Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 132
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 132

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Một nhà ba người gặp lại nhau rất vui mừng, lại bỏ quên Lâm Côn và Hàn Tâm sang một bên, điều này ít nhiều khiến người ta cảm thấy ngượng ngùng, cuối cùng vẫn là cha của Phùng Giai Tuệ kịp phản ứng, vội hỏi Phùng Giai Tuệ nói: “Giai Tuệ, hai người này là?”

Lúc này Phùng Giai Tuệ mới nhớ ra, vội vàng giới thiệu với cha mẹ cô: “Cha mẹ, đây là hai người bạn của con, đây là Hàn Tâm, đây là Lâm...” Phùng Giai Tuệ nói đến đây thì dừng lại. Cô chỉ biết người này họ Lâm, bình thường ngoại trừ gọi anh Lâm chính là gọi cha của Lâm Lâm, cô thật sự còn chưa biết tên thật của anh là gì.

Lâm Côn lập tức tiếp lời, cười nói với cha mẹ của Phùng Giai Tuệ: “Cháu chào chú thím, cháu là Lâm Côn.”

Cha mẹ của Phùng Giai Tuệ cũng lập tức cười trả lời: “Chào tiểu Lâm...”

Hai bên chào hỏi sơ qua, coi như đã làm quen, nếu như bạn của con gái tới, hai người cực kỳ nhiệt tình đón tiếp. Sau khi mời Lâm Côn và Hàn Tâm ngồi xuống, mẹ của Phùng Giai Tuệ đi lấy nước uống.

Lâm Côn và Hàn Tâm đều nói không cần khách sáo, nhưng cha mẹ của Phùng Giai Tuệ lại là người hiếu khách, bọn họ càng nói như vậy, hai người càng nhiệt tình khách sáo hơn. Thấy sắp đến giờ cơm, Lâm Côn và Hàn Tâm giống như có thần giao cách cảm, cảm thấy nếu như hai người lại ngồi ở đây, bọn họ chỉ lo tiếp đón mình, nhất định sẽ bỏ lỡ việc buôn bán buổi tối, vì vậy hai người cùng đứng lên, cười nói: “Chú thím, hai người cứ làm việc của mình đi, Giai Tuệ cũng ở lại ôn chuyện với chú thím. Hai người chúng cháu lên trấn ngắm phong cảnh một lát.”

Cha mẹ của Phùng Giai Tuệ còn muốn giữ người lại, Phùng Giai Tuệ biết suy nghĩ của Lâm Côn và Hàn Tâm lại cười nói với cha mẹ: “Cha mẹ, Hàn Tâm và anh Lâm muốn đi lên trấn một chút, cha mẹ cũng không cần ép người ta ở lại.” Cô nói xong lại nhìn qua Lâm Côn và Hàn Tâm nói: “Hai người ra ngoài đi dạo, buổi tối nhớ về ăn cơm, tôi sẽ cho hai người nếm thử bánh bao của cha mẹ tôi làm, ở trấn Ma Bàn chúng tôi, bánh bao nhà tôi là ngon nhất đấy!”

Cha của Phùng Giai Tuệ cũng cười nói: “Buổi tối chú sẽ ra tay xào cho hai đứa mấy món đặc biệt!”

Mẹ của Phùng Giai Tuệ cũng cười nói: “Thím cũng sẽ trổ tài làm món bánh rán hành cho hai đứa ăn.”

Vừa nghe đến đồ ăn ngon, bụng Lâm Côn lập tức lại kêu lên, cũng may anh dùng tiếng cười che giấu, hơn nữa sáng sớm anh ăn cơm ở nhà bí thư Dư xong, cho tới bây giờ còn chưa ăn gì đâu.

Lâm Côn vừa dùng tiếng cười che giấu tiếng ục ục trong bụng mình, lập tức lại nghe được có tiếng ục ục vang lên, hơn nữa âm thanh vô cùng rõ ràng. Lâm Côn dám khẳng định âm thanh này không phải là từ bụng anh phát ra, vì vậy anh nhìn về phía Hàn Tâm bên cạnh, chỉ thấy gương mặt nhỏ nhắn của Hàn Tâm thoáng đỏ bừng, ánh mắt của hai người tiếp xúc nhau, Hàn Tâm đột nhiên cười nói: “Anh Côn, sao bụng anh lại kêu lên như vậy? Có phải anh vừa nghe thấy sắp được ăn ngon, con sâu tham ăn trong bụng đã không nhịn được nữa, muốn nhảy ra quấy rối hay không?”

