Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 135
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 135

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

-- Mau nhìn, đĩa bay!

Tiếng Lâm Côn kêu lên hết sức vang dội, đến nỗi mấy người đứng bên cạnh anh, trong đó có cả Hàn Tâm đều bị giọng nói của anh làm đau nhức màng nhĩ. Anh không lớn tiếng như vậy cũng không được, kêu nhỏ Vu Lượng ở trong đám người kia khẳng định sẽ không nghe thấy, lại không đạt được hiệu quả ngăn cản.

Sự thật chứng minh, một tiếng kêu gào của chỉ huy Lâm chúng ta tương đối có hiệu quả, không chỉ những học sinh đơn thuần xung quanh bị lừa gạt, mỗi đám người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ngay cả bác bảo vệ trong phòng bảo vệ cũng không khỏi buông radio ra, thò đầu nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ.

Bàn tay Vu Lượng còn giơ lên tính đánh người cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên bầu trời ngoại trừ đám mây bị mặt trời chiều nhuộm đỏ ra, làm gì có bóng dáng của cái đĩa bay nào chứ? Đừng nói là cái đĩa bay, cho dù một bóng chim cũng không có!

Mọi người lập tức ý thức được mình bị lừa gạt, rối rít nhìn về phía âm thanh phát ra, cũng chính là chỉ huy Lâm của chúng ta. Chỉ huy trưởng Lâm của chúng ta hoàn toàn không khiếp sợ đối diện với ánh mắt của mọi người, sau đó dùng một giọng nói đầy kiên định nói với những người này: “Nhìn cái gì mà nhìn, cũng không phải tôi nói có đĩa bay!” Người này nói vô cùng khí thế, mặt không đỏ, thật giống như thật sự không có liên quan gì với mình vậy, ánh mắt của những người xung quanh này rõ ràng có chút dao động, nhưng một học sinh đứng ở bên cạnh Lâm Côn khẽ lầm bầm nói một câu: “Chú à, vừa rồi rõ ràng chính là chú nói có đĩa bay, còn không chịu thừa nhận.”

Những ánh mắt xung quanh vừa do dự lập tức lại trở nên kiên định, những đôi mắt sáng ngời lộ vẻ trách cứ càng thêm lạnh thấu xương, thật giống như có ngàn vạn thanh đao bay về phía Lâm Côn.

Chỉ huy Lâm của chúng ta vẫn lộ ra vẻ mặt không quan tâm, Hàn Tâm đứng ở bên cạnh anh, trong lòng âm thầm xem thường, đồng thời cũng rất kính phục độ mặt dày của người này, dày đến mức có thể làm đế giày rồi, bảo đảm đi một trăm năm cũng không mòn.

Trong tình cảnh này, ngụy biện nhất định là phí công, Lâm Côn đột nhiên nhếch miệng cười cười, nghênh đón không biết bao ánh mắt lạnh lùng như đao xung quanh nói: “Mọi người đừng nghiêm túc như vậy, tôi chỉ đùa với các cậu một chút thôi.”

“Đùa? Thằng ranh, có ai đùa như cậu sao?” Tất cả mọi người hoàn toàn im lặng, tạm thời chỉ cố dùng ánh mắt đánh giết nhìn Lâm Côn, người công khai lên án đầu tiên chính là ông bác bảo vệ.

Một tiếng lên án công khai này hoàn toàn chính là mồi dẫn lửa, tiếp theo xung quanh cũng liên tục vang lên tiếng lên án, các học sinh đều kêu to căm phẫn, nhìn vẻ mặt và tư thế của bọn họ giống như có ý định sẽ cắn nuốt Lâm Côn.

Chỉ huy Lâm lập tức không vui, nói cho cùng ông đây cũng chỉ là gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, đám học sinh còn chưa tốt nghiệp các người ở đây kêu cái gì, chẳng lẽ các người còn muốn đánh ông đây sao?

Tuy trong lòng chỉ huy Lâm nghĩ vậy lại cố kìm nén xuống, lập tức kêu gào với mọi người: “Dù thế nào, các người cũng muốn đánh tôi thôi! Ai không phục thì đều đứng ra cho tôi, chúng ta đấu một chút!”

