Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 137
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 137

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lâm Côn đi tới lầu hai, cửa hàng bánh bao của Phùng Giai Tuệ có thiết kế rất đặc biệt, lầu một là cửa hàng bánh bao bình thường, lầu hai lại là chỗ ở cho cả nhà bốn người bọn họ. Phòng của Phùng Giai Minh ở trong góc lầu hai, Lâm Côn đi tới trước phòng gõ cửa một cái, bên trong lập tức truyền ra giọng nói không kiên nhẫn của Phùng Giai Minh: “Đừng tiếp tục tới làm phiền con nữa, con không muốn ăn cơm!”

Lâm Côn đứng ở ngoài cửa cười nói: “Anh không phải là cha cậu, anh là người ngày hôm nay giúp cậu ở cửa trường học, nếu như anh không đột nhiên kêu ở trên trời có đĩa bay, chắc là cái tát của Vu Lượng đã rơi xuống trên mặt cậu rồi.”

Trong phòng im lặng một lát, sau đó lại truyền ra giọng nói của Phùng Giai Minh, giọng nói vẫn còn có chút không kiên nhẫn, tuy nhiên so với lúc trước đã giảm đi rất nhiều, đồng thời còn phần cảm kích nói không lên lời: “Cảm ơn.”

“Cậu em, anh và chị cậu là bạn, tối hôm nay lại giúp cậu, cậu có phải nên mở cửa mời anh vào ngồi một chút hay không?” Lâm Côn đứng ở cửa cười nói.

“Tôi không đi ăn cơm!” Trong giọng nói của Phùng Giai Minh có chút mâu thuẫn.

“Vừa lúc anh cũng không đói bụng, chúng ta nói chuyện một chút được chứ?” Lâm Côn cười nói.

Két...

Cửa mở ra.

Phùng Giai Minh cúi đầu, gương mặt chán nản, lầu bầu một tiếng: “Vào đi.”

Lâm Côn mỉm cười, đi vào trong nhà.

Đây là một căn phòng theo truyền thống kiểu cũ, cửa sổ không lớn, cho nên trong phòng có chút u ám, cửa sổ vừa lúc hướng về phía tây, lúc này ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa sổ, vừa lúc chiếu ở trên mặt Phùng Giai Minh đang ngồi ở bên cửa sổ, cậu nhìn qua có vẻ bi thương như vậy.

Lâm Côn thoáng cái lại nghĩ tới mình, mạch suy nghĩ bay trở về thời kỳ học cấp hai, khi đó anh không phải cũng đầy bi thương sao? Đặc biệt là sau khi Chu Hiểu Nhã nói lời chia tay, anh thường ngồi ở bên bờ sông nhìn hoàng hôn phía xa, ở trong sự hoang vắng lắng nghe bi thương trong lòng mình.

Căn phòng không lớn, bên trong trang trí đơn giản, một cái giường đơn, một cái bàn vuông để làm bài, còn lại chính là một giá sách bày đầy các loại sách, trên mặt đất xếp gọn một chồng giấy cuộn.

Nhìn thấy được những cái này, Lâm Côn cảm thấy may mắn bản thân mình lúc trước không đi học ở trường cấp ba. Ở trong mắt của anh, những quyển sách này tuyệt đối còn đáng sợ hơn quân đoàn của kẻ địch, Phùng Giai Minh không có ý định nói chuyện với anh, anh tùy tiện lấy một quyển sách ra nhìn, thật may đó là một sách văn, không phải là các loại hoá học vật lý.

Tùy tiện lật xem vài trang, anh đặt quyển sách xuống, ngồi ở bên cạnh Phùng Giai Minh, Phùng Giai Minh không muốn ăn cơm tối, nhưng anh còn muốn ăn, anh đã nhịn gần một ngày, bụng sớm đã kêu rột rột.

“Thế nào, đang giận cha mình sao?” Lâm Côn cười nói, Phùng Giai Minh không trả lời, chẳng qua chỉ lẳng lặng ngồi ở bên cửa sổ, nhìn cuộn giấy trong tay, thật ra cậu căn bản không nhìn thấy gì, chẳng qua mượn nó để che giấu tâm tình của mình, Lâm Côn dừng lại một lát mới nói tiếp: “Tức giận thì không ăn cơm sao?”

