Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 170
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 170

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tần Tuyết cười duyên dáng nói ra thời gian và địa điểm đua xe cho Lâm Côn biết, cuộc đua xe lần này là hạng mục đua xe xa xỉ nhất của tổ chức ngầm trong thành phố Trung Cảng, Tần Tuyết nói cho Lâm Côn biết trước, đến lúc đó sẽ có rất nhiều xe hơi sang trọng tham gia thi đấu, tiền thưởng do người đứng ra tổ chức cung cấp, người đạt hạng nhất được nhận tới hơn hai trăm vạn.

Bị mê hoặc bởi số tiền thưởng cao hơn nữa hoàn toàn là một vụ làm ăn thắng thì được tất mà thua cũng chẳng mất mác gì, Lâm Côn đương nhiên muốn tham gia. Anh lại nhờ Tần Tuyết thay anh đăng ký trước, Tần Tuyết cười nói: “Đăng ký thi thì không thành vấn đề, nhưng mà...”

Lâm Côn lập tức cảm giác được mùi vị của âm mưu: “Nhưng mà cái gì?”

Tần Tuyết nói: “Ngày hôm đó tôi muốn ngồi chõ bên cạnh ghế lái.”

Lâm Côn cười ha hả: “Chỉ là yêu cầu này sao?”

Tần Tuyết cười gật đầu: “Chỉ yêu cầu này.”

Lâm Côn nhận lời rất dứt khoát: “Không thành vấn đề, chỉ cần cô không sợ là được, tôi lái xe cũng rất nhanh đấy.”

Tần Tuyết cười nói: “Tôi chỉ sợ anh không lái nhanh được thôi.” Giọng cô không chút nghiêm chỉnh nhưng vẫn đầy quyến rũ, Lâm Côn nghe thấy cảm xúc liền dâng trào. Dường như Tần Tuyết cũng ý thức được giọng điệu của mình có chút mờ ám, mang hàm ý khác, gương mặt lập tức đỏ bừng, vội vàng tạm biệt rồi nhanh chóng rời đi.

“Cha, cha muốn tham gia đua xe sao?” Lâm Lâm ngửa mặt hỏi, Hải Đông Thanh nhỏ đứng trên vai cũng ngước đầu, bốn con mắt trong veo của hai nhóc con này cùng tò mò nhìn Lâm Côn.

“Ừ.” Lâm Côn cười nói: “Nhưng mà con trai phải hứa là không nói cho mẹ con biết, nếu mẹ biết thì cha sẽ gặp phải phiền toái mất.”

Lâm Lâm giơ tay thề bảo đảm nói: “Cha yên tâm đi, đây là bí mật thuộc về hai người đàn ông chúng ta.”

Lâm Côn lại có chút dở khóc dở cười, con trai anh nói chuyện đúng là rát chững chạc, hiểu biết cũng quá nhiều rồi.

Ăn cơm tối xong, Sở Tĩnh Dao dỗ cho Lâm Lâm ngủ, sau đó đi tìm Lâm Côn đang ngồi hút thuốc lá trên sân thượng. Bóng đêm ảm đảm bao phủ xuống, ánh trăng dịu dàng mê li như đang nhảy nhót, mặt biển phía xa hoàn toàn tối đen, sóng biển vỗ vào bãi cát giống như tiếng người khẽ thì thầm.

Cô không ngồi xuống, mà đi tới cạnh ban công, hai tay chống vào lan can, ánh mắt phiền muộn nhìn về phía bóng tối ngoài xa, giọng nói đầy bi thương hỏi Lâm Côn: “Thế nào, ngày hôm nay anh điều tra có thuận lợi không?”

Lâm Côn ngậm điếu thuốc lá cố ý giả vờ không hiểu, nói: “Điều tra cái gì? Hôm nay anh ở nhà tưới rau, không làm gì khác.” Anh nói xong còn cố ý nhếch miệng cười, lộ ra hai hàng răng trắng chỉnh tề.

Sở Tĩnh Dao không nói gì nữa, xoay người lại đi vào trong phòng ngủ, tâm trạng của cô vốn đã không vui, hiện tại người này lại còn muốn giả ngốc với cô, vậy thì cô không thèm nói chuyện với anh nữa. Lâm Côn lập tức gọi cô lại: “Ôi, chờ một chút!”

