủ, thời gian còn lại con đều nhớ mẹ!”

Sở Tĩnh Dao bóp mũi của cậu bé, cưng chiều cười nói: “Mỗi ngày con ngoại trừ chơi và ngủ, còn có thời gian khác sao?”

Lâm Lâm cười nói: “Đương nhiên là có...”

Người đi cùng Sở Tĩnh Dao tới thành phố Thẩm Dương này công tác gồm mấy đồng nghiệp và người đàn ông trung tuổi béo mập bụng phệ kia, ông ta là ông chủ của Sở Tĩnh Dao. Ông ta vốn đã biết người đẹp giống như tiên nữ không dính khói lửa nhân gian này đã có con trai, nhưng chưa từng có người nào gặp qua. Lúc này nhìn gương mặt trắng trẻo xinh xắn của Lâm Lâm, trong lòng cũng kinh ngạc... Đứa nhỏ này thật sự rất dễ nhìn! Khuôn mặt xinh đẹp giống như khắc từ trong ngọc ra! Đây thật sự là di truyền gen tốt của mẹ cậu bé.

“Vợ à!”

Tất cả mọi người còn đang kinh ngạc, đột nhiên lại nghe có người gọi Sở Tĩnh Dao là vợ, ánh mắt bọn họ đều nhìn về phía Lâm Côn đang đi tới. Mọi người đều biết Sở Tĩnh Dao có con trai, nhưng chưa nghe nói qua cha của đứa trẻ này là ai, lúc mới bắt đầu, các đồng nghiệp của Sở Tĩnh Dao đều không ngừng suy đoán, có người nói chồng của Sở Tĩnh Dao là người rất có tiền trong thành phố Trung Cảng, nhưng bọn họ không biết người đàn ông rất có tiền trong thành phố Trung Cảng là Sở Tương Quốc, cha ruột của Sở Tĩnh Dao. Cũng có người nói là một cậu ấm gia tộc giàu có thần bí của thành phố Trung Cảng, gia tộc đó có sản nghiệp khổng lồ, còn có quan hệ trực tiếp với Viện Quốc Vụ trung ương, điều này rõ ràng là bịa đặt khoa trương...

Ở trong rất nhiều suy đoán, đáng tin nhất chính là nói chồng của Sở Tĩnh Dao thật ra là một quản lý vàng cấp cao, đảm nhiệm chức vụ quản lý bên trong tập đoàn quốc tế Thiên Sở lớn nhất ở trong thành phố Trung Cảng. Đây là một suy đoán có căn cứ do một đồng nghiệp từng nhìn thấy qua một chiếc xe sang trọng của quản lý tập đoàn Thiên Sở đậu ở trước cửa công ty đón Sở Tĩnh Dao khi hết giờ làm.

Ở trong mắt của đồng nghiệp, người đàn ông có thể khiến cho Sở Tĩnh Dao cam tâm tình nguyện sinh con, khẳng định là một người đàn ông long phượng, không chỉ có năng lực vượt qua tinh anh bình thường, còn phải có phong thái dáng vẻ hơn người. Bình thường các cô gái xinh đẹp có thể sẽ đổ vì tiền tài của người đàn ông, do đó không quan tâm tới tướng mạo của người đàn ông đó, cho dù là vừa già lại vừa xấu cũng không quan tâm. Nhưng Sở Tĩnh Dao tuyệt đối không phải là người đẹp bình thường, đừng nói là ở trong công ty, cho dù ở trong toàn bộ thành phố Trung Cảng, cô tuyệt đối là một người đẹp xuất chúng!

Nhưng...

Người đang đi tới trước mắt này, trong miệng ngậm điếu thuốc lá lệch sang một bên, râu lún phún, đầu đinh, nhìn qua giống như là tên côn đồ trên đường phố, đây thật sự là chồng của Sở Tĩnh Dao sao? Làm sao có thể như vậy!

Ánh mắt mọi người nhìn về phía xung quanh, hiện tại bọn họ vẫn nghi ngờ những gì trước mắt là ảo giác, một tiếng ‘vợ ơi’ vừa rồi chắc chắn không phải là do người đàn ông dáng vẻ lưu manh trước mắt này nói ra, nhất định là có người khác.

