Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 167
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 167

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trương Thủ Nghĩa làm phẫu thuật xong, ngày hôm sau đã được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt ICU vào phòng VIP, chi phí nằm viện cùng với phẫu thuật đều không cần trả, bởi vì Tống Gia Thành đã tự mình lên tiếng, lấy tư cách xây dựng hình tượng tốt của bệnh viện trung tâm, Tống Gia Thành vẫn có được chút đặc quyền như vậy, do đó cũng có thể nhìn ra ông đặt hy vọng vào Lâm Côn.

Trương Thủ Nghĩa vừa làm phẫu thuật xong một ngày, Lâm Côn vẫn luôn ở trong bệnh viện, cho dù Tống Gia Thành tự mình ra tay, nhưng anh ít nhiều vẫn không yên lòng. Mãi đến khi Trương Thủ Nghĩa mở mắt tỉnh dậy, xác định tình hình đã ổn định thì anh mới chịu rời khỏi bệnh viện.

Trương Sở Sở đã quay về trường học, Trương Đại Tráng bộn rộn việc lắp đặt thiết bị cần thiết trong nhà mới. Hứa Anh và Hà Thúy Hoa thay phiên nhau ở trong bệnh viện chăm sóc Trương Thủ Nghĩa. Lúc này Lâm Côn cũng rời khỏi bệnh viện, đi thực hiện lời hứa của anh.

Nói thật, mặc dù Lâm Côn có lòng tin có thể tìm được Tống Khánh Tông trở về, nhưng không phải quá lớn. Dù sao anh ta đã mất tích ba năm, hơn nữa trước đây lực lượng cảnh sát và thám tử tư cũng được phái ra tìm kiếm khắp thành phố, nếu như người này bình an vô sự hoặc lúc đó còn đang ở trong thành phố Trung Cảng, nhất định sẽ bị tìm ra, nhưng vấn đề là lúc đó phái ra lực lượng cảnh sát như vậy, cuối cùng vẫn không thể tìm ra được anh ta, vậy thì người này đi đâu?

Lâm Côn về đến nhà tìm Sở Tĩnh Dao để hỏi thăm tin tức, Sở Tĩnh Dao là người trong cuộc, cô hẳn biết được nhiều tin tức nhất. Căn cứ vào những gì Sở Tĩnh Dao nhớ được, ngày đó bọn họ ở bên cạnh hồ nước cạnh quảng trường Tân Thiên Địa ở trung tâm thành phố, Tống Khánh Tông đang cầm một bó hoa hồng quỳ xuống trước mặt cô. Sau khi cô từ chối Tống Khánh Tông xong đã bỏ đi, về phần sau đó Tống Khánh Tông đi đâu, cô lại không có bất kỳ manh mối nào. Tống Khánh Tông cũng không gọi điện thoại hay nhắn tin cho cô giống như trước đó.

Lâm Côn lại tới biệt thự số 6 bên cạnh, Chương Tiểu Nhã đã đi học, vừa hay chỉ có Lục Đình ở nhà một mình. Sở dĩ Lục Đình không có đi theo Chương Tiểu Nhã như hình với bóng là bởi vì đội hành động đặc biệt đã phái người âm thầm bảo vệ Chương Tiểu Nhã. Người này không phải là ai khác, chính là Ngưu Đại Tráng trước đó đã từng đánh nhau với Lâm Côn.

Mặc dù Ngưu Đại Tráng từng thua Lâm Côn, nhưng luận về thực lực cậu ta tuyệt đối là người rất giỏi, có cậu ta âm thầm bảo vệ Chương Tiểu Nhã, các gián điệp nước ngoài hoặc là đặc công, phần tử khủng bố bình thường căn bản không có khả năng làm được gì cả.

Lục Đình đang ở trong sân tưới hoa, cô thấy Lâm Côn đi tới lại mỉm cười nói: “Chào anh, anh Lâm.”

Cô mặc một bộ váy hoa nhỏ màu xanh nhạt, mái tóc đen nhánh buộc ở sau gáy, làn da trắng nõn, lông mi thật dài, khi cười hai má lúm đồng tiền trên má cô như ẩn như hiện, nhìn qua xinh đẹp động lòng người.

“Không cần khách khí như vậy.” Lâm Côn cười nói rồi tiện tay vuốt ve một chiếc lá trên chậu cây ngọc lan. “Lá cây bị vàng rồi, cần đi mua một ít phân lân bón cho nó, khoảng ba ngày lá cây sẽ xanh lại thôi.”

