Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 182
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 182

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tiếng mắng chửi chói tai này xuyên qua ống nghe truyền ra giống như là mở loa ngoài vậy, không chỉ là Tống Binh mà mọi người có mặt ở đây gần như đều nghe rõ ràng. Tống Binh cầm điện thoại đứng ngây ra đó, ba người cấp dưới đứng bên cạnh anh ta cũng ngây người theo. Về phần Mao Lão Lục và ba tên đàn em vẻ mặt hung dữ phía sau chuẩn bị ra tay đánh Lâm Côn, lúc này đều ngừng lại. Người có thể có quan hệ với Tổng cục trưởng thành phố Trung Cảng, những xã hội đen hạng hai như bọn họ có khả năng trêu chọc nổi sao? Không nên đùa với lửa thì hơn.

Mấy người Mao Lão Lục không dám ra tay, không có nghĩa là Lâm Côn sẽ tha cho bọn họ, chỉ mỗi chuyện đàn em của Mao Lão Lục đánh Trương Đại Tráng, cũng đủ để Lâm Côn chuyển lửa giận tới trên người Mao Lão Lục. Hơn nữa Lâm Côn vẫn chướng mắt loại cặn bã xã hội hút máu của dân này, không mạnh mẽ trừng trị cho bọn họ một trận thì trong lòng anh sẽ khó chịu.

Ánh mắt Lâm Côn lạnh lùng nhìn lướt qua trên mặt đám người Mao Lão Lục, Mao Lão Lục lập tức giật mình, trong tình hình hiện tại thì người ta là con dao sắc bén, mình chỉ là miếng thịt béo nằm lên thớt, cho dù người ta đánh cho mình tàn phế, mình cũng không có can đảm ra tay đánh lại người ta... Đây là cùng đường không có lối thoát rồi.

"Người anh em, tất cả đều là hiểu nhầm thôi, đám đàn em của tôi không có mắt đi đánh anh em của anh, tôi sẽ dạy dỗ lại bọn họ..." Mao Lão Lục nói năng có chút lộn xộn, Lâm Côn đã đi tới gần ông ta, không biết lúc nào sẽ vung tay tát một cái, "Tiền thuốc men bao nhiêu, phí bồi dưỡng bao nhiêu, tôi sẽ bao hết..."

Khóe miệng Lâm Côn nhếch lên lộ ra một nụ cười lạnh lùng, nói: "Tôi bao anh tiền thuốc men, anh đi bệnh viện ở vài ngày đi."

"Đừng, đừng, đừng, người anh em..." Mao Lão Lục liên tục lùi về phía sau, nói: "Chúng ta có chuyện gì cũng có thể từ từ nói, chuyện gì cũng có thể thương lượng được mà, chuyện ngày hôm nay đúng là hiểu nhầm thôi..." Ba tên đàn em vẻ mặt hung dữ phía sau ông ta cũng liên tục lùi theo, trên mặt đầy sợ hãi, cảm giác nằm trên thớt mặc cho người chặt chém này đúng là đáng sợ.

Bên này Lâm Côn vừa muốn ra tay, cách đó không xa có ba bảo vệ hùng hùng hổ hổ chạy tới, người dẫn đầu mặc áo sơ mi trắng, đeo cà vạt đen, trên ngực đeo bảng tên, trên đó viết đội trưởng đội bảo vệ ‘Khương Khải’.

Khương Khải cao khoảng 1m75, nếu so với đàn ông ở phương bắc anh ta miễn cưỡng được tính là chiều cao trung bình, người rất cường tráng da rất đen, đã từng làm bộ đội pháo binh hai năm. Tới công ty bảo vệ khu nhà Phong Hoa nhậm chức đã được một thời gian, mặc dù khu nhà này vừa mới xây dựng xong, nhưng công ty bảo vệ này lại tồn tại từ lâu.

Công ty bảo vệ này chính là công ty con của tập đoàn Thiên Sở, tất nhiên mạnh hơn công ty bảo vệ khác một bậc. Có thể làm đội trưởng đội bảo vệ ở trong công ty bảo vệ này thì cơ bản cũng giống như làm bảo vệ ở tập đoàn Thiên Sở, đều có một phần tiêu chuẩn khiến cho người ta hâm mộ, không chỉ tiền lương cao, đãi ngộ tốt, nói ra cũng rất có mặt mũi.