Nhưng không chờ bọn họ phát hiện ra người đàn ông long phượng phù hợp với hình tượng trong lòng bọn họ, Lâm Côn, người đàn ông lưu manh ở trong mắt bọn họ đã đi tới trước mặt Sở Tĩnh Dao, ngay ở trước mặt tất cả đám người bọn họ, anh nhanh như chớp hôn lên trên gương mặt của Sở Tĩnh Dao.

Tất cả mọi người lập tức trợn trừng mắt, không thể tin nổi vào cảnh tượng mình đang nhìn thấy trước mắt, trên mặt bọn họ lộ ra vẻ khoa trương, thật giống như nhìn thấy được sao hỏa đụng vào trái đất vậy. Nếu đúng như những gì trong đầu của bọn họ đang nghĩ, vậy kế tiếp Sở Tĩnh Dao chắc hẳn sẽ hô to một tiếng lưu manh, sau đó bọn họ lập tức xông lên dạy cho tên lưu manh này một trận...

Sở Tĩnh Dao vốn muốn trừng mắt với Lâm Côn, người này rõ ràng là đang chiếm tiện nghi của cô, nhưng không chờ cô kịp trừng mắt, Lâm Lâm trong lòng cô đã vỗ tay, vui vẻ kêu lên: “Oa, cha mẹ thật yêu thương nhau!”

Cũng không thể phá hủy ấn tượng tốt đẹp trong lòng con, Sở Tĩnh Dao không thể làm gì khác hơn là thu lại ánh mắt u oán cùng phẫn nộ của cô lại, cố gắng biểu hiện ra dáng vẻ vợ ngoan mẹ hiền, cười hỏi Lâm Côn: “Mấy ngày nay thế nào, chơi có vui không?”

Trong lòng Lâm Côn khen ‘vợ’ mình hiểu chuyện, vừa cười định trả lời, lại bị Lâm Lâm cướp lời kịch, trên mặt cậu bé ngoại trừ phấn khích còn có phần tố cáo nói với Sở Tĩnh Dao: “Vui vẻ, đương nhiên là vui vẻ rồi, cha ngoại trừ đi chơi với Lâm Lâm ra, còn liếc mắt đưa tình với dì hướng dẫn xinh đẹp...”

Trong nháy mắt, vẻ tươi cười trên mặt Lâm Côn đã phủ một lớp sương lạnh, mặt mày xám xịt, khóe miệng khẽ run lên, nhìn Lâm Lâm, lại ngẩng đầu nhìn về phía Sở Tĩnh Dao, vội vàng giải thích minh oan: “Vợ à, anh thật sự không giống như em nghĩ đâu, anh thật sự không có liếc mắt đưa tình mà!”

“Vậy là sao hả?” Sở Tĩnh Dao cười hỏi, trong nụ cười đột nhiên có thêm một phần thâm trầm.

“Chính là... Chính là... Anh thật sự không có liếc mắt đưa tình với hướng dẫn du lịch, con trai chỉ nói đùa thôi.” Trên gương mặt Lâm Côn đầy oan ức, mặc dù anh ngủ với Hàn Tâm người ta, nhưng ở trước mặt con anh không có liếc mắt đưa tình, nói xong anh nghi ngờ nhìn về phía Lâm Lâm, “Con trai, trò đùa này không vui đâu.”

Vậy mà, trên mặt cậu bé lại lộ ra vẻ ‘chống cự sẽ nghiêm trị, thẳng thắn sẽ được khoan hồng’, khuyên: “Cha à, người lớn nói dối sẽ không tốt đâu, phạm sai lầm cũng không sợ, phạm sai lầm mà biết hối cải chính là đồng chí tốt.”

Lâm Côn lập tức bị cậu nhóc này đùa cho dở khóc dở cười, Sở Tĩnh Dao cũng cảm thấy buồn cười, con trai cô không biết học mấy câu người lớn hay nói này ở đâu nữa. Đặc biệt là trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của con trai lại lộ vẻ nghiêm túc, càng nhìn càng buồn cười hơn.

