Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 180
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 180

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lần nữa trở lại khu nhà Phong Hoa, hàng rào tự động ở cửa khu nhà tự động mở ra, hai bảo vệ vừa nãy bị đánh, người bị thương nghiêm trọng nên đã đón xe đi tới bệnh viện, người còn lại sau khi được xử lý sơ qua vết thương, đã quay lại làm việc. Nhìn thấy Lâm Côn lái chiếc Jetta cũ trở về, tên bảo vệ bị đánh mặt sưng giống như bánh bao cười lạnh, cầm điện thoại lên nói: "Lãnh đạo, anh ta đã quay lại..."

Theo Hà Thúy Hoa nói, mấy tên lưu manh này suốt ngày đi lại ở trong khu nhà, cứ nhìn thấy được nhà ai mua đồ muốn chuyển lên lầu là bọn họ lại đi tới. Cũng với những đồ đạc như vậy, số người bốc vác cũng giống nhau, nhưng giá của bọn họ đưa ta phải cao hơn bên ngoài gấp ba lần trở lên. Loại hành vi này thật ra không có khác gì với cướp giữa ban ngày cả, các gia đình trong khu nhà này đều khổ không thể nói hết, nhưng Trương Đại Tráng là người đầu tiên bị đánh, bởi vì chỉ có anh dám đứng ra tranh cãi với những tên lưu manh kia.

Lâm Côn lái xe chạy vòng quanh trong khu nhà, anh mới đi không bao xa lại nhìn thấy có một người trẻ tuổi mặc áo ba lỗ màu đen, trên người xăm hình đang đứng ở bên đường hút thuốc. Bệnh cạnh là hai vợ chồng trung niên với vẻ mặt bối rối, trong miệng của người trẻ tuổi kia ngậm điếu thuốc lá, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc mắt nhìn hai vợ chồng này, sau đó tiếp tục làm ra vẻ thản nhiên lại có chút hung hăng cúi đầu nghe vợ chồng trung niên nói gì đó.

Lâm Côn trực tiếp quay đầu xe rồi dừng lại, hạ cửa kính xuống, đúng lúc người trẻ tuổi này ngẩng đầu nói chuyện với vợ chồng trung niên. Giọng điệu của anh ta vô cùng hung hăng, cũng có phần châm chọc và khiêu khích: "Tôi nói này anh trai, chị gái, các người nói gì cũng vô dụng thôi, đồ của các người hoặc là do người của chúng tôi mang lên, hoặc là hai người tự mình mang lên. người bên ngoài muốn vào cướp mối làm ăn chúng tôi, vậy phải xem có bản lĩnh đó hay không đã. Các người vẫn coi như là hiểu lí lẽ, sáng sớm có thằng ngốc ở tòa nhà số 3 dám cãi lại chúng tôi, bây giờ còn không biết nằm ở bệnh viện nào đâu, các người đã biết chưa?"

Vợ chồng trung niên vâng vâng dạ dạ gật đầu, rõ ràng rất sợ người trẻ tuổi này.

Lâm Côn ngồi ở trong xe vừa nghe được anh ta nói như vậy thì lập tức phun một ngụm đờm ra ngoài, trúng ngay vào túm tóc vàng chóe trên đầu người trẻ tuổi này. Anh ta lập tức cảm giác là lạ, giơ tay lên sờ soạng, cảm giác nhớp nhúa khiến cho người ta buồn nôn, anh ta lập tức nhìn về phía Lâm Côn ở trong xe mắng to: "Má nó đồ khốn kiếp, Sh*t, mắt mày mù hay là ngứa da hả?"

Lâm Côn không nói gì từ trên xe bước xuống, trực tiếp đi tới trước mặt người trẻ tuổi kia, tên này thấy Lâm Côn lạnh lùng đi tới trước mặt, đang muốn tiếp tục chửi mắng, Lâm Côn đã giơ bàn chân to size 44 của mình trực tiếp đạp tới.

Không đợi tên này kịp chửi rủa, âm thanh trong cổ họng đột nhiên lại biến thành một tiếng kêu cuồng loạn, lưng anh ta còng xuống ngã vào trong bồn hoa phía sau. Anh ta giãy giụa muốn ngồi dậy, lúc này Lâm Côn lại đi tới trước mặt của anh ta, bàn chân to size 44 của anh trực tiếp giẫm lên trên ngực của tên lưu manh này.