Hàn Tâm nói xong, còn che miệng cười đầy giảo hoạt, làm cho Phùng Giai Tuệ và cha mẹ cô không rõ tình hình chỉ nghe được âm thanh này lại đều cho rằng đó là do bụng của Lâm Côn phát ra.

Cái mặt dày của Lâm Côn lập tức đỏ lên, chết tiệt anh cũng quá oan uổng rồi, nhìn vẻ mặt đắc ý của Hàn Tâm, trong lòng anh không khỏi than thở: “Chết tiệt, quả thật độc nhất là lòng dạ đàn bà, phụ nữ càng xinh đẹp thì càng độc, ông đây là một người đàn ông già đời mà lại xui xẻo bị đổ oan thế này...”

Mặc dù chuyện này khiến người ta rất xấu hổ, nhưng mà anh còn có thể nói được gì nữa, cho dù nói cũng không thay đổi được sự thực đã định, cho nên Lâm Côn không thể làm gì khác hơn là tươi cười xấu hổ nói: “Cháu có hơi đói bụng.”

“Vậy chúng ta ăn luôn bây giờ, bữa cơm tối ăn sớm ăn muộn một chút cũng không sao...” Mẹ của Phùng Giai Tuệ cười nói xong đã xoay người lại muốn đi vào trong phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, Lâm Côn vội vàng gọi bà lại nói: “Thím ơi, thật sự không cần đâu, cháu chỉ hơi đói thôi...” Nếu đã mất mặt, chỉ huy Lâm của chúng ta cũng chẳng quan tâm nữa, dứt khoát hít sâu một hơi, cười nói: “Thím cho cháu hai cái bánh bao là được.”

“Vậy sao được chứ? Mẹ nó, nhanh chuẩn bị ăn đi!” Cha của Phùng Giai Tuệ nói xong cũng muốn xoay người đi vào phòng bếp.

Lâm Côn lại vội vàng ngăn cản, vẻ mặt chân thành nhìn cha mẹ của Phùng Giai Tuệ nói: “Chú thím, cái này thật sự là...” Nếu đã mất mặt, chỉ huy Lâm của chúng ta dứt khoát chẳng cần mặt mũi nữa, trên mặt lúng túng cười, nói: “Chú dì cho cháu hai cái bánh bao nóng hổi là được rồi.”

Cửa hàng bánh bao tất nhiên luôn có sẵn bánh bao nóng, cha mẹ của Phùng Giai Tuệ không hiểu rõ ý của anh nên liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Phùng Giai Tuệ nhắc nhở bọn họ nói: “Cha mẹ, bánh bao có nhân gì, để con đi lấy cho.”

“Có thịt bò viên hành, có rau cần tây thịt heo, có nấm hương thịt heo, có cà rốt thịt bò...”

Ục ục...

Lập tức lại nghe một âm thanh vang lên, âm thanh này là từ trong bụng Lâm Côn phát ra, hiện tại anh đã không cần phải che giấu nữa, dù sao anh đã đói, người đói bụng kêu vài tiếng là rất bình thường. Vẻ của anh như cười trên nỗi đau của người khác nhìn về phía Hàn Tâm đang cố nén không cho bụng phát ra tiếng, tươi cười giảo hoạt hỏi: “Tiểu Hàn à, cô có đói bụng không vậy? Nếu như cô đói, lại bảo Giai Tuệ lấy thêm hai cái bánh bao.”

Hàn Tâm là một cô gái trẻ xinh đẹp, sao có thể không biết xấu hổ nói mình đói được, cô chỉ đành phải cố nén nói: “Tôi không đói bụng.”

“A, vậy được...” Lâm Côn quay đầu, nói với theo mẹ Phùng Giai Tuệ đang đi lấy bánh bao: “Thím ơi, thím không cần lấy cho cháu nhiều bánh bao đâu, chỉ cần hai cái là đủ rồi, cháu muốn để bụng còn ăn món đặc biệt của chú thím vào buổi tối nữa.”