Sở Tĩnh Dao đứng lại, bóng dáng cô đẹp giống như một bức tranh phong cảnh, một trận gió đêm mát lạnh thổi tới làm mái tóc đen tung bay trong gió, quả nhiên càng thêm quyến rũ, đồng thời còn có mùi thơm trên cơ thể cô thoang thoảng tỏa ra.

Nhìn Sở Tĩnh Dao, nhìn phong cảnh duyên dáng yêu kiều này, Lâm Côn không nhịn được có chút say mê lại quên mất lời mình định nói, Sở Tĩnh Dao đợi vài giây mà tên lưu manh ở sau lưng cô vẫn không có ý định nói gì, cô lại muốn bước đi, lần này Lâm Côn vội vàng lấy lại tinh thần, nói: “Anh đã điều tra ra manh mối.”

Sở Tĩnh Dao dừng lại, quay đầu hỏi: “Anh không có nói đùa chứ?” Căn cứ vào những gì cô nhớ được, ba năm trước đây đã huy động toàn bộ lực lượng cảnh sát trong thành phố, nhưng cuối cùng cũng không điều tra ra được đầu mối gì. Lâm Côn chỉ chính thức điều tra chuyện này mới có một ngày, lại điều tra ra manh mối, điều này khiến cô ít nhiều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Vẻ mặt Lâm Côn lộ ra sự nghiêm túc: “Em thấy anh giống như đang nói đùa chắc?”

Sở Tĩnh Dao khẽ nhíu mày, cẩn thận quan sát anh, quả thật trông anh không giống như đang nói đùa, cô quay lại ngồi xuống, vẻ mặt chăm chú nhìn Lâm Côn, trong ánh mắt có vẻ chờ mong, hỏi: “Anh điều tra ra được manh mối gì vậy?”

Lâm Côn dập tắt nửa điếu thuốc còn lại, anh biết Sở Tĩnh Dao không thích mùi khó thuốc, một hành động nho nhỏ như thế lại được Sở Tĩnh Dao thầm cho anh thêm không ít điểm, ít nhất người này biết cái gì gọi là lịch sự rồi.

“Vợ à, em không cần tự trách mình nữa, chuyện Tống Khánh Tông mất tích không có liên quan đến em.” Vẻ mặt Lâm Côn nghiêm túc nói.

Sở Tĩnh Dao lập tức cảm thấy nghi ngờ, nói: “Anh đang nói bậy bạ gì đó?” Đồng thời lông mày cô nhịn không được hơi nhíu lại, câu nói này quá bất ngờ làm cho cô cảm thấy Lâm Côn đang nói chuyện có lệ với cô, ba năm trước đây bởi vì cô dứt khoát từ chối Tống Khánh Tông mới khiến anh ta mất tích, làm sao có thể không có liên quan gì tới cô được?

Lâm Côn nghiêm túc nói tiếp: “Anh thật sự không lừa em. Chuyện cụ thể nếu nói ra sợ rằng em cũng không tin...”

Sở Tĩnh Dao lạnh lùng ngắt lời anh: “Anh nói đi!”

Lâm Côn mỉm cười và nói: “Được, nếu em đã muốn nghe, vậy anh lại nói cho em nghe. Nguyên nhân thực sự khiến Tống Khánh Tông mất tích, đáp án thật ra là ở trên người ông già Tống Gia Thành kia. Hôm nay anh đi tới cục cảnh sát tìm về chiếc điện thoại do Tống Khánh Tông để lại khi mất tích vào ba năm trước, lại tìm người giúp khôi phục lại ghi chép cuộc trò chuyện trong đó thì thấy có một cuộc điện thoại đến từ thị trấn nhỏ ở Ba-san thuộc biên giới Trung quốc và Myanmar. Thị trấn nhỏ thuộc về sự quản lý của một tổ chức tội phạm thần bí của Đông Nam Á có tên gọi là Nhện Đen...”

Chân mày Sở Tĩnh Dao càng nhíu chặt hơn, lại ngắt lời nói: “Anh đang viết tiểu thuyết à? Anh thật sự rất giỏi biên soạn, còn trực tiếp biên soạn tới tận biên giới luôn!”

