Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 138
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 138

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lâm Côn còn đang ngủ liền nghe được dưới lầu có tiếng đạp cửa, chờ tới khi anh dụi mắt ngồi dậy, Phùng Giai Minh nằm ở trên giường vẫn còn ngái ngủ lầu bầu một câu: “Khẳng định lại là tên khốn Vu Lượng kia!”

Lâm Côn đứng lên đi ra khỏi phòng, vừa lúc Phùng Viễn Chí ở phòng đối diện cũng đi ra, Phùng Viễn Chí mặc một chiếc áo thun ba lỗ màu trắng, trên mặt có vẻ bất đắc dĩ nói không nên lời, sau khi nhìn thấy Lâm Côn ông tươi cười, nói: “Tiểu Lâm, đêm qua có ngủ được không?”

Lâm Côn cười nói: “Cháu ngủ ngon lắm, chú Phùng, chú muốn đi đâu vậy?”

Phùng Viễn Chí bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt nhìn về phía dưới lầu, nói: “Chú đi xem thử.”

Lâm Côn cười nói: “Là Vu Lượng kia sao?”

Phùng Viễn Chí gật đầu, Lâm Côn cười nói: “Chú Phùng, cháu đi cùng với chú xuống dưới xem thử.”

Phùng Viễn Chí lắc đầu, nói: “Tiểu Lâm, như vậy cũng không tốt lắm đâu, Vu Lượng kia là kẻ khốn kiếp nổi tiếng ở chỗ này, cháu xuống chú sợ nó...”

Lâm Côn cười nói: “Không sao, cháu lớn thế này, sao phải sợ anh ta đánh cháu chứ?”

Phùng Viễn Chí nói: “Chuyện này...” Không chờ ông nói hết lời, Lâm Côn đã xoay người đi xuống dưới lầu.

“Ai vậy?” Đứng ở phía sau cánh cửa cuốn, Phùng Viễn Chí hỏi mang tính tượng trưng một câu, bên ngoài lập tức truyền tới giọng điệu kiêu ngạo lại giễu cợt của Vu Lượng, nói: “Cha vợ à, là tôi đây, con rể tương lai của ông đây!”

“Cháu trai à, trời mới vừa sáng, cháu tới có chuyện gì sao?” Phùng Viễn Chí đứng ở cửa nói.

“Không có việc gì, chỉ là buổi sáng đột nhiên thấy đói bụng, muốn ăn ké ít bánh bao của cha vợ thôi, cha vợ mở cửa nhanh đi!”

“A...” Phùng Viễn Chí mở cửa ra, cánh cửa vừa mở ra, trong nháy mắt từ bên ngoài thoáng cái đã có bảy tám người xông vào, sau khi những người này đi vào lại vây quanh Lâm Côn và Phùng Viễn Chí, đâu có dáng vẻ gì giống như tới ăn sáng chứ?

Vu Lượng là người cuối cùng đi vào, trong tám người vây quanh Lâm Côn và Phùng Viễn Chí, có ba người Lâm Côn quen mặt, đó chính là ba tên lưu manh ngày hôm qua muốn đùa giỡn Hàn Tâm, kết quả bị chỉ huy Lâm của chung ta hung hăng đánh cho một trận. Sau khi tên tóc vàng kia nhìn thấy Lâm Côn lại lập tức giống như nhìn thấy kẻ thù giết cha, chỉ vào Lâm Côn mắng: “Đại ca, chính là thằng chó này đã đánh bọn em ngày hôm qua!”

Vu Lượng nhìn Lâm Côn, lại nhìn Phùng Viễn Chí đang căng thẳng bất an, khóe miệng đột nhiên nở nụ cười gian tà, nhìn Phùng Viễn Chí nói: “Cha vợ, người bà con xa nhà ông cũng thật không biết điều, chuyện ở cửa trường học ngày hôm qua tôi nể mặt của ông không tính tới, ai biết người này lại đánh đàn em của tôi!”

“Chuyện này...” Vẻ mặt Phùng Viễn Chí thấp thỏm lo âu, vừa mở miệng nói ra một từ, đã lập tức bị Vu Lượng ngắt lời. Vẻ mặt Vu Lượng dữ tợn nói: “Cha vợ, ông đừng có chuyện này chuyện kia nữa, ngày hôm nay nói gì tôi cũng không thể cho ông mặt mũi được, bằng không sau này đám anh em làm sao phục tôi được!”