Khương Khải vừa nhìn thấy cảnh sát và lưu manh còn có cả đương sự đánh người kia đều tập trung đầy đủ, duy nhất chỉ có thiếu anh ta nên trong lòng đang hận mình tới muộn, từ xa anh ta đã kêu lên: "Anh Lục, đội trưởng Tống, chờ tôi một chút!"

Ý của anh ta là bảo Mao Lão Lục và Tống Binh chờ anh tới cùng đánh Lâm Côn. Mao Lão Lục và Tống Binh quay đầu lại, trong ánh mắt nhìn về phía anh không biết phải nói gì, cảm giác đó giống như là đang nhìn một người sắp bị đưa đi tử hình vậy.

Khương Khải lại không cảm giác được điều gì khác thường, bình thường anh ta tôn trọng gọi là Mao Lão Lục là anh Lục, quan hệ giữa anh ta và Mao Lão Lục không tầm thường, hai người đã cấu kết với nhau chiếm rất nhiều tiền tài bất nghĩa. Đương nhiên đều là ép buộc các chủ hộ trong khu nhà này nhả ra tiền ra, anh ta và Tống Binh cũng rất quen thuộc, bình thường còn xưng anh gọi em, có ích lợi gì cũng cùng nhau chia sẻ.

... Xã hội đen và cảnh sát đều có quan hệ tốt, lại thêm công việc rất tốt, bình thường Khương Khải luôn tự cho mình là hơn người, luôn có vẻ cao ngạo không thể diễn tả thành lời, ở trước mặt các chủ hộ trong khu nhà này, anh ta vẫn luôn là dáng vẻ không quan tâm. Mặc kệ các người là thành phần tri thức hay là ông chủ kiếm tiền bạc triệu, nhưng ở trước mặt tôi tất cả đều là cải trắng, chỉ có tôi mới là ông chủ!

"Anh Lục, đội trưởng Tống, tôi vừa tham dự một cuộc họp khẩn cấp nên đến muộn!" Khương Khải toét miệng cười nói, hai cấp dưới đi theo phía sau anh ta lại mệt tới mức thở hồng hộc, anh ta thì nói không ngừng, trực tiếp chỉ vào Lâm Côn nói: "Đội trưởng Tống, chính là thằng nhóc này vừa đánh hai người cấp dưới của tôi bị thương, một người đã đưa đến bệnh viện, một người khác... A, đội trưởng Tống, không phải anh ta đi cùng anh qua đây sao? Anh ta đâu rồi?"

Khương Khải nhìn hết trước sau trái phải cũng không thấy được người cần tìm. Thật ra cấp dưới của anh ta đã sớm bị Lâm Côn đá bay ra ngoài, giờ này còn đang nằm bên cạnh xe cảnh sát, nghe được đội trưởng gọi, người bảo vệ này run rẩy đưa ngón tay ra, giống như một người gần đất xa trời, đèn cạn sắp tắt chỉ còn chờ chết, giọng điệu run rẩy nói: "Đội... Đội... Đội trưởng, tôi... Tôi ở đây."

Khương Khải theo tiếng kêu nhìn lại, thấy được cấp dưới của mình đang nằm dưới đất, chỉ thấy sắc mặt người này tái xanh, khóe miệng còn có vết máu, cả người dựa vào xe cảnh sát cố gắng đứng lên, rõ ràng anh ta bị thương không nhẹ.

"Chuyện này..." Trong giây lát Khương Khải không thể nào hiểu được, anh ta nhìn về phía Tống Binh đầy nghi ngờ, lại thấy mặt Tống Binh cũng xám như tro, sắc mặt ba người cảnh sát bên cạnh kia cũng là rất khó coi, Tống Binh không trả lời anh ta, anh ta không thể làm gì khác hơn là lại nhìn sang Mao Lão Lục: "Anh Lục..."

Không ai nói gì, không ai trả lời anh ta, lúc này Lâm Côn đã đi về phía anh, anh ta giống như là ‘thịt báo’ trong thế giới trò chơi, vừa xuất hiện lập tức thu hút Lâm Côn.

Với loại nhân vật nhỏ này, Lâm Côn tuyệt đối không nói lời thừa, lạnh lùng hỏi: "Là anh cấu kết với những tên lưu manh này, giở trò làm tiền việc vận chuyển đồ đạc thiết bị ở trong khu nhà này sao?"