"A..."

Người trẻ tuổi đau đớn kêu lên, cảm giác như xương ngực cũng sắp bị giẫm tới nứt ra, trong miệng liên tục nói: "Anh trai... Anh trai, em biết sai rồi..."

Chân Lâm Côn càng dùng lực giẫm mạnh hơn, người trẻ tuổi này cảm giác yết hầu cũng sắp bị giẫm tới bay ra ngoài, anh ta cố kêu to: "Anh trai... Anh trai xin anh nhẹ tay tha cho em đi..."

Sắc mặt Lâm Côn u ám, lạnh lùng nói: "Ở trong khu này các người tổng cộng có bao nhiêu người?"

Người trẻ tuổi này quanh co mãi không nói, Lâm Côn lại giẫm mạnh hơn, "Không nói tao đánh mày thành tàn phế!"

"A!!!" Người trẻ tuổi đau tới kêu gào thảm thiết, vội vàng nói: "Chúng tôi ở đây tổng cộng có chín người..."

"Gọi tất cả bọn họ qua đây cho tôi."

"Anh trai..." Người trẻ tuổi giãy giụa nằm trên mặt đất, đúng lúc nhìn thấy có mấy tên đồng bọn đang chạy tới gần, vì vậy anh ta lập tức có can đảm, giọng nói cũng trở nên lớn lối, nói: "Không cần gọi, bọn họ đã tới rồi, bây giờ mày gặp xui xẻo rồi, đừng mong có thể ra khỏi nơi này nữa!"

Chân Lâm Côn giơ lên đá mạnh lên đầu của người trẻ tuổi kia, anh ta rên lên một tiếng, lại trực tiếp ngất đi.

Tổng cộng chín người trẻ tuổi, một người đã nằm trên mặt đất, tám người còn lại đều đã chạy tới. Những tên lưu manh này không có bãn lĩnh gì, chỉ giỏi ỷ vào người đông thế mạnh bắt nạt người khác, nếu như thật sự gặp phải xương cứng, bọn họ chỉ có thể trở thành bao cát cho người ta đánh.

Dẫn đầu tám người này là một tên đầu trọc, trên hai cánh tay đầy những hình xăm, trên cổ cũng có hình xăm không rõ hình thù, mặt anh ta rất dữ tợn, hai con mắt cố ý trợn trừng, nhìn qua quả thật rất dọa người, nhưng ở trong mắt chỉ huy Lâm của chúng ta, tên này cũng chỉ là bao cát mà thôi.

Tên đầu trọc dẫn đầu đi về phái Lâm Côn, tám người cùng nhau vây quanh Lâm Côn, tên đầu trọc rướn hàng lông mày, giọng diệu âm trầm hỏi Lâm Côn: "Thằng nhóc, mày dựa vào cái gì mà đánh anh em của tao, mày có biết tao là ai không?"

Lâm Côn khinh thường cười, lắc đầu, anh trực tiếp vươn một ngón tay chỉ vào hình xăm trên người của tên đầu trọc này, châm chọc nói: "Mày nghĩ rằng mày xăm nhiều hình như vậy chính là xã hội đen sao?"

Mặt tên đầu trọc này hơi ngẩn ra, mắt híp lại, giọng nói càng lạnh hơn: "Mày cũng là xã hội đen sao?"

Lâm Côn khinh thường lười phải trả lời anh ta, chỉ cười lạnh lùng hỏi: "Tao chỉ hỏi mày một câu, anh em tao là do các người đánh, đúng không?"

"Anh em của mày?"

"Tòa nhà số ba, khoảng chừng một giờ trước."

"..." Tên đầu trọc hơi do dự, giống như cảm giác trên người Lâm Côn tỏa ra hơi lạnh, trong lòng run rẩy, giọng điệu thâm trầm nói: "Tôi theo anh Mao Lục lăn lộn."

"A..." Lâm Côn lạnh lùng cười, vẫn hỏi: "Những người sáng sớm nay đánh anh em của tao đều ở đây hết đúng không?"