Lúc này, trên mặt đất đột nhiên hiện lên một hình ảnh chớp lóe, bóng dáng màu đỏ sậm nhẹ nhàng nhảy tới trên vai Lâm Côn. Mọi người xung quanh trong đó có cả Sở Tĩnh Dao cũng không nhịn được kinh hãi thét lên một tiếng, vốn tưởng rằng gặp phải con chuột, lại thấy bóng dáng ấy nhảy lên trên đầu vai của Lâm Côn, tất cả đều tưởng là sóc.

“Mẹ, đây là bạn mới Hồng Diệp của con...” Vẻ mặt Lâm Lâm hưng phấn nói, sau đó quay đầu nói với Hải Đông Thanh nhỏ: “ Hồng Diệp, đây là mẹ tao, mày mau chào mẹ đi!”

Sở Tĩnh Dao còn đang cẩn thận quan sát con Hải Đông Thanh đứng ở trên vai của Lâm Côn xem nó rốt cuộc là loài chim gì, Hải Đông Thanh nhỏ đã vỗ cánh, mở cái mỏ cong như lưỡi câu của mình nhìn cô kêu lên một tiếng, ngược lại thật sự giống như là đang chào hỏi.

Mọi người xung quanh lập tức kinh sợ, ông chủ béo mập bụng to của Sở Tĩnh Dao nói một câu: “Là chim ưng sao?” Nói xong, gương mặt đầy thịt của ông ta kinh ngạc nhìn về phía Lâm Côn.

Lâm Côn cười nhìn ông ta gật đầu, xem ra tên mập này vẫn tính là một người trong nghề, ông chủ béo mập lại hỏi: “Chỉ sợ không phải là con chim ưng bình thường đi?”

Lâm Côn không định nhiều lời, chỉ cười nói một câu: “Chỉ là màu sắc không giống với chim ưng bình thường mà thôi.”

Ông chủ béo mập lắc đầu, mắt híp lại dáng vẻ chuyên nghiệp quan sát Hải Đông Thanh nhỏ một lúc, nói: “Tôi thấy con chim ưng nhỏ này không đơn giản, chắc là loại vua chim ưng hiếm thấy, anh ra giá đi!”

Lâm Côn bày ra vẻ mặt không hiểu nhìn ông chủ béo mập, cười nói: “Sếp tổng, ngài nói vậy là có ý gì?”

Dáng vẻ ông chủ béo mập rất nghiêm túc, đưa năm ngón tay đầy thịt của mình ra nói: “Một giá, năm mươi vạn!”

Lâm Côn đương nhiên biết ông chủ béo mập này muốn mua Hải Đông Thanh nhỏ của anh, nhưng vẫn giả vờ không hiểu, cười nói: “Sếp tổng, tôi không hiểu.”

Mấy đồng nghiệp xung quanh cùng với Sở Tĩnh Dao đều vô cùng kinh ngạc, dù thế nào bọn họ cũng không hiểu được, chỉ một chim ưng nho nhỏ như thế lại làm cho ông chủ Vương yêu tiền như mạng của bọn họ ra giá năm mươi vạn. Ban đầu mấy đồng nghiệp xung quanh còn chìm trong khiếp sợ do Lâm Côn mang đến cho bọn họ, bây giờ lập tức lại bị hào khí của ông chủ thay thế.

Ông Vương không khỏi nhíu mày, lại đưa ra một đầu ngón tay ra, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi nói: “Lại thêm một ít, sáu mươi vạn! Anh bán con chim ưng con này cho tôi, tôi sẽ lập tức chuyển khoản cho anh!”

Lâm Côn giả vờ rất ngây thơ, trong thoáng chốc giống như bị sáu mươi vạn này làm cho chấn động, nhưng thực tế trong lòng anh biết rất rõ, Hải Đông Thanh tuyệt đối không chỉ sáu mươi vạn. Hơn nữa anh là người luôn luôn coi trọng tình nghĩa, Hải Đông Thanh nhỏ này theo anh chính là người thân của anh, đừng nói là sáu mươi vạn, cho dù là sáu trăm vạn, sáu ngàn vạn, sáu trăm triệu, anh cũng tuyệt đối không bán!

