Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 148
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 148

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Gia đình Vu Đại Xuyên đã mấy đời chỉ toàn con một, ông ta nhìn vào đũng quần con trai, đó là cây côn nối dõi tông đường kéo dài hương hỏa của nhà họ Vu. Nhưng nếu cây côn của con ông ta bị bẻ gãy, nếu hai quả trứng kia bị đập vỡ, ông ta làm gì còn mặt mũi đi gặp tổ tiên, từ nay về sau nhà họ Vu sẽ đoạn tử tuyệt tôn.

Trong lòng Vu Đại Xuyên ớn lạnh, ông ta không để ý tới Lâm Côn, mà cúi đầu lắc vai Vu Lượng, mang theo tâm tình cầu may mắn hỏi: “Con à, con... Con không sao chứ?”

“Cha... Cha ơi...” Đôi mắt Vu Lượng đẫm lệ mông lung, tiếng nói lanh lảnh giống như công công trong phim cổ trang, nghẹn ngào nói: “Con... Con bị... Con bị thằng khốn nạn kia thiến rồi, cha phải làm chủ thay con.”

Đôi mắt của Vu Đại Xuyên còn mang theo đau đớn thống khổ khó nói thành lời, ông ta ngã ngồi dưới mặt đất, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Hết rồi hết rồi, mấy đời nhà họ Vu chỉ có một con, lần này thật sự tuyệt hậu rồi.”

Có câu đau thương quá lớn làm người ta không còn cảm giác đau đớn, trái tim Vu Đại Xuyên giờ phút này cũng chết lặng, nhưng ngay sau đó lửa giận đã làm trái tim ông ta sống lại lần nữa. Đột nhiên ông ta mở to mắt, trong mắt mang theo lửa giận đáng sợ bắn về phía Lâm Côn, ông ta đứng lên, lập tức lao thẳng về phía Lâm Côn: “Tao liều mạng với mày!”

Dáng người của Vu Đại Xuyên không tính là cao lớn, nhiều năm sống trong an nhàn sung sướng đã làm ông ta béo lên rất nhiều. Ông ta vung nắm đấm, chân dậm thùng thùng trên nền đất, vác theo cái bụng to như mang thai sắp đẻ lao về phía Lâm Côn. Hiện tại ông ta rất tức giận, không còn bình tĩnh như trước, bởi vì ông ta đã thành một con heo mập nổi điên.

Lâm Côn bình tĩnh ngồi trên ghế, loại người như Vu Đại Xuyên này anh căn bản không để vào mắt. Anh đường đường là một chỉ huy trưởng, trận chiến lớn nhỏ gì chưa thấy qua. Vu Đại Xuyên trước mắt phát điên, đối với anh mà nói còn không lớn bằng sự uy hiếp của một con heo.

Chỉ huy Lâm của chúng ta chỉ duỗi chân ra, gương mặt của bí thư Vu hiện giờ đã vặn vẹo đáng sợ, sau đó ông ta kêu lên đầy đau đớn, toàn thân bay ngược về phía sau và ngã xuống đất.

Vừa ngã như vậy, bí thư Vu đang nổi điên cũng khôi phục tinh thần trở lại, ông ta cũng ý thức được người trẻ tuổi đáng chết trước mặt rất mạnh. Nhưng ánh mắt khi nhìn con trai đang đau đớn, nước mắt lưng tròng nằm trên mặt đất, lại nhìn đũng quần của Vu Lượng, lửa giận trong lòng ông ta lại tăng lên. Ông ta nghiêng đầu nhìn đám người Tần Lão Hổ đang đứng ngây người bên ngoài cửa, lập tức quát lớn: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh còng tên khốn nạn này lại cho tôi, tên này dám đánh nhân viên nhà nước!”

Không hổ danh là bí thư đứng đầu một trấn, tùy tiện nói một câu đã có thể định tội cho người khác, trong lòng đám người Tần Lão Hổ đầy xem thường, trên mặt lại lộ ra vẻ khó xử, bọn họ cũng không phải chưa còng tay, vấn đề là còng tay không có tác dụng.

“Mẹ nó! Các người còn thất thần cái gì!” Vu Đại Xuyên tức giận gào to một tiếng, đám người Tần Lão Hổ lúc này mới khôi phục tinh thần. Mặc dù trong lòng bọn họ bất đắc dĩ, khó xử, nhưng tình hình hiện tại đối với bọn họ mà nói là tên đã lên dây, không bắn không được, bốn người tay không lao về phía Lâm Côn, trên mặt mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều có phần sợ hãi, trong lòng bọn họ thật sự không nắm chắc có thể còng tay được người thanh niên vô cùng lợi hại trước mặt này.

Kết quả, Lâm Côn không làm bọn họ thất vọng, mỗi người đều trúng một quyền, bốn người gần như chưa hiểu xảy ra chuyện gì, tất cả đều nằm trên mặt đất. Tần Lão Hổ ôm mặt, trong lỗ mũi có máu tươi chảy ra ào ào, trên mặt ba người khác đều không khác gì ông ta. Thật ra bốn người này cũng không bị thương nặng, Lâm Côn không thù không oán với những cảnh sát này, đương nhiên cũng sẽ không ra tay độc ác, nhưng bốn người này đều có thần giao cách cảm, sau khi ngã xuống đất đều giả vờ bị thương nặng, cũng không có ai đứng lên nữa.

