Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 198
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 198

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lâm Côn vừa mới nói với Tưởng Diệp Lệ, đột nhiên có giọng nói quái dị vang lên: “Ai ôi, đây không phải là Góa Phụ Đen tiếng tăm lừng lẫy của thành phố Trung Cảng chúng ta hay sao! Thế nào, bây giờ cũng tới nơi này tham gia náo nhiệt rồi sao?”

Lâm Côn ngẩng đầu nhìn theo giọng nói, chỉ thấy một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi dáng vẻ xấu xí đi tới, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp, người đàn ông này có làn da rất trắng, nếp nhăn trên mặt nhìn rất rõ ràng, mặc quần áo loè loẹt, liếc mắt sẽ cho người ta cảm giác giống như thái giám trong hoàng cung cuối thời kì nhà Thanh.

Lâm Côn cau mày, nhìn về phía Tưởng Diệp Lệ, trong ánh mắt Tưởng Diệp Lệ tràn đầy chán ghét, nhỏ giọng nói: “Người này tên là Lô Tam, kinh doanh nhiều rạp chiếu phim buổi tối ở khu thành tây, lập nghiệp hơn hai mươi năm, xem như người quen lăn lộn lâu năm trong giới xã hội đen ở thành phố Trung Cảng.”

Khóe miệng của Lâm Côn cong lên, bỡn cợt nói: “Tôi không có cảm tình gì với thái giám.”

Lô Tam đi tới trước mặt, Tưởng Diệp Lệ đứng lên, tuy rằng cô rất phản cảm với Lô Tam nhưng lăn lộn trên đường phải nhớ quy tắc, không quan tâm có thù lớn đến mức nào với đối phương, trong trường hợp gặp nhau ở nơi công cộng phải lấy lễ đối đãi, đây là quy định bất thành văn của thế giới ngầm tại thành phố Trung Cảng, qua nhiều năm như vậy, không có người nào đi quá giới hạn.

“Anh Lô Tam.” Tưởng Diệp Lệ mỉm cười nói một câu, cũng không có ý đối chọi gay gắt với Lô Tam, một mặt là tính cách của cô trước giờ vẫn vậy, cô không thích tranh hơn thua miệng lưỡi với người khác, về phương diện khác, Lô Tam có thế lực không nhỏ tại thành phố Trung Cảng, cô không muốn bởi vì một lời không hợp thì kết thù với Lô Tam, không đáng.

“A, Góa Phụ Đen rất lễ phép, còn biết gọi một tiếng anh Tam, tôi còn tưởng rằng sau khi người anh em Hà Quân Vũ chết đi thì cô không còn nhận anh Tam nữa đấy.” Lô Tam vẫn dùng giọng điệu quái dị nói chuyện, nếu như ông ta còn cầm cây phất trần, không phải thái giám cũng rất giống diễn viên kịch.

Tưởng Diệp Lệ cười nhạt.

Lô Tam lại nhìn sang, ánh mắt nhìn lên người của Lâm Côn, tặc lưỡi nói: “À, vị này chính là?”

Tưởng Diệp Lệ vừa muốn nói, giọng nói quái dị của Lô Tam đã tự hỏi tự trả lời, đứng lên: “A, tôi biết rồi, đây là em trai cô mới bao nuôi, chậc, nhìn bề ngoài cũng tạm được, mắt nhìn của góa phụ đen khá tốt đó! Chỉ có điều...”

Lô Tam cười khinh, trong ánh mắt đầy sự xem thường, châm chọc nói: “Em gái, thứ đồ chơi đàn ông này không thể nhìn từ vẻ ngoài, cho dù gương mặt tốt nhưng công phu trên giường không tốt, cho dù có da thịt non mềm cũng không thể làm gì, nếu em thiếu đàn ông thì cứ tìm anh Tam, anh Tam sẽ ra sức.”

Sắc mặt Tưởng Diệp Lệ biến thành màu đen, Lô Tam nói thế là tới chửi bới cô, tới sỉ nhục Lâm Côn, thật sự là chọc tới giới hạn chịu đựng mà. Cho dù cô có tính tình tốt, lúc này cũng không nhịn được muốn ăn miếng trả miếng, nhưng không chờ cô làm ra phản ứng, Lâm Côn vươn tay ngăn cản cô, đồng thời Long Đại Tương đứng ở bên cạnh Lâm Côn cũng nổi giận, trên gương mặt uy vũ có cơ bắp co giật, trong lỗ mũi phun ra một hơi, cách kính mát nhìn thẳng vào Lô Tam, nói: “Tên thái giám già kia, cho mày ba giây, xin lỗi!” Giọng điệu không lớn, khí thế khi nói lại mang theo áp bách khó nói thành lời.