Lâm Côn hình như cố tình muốn đùa với ông chủ này, giả vờ kinh ngạc, nói: “Sếp tổng, thật sự giá trị nhiều tiền như vậy sao?”

Trên mặt ông Vương không nhịn được tươi cười đắc ý, trong lòng không nhịn được xem thường, nói thầm tên nhà quê này vừa nhìn đã biết là kẻ không từng trải, chỉ có sáu mươi vạn lại khiến anh ta kinh ngạc thành như vậy? Ông ta quay đầu lại nhìn về phía Sở Tĩnh Dao xinh đẹp như tiên bên cạnh, trong lòng không nhịn được thương xót, cô gái này xinh như vậy, không ngờ lại để cho một tên quê mùa chà đạp!

Ông chủ Vương này tuyệt đối là một người biết hàng, chỉ nói Hải Đông Thanh là vua của chim ưng mà không gọi tên của nó ra. Sáu mươi vạn mua một con Hải Đông Thanh, ông ta tùy tiện bán trao tay cũng có thể kiếm lời được một trăm, tám mươi vạn!

Ông ta lập tức rèn sắt khi còn nóng cười nói: “Người anh em, thế nào, anh bán con chim ưng nhỏ này cho tôi chứ?”

Lâm Lâm vừa nghe ông ta muốn mua Hải Đông Thanh nhỏ đã lập tức không vui, nhưng cậu bé không nói Lâm Côn đừng bán. Lâm Côn nhìn cậu bé ra hiệu khiến cậu bé lập tức hiểu ý không nói gì, tuy nhiên ánh mắt cậu bé nhìn về phía ông chủ Vương rõ ràng không thích.

Trên mặt Lâm Côn đột nhiên trở nên ung dung, mỉm cười lắc đầu, rất hàm súc nói với ông chủ Vương hai chữ: “Không bán.”

Ông chủ Vương thật sự không hiểu, các đồng nghiệp xung quanh Sở Tĩnh Dao cũng không hiểu nổi, chỉ một con chim ưng nho nhỏ như vậy bán với giá sáu mươi vạn, đây chính là chuyện kiếm lời, sao tên nhà quê này lại không bán? Những người này lập tức đều nghĩ giống nhau, không phải tên nhà quê chồng của tiên nữ muốn tăng giá chứ?

Chẳng qua không đợi ông chủ Vương chuẩn bị nhịn đau mở miệng tăng giá, Lâm Côn lại thản nhiên ung dung nói: “Nhà chúng tôi không thiếu tiền...” Anh nói xong lại nhìn về phía Sở Tĩnh Dao, cười hỏi: “Đúng không vợ?”

Sở Tĩnh Dao không nói ra lời nào, điều này ở trong mắt mọi người lại chẳng khác nào ngầm thừa nhận, các đồng nghiệp xung quanh lập tức nhìn về phía Lâm Côn. Cho dù thoạt nhìn toàn thân anh có vẻ vô lại, nói chuyện giống như một kẻ quê mùa, nhưng không phải có một câu nói ‘nhìn người cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài’ đó sao. Người có thể bắt được trái tim một Sở Tĩnh Dao giống như tiên nữ, đồng thời còn làm cho tiên nữ sinh ra một đứa con trai như vậy, làm sao có thể là người đàn ông bình thường được?

Đúng vào lúc này bảo vệ cửa của khách sạn đi tới, lễ phép chào Lâm Côn nói: “Chào ngài, thật ngại vì đã quấy rầy, xe của ngài đang cản trở lối đi của chúng tôi, làm phiền ngài di chuyển một chút.”

Ánh mắt mọi người đầy kinh ngạc nhìn qua theo hướng ngón tay của người bảo vệ chỉ…

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Copyright © 2022 - MTruyện.net