Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 155
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 155

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lâm Côn có suy nghĩ rất đơn giản, cũng cực kỳ có tinh thần tiết kiệm. Chỉ cần có thể ăn đủ cái giá chín mươi chín tệ là được, không nghĩ tới bây giờ lại có cơ hội kiếm tiền. Không chỉ có thể ăn đủ tiền, còn có thể kiếm thêm một khoản lớn, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một của anh!

“Một hai ba bốn năm sáu bảy...”

Lâm Côn đếm những người la hét đánh cược xung quanh, tổng cộng là mười một người, đếm xong anh bật cười, nhìn vào một người người béo mập bị hói đầu nói: “Ông chủ, lúc này mọi người mới có mười một người, đánh cược như vậy quá nhỏ, không có ý nghĩa.”

Người béo mập nghe xong thì sửng sốt, xác định mình không nghe nhầm, đứng lên cười ha ha, quay đầu nói với những người đang vây quanh sau lưng: “Có nghe thấy hay không, anh ta ngại chúng ta đánh cược quá nhỏ!”

Xung quanh lập tức cười vang, trong tiếng cười tràn ngập mùi vị xem thường, lập tức có người nói với Lâm Côn: “Anh bạn, vậy anh nói đánh cược bao nhiêu tiền thì thích hợp, chúng tôi cũng không thiếu tiền.”

Lâm Côn nhìn người nói chuyện, ông ta có mặt dài như ngựa, đầu lại rất hẹp, mái tóc cũng thưa thớt, tuy rằng không phải hói đầu, nhưng không khác đầu hói bao nhiêu, khi cười lên rất xấu.

Lâm Côn cười, nói: “Ông chủ, nghe giọng nói của ông thì có lẽ ông là người rất sang trọng, nhưng không biết...” Ánh mắt anh nhìn những người xung quanh, có thể nhìn ra, người mặt dài như ngựa này không quen biết những người xung quanh, ông ta cũng không thể đại diện cho những người khác, người khác lại lên tiếng: “Chúng ôi đánh cược!”

Lâm Côn hỏi: “Bao nhiêu cũng đánh cược?”

Những người này đều rất giàu có, nói thẳng: “Đúng, bao nhiêu cũng đánh cược, chỉ cần anh thua không chạy trốn!” Nói xong, trong những người này đã sớm có người nhìn sang Sở Tĩnh Dao, trong ánh mắt bắn ra ánh sáng màu xanh... Những người này đều có đức hạnh như nhau, một đám ông chủ bụng phệ đều không phải là dạng người tốt lành gì.

“Được!” Lâm Côn mỉm cười đáp một tiếng, hơi suy nghĩ một chút và nói: “Tôi cũng không đánh cược nhiều với các ông chủ đây, nếu tôi thua, tôi sẽ trả cho mỗi người một nghìn tệ, nếu các vị thua, một người cho tôi mười nghìn tệ, thế nào?”

Mười một người xung quanh nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng gật đầu, mười nghìn tệ đối với bọn họ mà nói không tính là gì, một nghìn càng không đáng để bọn họ cúi xuống nhặt. Bọn họ chỉ muốn nhìn người trẻ tuổi này bị chê cười mà thôi.

“Được, cứ quyết định như vậy, bắt đầu đi!” Trong đám người có người kêu lên, lúc này, xung quanh có không ít người tới xem náo nhiệt, người béo mập có cái đầu hói đứng trong đám người kêu to: “Khoan đã!”

Tất cả mọi người nhìn về phía người béo mập, ông ta lại nhìn vào gương mặt Sở Tĩnh Dao, trên mặt còn nở nụ cười dâm đãng, nói với Lâm Côn: “Anh bạn, tôi muốn đánh cược lớn với anh, không biết anh có dám đánh cược hay không?”

Lâm Côn cũng nhìn ra tâm tư của tên béo mập này, ông ta có tám phần mười là có ý đồ xấu với Sở Tĩnh Dao, anh cố ý làm ra vẻ mặt sợ hãi: “Ông chủ, ông cho tôi suy nghĩ đã.”

“Thế nào, anh không dám?” Tên béo mập khích tướng nói.

“Dám, có gì mà không dám!” Lâm Côn vỗ ngực một cái, giống như một người trẻ lỗ mãng chưa hiểu sự đời, nói: “Ông chủ cứ nói đi, muốn đánh cược bao nhiêu, bây giờ Lâm Côn tôi ném tất cả ra, bao nhiêu cũng đánh cược!”

“Thật sự?” Người béo mập cười quỷ dị nói.

“Là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, một lời đã nói ra tất nhiên phải giữ lời!” Lâm Côn khí phách nói, diễn xuất trời phú của anh thật sự quá tốt, nói thế nào thì anh cũng là đặc công, tố chất cơ bản nhất của đặc công chính là phải giả thành nhiều loại người.

