Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 166
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 166

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sau khi tạm biệt Sở Tĩnh Dao ở cửa quán cà phê, nhìn Sở Tĩnh Dao lái chiếc xe Carolla màu đỏ rời đi, Lâm Côn mỉm cười xoay người đi về phía cửa lớn của bệnh viện rồi trực tiếp đi thang máy lên tới bên ngoài phòng làm việc ở tầng cao nhất.

Trên cửa có ghi biển ‘phó viện trưởng’ rất bắt mắt, nếu không phải bản thân được Sở Tĩnh Dao giới thiệu, thì thật sự khó có thể tưởng tượng được ở bệnh viện trung tâm thành phố Trung Cảng này lại giấu một ông cụ đẳng cấp tuyệt đỉnh như vậy.

Lâm Côn giơ tay lên gõ cửa, trong phòng truyền tới một giọng nói lạnh lùng: “Đi đi, tôi sẽ không chữa trị đâu.”

Cửa không khóa nên Lâm Côn trực tiếp đẩy cửa đi vào trong. Tống Gia Thành đang ngồi cạnh cửa sổ, quay lưng về phía cửa chính nhìn ra bên ngoài. Bầu trời bên ngoài trong xanh cùng ánh mặt trời chói mắt, ánh nắng chiếu xuống người ông lại có vẻ bi thương.

Lâm Côn đóng cửa lại, đi tới ngồi xuống sofa phía sau Tống Gia Thành, bây giờ anh có phần đồng cảm với bóng lưng cô đơn của ông cụ này rồi. Lớn tuổi mới có được đứa con lại mất con, không phải bất kỳ người nào cũng cũng thể cảm nhận được tâm tình này.

“Ông Tống, chúng ta làm cái giao dịch không?” Lâm Côn cười nói, giọng điệu nghe như đang nói đùa.

“Cậu đi ra ngoài cho tôi.” Giọng Tống Gia Thành lạnh lùng nói, hơn nữa còn rất dứt khoát: “Thật sự không nhìn ra cậu tốt hơn con trai tôi chỗ nào mà con bé Tĩnh Dao kia lại coi trọng cậu như vậy!”

Trong giọng nói của Tống Gia Thành đầy vẻ không cam lòng, hình như đang căm giận thay cho người con trai còn không biết tung tích của mình. Ông lại nói tiếp: “Con trai của tôi vừa đẹp trai, lại tài giỏi, đó là hy vọng lớn nhất trong cả đời tôi, nhưng cũng bởi vì con bé Tĩnh Dao kia, nó chìm đắm trong trụy lạc, lãng phí cả cuộc đời tốt như vậy!”

Tống Gia Thành đột nhiên xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Côn: “Nhưng cậu còn kém hơn con trai của tôi rất nhiều. Vì sao con bé Sở Tĩnh Dao kia lại chọn cậu mà không chọn Khánh Tông?”

Lâm Côn mỉm cười: “Giáo sư Tống, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, ngài cũng xem như người từng trải, cũng có thể hiểu được tình cảm là chuyện giữa hai người, một tay không thể vỗ thành tiếng được, con trai của ngài có tài giỏi mấy nhưng Tĩnh Dao không thích cũng không ích gì, lẽ nào lúc còn trẻ ngài chưa từng gặp chuyện như vậy sao?”

“Nhưng cậu kém hơn con trai tôi!” Tống Gia Thành có chút kích động, nghiến răng nói.

“Đúng vậy, nhìn qua có thể tôi thật sự không bằng con trai ngài...” Lâm Côn dừng lại một chút, thản nhiên cười nói: “Nhưng có lẽ tôi có thể giúp ngài tìm con trai của ngài trở về, nếu còn sống tôi mang người về, nếu chết...”

Tâm trạng Tống Gia Thành quá kích động, ngắt lời nói: “Cậu nói bậy, con trai của tôi sẽ không chết, con trai của tôi chắc chắn còn sống!”

Lâm Côn bình tĩnh cười nói: “Giáo sư Tống, đây là một cuộc giao dịch, ngài nên suy nghĩ kỹ rồi hãy cho tôi câu trả lời.”

Tống Gia Thành nói: “Tại sao tôi phải tin tưởng cậu?” Cho dù trong lòng ông không tin người trẻ tuổi thoạt nhìn không đàng hoàng này có thể tìm được con của mình trở về nhưng ông quả thật động tâm trước cuộc giao dịch này. Ba năm nay ông vẫn luôn dằn vặt, bây giờ cho dù chỉ có chút hy vọng thì ông cũng bằng lòng đi thử.