Lâm Côn cười nói: “Vợ à, em tạm thời đừng kích động, nghe anh nói hết đã. Sở dĩ Nhện Đen tìm tới Tống Khánh Tông, thật ra là muốn anh ta giúp bọn họ nghiên cứu một loại chất gây nghiện mới. Ban đầu người của Nhện Đen muốn tìm là ông cụ Tống Gia Thành, nhưng ông cụ không chịu, Nhện Đen lại chuyển mục tiêu tới con trai của ông ấy... Ba năm trước đây cho dù em không từ chối Tống Khánh Tông thì anh ta cũng sẽ phải mất tích!”

Sở Tĩnh Dao cảm thấy choáng váng, sau đó cô cười, trong tiếng cười rõ ràng là sự kinh ngạc và không tin nổi, đôi mắt phượng tuyệt đẹp nhìn Lâm Côn hỏi: “Anh bảo tôi làm sao có thể tin tưởng anh được?”

Miệng Lâm Côn nhếch lên, cười ‘nghịch ngợm’ nói: “Dựa vào việc anh là chồng của em!” Anh vừa nói dứt lời, Sở Tĩnh Dao không nói gì mà đứng lên đi vào nhà, vừa đi được hai bước, phía sau đột nhiên truyền tiếng ghi âm. Phần ghi âm này là do Lâm Côn lén ghi lại trong phòng làm việc của Tống Gia Thành, anh lưu lại đoạn ghi âm này tính để về sau nghiên cứu, đồng thời cũng muốn lấy nó để khuyên bảo Sở Tĩnh Dao yên tâm không cần tự trách mình nữa. Lâm Côn nói ra những lời này cô sẽ không tin, nhưng nếu thông qua ghi âm nghe được một lần nữa thì cô nhất định phải tin tưởng.

...

Nghe xong đoạn ghi âm, Sở Tĩnh Dao sững sờ đứng ngây ra tại chỗ, giọng nói trong phần ghi âm này chắc chắn là giọng của Lâm Côn và Tống Gia Thành. Nghe được Tống Gia Thành tự nói chuyện Tống Khánh Tông mất tích có liên quan đến Nhện Đen, nghe được lời Lâm Côn chỉ trích Tống Gia Thành che giấu chân tướng làm cho Sở Tĩnh Dao nhiều năm áy náy, trái tim Sở Tĩnh Dao run lên.

Bình thường Sở Tĩnh Dao sẽ không uống rượu, cho dù là uống rượu cũng chỉ uống rượu vang đỏ đắt tiền, nhưng tối hôm nay cô lại uống bia trong tủ lạnh. Số bia này đều do Lâm Côn để vào sau khi dọn tới, sau khi uống hai lon bia, cảnh vật và bóng đêm trước mắt cô hơi chao đảo, cô quay đầu lại hỏi Lâm Côn: “Anh… Anh... Anh nói, anh tự tin sẽ cứu được Khánh Tông trở về sao? Tôi không muốn anh ấy có nguy hiểm gì...”

Trong tay của Lâm Côn đang cầm một lon bia, anh uống một ngụm rồi mới cười nói: “Nói thật, chuyện này rất khó khăn.”

Sở Tĩnh Dao lắc lon bia trong tay, giọng có hơi say nói: “Không được, không thể có khó khăn được, anh không phải rất lợi hại sao? Anh nhất định phải cứu Khánh Tông về cho tôi, bằng không tôi khó có thể yên lòng được.”

Lâm Côn cười khổ nói: “Người đẹp họ Sở ơi, làm gì có thể dễ dàng như em nói chứ! Em không biết Nhện Đen kia...”

Sở Tĩnh Dao ngắt lời nói: “Cần gì quan tâm đó là Nhện Đen hay Nhện Trắng, anh bắt nó giẫm chết cho tôi là được, tôi muốn anh Khánh Tông trở về, mặc kệ anh sử dụng biện pháp gì, nhất định phải cứu anh ấy trở về cho tôi...”

Thấy Sở Tĩnh Dao quan tâm Tống Khánh Tông như vậy, không hiểu sao trong lòng Lâm Côn lại nổi lên sự ghen tuông cuồn cuộn, trước nay anh chưa từng có cảm giác như vậy, chủ yếu là bởi vì anh không thấy Sở Tĩnh Dao quan tâm tới người đàn ông nào cả. Nhưng Tống Khánh Tông này tuyệt đối không giống với những người khác, anh có thể nhìn ra được trong lòng Sở Tĩnh Dao quan tâm anh ta thế nào, lẽ nào hai người bọn họ...