Người béo mập lộ ra vẻ mặt đắc ý, ánh mắt lại nhìn sang phía Sở Tĩnh Dao, ông ta vốn còn không tin người phụ nữ xinh đẹp khiến người ta khó thở này lại là vợ của Lâm Côn có vẻ ngoài nghèo khó. Nhưng có đứa bé trai trắng trẻo dễ thương ngồi bên cạnh, cho nên ông ta khẳng định đây là một nhà ba người.

Người béo mập đưa ra một ngón tay, cười lạnh nói một tiếng: “Một ngàn vạn, anh thắng thì tôi cho anh một ngàn vạn, nếu anh thua thì phải trả cho tôi một trăm vạn. Sao, anh bạn, anh còn dám đánh cược không?”

“Này...” Lâm Côn lộ ra vẻ mặt khó xử, toàn bộ những hành động này đều là anh đang giả bộ, lại hỏi người béo mập: “Ông chủ, nếu như tôi thua, tôi không có một trăm vạn cho ông, làm sao bây giờ?”

“Cái này, đương nhiên chúng ta đồng ý đánh cược thua thì phải chịu, có chơi có chịu đúng không? Chỉ có điều nếu anh không có tiền trả tôi, cũng có thể thông qua phương thức khác trả tiền thua cược cho tôi, ví dụ như...” Ánh mắt dâm tà của người béo mập nhìn về phía Sở Tĩnh Dao, từ vẻ mặt của ông ta, tất cả mọi người đều biết suy nghĩ trong lòng ông ta. Người mặt ngựa cũng có tâm tư như vậy, ông ta cười nói với Lâm Côn: “Anh bạn, tôi cũng đánh cược một ngàn vạn với anh!”

Sở Tĩnh Dao thật sự không chú ý tới ánh mắt của những người này, cô chỉ lo cho Sở Lâm ăn, ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn bọn họ. Trong lòng cô đang tức giận Lâm Côn, nhưng trong tiềm thức thì cô tin tưởng Lâm Côn sẽ không thua, sự tự tin này không phải chỉ là tin tưởng suông, mà là trải qua sống chung thời gian dài mà có được sự tin tưởng này.

Lâm Côn vốn chỉ muốn đánh cược kiếm thêm chút tiền tiêu xài, thua một vạn thì anh tin tưởng những người xung quanh sẽ trả nổi, nhưng thua một ngàn vạn, anh cũng không tin những người này có mấy người thật sự có thể lấy ra. Hiện tại anh chỉ nghĩ đánh cược với tên mập, về phần tên mặt ngựa, anh không suy nghĩ nhiều, trực tiếp nói từ chối.

Tên mặt ngựa bên này hùng hổ mắng chửi không chịu, bên kia Lâm Côn đã bắt đầu ăn. Thức ăn trên bàn của anh chồng chất như ngọn núi nhỏ, nhưng sau đó tất cả đều tiến vào trong bụng Lâm Côn, những người xung quanh lúc này rất kinh ngạc, sắc mặt người béo mập có cái đầu hói kia càng lúc càng khó coi. Tất cả mọi người lại nhìn vào bụng của Lâm Côn, trong đầu nói thầm: “Đây còn là bụng người hay sao?”

Sắc mặt của tên mặt ngựa cũng thay đổi, mới đầu ông ta còn hùng hùng hổ hổ dọa người, hiện tại vẻ mặt biến thành biết ơn, từ tình huống trước mắt, nếu ông ta đánh cược một ngàn vạn thì tám phần sẽ thua.

Sau khi Lâm Côn nuốt khối pho mát cuối cùng vào bụng, sắc mặt đám người vây quanh biến thành kinh ngạc, bọn họ nghi ngờ nghiêm trọng hai mắt của mình có nhìn nhầm hay không, những người đứng xem náo nhiệt ở bên ngoài lại vỗ tay hoan hô.

Lâm Côn nhìn cái bụng hơi lồi ra của mình, dạ dày của anh cũng không phải không có đáy, nó không thể giả vờ giống anh được. Lúc này anh mỉm cười nhìn mười một người xung quanh vẫn còn đang trợn mắt há miệng, nhất là người béo mập đánh cược một ngàn vạn, anh nhếch miệng cười nói: “Thật xin lỗi, các ông chủ, tôi đã ăn xong, chúng ta có phải nên giữ đúng hứa hẹn ban đầu, trả tiền cược rồi chứ?”

Tên mặt ngựa kia đi đầu, lập tức móc ra một vạn tiền mặt đưa cho Lâm Côn, đồng thời trong lòng càng mang ơn Lâm Côn, nếu không phải Lâm Côn từ chối thì hiện tại ông ta mất tới một ngàn vạn mất.