“Anh Lâm còn biết trồng hoa nữa sao?” Lục Đình cười hỏi.

“Khi còn bé tôi sống ở nông thôn, hoa màu là cuộc sống của nông dân, cả ngày tôi tiếp xúc với hoa màu cho nên cũng biết một chút về cách chăm sóc thôi.” Lâm Côn cười nói.

“Anh tới tìm tôi nhất định là có chuyện gì đúng không?”

“Đúng vậy.” Lâm Côn cười nói: “Tôi muốn làm phiền cô giúp tôi điều tra về một người, anh ta tên là Tống Khánh Tông, là con trai của Tống Gia Thành thần y khoa thận tại Trung Quốc. Ba năm trước đây không hiểu sao anh ta lại mất tích, tôi muốn biết anh ta đang ở đâu.”

Lục Đình cười nói: “Không thành vấn đề, tuy nhiên thứ lỗi cho tôi nói thẳng, nếu như người này không phải là người đặc biệt quan trọng, chắc sẽ không bị ghi vào cơ sở dữ liệu của cục An ninh Quốc gia, chúng tôi có khả năng sẽ không điều tra ra được.”

“Được, không sao cả.”

“Anh chờ một chút, tôi sẽ gọi điện thoại cho trụ sở chính.”

Lục Đình lấy điện thoại di động ra trực tiếp gọi điện thoại tới phòng hồ sơ lưu trữ của Cục an ninh. Sau khi cúp điện thoại mười phút, bên Cục an ninh mới gọi điện thoại lại, kết quả giống như Lục Đình đã nói, không điều tra ra được.

“Anh Lâm, rất xin lỗi anh.” Lục Đình áy náy nói: “Có lẽ, anh có thể tìm cảnh sát địa phương để tìm hiểu tình hình.”

Lâm Côn gật đầu: “Vậy tôi đi tìm manh mối đây.” Nói xong anh cũng chuẩn bị rời đi.

Lục Đình đột nhiên gọi anh lại. “Anh Lâm, chờ một chút!”

Lâm Côn quay đầu lại, Lục Đình cười dịu dàng nói: “Hai ngày trước anh giết chết Lôi Sát nên cấp trên chuẩn bị trao tặng bằng khen cho anh, lãnh đạo còn đặc biệt bảo tôi hỏi xem anh muốn huy hiệu nạm bạch kim hay là vàng.”

Lâm Côn cười lắc đầu nói: “Tôi không cần huy hiệu gì cả, chỉ muốn chút thực tế thôi, cứ trực tiếp phát chút tiền thưởng cho tôi là được.” Anh nói xong, xoay người đi ra ngoài cửa lớn, Lục Đình nhìn theo bóng lưng của anh, tự nhiên lại cười rộ lên.

Lâm Côn trực tiếp lái xe tới trước cửa khu mua sắm Tân Thiên Địa ở trung tâm thành phố, anh nhìn thấy đài phun nước ở ngay ở phía trước trung tâm mua sắm. Hơn ba năm trôi qua, đài phun nước này vẫn nằm đó, chẳng qua là cảnh vật xung quanh đã thay đổi rất nhiều, Lâm Côn đứng ở trước đài phun nước, nhắm mắt lại tưởng tượng về tình cảnh có thể xảy ra năm đó...

Sau khi Sở Tĩnh Dao từ chối Tống Khánh Tông liền xoay người bỏ đi, Tống Khánh Tông chắc chắn rất đau lòng. Khi một người đàn ông buồn bã tuyệt vọng, suy nghĩ đầu tiên của anh ta sẽ là gì? Chắc là đi tìm một chỗ uống cho say, nhưng trong tay của anh ta còn đang cầm một bó hoa hồng lớn. Bó hoa hồng này là do anh ta cẩn thận lựa chọn, vốn là muốn đích thân trao đến trên tay của Sở Tĩnh Dao, kết quả Sở Tĩnh Dao từ chối anh ta, hoa cũng không nhận, trong lúc tức giận anh ta khẳng định đã ném bó hoa xuống mặt đất, rồi đi uống rượu...