Lời này vừa nói ra, lập tức lại gây ra căm phẫn, đứng ở trước cửa lớn của trường học ít nhiều cũng có trên trăm học sinh, những học sinh này đều mười bảy mười tám tuổi, đang tuổi huyết khí sôi sào, hơn nữa trong đó còn có Vu Lượng và đám người trẻ tuổi chuyên làm chuyện xấu trong trấn. Vu Lượng ở trấn Ma Bàn là nhân vật gì? Đó là con cháu quan chức lợi hại nhất ở đây, bình thường chỉ có anh ta mới có quyền ra vẻ ta đây, người khác ở trước mặt anh ta tuyệt đối không có quyền này.

Một đám học sinh không đủ tạo thành uy hiếp gì, những học sinh cũng chỉ hăng hái kêu gào ầm ĩ, nhưng cuối cùng lại không có một người nào dám chủ động đứng ra đánh nhau với chỉ huy Lâm. Cuối cùng vẫn là Vu Lượng bước ra khỏi đám người, các học sinh xung quanh đều tránh một lối đi, rõ ràng kiểu cách đại ca. Lúc này anh ta đã sớm ném chuyện trừng trị Phùng Giai Minh ra sau đầu, trong ánh mắt lạnh lùng trực tiếp nhìn chằm chằm vào gương mặt góc cạnh của Lâm Côn, hoàn toàn không che giấu sát khí trên mặt.

“Thằng kìa, mày ở chỗ xó xỉnh nào lại đến đây gây chuyện?” Trên gương mặt Vu Lượng đầy kiêu ngạo, giọng nói lạnh lùng xem thường nhìn Lâm Côn hỏi. Ở trấn Ma Bàn này, anh ta tuyệt đối có bản lĩnh để kiêu ngạo hống hách, người bình thường anh ta đều không để vào mắt.

“Chẳng ở xó xỉnh chỗ nào cả.” Sắc mặt Lâm Côn hoàn toàn vô hại cười nói, người trước mắt này là con cháu quan chức trong trấn Ma Bàn nhưng anh thật sự không để vào mắt. Cẩn thận nhìn thằng nhóc này ngược lại vẫn tạm được, chỉ là toàn thân quá vô lại ngang ngược khiến người ta phiền chán, trong lòng chỉ huy Lâm của chúng cũng kích động muốn một tát đập chết tên này.

“Mẹ nó! Bớt ra vẻ đi, nói xem, mày là người của Trương Trang, Lý Truân hay là Triệu gia?” Vẻ mặt Vu Lượng kiêu ngạo hỏi, ba nơi anh ta nói đều là thôn làng quanh trấn Ma Bàn.

Lâm Côn lắc đầu nói: “Đều không phải.”

Mắt của Vu Lượng hơi híp lại, ánh mắt tự nhiên chú ý thấy Hàn Tâm đứng bên cạnh Lâm Côn, anh ta lập tức kinh ngạc, trên mặt có vài phần mê gái giống Trư Bát Giới, khóe miệng cong lên lộ ra vẻ dâm tà... Đây tuyệt đối là một kẻ mê gái không hơn không kém.

Một đàn em bên cạnh đi đến bên tai của Vu Lượng, vừa nhìn Lâm Côn, vừa khẽ nói: “Anh Lượng, thằng này không phải là người của trấn Ma Bàn chúng ta, em thấy tên này giống như người thành phố tới.”

Ánh mắt Vu Lượng giống như hổ đói rình mồi, nhìn chằm chằm vào Hàn Tâm, miệng cười ngốc nghếch nói: “Nhất định là trong thành phố tới, nơi nát như trấn Ma Bàn này, ngoại trừ cô vợ chưa cưới của tao ra, làm gì còn có cô gái nào xinh đẹp như vậy chứ?!”

Hàn Tâm không biết chuyện giữa tên vô lại trước mắt này và Phùng Giai Tuệ, nhưng cô ta rõ ràng rất chán ghét tên vô lại này, cô ta nhíu mày lại.