Sắc mặt của Lô Tam rung lên, ông ta bị khí thế của người đàn ông cao to trước mặt áp bách nên sợ hãi, chỉ có điều Lô Tam cũng lăn lộn trong giới xã hội đen nhiều năm, từng trải đời, sắc mặt hơi thay đổi, lập tức lại khôi phục vẻ ung dung, ánh mắt cũng từ xem thường biến thành nham hiểm.

Cô gái bên cạnh Lô Tam không có tố chất tâm lý tốt như vậy, bị Long Đại Tương dọa nạt như thế, cô ta sợ hãi, phấn trên mặt lại rơi ra vài phiến, cô ta thích chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, lúc này lại dùng ánh mắt sợ hãi rụt rè nhìn sang.

Bị làm mất mặt, đặc biệt bị mất mặt trước mặt nhiều người như thế, hơn nữa còn ở trong hoàn cảnh có nhiều ‘anh lkowsn’ tập trung lại, Lô Tam luôn tự giữ thân phận cực cao, ông ta không thể nuốt trôi cục tức này, lập tức lạnh lùng nói với Long Đại Tương: “Thằng khốn, mày có biết mày đang nói chuyện với người nào hay không?”

Bầu không khí nơi này khẩn trương, cũng thu hút vô số ánh mắt, Lô Tam vừa mới dứt lời, toàn bộ người trong sảnh lớn lại nhìn sang hướng này, trong đó có không ít người đứng xem náo nhiệt, còn sợ chuyện chưa đủ lớn, mấy người đứng ở phương xa thổi gió vào: “Anh Tam, anh không ổn rồi, bị đứa hậu bối “chém”!”

Liên quan tới việc Bách Phượng Môn xuất hiện rồng mạnh qua sông, đại đa số các vị đại ca ở thành phố Trung Cảng cũng chỉ nghe nói qua, thật sự tự mình trải qua lại không có bao nhiêu. Lời đồn là thứ vốn không thể tin, cho nên bọn họ vốn không tin tưởng việc “rồng mạnh qua sông”, Lô Tam chính là một người trong đó, ngày hôm nay nhìn thấy Tưởng Diệp Lệ và Lâm Côn ngồi ở cuối đại sảnh, lập tức đi tới nơi này khiêu khích, để xem rồng mạnh có thật sự hung hãn như trong lời đồn hay không!

Nhắc tới việc này, Lô Tam tự mình đi điều tra, ngoại trừ muốn biết rồng mạnh thế nào, một nguyên nhân khác, đó là vì ông ta vốn có ý với Tưởng Diệp Lệ, thời điểm đại ca Hà Quân Vũ của Bách Phượng Môn gặp nạn, ông ta vốn muốn thu Tưởng Diệp Lệ cho mình, kết quả lại bị Tưởng Diệp Lệ từ chối, Lô Tam vốn không phục, bây giờ lại nhìn thấy Lâm Côn ở nơi này, cũng làm người ta đố kỵ và thổn thức.

Lô Tam vốn muốn tới đây giẫm lên nát cái tin đồn vô căn cứ kia, đồng thời xả hết bực tức trong người, kết quả không ngờ lại bị Long Đại Tương làm mất mặt mũi. Long Đại Tương là một người hoàn toàn mới trong thế giới ngầm của thành phố Trung Cảng, trước hôm nay còn không ai biết tới anh ta, trong mắt tất cả mọi người ở đây, anh ta trừ thân thể to lớn có khí thế mạnh mẽ ra, nhưng không phải ai cũng bị hù dọa, là lừa hay ngựa còn phải xem nó có thông minh hay không.