Phùng Giai Minh để cuộn giấy xuống, ngẩng đầu nhìn Lâm Côn, trong ánh mắt có phần không vui, giọng nói càng không tốt nói: “Không cần anh quan tâm, anh đi ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình.”

Lâm Côn nhìn Phùng Giai Minh, đột nhiên cười, anh lắc đầu đứng lên đi ra ngoài, khi sắp đi tới cửa anh đột nhiên dừng lại, xoay lưng về phía Phùng Giai Minh nói: “Cậu nghĩ rằng cha cậu thật sự nỡ đánh cậu sao? Trong tình huống vừa rồi, nếu như cha cậu không đánh cậu, người tát vào mặt cậu sẽ chính là Vu Lượng, cha cậu vì xót cậu nên mới đánh cậu, cậu còn ở chỗ này bực bội, không phải làm cho nỗi khổ tâm của cha cậu trở nên uổng phí sao?”

Phùng Giai Minh ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Lâm Côn, cắn môi một cái nói: “Nhưng... Ông ấy hèn nhát!”

Lâm Côn nghiêng đầu, khóe miệng cong lên tươi cười, nói: “Cái gì là hèn nhát, cái gì gọi là không hèn nhát, cậu thật sự hiểu sao? Trong mắt của cậu chỉ có trẻ tuổi khí lớn, trong mắt của cha cậu lại có gia đình này, cậu có thể phấn đấu quên mình vì hào khí ngất trời, nhưng cha cậu phải cẩn thận suy nghĩ cho cái nhà này.”

Lâm Côn dừng lại một chút, cười nói tiếp: “Ha ha, cái khác tôi sẽ không nói nhiều, bản thân cậu tự suy ngẫm đi.”

Lâm Côn đi ra ngoài cửa, đóng cửa lại, anh không có lập tức xuống lầu, nói là lên lầu gọi Phùng Giai Minh xuống đi ăn cơm, nếu như chỉ một mình anh xám xịt đi xuống, nhất định sẽ rất mất mặt. Cũng không phải nói chỉ huy Lâm của chúng ta là một người sĩ diện tới mức nào, quan trọng là anh có lòng tin đối phó được với học sinh trung học Phùng Giai Minh này.

Lâm Côn đứng ở ngoài cửa đốt điếu thuốc, bên cạnh lại có một cửa sổ, anh dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, hút thuốc chờ cửa phòng của Phùng Giai Minh mở ra. Kết quả không ngoài dự đoán của anh, mới hút được một phần ba điếu thuốc, cửa phòng của Phùng Giai Minh liền mở ra. Phùng Giai Minh từ bên trong đi ra, nhìn thấy được Lâm Côn đứng ở bên cửa sổ, gương mặt trẻ tuổi quật cường ưu buồn lại lộ vẻ tươi cười, trong ánh mắt có phần cảm kích.

Lâm Côn dập tắt điếu thuốc, nhìn cậu thoáng cười, nói: “Đi thôi, tất cả mọi người đang ở dưới lầu chờ cậu đấy.”

Nhìn thấy được Lâm Côn và Phùng Giai Minh từ trên lầu đi xuống, người vui mừng nhất phải kể tới Phùng Viễn Chí, ông vẫn lo lắng con trai sẽ trách cái tát kia của mình quá nặng. Phùng Giai Minh đi tới trước mặt ông, trong lòng đầy áy náy nói: “Cha, xin lỗi.”

Lúc này Lý Hoa mới nhìn thấy trên mặt Phùng Giai Minh hơi sưng lên, bà lập tức hỏi Phùng Viễn Chí nói: “Lão Phùng, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

Không đợi Phùng Viễn Chí mở miệng, Phùng Giai Minh quay đầu nhìn Lý Hoa cười nói: “Mẹ, không sao đâu, chúng ta nhanh ăn cơm đi, đừng để cho khách phải chờ.”