Khóe miệng Vu Lượng nhếch lên, nở nụ cười đúng chuẩn mê gái của Trư Bát Giới, nói: “Nhìn kìa, ngay cả dáng vẻ khi tức giận cũng đẹp như vậy!”

Đàn em đứng ở bên cạnh anh ta hỏi: “Anh Lượng, vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Tên đàn em này hỏi là nên xử lý Lâm Côn thế nào, nhưng tâm tư của Vu Lượng lại đều đặt ở trên thân Hàn Tâm, khóe miệng cười si ngốc nói: “Đưa đi!”

Đám đàn em bên cạnh tuân lệnh lập tức vây quanh Lâm Côn. Vu Lượng đột nhiên gào thét một tiếng: “Bọn mày đúng là một đám óc heo, dẫn tên này về làm gì?” Ánh mắt anh ta nhìn về phía Hàn Tâm: “Tao nói là cô gái này!”

Mấy tên đàn em này lập tức bừng tỉnh, tất cả đều quay đầu lại vây quanh Hàn Tâm, lúc này trong đám người bên ngoài đột nhiên có người kêu lên một tiếng: “Cháu trai, hai người này đều là khách nhà chú, cháu đừng làm khó bọn họ nữa!”

Theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy Phùng Viễn Chí cha của Phùng Giai Tuệ từ đám người bên ngoài chen qua, vừa rồi đám người Lâm Côn bọn họ đứng ở bên ngoài đám người, nhưng sau khi Vu Lượng nhằm vào anh, chỗ bọn họ đứng lập tức lại biến thành trung tâm của đám người.

Trên trán Phùng Viễn Chí lấm tấm mồ hôi, vừa rồi ông nhìn thấy trước cổng trường học có một đám người vây quanh, phản ứng đầu tiên của ông chính là Phùng Giai Minh, con trai mình khẳng định lại bị Vu Lượng dẫn người tới bao vây kiếm chuyện. Gần đây Vu Lượng này cứ ba ngày hai bữa lại gây sự với Phùng Giai Minh, có đôi khi thậm chí còn vô cớ đánh những học sinh khác trong trường học, khi bị hỏi nguyên nhân, Vu Lượng lại thản nhiên nói tất cả những điều này đều là bởi vì Phùng Giai Minh. Bởi vì bọn họ là bạn cùng trường với Phùng Giai Minh, cho nên anh ta nhìn ai không vừa mắt lại trừng trị người đó, cũng nói rất rõ ràng, muốn anh ta không tới trường học gây sự, trừ khi đuổi học Phùng Giai Minh, cho nên mới có cảnh tượng ban đầu, toàn bộ học sinh trong trường học đều coi Phùng Giai Minh là kẻ địch.

Vừa nhìn thấy Phùng Viễn Chí đi tới, vẻ mặt Vu Lượng lập tức lại thay đổi, khóe miệng cười trêu tức, nói: “Ái chà, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là cha vợ tương lai của tôi tới!”

“Cháu...” Phùng Viễn Chí có chút lúng túng cười.

“Cha vợ tương lai, ông cũng không thể gọi tôi như vậy được, ông phải gọi tôi là con rể tương lai, như vậy mới hợp tình hợp lý.” Vẻ mặt Vu Lượng đắc ý nói: “Thế nào, Giai Tuệ cô ấy còn chưa có trở về sao? Ông nhanh gọi điện thoại giục đi, bằng không Giai Minh này sợ rằng sẽ không đi học được mà cửa hàng bánh bao của nhà ông cũng khỏi mở luôn.”

“Chuyện này...”

Vẻ mặt Phùng Viễn Chí khó xử, đúng là ông đã gọi điện thoại bảo Phùng Giai Tuệ trở về, nếu thật sự nói cho tên vô lại Vu Lượng này biết con gái đã về nhà, tên vô lại này nhất định sẽ lập tức đến nhà bám lấy con gái, ông vẫn không đành lòng. Ông thầm thở dài, oán trách bản thân mình lúc trước không có việc gì định ra hôn ước từ nhỏ làm gì, nên cái họa hôm nay đều là do ông mang tới, liên lụy tới con gái mình.