Sự ghen ghét nổi lên cuồn cuộn trong đầu, khiến Lâm Côn không nhịn được lại suy nghĩ lung tung, nhân lúc Sở Tĩnh Dao còn đang say rượu, anh khẽ hỏi một câu: “Vợ à, em quan tâm tới Tống Khánh Tông như vậy, chẳng lẽ anh ta và Lâm Lâm có quan hệ gì sao?”

Sở Tĩnh Dao đột nhiên trợn tròn mắt nhìn Lâm Côn, đôi mắt phượng tuyệt đẹp giống như muốn giết người, cứ thế trừng mắt với Lâm Côn đang đỏ mắt chờ mong. Qua năm giây cô không nói chuyện, trừng mắt tới mức Lâm Côn thấy dựng tóc gáy, trong lòng thầm nói không xong rồi, mình đã chọc giận người đẹp họ Sở, đang chuẩn bị chờ gió bão công kích tới.

Kết quả, Sở Tĩnh Dao đột nhiên cười ha ha, nghe tiếng cười rõ ràng là đã say rượu. “Anh nói lung tung gì thế, ý của anh là nói tôi và anh Khánh Tông có quan hệ, sau đó có Lâm Lâm sao? Làm sao có thể chứ... Anh ấy thậm chí còn chưa nắm tay tôi mà anh bảo tôi lại sinh con cho anh ấy sao? Thật nực cười.”

Trong lòng Lâm Côn lập tức thầm thở phào một cái, lại lớn mật thử dò xét hỏi: “Vậy cha của Lâm Lâm là ai?”

Sở Tĩnh Dao lắc đầu, vừa rồi cô uống bia liên tục, lúc này hơi bia bốc lên đầu say tới con mắt nhập nhèm nói: “Không biết, không biết... Tôi cũng muốn biết tên khốn kiếp kia là ai, nhưng tôi thật sự không biết. Anh ta là ai không quan trọng, nếu như anh ta đừng tới tìm hai mẹ con chúng tôi thì càng tốt hơn, tôi không muốn con tôi có liên quan với anh ta... Lâm Lâm là bảo bối của một mình tôi, ai cũng đừng mong cướp nó đi được, ngay cả anh cũng đừng hòng mơ tưởng...” Cô giơ một ngón tay chỉ về phía Lâm Côn, sau đó cười, lảo đảo đi vào trong nhà, kết quả thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Lâm Côn vội vàng đỡ cô dậy.

Sở Tĩnh Dao đã hoàn toàn say rượu, Lâm Côn vừa đỡ như thế, toàn thân cô đã hoàn toàn mềm nhũn dựa vào trong lòng Lâm Côn, mà cô ngược lại rất thư thái, nhưng mà Lâm Côn lại rất ngượng ngùng. Trong lòng ôm một người đẹp siêu cấp như vậy, cái mông này, eo thon này, bộ ngực đầy đặn, làn da mềm mại trơn nhẵn, thật không khác gì vải lụa loại tốt nhất...

Cây côn lớn nơi đũng quần của anh từ từ trở nên cứng rắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chỗ đường viền của cổ áo, bầu ngực trắng nõn, cảm giác khi sờ lên tuyệt đối khiến cho người ta say mê. Lần trước khi suýt nữa lau súng cướp cò anh đã từng sờ qua, đến nay vẫn không quên được cảm giác mềm mại đó.

Ực ực.

Cổ họng anh không chịu thua kém nuốt nước miếng, trong lòng lập tức có hai lực lượng tranh đấu, một bên là Lâm Côn màu trắng, tượng trưng cho thế lực chính nghĩa thuần khiết, một bên là Lâm Côn màu đen, tượng trưng cho thế lực dâm tà, Lâm Côn màu trắng không ngừng nói: “Nhanh, nhanh đỡ cô ấy trở về phòng, anh không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.”

Lâm Côn màu đen lại đang không ngừng nói: “Nhanh, anh còn chờ cái gì nữa, còn không nhân cơ hội này mà xx cô ấy đi!”

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tòng Kim Thiên Khai Thủy Đương Thành Chủ

Copyright © 2022 - MTruyện.net