Sắc mặt Vu Đại Xuyên dần dần biến thành màu đen, ông ta làm mưa làm gió tại trấn Ma Bàn nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ông ta cảm thấy khủng hoảng, cũng lần đầu ăn thiệt thòi lớn như thế, con trai bị phế, mình cũng bị đánh.

Lâm Côn ngậm điếu thuốc lá và đi về phía Vu Đại Xuyên, Vu Đại Xuyên vô cùng tức giận nhưng toàn thân lạnh buốt, trong lòng càng cảm thấy khủng hoảng, thân thể ông ta không ngừng run rẩy, ngã ngồi về phía sau.

“Nghe nói, ông cũng là một ông già lưu manh?” Lâm Côn cười nói đầy xem thường: “Những cô gái và phụ nữ góa chồng trong trấn này đều bị ông gây họa không ít, nên gọi hai cha con các người là gì nhỉ? Chẳng lẽ là song côn phóng túng vô song?”

Vu Đại Xuyên lui về phía sau, không nói lời nào.

Lâm Côn tiếp tục đi về phía trước, cười nói: “Dâm côn của con ông bị tôi phế, tôi cũng không định bỏ qua dâm côn của ông, bằng không trấn Ma Bàn này sẽ không có một ngày bình yên, có lẽ sẽ có thêm con gái hoặc phụ nữ nào đó gặp tai họa, nếu bây giờ tôi trừ hại cho dân, tôi cũng nên làm triệt để một chút.”

Vu Đại Xuyên đã bắt đầu sinh ra cảm giác muốn chạy trốn, nhưng ông ta lại phát hiện đôi chân của mình bây giờ đang run rẩy không nghe sai khiến. Cảm giác áp lực và tuyệt vọng bao phủ tinh thần của ông ta, ông ta không thể không cúi thấp cái đầu cao ngạo của mình, giọng nói mang theo tức giận, nhịn nhục và áp lực cầu khẩn Lâm Côn: “Cậu bạn trẻ đừng kích động, cậu còn trẻ, ngày hôm nay cậu đã là hại con tôi, nếu cậu còn gây thương tích cho tôi, tội của cậu sẽ rất lớn, cậu chắc là không muốn tuổi già vẫn còn ở trong tù, tôi hứa sẽ không truy cứu trách nhiệm chuyện cậu gây thương tích cho con tôi, chỉ cần cậu không làm hại tôi, tất cả đều có thể thương lượng...”

Lâm Côn nhếch miệng cười: “Tất cả đều có thể thương lượng? Bí thư Vu đúng là người rộng lượng, bụng dạ của ông rộng rãi hay ông đang giả vờ? Những thứ ông cướp bóc từ người dân thì sao? Bây giờ tôi có thể nói rõ cho ông biết, tôi nhất định sẽ trừ hại cho dân, ông trốn không thoát đâu.”

Lâm Côn nói xong lại cười thâm trầm, ánh mắt tùy ý nhìn quét qua đũng quần của Vu Đại Xuyên, Vu Đại Xuyên nhất thời cảm giác đũng quần của mình lạnh giá, cảm giác lạnh giá này từ giữa hai chân lan ra khắp toàn thân.

“Tôi... Tôi có thể trả tiền cho cậu...” Vu Đại Xuyên lập tức cò kè mặc cả, nói: “Mười vạn, chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi sẽ lập tức cho người đưa cho cậu mười vạn tiền mặt, không, không, không, mười lăm vạn, nếu không hai mươi vạn cũng được...”

Lâm Côn đứng trước mặt Vu Đại Xuyên, có phần hứng thú cười hỏi: “Bí thư Vu, ông nói ông là bí thư đảng ủy trấn, nói lấy ra là có thể lấy ra hai mươi vạn, ông có thể nói cho tôi biết một chút, ông có được số tiền này như thế nào không? Theo tôi được biết, tiền lương cán bộ thị trấn của các người cũng không cao, số tiền này có hơi kỳ quái đấy.”

Vu Đại Xuyên đã bị sợ hãi tới mức phòng tuyến tâm lý suy sụp, Vu Lượng bị thiến, đời sau của ông ta chỉ có thể cố gắng tìm phụ nữ sinh con trai cho ông ta, nếu ông ta cũng bị thiến, khi đó tất cả hi vọng đều tan biến hết.

“Năm mươi vạn!” Vu Đại Xuyên thật sự biết làm ăn, ở trong mắt của ông ta, bất cứ việc gì cũng có một cái giá, ông ta cảm thấy giá tiền năm mươi vạn nhất định có thể khiến người trẻ tuổi trước mặt này động lòng, ông ta đưa bàn tay ra, thể hiện dấu hiệu “năm”.

