Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 192
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 192

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ầm!

Lại một tiếng động nặng nề vang lên, Lâm Côn và Phong Bưu lại cứng đối cứng lần nữa, hai người không có bất kỳ động tác thăm dò nào, hoàn toàn dùng phương thức chọi cứng đánh nhau, sau khi cả hai va chạm thì đều lùi lại phía sau.

“A...” Lâm Côn cười nhạt, mắt hơi híp lại và nói với Phong Bưu: “Không nhìn ra, mày còn là cao thủ.”

“Mày cho là thế nào?” Phong Bưu vẫn còn đắc ý cười, nói: “Lăn lộn trong giới xã hội đen này, không có chút tài năng sao được, làm sao thu phục đám anh em theo mình?”

Nói xong, hai người lại lao thẳng về phía đối phương, hai nắm đấm như sao băng xé rách không khí, sau đó lại mạnh mẽ đạo va chạm với nhau, lần này Lâm Côn dùng chín phần sức mạnh, Phong Bưu là cao thủ không cần nghi ngờ, hai lần trước anh sử dụng bốn phần và sáu phần sức lực, là muốn thăm dò thực lực của Phong Bưu thế nào, lần này vận dụng chín phần sức lực là muốn đánh nhanh thắng nhanh, dù sao Long Đại Tương bên kia bị Báo, Sói, Cẩu và đám lâu la quấn lấy đang rất khó chịu. Dù một người có lợi hại đến đâu nhưng một mình chống lại nhiều người vây đánh như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng, Lâm Côn cũng không muốn Long Đại Tương bị thương.

Phong Bưu lần này dùng toàn bộ mười phần sức lực, anh ta cũng không muốn dây dưa nhiều với Lâm Côn, lúc này anh ta chỉ muốn đánh nhanh thắng cho xong mọi chuyện. Đã tiêu diệt được A Đông, lại khống chế được người phụ nữ Tưởng Diệp Lệ này, hiện tại chỉ cần đánh gục tên họ Lâm trước mặt, gần như sẽ không còn bất cứ người nào có thể ngăn cản anh ta giành được vũ trường Bách Phượng Môn vào tay mình rồi.

Chỉ tiếc, suy nghĩ của Phong Bưu nghe có vẻ hoàn hảo như vậy, lại hoàn toàn không biết Lâm Côn vừa rồi là cố ý thăm dò thực lực của anh ta. Lâm Côn vừa rồi chỉ sử dụng ra bốn và sáu phần sức lực, hiện tại anh ta sử dụng toàn lực, Lâm Côn chỉ vận dụng chín phần sức lực, sao có thể dễ dàng tiêu diệt được Lâm Côn.

Ầm một tiếng, âm thanh như hai ngọn núi va chạm nhau vang lên, hai nắm đấm nặng nề chạm vào nhau, bất chợt từ ngực của Phong Bưu phát ra tiếng kêu đau đớn, rên rỉ, thân thể theo tiếng kêu của anh ta bay ngược về phía sau, giây phút anh ta bay ra ngoài, trong ánh mắt của anh ta nhìn Lâm Côn chứa đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi. Mãi đến khi rơi xuống đất thì anh ta mới hiểu ra, mình không cùng đẳng cấp với người ta.

Phong Bưu vẫn bị trượt đi rất xa, mãi đến khi đụng ngã một cái bàn thì anh ta mới dừng lại, giãy giụa hai cái muốn đứng lên, vừa muốn ngồi dậy, Lâm Côn theo sát vung chân đá một cái, trực tiếp đá thẳng vào mặt của Phong Bưu. Phong Bưu hét thảm một tiếng, miệng phun ra máu tươi, thân thể lại bay ngược về phía sau, ầm một tiếng ngã trên đất, ngất xỉu.

Phong Bưu vừa ngất xỉu, Báo, Sói, Cẩu và đám anh em của tập đoàn Phong Hoàng đều rối loạn trận tuyến, chủ yếu là do Long Đại Tương quá khí phách, đã đánh ngã hơn mười tên lâu la, tuy Báo, Sói, Cẩu có thể ngăn cản Long Đại Tương nhưng không giành được phần thắng nào.

Lúc này Lâm Côn lại hùng hổ xông đến chỗ những tên đàn em của Bách Phượng Môn đi theo A Đông làm phản, đang đứng ngây người ở kia: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, muốn lập công chuộc tội thì lập tức xông lên cho tôi!”