Lý Hoa xót xa nhìn con trai, sau đó cười nói: “Đúng, ăn thôi, chúng ta nhanh ăn đi.”

Bữa cơm rất phong phú, cha mẹ Phùng Giai Tuệ đúng là nấu ăn ngon, cho dù là đầu bếp trong một vài khách sạn năm sao ở thành phố Trung Cảng cũng không làm ngon được như bọn họ. Lâm Côn vốn chính là một người thành thật, hơn nữa lại là ở dưới điều kiện đói bụng nên hoàn toàn là buông tay buông chân ăn uống thả cửa, ăn tới mức mọi người phải kinh ngạc.

So sánh với Lâm Côn, Hàn Tâm lại rụt rè hơn nhiều, nhưng so với bình thường, cô ta cũng thả lỏng không ít, dù sao đói bụng lại thêm một bàn thức ăn vô cùng ngon miệng, cô ta muốn rụt rè cũng không dễ dàng.

Ăn cơm tối xong thì đã sắp tới mười giờ, cuộc sống về đêm ở trên trấn nhỏ đơn giản hơn nhiều, người dân đều đi ngủ tương đối sớm. Đèn đường bên ngoài vẫn sáng, nhưng rất ít khi nhìn thấy được bóng người.

Đến đâu phải theo cách sống nơi đó, sau khi ăn xong cơm tối, Lâm Côn và Hàn Tâm đều chuẩn bị đi ngủ. Cho dù nhà của Phùng Giai Tuệ đơn sơ, nhưng tất cả phương tiện đều rất đầy đủ, cả nhà xếp hàng đi tắm. Dưới không khí nóng bức của ngày hè, nếu như buổi tối không tắm mát thì thật sự rất khó ngủ thoải mái được.

Trên lầu tổng cộng có ba phòng ngủ, vợ chồng Phùng Viễn Chí một phòng, Phùng Giai Tuệ và Hàn Tâm một phòng, Lâm Côn dĩ nhiên là cùng phòng với Phùng Giai Minh. Trong phòng Phùng Giai Minh chỉ có một chiếc giường đơn, Phùng Viễn Chí bảo Phùng Giai Minh ngủ dưới đất, nhường giường cho Lâm Côn ngủ nhưng bị Lâm Côn kiên quyết từ chối.

Với thân thể của chỉ huy Lâm, đừng nói là ngủ trên nền xi măng, khi ở quân khu Mạc Bắc, mỗi lúc phải chấp hành nhiệm vụ, vào buổi tối không phải ngủ ngoài trời thì cũng ngủ trên cây, có lúc trực tiếp nằm ở trên cỏ ngủ, thậm chí anh còn có lần ngủ trong nước, so với những hoàn cảnh ác liệt đó, nền xi măng quả thực chính là giấc mơ xa xỉ!

So với phòng của Lâm Côn, phòng của Hàn Tâm và Phùng Giai Tuệ rõ ràng tốt hơn rất nhiều, có một máy điều hòa cũ, cho dù đã đến tuổi về hưu, nhưng vẫn có thể thổi ra gió mát, giường cũng là giường đôi tiêu chuẩn, hơn nữa căn phòng lại rộng rãi. Trước đây chính là phòng của Phùng Giai Tuệ, bên trong thu dọn sạch sẽ chỉnh tề, nếu như kiên quyết muốn so sánh hai căn phòng, vậy phòng của Phùng Giai Tuệ chính là khách sạn sang trọng, còn phòng của Phùng Giai Minh chính là loại nhà nghỉ ba mươi tệ một đêm.

Lâm Côn nằm trên chiếc chiếu trải lên nền xi măng, nhắm hai mắt lại chuẩn bị ngủ, Phùng Giai Minh nằm ở trên giường đột nhiên lật người, nhìn anh nói: “Anh Lâm Côn, em có thể hỏi anh một vấn đề không?”

Lâm Côn nhắm mắt lại, cười nói: “Vấn đề gì?”

Phùng Giai Minh thoáng do dự một lát, nói: “Có phải anh thích chị em hay không?”