“Chà chà...” Lâm Côn chế nhạo cười nói: “Bí thư Vu, ông còn có tiền hơn tôi nghĩ đấy, ra tay cũng rất hào phóng, bắt đầu từ hai mươi vạn biến thành năm mươi vạn, chúng ta đừng vội, ông tính toán thử xem, thứ trong đũng quần của ông đáng giá bao nhiêu tiền... Năm mươi vạn chính là hai lần hai mươi lăm vạn, mấy con số này không được, hai mươi lăm là điềm xấu, nếu không ông lại thay đổi một chút đi?”

Trong lòng Vu Đại Xuyên đau đớn như bị cắt da thẻo thịt, chỉ có điều lúc này trong lòng ông ta cũng thấy dễ chịu hơn một chút, nếu người trẻ tuổi trước mắt này đồng ý cò kè mặc cả với ông ta, vậy đã nói rõ đối phương đã bị cái giá của ông ta làm cho động lòng, chỉ có điều không đạt con số cậu ta mong muốn mà thôi, ở trong lòng ông ta thầm tính toán, sau đó nói: “Lại thêm mười vạn!”

“Một trăm vạn.” Lâm Côn cười nhạt nói, sau khi Vu Đại Xuyên nghe xong đầu ngón chân cũng thấy đau, một trăm vạn, trong đầu ông ta gào thét: “Khốn nạn, một trăm vạn, ông mày cả đời cũng không kiếm được mấy lần một trăm vạn!”

Trong lòng cực kỳ không muốn, trên mặt ông ta cũng không dám biểu hiện ra ngoài, nhức nhối nói: “Một trăm vạn không phải là con số nhỏ, không phải nói lấy ra là lấy ra được, cậu xem có thể giảm một chút hay không...”

“Không thể!” Không đợi Vu Đại Xuyên nói xong, Lâm Côn lại quả quyết nói, trên mặt vẫn còn nở nụ cười nhàn nhạt, giọng nói lại kiên định không cho phép người khác được phép nghi ngờ, sau đó còn nói: “Bí thư Vu, tôi phải nhắc nhở ông một chút, hiện tại ông là thịt cá, tôi là dao thớt, tôi vui vẻ thì nói giá cả với ông, không vui sẽ lập tức phế bỏ ông.”

“Tôi trả tôi trả!” Vu Đại Xuyên vội vàng nói: “Chỉ cần cậu hứa buông tha cho tôi, tôi sẽ lập tức sẽ bảo người nhà đưa tiền tới.”

Lâm Côn ngồi xổm xuống, lại dùng vẻ mặt hứng thú quan sát Vu Đại Xuyên, cười nói: “Bí thư Vu, nhìn dáng vẻ ông đau lòng vì tiền như thế, nếu không như vậy đi, ông nói cho tôi biết số tiền này ông lấy ở đâu ra, nếu lời ông nói làm cho tôi hài lòng, tôi sẽ thả ông không điều kiện, ông thấy thế nào?”

Vu Đại Xuyên có chút không hiểu nhìn Lâm Côn, ông ta là hồ ly già lăn lộn quan trường nhiều năm như thế, tất nhiên biết không thể dễ dàng nói gốc gác của mình ra ngoài. Nhưng bây giờ đối mặt tình hình khó xử, ông ta không thể không lấy ra một trăm vạn ra, một trăm vạn này đối với ông ta cũng không phải con số nhỏ. Ông ta tổng cộng không có mấy cái một trăm vạn, ông ta cũng là một người yêu tiền như mạng, bảo ông ta một lần lấy ra một trăm vạn, việc này còn đau đớn hơn cắt một khối thịt trên người của ông ta xuống. Nhưng nếu không lấy ra một trăm vạn này, ông ta không thể bảo vệ nổi hai quả trứng của mình, nhà họ Vu của ông ta xem như tuyệt hậu hoàn toàn.

Trong lúc nhất thời, Vu Đại Xuyên nhíu mày, ông ta có cảm giác mình từ xưa tới nay chưa từng khó xử như bây giờ, lúc này ông ta cực kỳ buồn rầu, thật sự hận không thể cho ông ta một đao, trực tiếp chém giết ông ta tại chỗ cho rồi.

“Bí thư Vu, đừng lãng phí thời gian, tôi cũng không có nhiều thời gian chờ ông tìm được câu trả lời thuyết phục đâu.” Lâm Côn cười nói.

“Tôi...” Vu Đại Xuyên ngước mắt nhìn Lâm Côn, trong hốc mắt còn mang theo sợ hãi và rầu rĩ, cuối cùng dứt khoát nói: “Tôi nói...”

Trước những người có mặt trong phòng, Vu Đại Xuyên cũng mang một ít chuyện ông ta nhận hối lộ, Lâm Côn giả vờ lộ ra vẻ mặt hứng thú, tiện thể trực tiếp hỏi một ít vấn đề sắc bén. Nếu đã quyết định mở miệng nói, Vu Đại Xuyên cũng không che giấu, ông ta lại không biết lúc này Lâm Côn đang mở máy ghi âm lại những chuyện tham ô thối nát của ông ta trong suốt mấy năm qua…

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sau Khi Sống Lại Tôi Trở Thành AI Của Chiến Thần

Copyright © 2022 - MTruyện.net