Khi Lâm Côn suy đoán đến đây, anh mở mắt, nhìn xung quanh, theo tư duy lô-gích bình thường, muốn uống say anh ta khẳng định sẽ tùy tiện tìm một nhà hàng gần đó là được, các cửa hàng xung quanh đều là cửa hàng buôn bán đồ tiêu dùng, thật sự có nơi nào thích hợp để mua rượu. Lúc đó Tống Khánh Tông đang cảm thấy vô cùng bi thương tuyệt vọng, chắc chắn sẽ không còn lòng dạ nào chạy tới nơi khác để uống rượu, nếu không muốn đi quá xa để uống rượu, lại muốn lập tức có rượu uống, anh ta hẳn sẽ nghĩ tới chuyện đi siêu thị gần đó để mua rượu.

Trong khu mua sắm chắc chắn có siêu thị, hoặc xung quanh đài phun nước lúc đó có thể cũng có nơi bán rượu thì sao?

Sau khi mua rượu xong, anh ta sẽ đi đâu để uống đây?

Sau khi uống xong rượu anh ta lại sẽ làm gì? Căn cứ vào những gì Sở Tĩnh Dao nhớ được, đêm hôm đó Tống Khánh Tông không có gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn cho cô, Lâm Côn suy đoán rất có khả năng sau khi Tống Khánh Tông uống rượu say ở gần đây, điện thoại di động đã bị trộm mất, bằng không anh ta thích Sở Tĩnh Dao như vậy, sẽ không chỉ bởi vì một lần bị từ chối mà chết tâm.

Bởi vì là chuyện từ ba năm trước đây, bây giờ các cửa hàng xung quanh Tân Thiên Địa đã có rất nhiều thay đổi, Lâm Côn mang theo nghi ngờ của mình đi tới cục cảnh sát trung tâm thành phố. Hiện tại người quản lý cục cảnh sát trung tâm thành phố là Trương Thiên Chính, Trương Thiên Chính là người của phía phó thị trưởng Khương Phong, một trong những người muốn làm việc cho dân chúng.

Trương Thiên Chính biết lai lịch của Lâm Côn, trước đây khi Lâm Côn vừa tới thành phố Trung Cảng, Trương Thiên Chính đã từng tiếp xúc với Lâm Côn. Lúc đó Tần Tuyết của tập đoàn Thiên Sở đã đứng ra nộp tiền bảo lãnh cho anh ra ngoài, sau đó Khương Phong lại chủ động ám chỉ với ông ta, không quan tâm người trẻ tuổi này gặp phải chuyện gì, đều phải đặc biệt quan tâm một chút.

Khi Lâm Côn đi tới cục cảnh sát trung tâm thành phố, Trương Thiên Chính vừa kết thúc một cuộc họp, sau khi biết được Lâm Côn tới tìm mình, ông ta liền tự mình mời Lâm Côn đến trong phòng làm việc. Sau khi đóng cửa lại giọng ông ta có chút cung kính hỏi: “Anh Lâm, anh tới tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Đúng là có việc.” Lâm Côn cũng không quanh co, nói thẳng về ý định của mình, sau khi nghe Lâm Côn xong nói, lông mày Trương Thiên Chính không nhịn được nhíu lại. Trong lần tìm kiếm toàn thành phố lúc trước, ông ta cũng có tham gia, có thể xem là người trong cuộc. Nói đến thì sự kiện đó cũng có hơi kỳ quái, một người lớn như vậy lại đột nhiên biến mất không thấy, tìm hơn nửa năm cũng không có tìm được một chút manh mối nào. Chỉ biết được lúc đó Tống Khánh Tông từng mua rượu ở trong một siêu thị ở gần quảng trường Tân Thiên Địa, còn giẫm nát bó hoa hồng, sau đó lại không biết đã đi đâu. Dù sao số lượng cameras trên đường phố khi đó có hạn, không thể theo dõi hành động của Tống Khánh Tông ở tất cả các vị trí. Cảnh sát từng nghi ngờ Tống Khánh Tông gặp phải chuyện gì đó, bị người giết rồi phân chia thi thể, nhưng qua thời gian lâu như vậy cũng không có phát hiện bất kỳ dấu hiệu giết người nào, thật giống như người này đột nhiên bốc hơi khỏi thành phố, không thấy bóng dáng vậy.