Lâm Côn đứng lên, cười nói: “Giáo sư Tống, tôi quả thật thông cảm với ngài, nhưng tôi thật sự không có cách nào nói rõ được vì sao ngài nên tin tưởng tôi, nhưng ngài còn có sự lựa chọn khác sao?”

Lâm Côn nói xong lại đứng dậy, đặt một bệnh án ở trên bàn, xoay người đi tới cửa anh mới đứng lại, hơi nghiêng đầu nói: “Người trên bệnh án này là chú của tôi, cho dù chúng tôi không có quan hệ máu mủ gì, nhưng chú ấy còn thân hơn chú ruột tôi. Nếu như ngài có thể chữa trị được cho chú ấy, cho dù tôi thật sự không tìm được con trai của ngài, nhưng tôi vẫn có thể làm một người con trai, chăm sóc ngài như cha ruột tới trước lúc về với đất mẹ cũng không có vấn đề gì!”

Khi ra tới cửa bệnh viện, vừa mới chuẩn bị lên xe thì điện thoại di động trong túi đột nhiên đổ chuông, anh lấy ra nhìn mới thấy là Trương Đại Tráng gọi tới. Kết quả vừa nghe điện thoại, lại nghe được tiếng khóc của Trương Sở Sở vang lên.

“Anh Lâm Côn, cha em, cha em...”

Trong lòng Lâm Côn chợt có một dự cảm không tốt, anh vội vàng hỏi: “Sở Sở, em đừng có cuống lên như vậy, chú anh làm sao?”

“Hu hu hu… Anh Lâm Côn, cha em đột nhiên ngất xỉu rồi.”

“Cái gì?” Trong lòng Lâm Côn lo sợ, bệnh tình của Trương Thủ Nghĩa đã đến giai đoạn cuối, ông bị nhiễm trùng đường tiểu mà còn có thể kiên trì được nhiều năm như vậy đã là kỳ tích rồi, bây giờ có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng bất kỳ lúc nào. “Sở Sở em trước đừng hoảng hốt, lập tức cùng anh trai em đón xe đưa cha em đến bệnh viện trung tâm thành phố, anh sẽ ở đây chờ hai người!”

Lâm Côn cúp điện thoại xong lại vội vàng gọi điện thoại cho Cảnh Quân Địch, Cảnh Quân Địch là Phó cục trưởng cục công an khu Bắc thành phố, Lâm Côn gọi điện thoại cho anh ta là nhờ anh ta phái hai chiếc xe cảnh sát tới mở đường, đưa Trương Thủ Nghĩa an toàn đến bệnh viện. Cảnh Quân Địch rất thoải mái đồng ý, hơn nữa còn tự mình lái xe cảnh sát hộ tống Trương Thủ Nghĩa đến bệnh viện.

Lâm Côn vội vàng thu xếp bên phía bệnh viện, khi Trương Thủ Nghĩa được đưa tới lập tức chuyển vào cấp cứu. Sau khi bác sĩ cấp cứu kiểm tra bệnh tình xong lại trực tiếp đẩy Trương Thủ Nghĩa tới phòng chăm sóc đặc biệt ICU. Trong bệnh viện cũng lập tức phái tới một nhóm chuyên gia hội chẩn, trải qua hơn một giờ cứu chữa, mấy chuyên gia bệnh thận từ trong phòng bệnh đi ra, một người trong đó nói: “Tình hình của bệnh nhân rất không lạc quan, người nhà vẫn nên chuẩn bị tâm lý trước, bệnh nhân có khả năng ra đi bất cứ lúc nào.”

Hứa Anh ngồi bệt xuống mặt đất, Trương Sở Sở lại khóc lớn. Trương Đại Tráng ngây người sững sờ đứng tại chỗ, trong giây lát Hà Thúy Hoa cũng không biết nên an ủi ai trước. Lâm Côn ngồi trên ghế chờ vẻ mặt nặng nề. Cảnh Quân Địch và một người cảnh sát cấp dưới thấy vậy cũng không biết phải làm sao, lúc này vẫn là anh hỏi thêm một câu: “Bác sĩ, đã không có cách khác nữa sao?”

