Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 140
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 140

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tâm nguyện...

Trương Cử nghi ngờ, mình có tâm nguyện gì? Trong lòng nghi ngờ, trên mặt ông cũng biểu hiện hết ra, nhìn Lâm Côn hỏi: “Tôi có tâm nguyện gì?”

Lâm Côn cũng không có ý định quanh co với Trương Cử, lại cười nói: “Bác không phải muốn phía trên có người tới khống chế Vu Lượng và cha anh ta sao? Chỉ cần bác đồng ý giúp cháu, hai ngày sau cháu bảo đảm có thể thấy kết quả.”

Trương Cử không trả lời ngay, mà nửa tin nửa không nhìn Lâm Côn, qua một lúc lâu ông mới lên tiếng: “Cậu không có nói đùa chứ?”

Lâm Côn mỉm cười, nói: “Hiệu trưởng Trương, bác xem cháu có giống như đang đùa không?”

Trương Cử im lặng suy nghĩ một lát, sau đó giọng điệu kiên định nói: “Được, chỉ cần có thể loại bỏ hai khối u ác tính này của trấn Ma Bàn, chỉ cần tôi có thể giúp một tay thì nhất định sẽ tận tâm tận lực làm!”

Trương Cử và Lâm Côn cũng chưa quen thuộc, cho nên ông tỏ thái độ như vậy, thứ nhất là bởi vì đã nghĩ sâu tính kỹ một lúc, thật sự không nghĩ ra Lâm Côn có lý do gì lừa gạt ông. Mặt khác ông quả thật muốn cha con Vu Đại Xuyên bị trừng phạt, trả lại cho trấn Ma Bàn một bầu trời trong xanh, cái này cũng không chỉ là tâm nguyện của một mình ông mà còn là tâm nguyện của tất cả dân chúng trấn Ma Bàn.

Lâm Côn thoả mãn cười, anh quả nhiên không nhìn nhầm người, anh nhìn bốn phía xung quanh thấy không có ai chú ý tới bọn họ, mới dịch sát lại gần Trương Cử, ghé vào bên tai Trương Cử nói: “Hiệu trưởng Trương...”

Ánh mặt trời chiếu vào ngôi chùa nhỏ trên đỉnh núi Mã Lương, khiến cho ngôi chùa nhỏ được xây bằng gạch xám bình thường này có thêm một phần linh thiêng. Giữa sân của ngôi chùa có một chiếc cối xay thật lớn, chiếm gần như một nửa diện tích ở đây. Ngôi chùa nhỏ này rất trống trải đơn sơ, chỉ có một đại điện thờ thần phật, bên cạnh là một phòng nhỏ thấp dành cho sư thầy ở, giữa sân ngoại trừ một cái cối xay lớn ra, chính là hai cái cây già với hình dạng kỳ quái. Một là cây hòe già, một cây khác là cây mận, cây hòe già có hình thù kỳ quái, nhánh nhiều lá dày nở đầy hoa hòe màu trắng, trong sân đều tràn ngập một mùi hoa nồng nàn, cây mận cũng là nhánh nhiều lá lắm, hình dạng giống như một cái ô lớn, phía dưới để một cái bàn đá và mấy chiếc ghế đá đơn sơ.

Lúc này, ngồi bên cạnh cái bàn đá là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ hơn bốn mươi, tóc ngắn, gương mặt gầy gò, lông mày rậm, đôi mắt sáng ngời giống như con chim ưng bay lượn trên bầu trời.

Người đàn ông này mặc áo đạo sĩ ngắn tay màu xám, chân đi đôi dép lê màu đen, ngồi ở bên cạnh cái bàn đá ăn bữa sáng. Bữa sáng của ông ta đơn giản lại phong phú, một con gà quay lớn và một chén cháo nhỏ, ngoài ra còn có món điểm tâm nguội, trên bàn bày một bình rượu Thanh Hoa nhỏ, trong tay cầm một chén rượu Thanh Hoa, mùi rượu thơm lừng, trộn lẫn với mùi nhang đèn buồn bã lạnh lẽo trong chùa.

Bữa ăn sáng bình thường lại có rượu có thịt như thế, có thể thấy được đạo sĩ kia sống khá tốt, chí ít so với người dân nhìn qua nghèo nàn túng quẫn quanh ngôi chùa nhỏ này, rõ ràng tốt hơn rất nhiều.

“Sư phụ!”