“Nhưng...” Phùng Viễn Chí mở miệng, kết quả lại bị Vu Lượng ngắt lời. Vu Lượng vung tay lên, tiện thể chỉ vào đám đàn em vây quanh bên cạnh, cố ý giả vờ bất đắc dĩ nói: “Cha vợ, ông thật sự không cần nói nhiều, ông nhìn thử thái độ những anh em này của tôi đi, ngày hôm nay cho dù tôi cố tình cho ông mặt mũi, bọn họ cũng sẽ không đồng ý đâu. Những anh em này của tôi đều là người tính tình nóng nảy, một khi bọn họ nổi giận lên...” Ánh mắt anh ta ngả ngớn quan sát cửa hàng bánh bao một vòng, lại đột nhiên nhìn về phía vẻ mặt khẩn trương của Phùng Viễn Chí, uy hiếp nói: “Cửa hàng bánh bao này của ông có khả năng sẽ không bảo vệ nổi đâu.”

Đối với Phùng Viễn Chí, cửa hàng bánh bao chính là cả gia tài, chi tiêu của cả nhà đều dựa vào nó, nếu như cửa hàng bánh bao bị đập phá, Phùng Viễn Chí thật sự không dám tưởng tượng cuộc sống sau này sẽ phải làm sao. Ông sống hơn nửa đời người, ngoại trừ biết làm bánh bao cùng ít thức ăn ra thì không có cách kiếm sống nào khác, nhưng Lâm Côn là người bạn do Phùng Giai Tuệ dẫn về, ông cũng không thể không quan tâm, nếu không con gái còn mặt mũi nào nữa, trong giây lát trên mặt Phùng Viễn Chí lộ rõ vẻ lo lắng cực độ.

“Chú Phùng, không sao đâu.” Lâm Côn cười nói với Phùng Viễn Chí, anh lại nhìn về phía Vu Lượng, giọng điệu bình thản nói: “Nói đi, cậu muốn thế nào?”

Vu Lượng lạnh lùng cười, nói: “Không muốn thế nào cả, nếu anh đánh anh em của tôi, vậy phải đi với tôi một lần.”

Lâm Côn cười nói: “Không thành vấn đề.”

Vu Lượng nói: “Vậy xin mời.”

Lâm Côn nhấc chân lại đi ra ngoài cửa, thứ nhất anh quả thật không muốn gây phiền toái cho Phùng Viễn Chí, thứ hai anh thật sự không sợ mấy tên lưu manh này, xét đến cùng, những tên lưu manh này chẳng qua chính là ỷ đông đến tìm anh trả thù một trận, nhưng bọn họ thật sự còn không có bản lĩnh đó, muốn đánh nhau với chỉ huy trưởng Lâm anh sao? Sợ rằng phải đợi tới kiếp sau rồi.

“Tiểu Lâm...” Phùng Viễn Chí đột nhiên gọi Lâm Côn lại, Lâm Côn quay đầu, cười cười nhìn Phùng Viễn Chí đang lo lắng nói: “Chú Phùng, yên tâm đi, cháu không có việc gì đâu, lát nữa ăn sáng thì không cần chờ cháu, để lại cho cháu hai cái bánh bao là được.”

Còn không chờ đi tới cửa, trên lầu đột nhiên có người kêu lên: “Vu Lượng, anh rốt cuộc muốn làm gì?”

Mọi người theo tiếng kêu nhìn lại, người kêu lên không phải là ai khác, chính là Phùng Giai Tuệ, người Vu Lượng nhớ mong mỗi ngày. Mặt khác Hàn Tâm cũng đứng ở bên cạnh Phùng Giai Tuệ, các cô nghe được dưới lầu có tiếng ồn ào mới ra ngoài, mặc dù biết Lâm Côn có bản lĩnh không tầm thường, nhưng Phùng Giai Tuệ vẫn lo lắng anh bị Vu Lượng dẫn đi sẽ có vấn đề gì.

Vừa nhìn thấy Phùng Giai Tuệ, ánh mắt Vu Lượng lập tức sáng lên, trên gương mặt vô cùng sáng lạn cộng thêm dâm đãng, anh ta nhìn Phùng Giai Tuệ kêu lên: “A, vợ à, em về khi nào vậy?”

Phùng Giai Tuệ lạnh lùng nhìn anh ta nói: “Vu Lượng, anh đừng ở chỗ này chơi xấu nữa, nhanh dẫn theo người của anh đi đi!”