Mấy chuyên gia của bệnh viện đều lắc đầu, nói: “Bệnh tình của bệnh nhân thật sự rất nghiêm trọng, hơn nữa còn bị bệnh nhiều năm, ông ấy có thể sống tới bây giờ đã xem như là kỳ tích không nhỏ, các người vẫn nên chuẩn bị tâm lý đi.”

Một chuyên gia khác khẽ nói: “Trừ khi...”

“Trừ khi cái gì?” Cảnh Quân Địch lại giống như nắm được một cọng rơm cứu mạng, Trương Thủ Nghĩa nằm bên trong không có quan hệ gì với anh, nhưng nếu người đó là người thân của Lâm Côn, vậy anh cũng xem như là người thân của mình.

Hứa Anh đang chìm sâu trong tuyệt vọng cùng bi thương nghe vậy cũng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt bà đầy mong đợi nhìn về phía vị chuyên gia kia. Trương Sở Sở cũng nín khóc, Trương Đại Tráng đột nhiên lấy lại tinh thần, mọi người trong nhà đều nhìn về phía vị chuyên gia kia, sắc mặt Lâm Côn vẫn nghiêm trọng ngồi ở trên ghế, anh biết người chuyên gia này muốn nói gì.

“Trừ khi giáo sư Tống của bệnh viện chúng tôi chịu ra tay, tuy nhiên ông ấy đã nghỉ hưu rất nhiều năm, đã rửa tay gác dao không làm phẫu thuật nữa rồi.”

“Gác dao sao?” Cảnh Quân Địch nói.

“Ông ấy làm sao có thể thấy chết mà không cứu được chứ?” Trương Sở Sở kích động nói.

“Ông ta ở đâu? Tôi đi tìm ông ta!” Cảm xúc Trương Đại Tráng kích động nói, cho dù cha anh bị bệnh nhiều năm như vậy làm cho cả nhà trở nên nghèo khó, nợ nần khắp nơi, nhưng có cha cái nhà này mới hoàn chỉnh, nếu như không có cha, cái nhà này cũng trở nên rời rạc, quan trọng chính là cha anh cả đời chịu khổ, đến lúc có thể hưởng phúc thì lại không còn, bảo bọn họ khổ sở tiếc nuối tới mức nào.

Anh vừa nói dứt lời lại thấy cuối hành lang phía xa có một ông già mặc áo choàng trắng đi tới, chòm râu ông ta trắng như cước, mái tóc bạc phơ, vừa đi ông vừa đội cái mũ phẫu thuật, đeo găng tay y tế, nhìn thấy được ông già này đi tới, vẻ mặt của tất cả những chuyên gia bác sĩ ở đây đều tỏ ra rất kinh ngạc.

“Phó viện trưởng Tống!” Mấy chuyên gia của bệnh viện cùng nhau chào Tống Gia Thành, giọng nói vô cùng cung kính, ở trong mắt bọn họ, ở trong lĩnh vực trị bệnh thận này, Tống Gia Thành tuyệt đối xứng danh Thần Y!

Tống Gia Thành chỉ nhẹ gật đầu với những người chuyên gia này. Trương Sở Sở kịp phản ứng trước, lập tức nhào tới trước mặt Tống Gia Thành, cầu xin nói: “Viện trưởng Tống, cầu xin ông cứu cha cháu! Cầu xin ông...”

Trương Đại Tráng cũng nhào tới, cầu xin nói: “Viện trưởng Tống, cầu xin ngài...”

Cảnh Quân Địch cũng đi qua cầu xin, Hứa Anh và Hà Thúy Hoa đều vây quanh Tống Gia Thành, Tống Gia Thành đeo khẩu trang nên mọi người không nhìn thấy rõ được cảm xúc trên mặt ông, nhưng qua ánh mắt có thể thấy được ông rất lạnh lùng.

Lâm Côn ngồi yên ở trên ghế, anh nhìn về phía Tống Gia Thành, từ trong đôi mắt lạnh lùng của ông già này, anh nhìn thấy được hy vọng, anh cũng đáp lại bằng một ánh mắt kiên định. Tống Gia Thành vượt qua đám người nhà họ Trương đang ngăn cản ở trước mặt, nghiêm khắc nói với mấy chuyên gia bác sĩ này: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, không nhanh chuẩn bị phẫu thuật đi!”