Đám người này vốn không biết đi theo ai, bọn họ đứng ở nơi này luống cuống chân tay, nghe Lâm Côn vừa nói như vậy, tất cả bọn họ đều xông lên. Tuy số lượng đàn em của Phong Bưu rất nhiều, nhưng bị Long Đại Tương đánh ngã không ít, hiện tại chỉ còn dư lại mười mấy người, đám anh em bên phía Bách Phượng Môn cũng có mười mấy người, hai bên lúc này chống lại nhau, hoàn toàn giải thoát Long Đại Tương ra ngoài. Long Đại Tương lại tập trung nhằm vào ba người Báo, Sói, Hổ.

Lâm Côn muốn xông lên giúp Long Đại Tương, kết quả bị Long Đại Tương ngăn cản lại, thằng nhóc này khí thế oai hùng nói: “Anh Côn, không cần anh giúp sức, bây giờ em muốn đánh thật đã, diệt ba đứa cháu trai không biết lớn nhỏ này!”

Anh vừa dứt lời, liền có tiếng hét thảm vang lên, trong khi anh nói chuyện với Lâm Côn cũng không nhàn rỗi, đột nhiên dưới chân di chuyển, lúc này A Báo định nhân cơ hội đánh lén, Long Đại Tương đã giơ chân đánh chặn, chân của anh ta vốn đã dài, đi đôi giày size 46 được đặt làm riêng đạp A Báo bay ra xa. Sau đó Long Đại Tương co người lại, nhẹ nhàng tránh thoát được đòn đánh lén từ hai bên của A Sói và A Cẩu, nhưng A Báo thì xui xẻo rồi.

Chỉ thấy Long Đại Tương bước nhanh về phía trước, tốc độ lướt đi rất nhanh, đuổi theo A Báo đang bay đi kia. Một chân dùng lực bật nhảy lên, cái chân còn lại đạp mạnh về phía trước, bàn chân của anh như ảo ảnh, ngay sau đó lại nghe tiếng động nặng nề vang lên, A Báo theo tiếng động kia phát ra tiếng kêu thảm thiết, toàn thân anh ta bay lên như quả bóng cao su, sau đó lại ngã mạnh xuống mặt đất.

Phụt...

A Báo phun ra một ngụm máu tươi, cả người co quắp giật giật một hồi, đôi mắt trợn trắng, hôn mê tại chỗ.

“Á đù, Đại Tương, cậu học quyền Thái từ khi nào thế?” Dù sao cũng không cần tự mình ra tay, Lâm Côn dứt khoát ngồi trên ghế sofa, cười nói.

Long Đại Tương quay đầu cười nói: “Anh Côn, thời gian này em ở Thái Lan cũng không phải chỉ biết ăn chơi thôi đâu!”

A Sói và A Cẩu mắt thấy A Hổ và A Báo đã bị đánh ngã, tự hỏi khẳng định không phải đối thủ của người to con trước mặt, hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng đọc hiểu ý trong mắt của người đối diện, sau đó xoay người bỏ trốn.

“Mẹ kiếp, đứng lại!”

Long Đại Tương rống lớn một tiếng, toàn bộ vũ trường Bách Phượng Môn vang vọng lại tiếng rống kia, thằng nhóc này một khi đã hưng phấn thì không có gì cản nổi, lập tức lao tới gần A Cẩu. Chân dài bước đi thật nhanh, A Cẩu không thể chạy thoát khỏi anh, sau khi đi vài bước đã bị Long Đại Tương đuổi theo, sau đó một cước đạp thẳng vào eo làm A Cẩu nằm gục dưới đất.

A Sói lúc này muốn nhảy qua lan can lầu hai xuống lầu chạy trốn, kết quả anh ta mới chạm vào thành lan can, bàn tay to của Long Đại Tương đã bắt tới, trực tiếp xách anh ta ra khỏi lan can.

Kết quả không cần nói nhiều, kết cục của A Sói và A Cẩu còn thê thảm hơn cả A Hổ và A Báo, Long Đại Tương là quyết không cho kẻ nào có cơ hội bỏ chạy.