Lâm Côn nửa nói đùa nói: “Đương nhiên là thích, phụ nữ xinh đẹp có ai không thích, hơn nữa chị em còn xinh đẹp như vậy.”

Phùng Giai Minh suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy chị Hàn Tâm thì sao?”

Lâm Côn nói: “Hàn Tâm làm sao?”

Phùng Giai Minh hỏi: “Anh cũng thích chị ấy sao?”

Lâm Côn mở mắt, nhìn đôi mắt đầy vẻ tò mò của Phùng Giai Minh trong bóng tối, cười ha ha, nói: “Đương nhiên thích, Hàn Tâm và chị em đều là người đẹp, còn là người đẹp không tầm thường đâu.”

Phùng Giai Minh xoay người nằm ngửa ở trên giường, khẽ thở dài, nói: “Đàn ông thật là...”

Lâm Côn lập tức cười nói: “Cậu cũng đừng nói nói bậy về đàn ông, thằng nhóc cậu cũng là đàn ông đấy.”

Phùng Giai Minh lại khẽ nói: “Nếu như ông trời cho em thêm một lần lựa chọn, em tình nguyện làm con gái.”

Vừa nghe cậu nói lời này, trên người của Lâm Côn lập tức nổi da gà, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ thằng nhóc này có khuynh hướng gay hay sao? Lại nghĩ tới gương mặt trắng nõn thanh tú của Phùng Giai Minh, trong lòng càng tin tưởng chắc chắn vào ý nghĩ này.

Lâm Côn không khỏi dịch người sang bên cạnh, suy nghĩ đợi lát nữa sẽ nhân cơ hội trốn ra ngoài, cho dù anh là một người không sợ trời không sợ đất, nhưng gặp được đàn ông có khuynh hướng gay, anh vẫn rất khiếp đảm, đặc biệt là lúc này anh còn cùng người đó ở trong một phòng, anh đặc biệt khủng hoảng.

Lúc này, trên giường Phùng Giai Minh lại nói chuyện, tiếp lời nửa câu nói vừa nãy: “Nếu như em là con gái sẽ có thể giúp chị em, em có thể gả cho tên khốn kiếp kia, như vậy anh ta sẽ không lại quấn lấy chị em nữa.”

Chị em tình thâm... Hóa ra là ý này!

Trong lòng Lâm Côn lập tức xấu hổ với suy nghĩ của mình vừa rồi, người ta là cậu nhóc đàng hoàng, mình lỗ mãng cho là sắp biến thành gay. Không nói chị em người ta tình cảm có bao nhiêu vĩ đại, mình quả thật là lòng dạ ti tiện, lấy lòng tiểu nhân để đo dạ quân tử, xấu hổ, thật xấu hổ mà...

Phùng Giai Minh nghĩ đến tâm sự của mình, Lâm Côn lại xấu hổ cho suy nghĩ của riêng mình, sau một lúc im lặng ngắn ngủi qua đi, Lâm Côn nhắm mắt lại nói với Phùng Giai Minh trên giường: “Giai Minh, cậu yên tâm đi, có anh ở đây chị em sẽ không bị thiệt đâu.”

“Anh không sợ Vu Lượng à?” Phùng Giai Minh nói: “Trên trấn của chúng em có rất nhiều người xui xẻo bị tên kia kiếm chuyện, không ai không sợ anh ta, trước đây cũng từng có người từ bên ngoài đến đắc tội anh ta, kết quả đều bị đánh cho bị thương nặng.”

Lâm Côn mỉm cười, không định nói gì thêm với Phùng Giai Minh, ở trong mắt anh, Phùng Giai Minh chính là một đứa trẻ chưa hoàn toàn trưởng thành, anh đã là cha của một đứa con năm tuổi, hai người căn bản không cùng một đẳng cấp, anh cười nói: “Giai Minh, cậu cứ yên tâm là được rồi, nhanh ngủ đi.”

Sáng sớm hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, ngoài cửa lớn của cửa hàng bánh bao đã bị người ta đập loạn...

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đại Thợ Rèn Tiểu Mật Đào

Copyright © 2022 - MTruyện.net