Hàn Tâm ở một bên khẽ cắn môi, trong ánh mắt như biến thành gao găm sắc bén phóng ra nhìn Lâm Côn, người này là đang cố ý chọc giận cô ta. Cô ta vốn tính toán tốt rồi, bây giờ nói không đói bụng, chờ một lát nữa ra khỏi cửa hàng bánh bao, cô ta sẽ cùng Lâm Côn chia bánh ăn, người này hiện tại nói như vậy, rõ ràng là không dự định chia cho cô mà.

Ra khỏi cửa hàng bánh bao, mặt trời đã xuống thấp, bầu trời dần dần tối đi. Bánh bao trong tay của Lâm Côn nóng hổi, mặc dù bây giờ là tháng bảy, trong không khí vẫn có hơi nóng mùa hè cuồn cuộn bốc lên, nhưng khó địch nổi con sâu tham ăn trong bụng và sự hấp dẫn của cái bánh bao trước mắt. Lâm Côn há miệng to cắn một cái miếng bao, trên gương mặt lập tức lộ vẻ say mê.

“Ừ...” Lâm Côn vừa nhai bánh bao, trong miệng vừa lẩm bẩm nói với Hàn Tâm: “Bánh bao này quả thật là ngon, nhân cà rốt và thịt bò sợi, tuyệt đối là ăn một miếng lại muốn ăn tiếp, em có muốn nếm thử hay không?”

Hàn Tâm trừng mắt với anh, nói: “Không cần, trên đường bán nhiều đồ ăn như vậy, em tùy tiện mua thứ gì đó ăn là được.”

Lâm Côn toét miệng cười, đưa cái bánh bao đã bị anh cắn nham nhở tới trước mặt Hàn Tâm, lập tức có mùi thơm khiến cho người ta khó có thể chống đỡ bay vào khoang mũi của Hàn Tâm. Bình thường khi không đói bụng còn tốt, hiện tại đói như vậy, con sâu tham ăn trong bụng cô ta lập tức không chống đỡ được, làm cô ta không kiềm chế được mà nuốt nước miếng.

Gương mặt Hàn Tâm lập tức đỏ ửng, từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa từng mất mặt như vậy, cô ta không khỏi có chút tức giận nhìn Lâm Côn, hừ một tiếng, nghiêng đầu qua chỗ khác.

Lâm Côn vốn chỉ muốn đùa một chút, không nghĩ tới người đẹp tự nhiên tức giận, anh vội vàng đuổi theo, cầm cái bánh bao còn nguyên trong tay kia đưa tới: “Người đẹp à, em đừng nóng giận, vừa rồi chẳng qua tôi chỉ đùa một chút thôi, ai bảo em vu oan hãm hại tôi phải gánh nỗi oan như vậy, một người đàn ông cao một mét tám mươi lăm là đàn ông Đông Bắc chính hiệu, ở trước mặt người ta bụng lại kêu ục ục...”

“Bụng của anh vốn đã kêu rồi!” Hàn Tâm không phục nói.

“Nhưng tôi che giấu rất tốt mà.” Lâm Côn cười nói.

“Vậy cũng không oan uổng cho anh, dù sao bụng anh cũng kêu.” Hàn Tâm lại mang tính khí của cô gái nhỏ, không nói lý.

Lâm Côn biết cô ta không nói lý lại chuyển đề tài tới bánh bao. “Được rồi, nhân lúc còn nóng em mau ăn đi, bánh bao này phải ăn khi còn nóng mới là ngon nhất, nếu như đợi nó nguội rồi có lẽ không còn được mùi vị này nữa đâu.”

Hàn Tâm không phục nhìn Lâm Côn, nhưng không lập tức nhận lấy bánh bao, Lâm Côn cười nói: “Ôi, người đẹp của tôi ơi, em đừng ngượng ngùng nữa, ở đây chỉ có hai chúng ta, em ngượng ngùng làm gì?”

Lâm Côn chỉ thuận miệng nói một câu, nhưng nghe vào trong tai của Hàn Tâm lại có ý khác, cô ta không khỏi nhớ tới chuyện khuya ngày hôm trước, cảnh tượng hai người điên cuồng triền miên với nhau.