Những chuyên gia bác sĩ này đều sửng sốt, bọn họ nghi ngờ mình có nghe nhầm rồi không, Tống Thần Y đã gác dao hơn ba năm lại muốn động dao, hơi ngây người giây lát họ đã nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, bắt đầu bận rộn chuẩn bị. Đối với bọn họ, đây chính là một lần cơ hội học tập tốt khó có được.

Cuộc phẫu thuật được tiến hành ngay trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, đồng hồ trên tường trôi qua từng giây từng phút, tiếng đồng hồ quả lắc kia mỗi lần vang lên đều như đánh vào trong lòng mọi người. Giữa chừng Cảnh Quân Địch có việc phải đi trước, lúc này Hứa Anh giống như không còn sức lực ngồi trên ghế chờ. Nói đến thì người không muốn Trương Thủ Nghĩa ra đi nhất chính là bà, hai người sống nương tựa lẫn nhau đã hơn nửa đời người, nếu như trong cuộc đời đột nhiên không có người này, bà thật sự không biết ngày mai nên sống thế nào nữa.

Trương Sở Sở vẫn dựa vào trong lòng Lâm Côn khóc thút thít, Lâm Côn nắm tay cô, không ngừng an ủi: “Yên tâm đi, cha em khẳng định không có chuyện gì đâu, giáo sư Tống nhất định có thể chữa trị được cho cha em!”

Ba giờ sau, cửa phòng chăm sóc đặc biệt ICU được mở ra, Tống Gia Thành là người đầu tiên đi ra. Bước chân ông rõ ràng không vững còn cần người bên cạnh đỡ mới có thể đứng được. Hứa Anh, Trương Đại Tráng, Trương Sở Sở, Hà Thúy Hoa lập tức đi tới hỏi thăm tình hình, Tống Gia Thành không nói lời nào với bọn họ, ánh mắt ông chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Côn. Đám người Hứa Anh và Trương Đại Tráng giống như nhìn ra được tâm tư của Tống Gia Thành, chủ động tránh sang một bên, Tống Gia Thành được đỡ đi về phía Lâm Côn, trên trán của ông lấm tấm mồ hôi.

Lâm Côn đứng lên, lộ vẻ tôn kính với người bác sĩ già này, Tống Gia Thành mệt mỏi nói với anh: “Thằng nhóc kia, người tôi đã cứu cho cậu, chờ có thận thích hợp tiến hành cấy ghép thì có thể hồi phục. Chuyện tôi nên làm cũng đã làm, chuyện cậu đã hứa với tôi, tôi hi vọng cậu có thể thực hiện được.”

Lâm Côn cảm kích nói: “Giáo sư Tống ngài yên tâm đi, Lâm Côn tôi là một người đàn ông coi trọng lời hứa, chuyện tôi đã hứa với ngài thì nhất định sẽ làm được, bằng không sẽ bị sét đánh chết!” Anh nói mỗi chữ mỗi câu đều rất hùng hồn.

Tống Gia Thành vui mừng gật đầu, nói với vị bác sĩ đang đỡ mình: “Đưa tôi về phòng làm việc.”

Trương Thủ Nghĩa không sao, trong lòng tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, trong lòng rất vui mừng, sau đó như nhớ đến chuyện gì Hứa Anh hỏi Lâm Côn: “Côn Tử, con hứa với ông bác sĩ ấy chuyện gì vậy?”

Lâm Côn cười nói: “Cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là giúp ông ấy tìm người con trai bị mất tích trở về thôi. Thím yên tâm đi, con nói được thì có thể làm được.”

Trương Sở Sở nói: “Anh Lâm Côn, em đi tìm người với anh!”

Lâm Côn nói: “Em không cần đi, bây giờ cha em đã không sao rồi, em nhanh trở về trường đi, đến lúc đó thi đỗ một đại học danh tiếng mới là tốt nhất.”

Trương Sở Sở cảm kích nói: “Anh Lâm Côn, cám ơn anh!”

Lâm Côn lập tức trừng mắt nhìn cô, tiện thể cũng trừng mắt với Trương Đại Tráng đang muốn nói cảm ơn, anh cười nói: “Nói cái gì vậy? Em còn cần khách sáo với anh Lâm Côn của em như vậy sao? Không phải là coi anh như là người ngoài đấy chứ?”

Hứa Anh vui mừng vỗ vai Lâm Côn. “Côn Tử, thím không nói gì nữa, con chính là con trai của thím!”

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nàng Có Thể Ôn Nhu Vô Cùng

Copyright © 2022 - MTruyện.net