Vu Lượng cũng không giận, cười ha hả nói: “Vợ ơi, hai chúng ta đều là người một nhà, sao em nói chuyện không thân thiết như vậy?” Anh ta quay đầu lại nhìn Phùng Viễn Chí nói: “Cha vợ, Giai Tuệ đã trở về tại sao ông không nói cho tôi biết chứ?”

Phùng Viễn Chí nói không ra lời.

Phùng Giai Tuệ nói: “Vu Lượng, anh nghe rõ cho tôi, tôi với anh không có bất cứ quan hệ gì, anh dẫn theo người của mình đi đi!”

Vu Lượng sao có thể nghe theo, lạnh lùng trừng mắt với Phùng Giai Tuệ nói: “Phùng Giai Tuệ, đừng thấy tôi cho cô chút mặt mũi thì lên mặt được nước làm tới, việc hôn nhân của hai chúng ta là do cha cô và cha tôi quyết định ra, nếu như cô nói vậy, cũng đừng trách tôi trở mặt!”

Vu Lượng này bình thường đã quen kiêu ngạo hống hách, sau khi nói xong anh ta vung tay lên, ra lệnh cho đám đàn em nói: “Đập cho tao!”

Một đám đàn em này đều là nhân vật hung ác, sau khi nghe được Vu Lượng ra lệnh một tiếng, lập tức lại nhe nanh múa vuốt muốn đập cửa hàng bánh bao. Phùng Viễn Chí vội vàng đi lên ngăn cản, bị một người trong đó đẩy ra, nếu không phải là Lâm Côn đi tới đỡ ông, Phùng Viễn Chí nhất định sẽ té ngã xuống đất.

“Tất cả dừng tay cho tôi!”

Sau khi đỡ được Phùng Viễn Chí, Lâm Côn đột nhiên hét lên một tiếng, biểu cảm trên mặt anh đột nhiên trở nên lạnh lùng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vu Lượng, nói: “Ngày hôm nay nếu như các người dám phá hủy nơi đây dù chỉ một chút thôi, tôi lập tức cho các người đều nằm mà ra ngoài!”

Vu Lượng lập tức rùng mình, trong ánh mắt không khỏi có phần sợ hãi. Bình thường anh ta kiêu ngạo hống hách, điều này không giả, nhưng tất cả những điều này đều là mượn thế của người cha làm bí thư đảng ủy trấn Vu Đại Xuyên, bản chất của anh ta thật ra là một kẻ nhát gan bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Lúc này Lâm Côn biểu hiện ra hoàn toàn là khí thế của kẻ mạnh, khí phách này khiến kẻ vô lại ngoài đường phố Vu Lượng anh ta chịu không được.

Vu Lượng vội vàng ra lệnh cho đám đàn em: “Tất cả đều dừng lại!”

Những đàn em kia ngừng lại, mệnh lệnh của Vu Lượng chính là thánh chỉ đối với bọn họ, bình thường đám côn đồ bọn họ đều dựa vào Vu Lượng để sống sót, cho nên đối với mệnh lệnh của Vu Lượng, bọn họ không dám trái lời.

Lâm Côn thu lại khí thế trên người, nhếch miệng cười, lại lộ ra vài phần vô lại ngoài đường phố, anh đi tới phía trước vỗ vào vai của Vu Lượng. Lúc này Vu Lượng lại có chút sợ hãi, tuy anh ta lập tức phục hồi lại tinh thần, nhìn Lâm Côn với khí chất vô lại trước mắt, thậm chí anh ta sinh ra ảo giác, chẳng lẽ vừa rồi mình đã nhìn nhầm sao?

Lâm Côn không có khí thế, Vu Lượng lập tức lại lớn lối, tuy nhiên anh ta cũng không dám bảo người đập cửa hàng bánh bao, mà vung bàn tay lên, chỉ vào Lâm Côn ra lệnh cho đám đàn em: “Dẫn thằng này đi cho tao!”

Phùng Giai Tuệ đứng ở trên lầu còn muốn nói gì nữa, Lâm Côn đã quay đầu lại nhìn cô mỉm cười, nói: “Yên tâm đi Giai Tuệ, tôi sẽ không có việc gì đâu.” Anh cũng nhìn Hàn Tâm cười nói: “Cô cũng không cần lo lắng cho tôi.”