Người của tập đoàn Phong Hoàng hiếm khi tập trung đông đủ như thế, cũng khó có cơ hội bứng tận gốc bọn họ, nói đến đây Lâm Côn cũng phải cảm ơn A Đông đang nằm dưới lầu một chút. Nhưng chờ sau khi giải quyết xong tất cả đám người Phong Bưu, nhìn xuống dưới lầu, lại phát hiện không thấy bóng dáng của A Đông đâu cả.

Lâm Côn đỡ Tưởng Diệp Lệ từ trên mặt đất đứng dậy, từ khi bắt đầu tới giờ, vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, mãi đến lúc được Lâm Côn đỡ dậy, cô mới đột nhiên như một cô gái nhỏ tựa vào vai của Lâm Côn và khóc lớn, cô vừa khóc vừa nói với Lâm Côn: “Côn Tử, cảm ơn cậu...”

Dọn sạch chiến trường, Lâm Côn không dễ dàng tha thứ cho Phong Bưu và bốn cánh tay đắc lực của anh ta. Lâm Côn và Long Đại Tương một mình xách năm người này đi vào trong tầng hầm ngầm của Bách Phượng Môn, cầm một con dao nhỏ cắt đứt gân tay và gân chân của bọn họ, lúc này có tiếng kêu thảm thiết vang lên trong tầng hầm ngầm, năm người này đã từng làm nhiều việc ác, hiện tại là lúc gặp báo ứng.

A Đông chạy thoát, Tưởng Diệp Lệ và Lâm Côn cũng không tính đi bắt anh ta trở về, sau khi xử lý tốt mọi chuyện ở Bách Phượng Môn xong, Lâm Côn để Long Đại Tương ở Bách Phượng Môn cach chừng một đêm. Buổi tối Lâm Côn không thể không về nhà, nên trở về nhà trước rồi.

Chờ tới ngày hôm sau, tất cả các báo lớn nhỏ trong thành phố Trung Cảng đều đưa tin... Ông chủ Phong Bưu của hội sở cao cấp Phong Hoàng bị kẻ thù trả thù, chỉ trong một đêm, anh ta và bốn tay sai đắc lực đều bị cắt đứt gân tay và gân chân...

Đọc được tin tức này dân chúng rất vui mừng, Lâm Côn đã cho người đi mời ba người Tiếu Trì Quốc, Trương Đức Thắng, Lý Lão Tứ đến. Lâm Côn, Tưởng Diệp Lệ và Long Đại Tương chờ ba người trong một căn phòng cao cấp, ánh đèn sáng tỏ, trên mặt ba người đầy mồ hôi lạnh.

“Ba vị, tin tức buổi sáng hẳn là mọi người đều thấy cả rồi, vụ đánh cược giữa chúng ta không tôi cần nhắc lại nữa đâu nhỉ?” Lâm Côn cười nhạt nói, ánh mắt nhìn lướt qua mặt ba người Tiếu Trì Quốc.

Tiếu Trì Quốc lau mồ hôi, Lý Lão Tứ và Trương Đức Thắng khẩn trương đến nổi hít thở có chút dồn dập, bọn họ vốn còn nói trong một tháng sẽ san bằng tập đoàn Phong Hoàng, kết quả trước sau chỉ qua hai ngày, Phong Bưu đã bị người ta phế. Tuy rằng trong lòng bọn họ không xác định được người đánh cho Phong Bưu tàn phế là Lâm Côn, nhưng bọn họ cũng không dám nghi ngờ, mất đi cổ phần ở Bách Phượng Môn là chuyện ba người này không cam lòng, cho nên lúc này không ai dám nói một lời.

“Thế nào, ba vị lại muốn nuốt lời sao?” Đột nhiên ánh mắt Lâm Côn trở nên lạnh lẽo, giọng nói cũng âm u đáng sợ hơn, anh vừa mới dứt lời, Long Đại Tương trực tiếp gầm lên một tiếng: “Chó má thật, nếu ba tên gian thương bọn mày dám không tuân thủ đánh cược, ngày hôm nay bọn mày đừng nghĩ đi ra khỏi cánh cửa này, tao sẽ vặn đầu ba người bọn mày làm bóng để đá!”

Nghe vậy, mồ hôi lạnh trên mặt ba người Tiếu Trì Quốc chảy như nước, trái tim lo lắng đến thùng thùng đập mạnh, không chỉ vì lời Long Đại Tương nói làm bọn họ cảm thấy khủng hoảng, mà quan trọng là dáng vẻ Long Đại Tương có tính uy hiếp rất mạnh.