"Người anh em, nếu như anh cần, bây giờ tôi có thể gọi điện thoại cho anh Mao Lục, để hai người nói chuyện." Trên mặt tên đầu trọc lộ ra vẻ sợ hãi, thời gian anh ta lăn lộn ở giới xã hội đen này không ngắn, một người rốt cuộc có bản lĩnh hay không, anh ta vẫn có thể cảm giác được. Lâm Côn trước mắt cho anh ta áp lực quá lớn, đây là cảm giác trước giờ anh ta chưa từng có, cho nên anh ta mới càng khiếp sợ.

Lâm Côn không nói thêm gì nữa, ánh mắt hung ác giống như con đại bàng bay lượn trên bầu trời, khóe miệng cười lạnh, dưới chân đột nhiên lại chuyển động, chỉ nghe có một tiếng gió rít gào, dưới bàn chân lóe lên ảo ảnh, gần như tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng đã thấy tên đầu trọc trước mặt Lâm Côn đột nhiên rên rỉ một tiếng, hai tay che bụng bay về phía sau... Đúng là bay, một đường bay thẳng ra ngoài năm sáu mét, bịch một tiếng ngã xuống đất.

Bảy tên lưu manh còn lại đều khiếp sợ tới mức ngây người, hai vợ chồng trung niên đứng ở cách đó không xa kinh ngạc tròng mắt trợn tròn, cằm mở lớn cũng sắp rơi xuống đất, người phụ nữ kia vẫn không nhịn được ‘A’ một tiếng.

Tiếp theo, Lâm Côn hoàn toàn không dài dòng, vung nắm đấm to như cái chén đánh về phía bảy tên lưu manh còn lại. Trong không khí lập tức vang lên những tiếng bịch bịch bịch, cùng lúc đó là tiếng la thảm thiết. Sau đó một đám đều ngã trên mặt đất, cuối cùng chỉ còn lại một tên lưu manh còn đứng. Anh ta nắm chặt hai tay thành nắm đấm, vừa muốn lao đến từ sau lưng của Lâm Côn, Lâm Côn đột nhiên quay đầu lại, tên lưu manh này lập tức bị hù dọa đứng im tại chỗ, hai nắm đấm cứng đờ ở giữa không trung.

Khóe miệng Lâm Côn đột nhiên nhếch lên, lộ ra nụ cười lạnh, hai chân của tên lưu manh còn sót lại đột nhiên run lên, thiếu chút nữa trực tiếp ngã trên mặt đất, anh ta mở miệng muốn nói gì đó, hai cánh môi run rẩy nói không nên lời.

Tay Lâm Côn nắm lại thành quả đấm vung lên, khóe miệng cười trêu tức, tên lưu manh này lập tức bị hù dọa tè ra quần, nước tiểu chảy ra đầy đất.

"Aizz, nhìn dáng vẻ của mày đi, chỉ có chút bản lĩnh như vậy còn cảm thấy mình là xã hội đen!" Lâm Côn cười trêu tức nói, sau đó trực tiếp nên một quyền ở trên sống mũi của tên lưu manh này, ‘rắc’ một tiếng động khẽ vang lên, tên lưu manh kêu la thảm thiết, sống mũi bị đánh nát vụn, anh ta hét thảm một tiếng đau tim xé phổi, trực tiếp hôn mê.

Lâm Côn vốn còn muốn đá cho kẻ nhát gan này một đá, nhưng toàn thân trên dưới của người này đều ướt sũng, cũng không biết là do nước tiểu hay bị hù dọa tới đổ mồ hôi lạnh, nếu đạp một cái như vậy, anh cũng thấy buồn nôn.

Mấy tên lưu manh khác nằm bò trên mặt đất đều không đứng dậy nổi, ở trên mặt đất đau đớn kêu rên. Lâm Côn đi tới trước mặt tên lưu manh đầu trọc dẫn đầu kia, tên lưu manh đầu trọc này ngược lại cũng xem như người đàn ông có dũng khí, bị đá một đá nặng như vậy anh ta cũng không hề kêu lên tiếng nào như mấy tên đàn em của mình.

"Các người đánh anh em của tao, hơn nữa là các người vô lý trước, ngày hôm nay tao bắt các người phải trả giá một chút." Lâm Côn thâm trầm nói, ánh mắt lạnh lùng.