Chợt có một tiếng kêu to vang lên, Vu Lượng dẫn theo một đám đàn em hấp tấp đi vào cửa chùa, trên núi Mã Lương có một con đường nhỏ chuyên để đi thông tới ngôi chùa nhỏ này. Con đường nhỏ này chỉ có thể để người đi qua, không có cách nào lái xe lên, cho nên trên mặt đám người Vu Lượng đều lấm tấm mồ hôi hột.

Ánh mắt sắc bén của đạo sĩ trung niên nhìn về phía Vu Lượng, có chút lười biếng, đồng thời có một chút xem thường, ông ta thản nhiên cười, trả lời một câu: “Ha ha, sao cậu lại tới đây?”

Vu Lượng dẫn một đám đàn em đi tới trước mặt, nói: “Sư phụ, đồ đệ đã lâu không tới thăm ngài, bây giờ cố ý ghé thăm ngài một chút, lần trước đồ đệ sai người đưa tới hai thùng Mao Đài, ngài uống được không ạ?”

“Tạm được.” Đạo sĩ trung niên thản nhiên cười, ánh mắt khinh miệt nhìn lướt qua Vu Lượng và đám đàn em phía sau anh ta. Ngoại trừ Vu Lượng ra, trên người mấy tên đàn em này đều có bùn đất, hơn nữa trên mặt đều có vết thương, ông ta nhàn nhạt cười, nói: “A.. Nhìn bộ dạng hẳn là đã gặp phải phiền toái đúng không?”

Vu Lượng ngồi ở bên cạnh đạo sĩ trung niên, vẻ mặt lập tức giận dữ nói: “Sư phụ, lần này sư phụ phải giúp đệ tử!”

Đạo sĩ trung niên tự rót rượu uống: “Nói một chút xem.”

Vu Lượng nói: “Người vợ chưa cưới của đồ đệ trở về, lại còn dẫn theo một người đàn ông, sáng sớm hôm nay đồ đệ tính dạy dỗ thằng nhãi kia một trận, không nghĩ thằng nhãi kia là một cây xương cứng, đánh bại tất cả anh em của đồ đệ!”

“Ồ?” Khóe miệng của đạo sĩ trung niên cong lên, tươi cười lại có phần hứng thú hỏi ngược một câu: “Một mình người đó đánh tám đàn em của đồ đệ sao?”

“Đúng vậy!”

“A...” Đạo sĩ trung niên đặt chén rượu trong tay xuống, đứng lên nói: “Đồ đệ theo sư phụ vào trong phòng nói chuyện.”

Vu Lượng đáp một tiếng rồi ra lệnh đám đàn em ở bên ngoài chờ, anh ta lại đi theo đạo sĩ vào gian nhà kề bên chính điện. Trong phòng đơn sơ u ám, đạo sĩ trung niên ngồi ở trên giường đất, đáng vẻ như bàn chuyện làm ăn nói: “Nói xem, lần này cậu Vu đây chuẩn bị ra giá bao nhiêu?”

Trong lòng Vu Lượng xem thường, thầm mắng: “Thật hay cho con sói mắt trắng nhà ông, ăn của tôi, dùng của tôi, còn phải thay ông già ông giữ kín bí mật, giờ gặp phải chút chuyện bảo ông hỗ trợ, ông lại còn đòi ra giá với tôi!”

Trong lòng cho dù xem thường, nhưng trên mặt Vu Lượng vẫn rất tôn kính, cười nói: “Sư phụ, hai thầy trò chúng ta còn nói giá tiền làm gì, như vậy sẽ tổn thương tới tình cảm, lại nói chúng ta không phải đã sớm là người một nhà sao?”

“Ồ...” Đạo sĩ trung niên lạnh lùng châm chọc nói: “Cậu Vu, tôi từng nói qua tôi và cậu là người một nhà bao giờ?”

“Sư phụ...”

“Gọi một tiếng sư phụ chính là người một nhà sao?”

“...” Trên mặt Vu Lượng rất khó coi, cho dù trong lòng anh ta sợ đạo sĩ trung niên này, nhưng ở trên trấn Ma Bàn này, anh ta luôn tự cho mình là con vua, ở đây tuyệt đối không ai có thể đùa giỡn ngang hàng với anh ta được!