“Thế nào, cha vợ tương lai cảm thấy khó xử sao?” Vu Lượng cười một tiếng, sau đó uy hiếp nói: “Cảm thấy khó xử cũng không được, ban đầu là ông và cha tôi định ra hôn ước này, hiện tại nếu như ông hối hận, vậy cha tôi và tôi còn mặt mũi nào nữa. Cha tôi ở thị trấn này có địa vị thế nào, ông cũng không phải không biết, địa vị của tôi thế nào, ông cũng không phải không biết. Không phải ông muốn đánh vào mặt hai cha con chúng tôi chứ?”

“Không phải vậy...” Phùng Viễn Chí vội nói.

“Không phải cái gì mà không phải, ông còn tưởng rằng tôi không biết chút tâm tư này của ông sao?” Trên mặt Vu Lượng lạnh lùng, nói: “Ông già kia, tôi cho ông biết, tôi lại cho ông ba ngày, nếu như sau ba ngày ông không gọi Phùng Giai Tuệ trở về cho tôi thì cửa hàng bánh bao của ông đóng của luôn, con trai ông cũng khỏi đi học nữa!”

Trên mặt Phùng Viễn Chí đầy vẻ khó xử bất đắc dĩ, lúc này Phùng Giai Minh chen qua đám người, đi tới bên cạnh Phùng Viễn Chí, ánh mắt chán ghét nhìn Vu Lượng, sau đó nói với Phùng Viễn Chí: “Cha, chúng ta đừng để ý tới người này, về nhà thôi.”

“Chờ một chút!”

Vu Lượng đột nhiên hét lên một tiếng, anh ta chỉ vào Phùng Giai Minh mắng: “Nhãi con mày nói cái gì, tao chính là anh rể tương lai của mày mà mày lại dám nói chuyện với tao như vậy sao? Có phải không dạy dỗ mày thì mày lại ngứa da đúng không?”

Vu Lượng nói xong liền giơ tay lên muốn tát Phùng Giai Minh, Phùng Viễn Chí vội vàng ngăn cản trước người của con trai, dáng vẻ lấy lòng nói với Vu Lượng: “Cháu trai, cháu trai... Giai Minh còn nhỏ không hiểu chuyện, cháu đừng chấp nhặt với nó làm gì.”

Vu Lượng vẫn giơ tay tiếp tục đi về phía trước, vẻ mặt trở nên dữ tợn, trừng mắt với Phùng Viễn Chí nói: “Cha vợ tương lai, tôi không phải là chấp nhặt với nó, tôi đang giúp ông dạy dỗ thằng nhóc này một chút!”

Vu Lượng nói xong, với tay qua người Phùng Viễn Chí muốn tát về phía Phùng Giai Minh, phải nói tính tình của Phùng Giai Minh cũng thật sự quá thẳng, lại thành thật đứng yên, hoàn toàn không có ý định tránh né. Phùng Viễn Chí lại rất sốt ruột, con trai chính là đầu quả tim của ông, từ nhỏ đến lớn ông còn không nỡ đánh, sao có thể để người khác đánh nó được.

“Người anh em, cậu làm như vậy, cha cậu có biết không?” Lâm Côn đột nhiên cười khẽ nói, ánh mắt mỉa mai nhìn Vu Lượng.

Vu Lượng nhíu mày, vừa rồi định trừng trị thằng nhóc này xong mới quay ra trị người này, không ngờ người này ngược lại chủ động xông tới.

Trong ánh mắt Vu Lượng lóe ra ánh sáng lạnh, nhìn Lâm Côn, lạnh lùng nói: “Mày muốn tự tìm phiền phức đúng không?” Anh ta nói xong lại dùng mắt ra hiệu với hai tên đàn em bên cạnh, hai người này lập tức hiểu ý gật đầu, xông về phía Lâm Côn...

***

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nguyện Che Chở Em

Copyright © 2022 - MTruyện.net