Lông mày Khương Khải lập tức nhíu lại, anh ta không rõ tình hình, cho dù trong lòng mơ hồ cảm thấy không ổn, nhưng ở trong mắt của anh ta, Lâm Côn chính là một kẻ nghèo hèn tầm thường lái chiếc xe Jetta không hơn không kém. Đám nhà giàu và thành phần tri thức trong khu nhà này mà anh còn không để vào mắt, một kẻ nghèo mạt tầm thường như vậy còn đủ trình để nói chuyện với anh ta sao? Đâm đầu vào chỗ chết!

"Anh nói gì vậy? Cái gì gọi là giở trò làm tiền việc vận chuyển đồ đạc ở trong khu nhà chứ? Tôi là người quản lý trong khu nhà này, việc vận chuyển trang thiết bị này rất lộn xộn phức tạp, nếu chẳng may để cho những người không phận sự tự ý vào trong khu nhà này, xảy ra chuyện gì thì làm thế nào đây?!" Khương Khải nói vô cùng khí thế, ngay sau đó lại nhắm thẳng vào Lâm Côn nói: "Anh ở trong khu nhà này đánh bảo vệ của chúng tôi, về chuyện này ngược lại cần anh phải đưa ra lời giải thích hợp lý, không thể bỏ qua như vậy được!"

Lâm Côn cười lạnh, ánh mắt những người khác nhìn Khương Khải dần dần tràn ngập sự thông cảm, Khương Khải hoàn toàn không có đầu óc, không cảm thấy được không khí khác thường xung quanh. Đây tuyệt đối là một kẻ bình thường quen ỷ thế khoe khoang, hung hăng ngang ngược không coi ai ra gì, ra vẻ ta đây quen thói, đầu óc lại không tốt, anh ta nhìn Lâm Côn hét lên: "Mẹ kiếp mày còn vẫn cười, cười con mẹ mày, đây là địa..."

Anh ta vốn muốn nói đây là địa bàn của tao, kết quả còn không đợi anh ta nói xong, một cái tát lại đánh thẳng vào mồm, làm anh ta quay tròn hơn nửa vòng, hoàn toàn không nói quá lên, tuyệt đối là quay tại chỗ hơn nửa vòng, muốn té ngã sang một bên, Lâm Côn trực tiếp đi lên một bước, bắt lấy cổ áo của anh ta nhấc lên, anh ta đã hoàn toàn rời khỏi mặt đất.

Lâm Côn cao một 1m85, Khương Khải chỉ có 1m75, Lâm Côn nhìn như ốm yếu, ngược lại nhìn Khương Khải chắc nịch to con, nhưng anh ta bị Lâm Côn xách trong tay lại giống như diều hâu xách gà con vậy, không tốn sức chút nào.

Khương Khải bị đánh ngây ra, hai cấp dưới vừa đi theo phía sau anh ta cũng ngây người, sau khi Khương Khải lấy lại tinh thần vội vàng quát hai cấp dưới đang ở phía sau cùng Tống Binh và Mao Lục: "Mẹ kiếp, tôi đã bị người ta đánh như vậy mà các người vẫn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh kéo thằng chết tiệt này ra đánh cho tôi, đánh chết tại chỗ!"

Đám người Tống Binh và Mao Lục đều đứng im không nhúc nhích, hai người bảo vệ vừa vung nắm đấm lên lại nhìn thấy đám người Tống Binh và Mao Lục không có hành động gì, trong lòng bọn họ cũng có phần sợ hãi, nắm đấm giơ lên lại cứng đờ ở giữa không trung.

Bốp bốp bốp!

Lâm Côn một tay nắm lấy cổ của Khương Khải, đánh xuống ba cái đầy dứt khoát, Khương Khải không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cái tên nghèo hèn trước mặt này đang làm gì vậy hả? Trên mặt anh ta đau rát, trong đầu ong ong nổ vang làm cho anh ta có chút mất đi ý thức, chân anh ta đạp loạn, muốn đá Lâm Côn, kết quả trên bụng lập tức ăn một đấm nặng nề, anh ta liền cảm giác như các bộ phận bên trong cơ thể mình bị moi hết ra ngoài, cả người ở trên không trung còng xuống thành con tôm, trong nháy mắt cả khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn.

Ầm!!!