Vu Lượng vừa nghe Lâm Côn thân thiết gọi Phùng Giai Tuệ là Giai Tuệ, trong lòng ghen tuông thoáng cái dâng trào, vung tay tát về phía Lâm Côn, kết quả ánh mắt Lâm Côn lạnh lùng nhìn anh ta khiến anh ta giống như bị sét đánh lập tức dừng lại. Toàn thân trên dưới không khỏi rùng mình, miệng nuốt nước miếng nói với đám đàn em nói: “Đưa... Đưa thằng này đi cho tao!”

Đám đàn em đều cảm thấy kỳ quái nhìn Vu Lượng, bây giờ anh Lượng làm sao vậy? Tại sao có cảm giác không bình thường chứ? Mặc cho bọn họ suy nghĩ nát óc cũng không tưởng tượng nổi, anh Lượng của bọn họ bị ánh mắt bị người ta trấn áp.

Vu Lượng đi một chiếc SUV hơn hai mươi vạn, đám đàn em khác đi cùng anh ta lại lái hai chiếc xe, đều là loại xe trong nước khoảng mười vạn, ba chiếc xe áp giải Lâm Côn chạy ra ngoài thị trấn, cuối cùng dừng lại ở dưới chân một ngọn núi. Lâm Côn bị hai tên đàn em áp giải từ trên xe xuống, nhìn ngọn núi lớn trước mắt, chỉ thấy trên đỉnh núi có một ngôi miếu nhỏ đứng sừng sững, trên đỉnh ngôi miếu có khói bếp lượn lờ.

Lâm Côn cười nói với tên đàn em đang áp giải bên cạnh mình: “Anh bạn, ngọn núi này chính là núi Mã Lương sao?”

Tên đàn em này liếc nhìn qua nhưng không trả lời anh, trái lại trách mắng một câu: “Mẹ nó, sắp chết đến nơi rồi còn quan tâm núi non làm gì?!”

Lâm Côn cười, nói: “Anh bạn, anh nghiêm trọng rồi, lẽ nào các anh thật sự dám giết chết tôi sao?”

Tiểu đệ này hếch mặt lên, dáng vẻ rất uy phong lẫm liệt nói: “Tại sao lại không dám, ở thị trấn Ma Bàn này, anh Lượng của chúng tao chính là vua chúa, là trời, anh ấy muốn giết chết mày còn không phải là chuyện vài phút sao?”

“Lẽ nào sẽ không có pháp luật sao?” Lâm Côn cười hỏi, cảm xúc trên mặt hoàn toàn không nhìn ra sự bối rối.

“Đ*ch mẹ, mày nói nhảm nhiều như vậy làm gì?” Tên đàn em này không kiên nhẫn được nữa, vung tay lên lại muốn đánh Lâm Côn.

Lâm Côn trở tay nắm lấy cổ tay của tên đàn em này, có chút dùng sức nắm chặt, tên này lập tức hét thảm lên. Lúc này Vu Lượng vừa vặn từ trên xe bước xuống, nhìn thấy tình huống này, anh ta ra lệnh cho tất cả đàn em: “Nhanh, khống chế thằng đó lại cho tao!” Đồng thời, Vu Lượng lộ ra nụ cười dữ tợn.

Theo Vu Lượng, Lâm Côn chỉ có một mình cho dù có mạnh đến mấy đi nữa cũng không chịu nổi tám tên đàn em dưới tay mình, không phải có câu châm ngôn ‘hổ dữ khó đấu được cả đàn sói’ sao, hiện tại trong lòng Vu Lượng chỉ có một ý nghĩ, chính là để đám đàn em này xử lý Lâm Côn trước, sau đó anh ta lại hung hăng đánh cho thằng nhóc này một trận. Lòng thầm nghĩ: “Mẹ nó! Dám gọi vợ ông là Giai Tuệ, hôm nay ông đây không đánh gãy tay chân của mày thì làm sao có thể hả giận được?!”

Vu Lượng rất tiêu sái dựa vào ở bên cạnh cửa xe, từ trong túi lấy ra điếu thuốc ngậm lên miệng đốt, dáng vẻ xem kịch vui nhìn đám đàn em của mình vây quanh Lâm Côn, sau đó đám đàn em như ong vỡ tổ nhào tới...

***

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đôi Bờ Vực Thẳm

Copyright © 2022 - MTruyện.net