Long Đại Tương đóng vai kẻ ác, Lâm Côn thuận thế đóng vai người hiền lành, cười nói: “Ông chủ Tiếu, các vị đừng sợ, tính tình người anh em này của tôi trước giờ đều như vậy, ngoại trừ khi còn bé vặn đứt đầu một con bò ra, cậu ấy thật sự chưa từng vặn đầu người.”

Những lời này bề ngoài có vẻ như đang an ủi ba người Tiếu Trì Quốc, nhưng nghe vào tai của bọn họ lại khiến cho bọn họ khiếp sợ đến mức nào?

Tổn thất tiền bạc có thể kiếm lại, nhưng không còn mạng thì tiền chỉ là cỏ rác, ba người Tiếu Trì Quốc nhanh chóng phản ứng kịp, lúc này ông ta nói: “Đương nhiên chúng tôi không vi phạm...”

Lâm Côn gọi luật sư lần đó tới làm chứng vào, luật sư cũng ghi âm lời của ba người Tiếu Trì Quốc làm chứng cứ, chứng minh bọn họ không phải bị uy hiếp, mà là tự động nguyện ý từ bỏ cổ phần đứng tên của mình ở vũ trường Bách Phượng Môn. Sau đó lại lấy hợp đồng từ bỏ cổ phần cho bọn họ ký, lúc ký hợp đồng, ba tay của người đều run rẩy, trong lòng đang chảy máu. Bốn mươi phần trăm cổ phần danh nghĩa đúng là vài ngàn vạn, tuy rằng bọn họ giàu có không phải là giả, nhưng nhiều tiền như vậy cũng không phải một năm hai năm là có thể kiếm trở về. Nói cho cùng chuyện này cũng không thể trách người khác, chỉ có thể trách bản thân bọn họ, nếu không phải bọn họ đứng sai đội ngũ, làm sao có thể gánh lấy tai họa ngày hôm nay, cũng đúng với một câu nói, không muốn chết thì không phải chết.

Vũ trường Bách Phượng Môn xem như đã hoàn toàn vượt qua kiếp nạn lần này, tuy bên ngoài không biết ai đã đánh cho Phong Bưu tàn phế, nhưng các đại ca của những băng đảng xã hội đen ở thành phố Trung Cảng này đều chắc chắn việc này có liên quan với Bách Phượng Môn. Những người từng có tâm tư muốn giành lấy Bách Phượng Môn cũng thu lại, bọn họ không muốn trở thành Phong Bưu tiếp theo.

Phong Bưu bị đánh cho tàn phế, tập đoàn Phong Hoàng chỉ còn lại một cái xác không, hiện tại tập đoàn Phong Hoàng biểu hiện ra không khác gì ban đầu, nhưng lúc này lại biến thành mâm cơm của các bang phái khác, ai cũng muốn tới chia một phần.

Tưởng Diệp Lệ ngồi trong phòng làm việc, Lâm Côn ngồi đối diện, ngoài ra Long Đại Tương cũng ở đây, Bách Phượng Môn cần phải có một người đứng ra trấn áp mọi chuyện. Lâm Côn bình thường không đủ thời gian, vì vậy liền để Long Đại Tương ở lại chỗ này, Tưởng Diệp Lệ rất tin tưởng Lâm Côn, cho nên cũng tin tưởng Long Đại Tương, chuyện lớn chuyện nhỏ đều giao cho anh ta làm, hiện tại vai trò của Long Đại Tương rất giống A Đông lúc trước.

“Côn Tử, tiếp theo chúng ta nên làm cái gì?” Tưởng Diệp Lệ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt nhìn con đường bên ngoài, cô là một người phụ nữ lăn lộn trong giới xã hội đen này, rất mẫn cảm với lợi ích. Tập đoàn Phong Hoàng lúc này bị Lâm Côn và Long Đại Tương đánh sụp đỗ, nếu chén canh này bị người ta chia năm sẽ bảy là chuyện cô không muốn nhìn thấy nhất, không muốn mình bỏ công ra nhưng bị người khác giành lấy lợi ích.

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bán Hồn

Copyright © 2022 - MTruyện.net