Lâm Côn trực tiếp ném mạnh một cái, đem Khương Khải chỉ còn nửa cái mạng nặng nề quăng xuống đất, trong miệng Khương Khải rên rỉ, cảm giác các bộ phận trong người đều đã vỡ nát, xương sau lưng cũng bị gãy rồi, anh ta kêu thảm một tiếng sau trực tiếp ngất đi.

Ngất xỉu tại chỗ cũng chưa phải là kết thúc, Lâm Côn hình như có ý định phải ‘đặc biệt quan tâm’ hơn vị đội trưởng đội bảo vệ luôn tự cho mình là đúng này. Anh nắm lấy cổ áo của anh ta nhấc lên, đột nhiên lại tát thêm một cái, một tiếng bốp vang dội, Khương Khải đang hôn mê cũng phải tỉnh lại, hàm răng trong miệng bị tát gãy hai cái, máu liên tục bắn ra ngoài...

Tất cả mọi người xung quanh nhìn thấy vậy đều sợ hãi, cho dù bọn họ đã nhìn thấy rất nhiều kẻ điên cuồng đánh người lúc ra tay sẽ cực kỳ độc ác, nhưng chưa từng thấy người nào đáng sợ như người trước mắt này. Cả người Mao Lão Lục đổ mồ hôi lạnh, cấp dưới của Khương Khải đều là người có võ, nhưng ở trước mặt vị sát tinh này lại hoàn toàn không có sức đánh trả, có thể thấy được chênh lệch thực lực của hai người tuyệt đối không nhỏ, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Mao Lục suy nghĩ tới mình, lại suy nghĩ một chút về ba tên đàn em đi theo phía sau, ông ta rất tự hiểu lấy mình, trong lòng ông ta biết rõ dù bốn người bọn họ có cùng liều mạng xông lên, cũng không đánh nổi sát tinh trước mắt này, hơn nữa người ta còn có chỗ dựa vững chắc, cho dù có một trăm đàn em của ông ta ở chỗ này thì cũng không dám đánh trả.

Mao Lão Lục liếc mắt nhìn tên đầu trọc nằm trên đất, trong ánh mắt chứa đầy căm giận, tên đầu trọc này chọc ai không được, lại chọc phải sát tinh này, hại cho ông ta cũng gặp xui xẻo theo.

Bây giờ có nói gì cũng đã muộn rồi, nhưng Mao Lão Lục không muốn phải ngồi chờ chết, ông ta bày ra vẻ mặt tươi cười nịnh nọt lấy lòng Lâm Côn: "Người anh em, chúng ta có thể từ từ nói chuyện được không? Hiểu lầm ngày hôm nay quả thật là do tôi sai, tôi không quản được đám tay chân của mình để bọn họ đánh anh em của anh, tôi xin lỗi anh, tôi sẽ bồi thường tiền thuốc men, mặt khác trang thiết bị dùng cho nhà anh em của anh kể cả thuê người đến lắp đặt tôi đều đứng ra lo liệu hết. Tôi bảo đảm sẽ làm tốt mọi thứ đến khi người anh em của anh vừa ý mới thôi, tôi bảo đảm..."

Còn không đợi Mao Lão Lục nói xong, Lâm Côn đã đi tới, bàn chân to size 44 của anh đột nhiên lại đạp lên bụng của ông ta. Một đạp này sức mạnh cực lớn, tốc độ rất nhanh, chỉ nghe ầm một tiếng vang lên, Mao Lão Lục bị đạp lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết, cả người bay ngược ra ngoài, vù một tiếng mạnh mẽ ngã xuống đất, cổ họng chợt tanh, sau đó phun ra một ngụm máu đỏ tươi.

Vẻ mặt ba tên đàn em hung dữ đi theo ông ta tới đây đều sợ ngây người, nhưng không có ai dám lao về phía Lâm Côn giúp đại ca của bọn họ báo thù cả, nhưng điều này không có nghĩa là Lâm Côn sẽ tha cho bọn họ. Lâm Côn đã hạ quyết tâm phải trừng trị những kẻ cặn bã trong xã hội, ai bảo bình thường bọn họ ức hiếp người dân, bây giờ anh không chỉ muốn trút giận giúp cho Trương Đại Tráng, còn muốn trút giận thay cho tất cả những dân đã bị bọn họ bắt nạt!

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu!

Copyright © 2022 - MTruyện.net