Trên mặt Hàn Tâm đang không phục lập tức thẹn thùng đỏ lên, cô ta mím môi tính mắng Lâm Côn một câu lưu manh để trút hận, nhưng lại bị Lâm Côn giành trước một bước cứng rắn nhét cái bánh bao vào trong tay của cô ta. Cái bánh bao nóng hổi lại phân tán lực chú ý của cô ta, Lâm Côn nhân lúc này xoay người đi đến một siêu thị ở phía trước, anh quay lưng về phía cô ta nói: “Em chờ ở đây, tôi đi mua cho em chai nước lạnh.”

Trong lòng Hàn Tâm lập tức cảm thấy có dòng nước ấm chảy qua...

Lâm Côn mang theo hai chai nước khoáng ướp lạnh trở về, Hàn Tâm đang từ tốn nhai bánh bao thịt, bánh bao này quả thật rất ngon, ngon nhất trong những bánh bao cô ta từng ăn. Chẳng qua trời nóng ăn bánh bao nóng cũng là một sự dày vò, mồ hôi lập tức rịn ra trên gương mặt trắng mịn, cũng may nước khoáng ướp lạnh của Lâm Côn tới đúng lúc, cô ta mở nắp uống một ngụm lớn.

Bánh bao không lớn, rất nhanh cô ta đã ăn hết, Hàn Tâm ánh mắt mong chờ nhìn về phía Lâm Côn, rõ ràng còn chưa ăn no, cô ta có chút oán trách nói với Lâm Côn: “Bánh bao ăn ngon như vậy, tại sao anh chỉ lấy có hai cái chứ?”

Lâm Côn cười nói: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Đây chỉ là ăn trước lót dạ, chờ tới buổi tối ăn món ăn do chú Phùng và thím Phùng đặc biệt nấu ra, nếu như bây giờ em ăn no, buổi tối còn có thể hưởng thụ món ăn ngon sao?”

Hàn Tâm chu mỏ một cái, trên gương mặt xinh đẹp đầy quyến rũ, khiến cho người ta nhìn thấy trong lòng lập tức rạo rực. Lâm Côn nhìn xung quanh, cho dù trên đường có không ít người qua lại nhưng không có người nào biết mình, vì vậy anh hoặc là không làm thì thôi, một khi đã làm thì làm tới cùng. Lại hôn một cái lên gương mặt mê người này, lần này tốc độ của anh cực nhanh, làm Hàn Tâm hoàn toàn bị hôn tới trở tay không kịp, chờ tới khi Hàn Tâm kịp phản ứng, Lâm Côn đã thu môi về.

“Anh...”

Gương mặt Hàn Tâm đỏ bừng, cho dù cô ta và Lâm Côn đã từng có quan hệ xác thịt thân mật, nhưng dù sao hai người vẫn không phải quá quen thuộc, Lâm Côn đột nhiên tấn công bất ngờ, trên đường lại nhiều người như vậy làm cho trong lòng cô ta rất xấu hổ.

“Anh là tên lưu manh!” Hàn Tâm cắn răng mắng một câu, giọng nói mặc dù có vẻ tức giận, nhưng cũng không phải là mắng thật sự, nếu như cẩn thận lắng nghe lại giống như làm nũng vậy.

Lâm Côn toét miệng cười, dáng vẻ cực kỳ bỉ ổi, anh vừa muốn nói vài lời đùa giỡn mờ ám, đột nhiên lại nghe cách đó không xa truyền đến một tiếng gào thét: “Lưu manh? Khốn kiếp, ai dám giở trò lưu manh ở trước mặt tao chứ?”

Lâm Côn quay đầu lại, ánh mắt Hàn Tâm cũng theo âm thanh kia nhìn tới, chỉ thấy ba người trẻ tuổi với dáng vẻ lưu manh đi tới, trên gương mặt bọn họ lộ ra nụ cười đầy vẻ dâm đãng, ánh mắt nhìn Hàn Tâm không chớp lấy một cái..

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tôi Không Phải Cá Cảnh Của Cậu

Copyright © 2022 - MTruyện.net