Lâm Côn cầm một vạn tệ trong tay của người mặt ngựa, ánh mắt nhìn sang những người khác, những người này muốn nhìn thấy Lâm Côn bị chê cười, lại không nghĩ rằng mình sẽ thất bại. Hơn nữa bọn họ cũng đủ keo kiệt, mỗi người đều tự xưng là doanh nhân thành công nhưng bọn họ lại không muốn đưa ra một vạn để trả tiền thua cá cược.

Lâm Côn cũng nhìn không quen bọn họ như vậy, trong lòng nghĩ thầm: “Mẹ nó, vừa các người hợp lại với nhau, muốn nhìn ông đây bị chê cười, hiện tại thua tiền thì im lặng không nói đúng không?” Anh trực tiếp cười lạnh và nói: “Thế nào, tất cả cũng không muốn trả tiền sao?”

Không ai hé răng, qua một lúc có một người cao gầy tên Đại Cao Cá đi ra, người này nói giọng phương nam, nói: “Tôi nghi ngờ những thứ anh vừa ăn có tính lừa gạt!”

“A?” Lâm Côn cười nói: “Ông chủ này, theo ý của ông là không định trả tiền chứ gì?”

“Trả tiền cũng được thôi!” Đại Cao Cá vênh váo hung hăng nói tiếp: “Chỉ có điều, anh phải ăn lại một lần nữa, những thứ anh ăn được phải do chúng tôi lựa chọn, bằng không ai biết có lừa gạt hay không?”

Đại Cao Cá vừa nói xong, lập tức có người hùa theo: “Đúng, tôi cho rằng anh bạn này nói có đạo lý, anh ta vừa ăn những thứ do chính anh ta lấy, ai biết ở trong đó có lừa đảo hay không!”

Những người khác cũng muốn hùa theo, Lâm Côn lập tức vẫy tay cắt ngang, anh tươi cười đi tới trước mặt Đại Cao Cá, giọng điệu giống như là người rất dễ thương lượng: “Ông chủ này, ông cho rằng bụng của tôi là bóng cao su sao, nói ăn một đống rồi lại có thể ăn một đống nữa được sao? Hiện tại tôi đã ăn no, ăn thêm một chút nữa cũng nuốt không trôi.”

Đại Cao Cá lập tức nói: “Tôi không quan tâm, nếu anh nuốt không trôi, cũng đừng nghĩ tôi sẽ trả tiền cho anh!”

Lâm Côn mỉm cười lắc đầu, vừa lắc đầu vừa nói một câu thản nhiên: “Ông chủ, ông đang gây sự với tôi đấy!”

Đại Cao Cá kia lãnh giọng nói: “Anh có thể làm gì được tôi?” Tiếng nói của ông ta vừa dứt, đột nhiên Lâm Côn tát một cái, ông ta cảm thấy bên tai có tiếng xé gió vang lên, sau đó lại nghe thấy tiếng động cao vút, Đại Cao Cá lập tức rên rỉ, cảnh sắc trước mắt tối sầm, lảo đảo suýt ngã nhào xuống đất.

Những người xung quanh đều sửng sốt...

Ông ta ngã ngồi xuống đất, Lâm Côn đi tới nhấc chân đạp vào vai ông ta, rắc một tiếng giòn vang, ngay sau đó ông ta đã nằm luôn dưới đất, lập tức kêu gào thảm thiết, trên trán đổ mồ hôi như mưa. Lâm Côn định giơ chân đạp lần nữa thì ông ta liên tục cầu xin tha thứ: “Người anh em, tôi sai rồi... Tôi thật sự sai rồi... Đây là một vạn, tôi trả, tôi trả...”

Lâm Côn bỏ chân xuống, ánh mắt thản nhiên nhìn những người xung quanh, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt nặng nề, vừa rồi mấy người còn muốn quỵt nợ cũng ngoan ngoãn giao tiền cho Lâm Côn.

Đại Cao Cá này không tới đây một mình, đi cùng với ông ta còn có một thư ký, ông ta dùng mắt ra hiệu cho thư ký, thư ký ngoan ngoãn lấy ra một vạn tệ đưa cho Lâm Côn, Lâm Côn không nhận lấy mà híp mắt nhìn người này, nói: “Một vạn là đủ rồi sao?”

Mặt Đại Cao Cá đen lại nhưng không dám nói một chữ không, vội vàng nói với thư ký: “Lấy thêm mười vạn!”

Trong phòng ăn có biến không nhỏ, bảo vệ của khách sạn lập tức chạy tới đây, quản lý phòng ăn Đổng Thế Cửu lúc này đã lặng lẽ đi đến một góc khuất, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại báo cảnh sát: “Alo, đồn cảnh sát sao...”

***

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vờ Ấu Trĩ

Copyright © 2022 - MTruyện.net