Vu Lượng lạnh lùng cười, nói: “Sư phụ, nếu ngài nói như vậy, có một số việc tôi nghĩ tôi cũng không cần thiết giúp ngài lừa gạt, giết người cướp của, tu hú chiếm tổ chim khách, tội danh này cũng không nhẹ đâu.”

Sắc mặt đạo sĩ trung niên đột nhiên lạnh lùng, nói: “Cậu đang uy hiếp tôi sao?” Bất chợt ông ta lại hừ lạnh một tiếng: “Cậu có giỏi thì lập tức đi ngay về trấn báo cảnh sát, nói tôi giết tên đạo sĩ già trong miếu này, tu hú chiếm tổ chim khách, để cho bọn họ phái người đến bắt tôi đi. Nhưng tôi có thể nói rõ ràng cho cậu biết, trước khi cảnh sát tìm được tôi, tôi sẽ làm thịt cả nhà cậu, kéo tất cả cùng tôi đi xuống âm phủ.”

Vu Lượng lập tức rùng mình, không che giấu được vẻ sợ hãi, anh ta hơi híp mắt, trong đầu hiện ra cảnh tượng ông đạo sĩ già kia chết thảm, anh ta cảm thấy có hơi lạnh xuyên qua sống lưng.

“Sư, sư phụ...” Vu Lượng cố gắng nặn ra một nụ cười, hoảng sợ nuốt nước bọt, nói: “Vừa rồi là đồ đệ không hiểu chuyện, ngài ngàn vạn lần đừng ghi nhớ ở trong lòng, giá bao nhiêu đều theo sư phụ nói, chỉ cần ở trong khả năng của Vu Lượng, đồ đệ tuyệt đối sẽ không cò kè mặc cả!”

“Ha ha, cậu sớm lấy ra phần thành ý này không phải là tốt rồi sao?” Đạo sĩ trung niên thâm trầm cười lạnh, ban đầu tôi chỉ muốn tính toán con số này... Ông ta đưa ra một bàn tay. “Nhưng bây giờ tôi thay đổi chủ ý, cậu thêm cho tôi một số không.”

Vu Lượng đột nhiên rùng mình, run rẩy nói: “Sư... Sư phụ, vậy là bao nhiêu ạ?”

Đạo sĩ trung niên vẫn cười lạnh, liếc mắt nhìn Vu Lượng nói: “Thằng nhóc nhà cậu chẳng lẽ không biết tính toán sao? Năm mươi vạn!”

“Cái này...” Trên mặt Vu Lượng lộ ra vẻ khổ sở, đạo sĩ trung niên lại châm chọc nói: “Đừng nói với tôi là cậu không lấy ra được số tiền này, cho dù cậu không lấy ra, cha cậu cũng có thể lấy ra được, tôi ở nơi đây đã hơn nửa năm, những chuyện bẩn thỉu của hai cha con các người, tôi nghe được không ít, dù sao cha cậu kiếm được đều là đồng tiền bất nghĩa, nếu như không lấy ra một chút tới hiếu kính tôi, ha ha, cũng đừng trách tôi cho các người lên đường xuống âm phủ...”

Không đợi đạo sĩ trung niên nói hết lời, Vu Lượng lập tức nói: “Đồ đệ cho!”

Khi sắp tới chạng vạng tối, Vu Lượng mới đến cửa hàng bánh bao lấy xe, lần này anh ta đi qua một mình, nhìn từ thái độ và biểu hiện đều một mực cung kính, giống như kẻ kiêu ngạo hống hách không ai bì nổi trước đó đã thay đổi tính tình, giống một người trẻ tuổi ở thôn quê có lễ phép bình thường vậy. Điều này làm cho các nhà Phùng Viễn Chí cùng với những người đang ăn bánh bao ở cửa hàng bánh bao trong trấn đều phải kinh ngạc.

Nhìn gương mặt giả tạo này của Vu Lượng mở miệng gọi anh khép miệng gọi anh, Lâm Côn liếc mắt đã nhìn ra được, thằng nhóc này khẳng định đang che giấu âm mưu, chẳng qua anh không quan tâm là âm mưu gì. Lúc này Lâm Côn đều xem thường, dù sao tên con cháu quan chức ở địa phương này có giở trò gì đi nữa không cũng gây ra được sóng gió gì lớn.

Ở cửa hàng bánh bao một ngày, Lâm Côn giúp vợ chồng Phùng Viễn Chí một ngày, có anh giúp đỡ, Phùng Giai Tuệ dĩ nhiên không cần lại đi vào trong phòng bếp, có thời gian rảnh rỗi nên cô cùng Hàn Tâm vào trấn đi dạo.