Tên đầu trọc khiếp sợ, anh ta cắn môi nói: "Chúng tôi là người của anh Mao Lục, anh không sợ đắc tội anh Lục sao?" Anh Mao Lục là con bài lớn cuối cùng, là chỗ dựa của anh ta, vào giây phút cuối cùng này, anh ta chỉ có thể mang đại thần trong lòng anh ta ra, chỉ tiếc là đại thần này căn bản không tính là cái lông gì trong mắt của chỉ huy Lâm, đứng đầu một đám người cặn bã thì chỉ có thể là người càng cặn bã hơn thôi.

Miệng Lâm Côn nhếch lên cười ngả ngớn: "Đây là lần thứ hai mày nói với tao về anh Mao Lục của mày, ngay bây giờ mày gọi điện thoại bảo anh ta tới, nếu các người là người của anh ta, người của anh ta đánh anh em của tôi thì anh ta cũng đừng mong có thể sống tốt." Mỗi chữ mỗi câu đều rất lạnh lùng, nhưng trên mặt anh lại không chút nghiêm túc, đầy vẻ xem thường.

Lúc này, tên đầu trọc nằm dưới đất mới ý thức được mình thật sự gặp phải một cục xương cứng, nhưng anh ta không tin người trẻ tuổi trước mắt này thật sự dám động tới anh Mao Lục. Phải biết rằng anh Mao Lục là nhân vật nổi danh trong khu vực này, anh ta chưa nghe nói có ai dám động vào đâu!

"Anh có chắc không?" Tên đầu trọc nhìn chằm chằm vào Lâm Côn hỏi, tay đã cầm lấy điện thoại di động.

Lâm Côn lạnh nhạt cười, nói: "Nếu như mày còn nói nhảm nữa, tao lập tức đánh cho mày thành tàn phế luôn."

Tên đầu trọc bấm số điện thoại, rất nhanh lại thấy đường dây được kết nối. "Alo, anh Lục, em là đầu trọc đây, bây giờ em đang ở khu nhà Phong Hoa, bên này xuất hiện chút vấn đề, em gặp phải một khối gạch cứng, anh ta chỉ thẳng tên nói muốn gặp anh... Được rồi, em đã biết, em sẽ nói với anh ta, anh Lục bận việc trước..." Không đợi đầu trọc cúp điện thoại, Lâm Côn đã đoạt lấy chiếc điện thoại, nói: "Tao không quan tâm mày là lông xanh hay là chó xanh, trong vòng mười phút, nếu như mày không đến thì tự gánh lấy hậu quả!" Nói xong, anh lập tức cúp điện thoại.

Tên đầu trọc không thể tin nổi nhìn Lâm Côn, người này rốt cuộc có lai lịch gì mà lại dám nói chuyện với anh Mao Lục như vậy?

Nơi này là khu vực gần trung tâm thành phố, Mao Lão Lục này đã hơn bốn mươi tuổi, là người địa phương sinh ra và lớn lên nơi này. Nhiều năm qua anh ta ở trong khu vực này đã làm không ít chuyện xấu khiến cho người ta giận sôi gan. Nhưng dựa vào quan hệ với hai bên hắc bạch nên anh ta vẫn luôn làm ăn rất thoải mái, dưới tay cũng âm thầm nuôi bốn năm mươi tên đàn em biết đánh đấm. Ở trong khu vực quanh đây, anh ta tuyệt đối là đứng đầu trong số những kẻ gian ác, trẻ con nghe đến tên của anh thậm chí cũng không dám khóc nữa.

Đột nhiên một kẻ vô danh lại dám chống đối còn khiêu khích con rắn nhà như ông ta, đừng nói là Mao Lão Lục, đổi lại thành bất kỳ một tên đại ca nào cũng sẽ không nuốt trôi cơn giận này, trong điện thoại Lâm Côn nói cho anh ta mười phút để đến nơi, kết quả trong thời gian tám phút, anh ta đã lái chiếc xe Hummer đầy hầm hố của mình tới đây.

Trên xe tổng cộng có bốn người ngồi, tất cả đều những đàn em đánh đấm giỏi nhất dưới tay của anh ta, lúc này trong lòng anh ta chỉ có một ý nghĩ, chính là đánh tàn phế kẻ dám chống lại anh ta...

***

Theo dõi kênh "

", rất nhiều truyện chọn lọc đang đợi, hi vọng mọi người sẽ thích

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Đồng Nhân Inuyasha] Vĩnh Hằng Không Tồn Tại

Copyright © 2022 - MTruyện.net