Nghe Trương Thiên Chính kể xong, trong lòng Lâm Côn hiểu được sơ lược mọi chuyện. Có ít nhất hai điểm phù hợp với suy đoán của anh, Tống Khánh Tông ném hoa hồng, sau đó đến trong siêu thị gần đó mua rượu. Dưới suy luận bình thường anh ta sẽ không đi xa, nhất định sẽ tìm một chỗ gần đó để uống say, khi một người thật sự muốn say, chỉ uống một chút rượu cũng dễ dàng say được. Hơn nữa Trương Thiên Chính còn cung cấp với Lâm Côn một manh mối, đó là manh mối trước đây Tống Gia Thành đã cung cấp cho cảnh sát, Tống Khánh Tông là một người gần như không uống rượu, uống một chút sẽ say.

“Cục trưởng Trương, tôi nghi ngờ trước khi Tống Khánh Tông mất tích, điện thoại di động đã bị mất trộm.” Lâm Côn ngồi ở trên ghế sofa trong phòng làm việc nói.

“Điều này là sự thật!” Trương Thiên Chính rất bội phục nhìn Lâm Côn, đối với một người trước đó hoàn toàn không biết gì về vụ án này mà có thể suy đoán được nhiều tình tiết trong vụ án như vậy, chỉ có thể nói rõ năng lực trinh sát hình sự của người này rất tốt. Ông ta làm sao biết người trẻ tuổi ngồi đối diện này ngày xưa chính là Vua Sói của quân khu Mạc Bắc.

Trương Thiên Chính lập tức gọi điện thoại cho phòng lưu trữ tìm chiếc điện thoại di động Tống Khánh Tông sử dụng trước đây. Đó là một tuần lễ sau khi Tống Khánh Tông mất tích, bọn họ mới phát hiện ra chiếc điện thoại di động này ở trong khu mua sắm. Sau đó bị cục cảnh sát giữ lại làm manh mối điều tra vụ án. Đáng tiếc là từ trên điện thoại di động này bọn họ không có tìm được bất kỳ manh mối nào.

Lâm Côn cầm chiếc điện thoại di động nhìn, chiếc điện thoại di động trước mắt này vẫn có thể hoạt động bình thường, chẳng qua là sim bên trong điện thoại đã hết hạn sử dụng, đồng thời các ghi nhớ cuộc gọi và tin nhắn trong đó đều bị xóa sạch, đây là do tên trộm điện thoại di động trước đó xóa đi.

“Cục trưởng Trương, có thể đưa cái điện thoại di động này cho tôi không? Tôi muốn thử xem có thể khôi phục lại số liệu bên trong hay không.”

Người khác đưa ra yêu cầu như vậy khẳng định sẽ không được, nhưng Lâm Côn thì có thể, Trương Thiên Chính rất thoải mái đồng ý: “Không thành vấn đề!”

Lâm Côn nói lời cảm ơn, cầm điện thoại di động rời đi. Anh trực tiếp trở lại khu biệt thự Hải Thần, tới tìm Lục Đình, lúc này Lục Đình đang ngồi ở trong sân đọc sách, thấy Lâm Côn cô liền mỉm cười, nhìn qua rất dịu dàng đáng yêu.

“Anh Lâm, tôi đã nói với lãnh đạo, lãnh đạo nói có thể chuyển huy hiệu thành tiền thưởng cho anh.” Lục Đình cười nói.

“Không cần.” Lâm Côn lấy điện thoại di động ra đưa cho Lục Đình, “Có thể khôi phục lại số liệu trong cái điện thoại di động này không?”

Lục Đình nhận lấy chiếc điện thoại di động xem, cười hỏi: “Anh Lâm, tôi có thể hỏi cái điện thoại di động này từ đâu ra hay không?”

Lâm Côn nói rõ về lai lịch của chiếc điện thoại di động này cho Lục Đình, Lục Đình cười nói: “Loại điện thoại di động này chẳng qua là điện thoại di động dân dụng bình thường, muốn khôi phục sẽ không tốn nhiều thời gian, anh ở đây chờ tôi một chút, tôi sẽ lập tức khôi phục lại cho anh.”

Lâm Côn cảm thấy kinh ngạc nói: “Cô biết cách khôi phục lại sao?”

Lục Đình cười gật đầu, “Trước đây tôi là một chuyên gia về công nghệ thông tin, sau khi vào đội hành động đặc biệt còn được đào tạo chuyên nghiệp qua.”

Lâm Côn nói: “Vậy thì nhờ cô rồi!”

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sau Khi Phân Hoá, Tôi Đánh Dấu Đối Thủ Một Mất Một Còn

Copyright © 2022 - MTruyện.net