Vợ chồng Phùng Viễn Chí thấy Lâm Côn không chỉ có dáng vẻ anh tuấn, hơn nữa làm việc rất giỏi, quan trọng chính là anh giống như còn khiến Vu Lượng phải ngoan ngoãn, sáng sớm sau khi anh bị Vu Lượng dẫn đi không những không có bị bất kỳ tổn thương nào, ngược lại chập tối Vu Lượng qua còn lộ vẻ lễ độ cung kính khiến hai vợ chồng Phùng Viễn Chí rất thoả mãn, kinh ngạc, đồng thời cũng len lén nói chuyện với nhau. Lý Hoa mở miệng trước:

“Lão Phùng à, ông xem Tiểu Lâm này thế nào?” Nhân lúc Lâm Côn đi vào nhà vệ sinh, Lý Hoa khẽ hỏi Phùng Viễn Chí, Phùng Viễn Chí không hề cân nhắc lại trực tiếp trả lời: “Một chữ, được!”

Lý Hoa mỉm cười hài lòng. “Tôi thấy cậu ta cũng không tồi, ôi, theo ông thấy cậu ta và con gái nhà mình có quan hệ gì vậy?”

“Tôi thật sự vẫn không nhìn ra, nhưng nhìn dáng vẻ sáng này cậu ta bảo vệ Giai Tuệ như vậy, chắc là người yêu.” Phùng Viễn Chí cười khẽ nói.

Lý Hoa nói: “Nếu như Giai Tuệ nhà chúng ta thật sự tìm được con rể như thế, tôi ngược lại rất hài lòng, cũng không biết cậu ta làm việc gì, nếu như công việc cũng tốt một chút, tôi lại trăm phần trăm hài lòng.”

Phùng Viễn Chí cười lắc đầu, nhìn Lý Hoa nói: “Mẹ nó à, không phải là tôi nói bà, sao chuyện gì bà cũng muốn yêu cầu hoàn mỹ vậy. Tôi thấy, chỉ cần Tiểu Lâm có thể đối xử tốt với con gái chúng ta, tôi đã trăm phần trăm hài lòng rồi.”

Lý Hoa giả vờ không đồng ý, nói: “Sao tôi không thể yêu cầu hoàn mỹ chứ? Giai Tuệ nhà chúng ta cũng không tệ, vì sao cũng không thể yêu cầu hoàn mỹ một chút. Với dáng vẻ của con gái nhà chúng ta, mười dặm tám thôn quanh đây cũng có thể nói là số một, hơn nữa con gái nhà chúng ta muốn bằng cấp có bằng cấp, muốn công việc có công việc, còn ôn nhu hiền lành...”

“Được rồi, lời bà nói đều không sai.” Phùng Viễn Chí ngắt lời nói: “Con gái chúng ta đúng là rất tốt, nhưng đó là ở trong địa phương nhỏ của chúng ta, nếu như ở trong thành phố lớn lại không biết thế nào đâu. Chỉ nói con bé Tiểu Hàn kia thôi, người ta so với con gái mình cũng không kém hơn chút nào, hơn nữa nhìn người ta nói chuyện và việc làm, có thể thấy là con gái trong gia đình giàu có, gia thế hẳn mạnh hơn nhà chúng ta!”

Lý Hoa lập tức bừng tỉnh, cho dù trong lòng có chút không phục, nhưng bà không thể không thừa nhận lời Phùng Viễn Chí nói đều là sự thực, bà suy nghĩ một lát lại nói: “Lão Phùng, nếu không đợi Tiểu Lâm trở về, ông hỏi thăm thử đi?”

“Hỏi thăm cái gì?”

“Xem cậu ta làm việc gì, có thích con gái nhà chúng ta hay không, cậu ta và Tiểu Hàn kia có quan hệ như thế nào...”

Phùng Viễn Chí lập tức trừng mắt nhìn người bạn già, cắt ngang lời bà nói: “Được rồi, mấy chuyện tò mò như vậy tôi không làm được đâu, bà muốn hỏi thì tự hỏi đi, tôi còn đầy việc chưa làm đây này.” Ông nói xong lại xoay người nhào bột.

***

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lời Nguyền Khoá Hồn

Copyright © 2022 - MTruyện.net