Ánh mắt Lô Tam mang theo âm độc nhìn chằm chằm vào Long Đại Tương, trên người anh ta bạo phát một cỗ khí thế vô hình, Lô Tam lăn lộn giới xã hội đen nhiều năm như vậy, nếu ông ta không có một chút bản lĩnh nào, chỉ sợ sớm bị người ta giẫm trên mặt đất. Nhớ năm đó Lô Tam cũng là tay đấm giỏi đánh nhau trên đường, một người chống lại năm ba người cũng không thành vấn đề, nhưng người đàn ông cao lớn đứng trước mặt ông ta chính là lính đánh thuê nổi danh khắp Châu Á. Chút khí thế vô lại phố phường tỏa ra trên người ông ta, cũng không tạo thành ảnh hưởng gì với người ta, từ hình tượng mà nói, chút khí thế của ông ta khi chạm vào người cao lớn hùng vĩ kia, lại trực tiếp bị bắn ngược trở lại hoặc là bị hoàn toàn nuốt hết.

Lời tuy nói như thế, nhưng Lô Tam lại cảm thấy sợ hãi, có câu nghé con mới sinh không sợ cọp, bởi vì nghé con vừa sinh ra chẳng biết cọp là con gì, nhiều lắm chỉ cho rằng là con mèo to béo mà thôi?

Ở trong mắt Lô Tam, Long Đại Tương trước mắt cũng chỉ là một tên ngốc cao lớn mà thôi, trước kia ông ta đã gặp nhiều người như thế, có vô số người như thế bị ông ta giẫm dưới chân.

Sắc mặt Long Đại Tương rất bình tĩnh nhìn Lô Tam, ánh mắt vô tội giống như đang nhìn, may mà anh còn mang cái kính mát lớn, nếu như bị Lô Tam thấy được ánh mắt vô tội của anh, chắc hẳn sẽ tức giận không nhỏ.

Hai người đối mặt với nhau, Lô Tam dẫn hai đàn em đi qua, hai đàn em này là người được Lô Tam mời chào trong thời gian gần đây, tất cả đều là xuất thân từ quân nhân, bản lĩnh trong mắt của người bình thường tuyệt đối rất khủng khiếp.

Khí thế của hai đàn em này cũng không tồi, một người thân cao một thước tám, thân thể vô cùng cường tráng, một người khác thân cao một thước bảy mươi lăm, thân thể còn lớn hơn người trước một ít, trên người của bọn họ tỏa ra khí chất cường đại, là khí thế đặc trưng của quân nhân.

Nhìn ba người đối chọi gay gắt với nhau, đột nhiên khóe miệng của Long Đại Tương nở nụ cười xem thường, đám người đứng xem xung quanh lại bắt đầu ồn ào, kích động Lô Tam ra tay. Lô Tam vốn cũng cảm thấy không nhịn được nữa, ông ta đường đường là là một người lăn lộn lâu năm trên đường phố thành phố Trung Cảng, bị một tên vô danh tiểu tốt khiêu khích như vậy, nếu bây giờ không đánh kẻ không biết sống chết này, sau này ông ta không cách nào lăn lộn trên đường được nữa!

“Đánh nó cho tao!” Lô Tam tức giận hô một tiếng, sau đó ông ta vung tay lên, hai đàn em xuất thân quân nhân đứng bên cạnh lập tức mạnh mẽ phát ra khí thế hung hãn, đôi mắt long lên cực kỳ đáng sợ, sau đó lao thẳng về phía Long Đại Tương.

“Dừng lại!” Mắt thấy sắp có một trận chiến đấu vô cùng kịch liệt, đột nhiên có tiếng quát lớn vang lên, giọng điệu cũng không phải quá cường thế nhưng bên tai mỗi người đều nghe rõ mồn một.

Hai quân nhân đang lao tới chợt dừng lại, ánh mắt nhìn theo hướng âm thanh phát ra, tất cả mọi người đều nhìn theo hướng đó, chỉ thấy Lâm Côn vẫn ngồi trên ghế, trên mặt còn mang theo vẻ thản nhiên, khóe miệng nở nụ cười nhạt nhìn Lô Tam, trong ánh mắt còn mang theo chân thành tha thiết.

Lô Tam nhíu mày, ngay sau đó chân mày ông ta giãn ra, khóe miệng nở nụ cười thâm trầm, sau đó nói với Lâm Côn: “Mặt trắng nhỏ, nếu như mày biết sợ, quỳ trên mặt đất gọi tao một tiếng Tam gia, tao có thể suy nghĩ buông tha cho mày.”

“Ha ha...” Lâm Côn cười một tiếng, anh cười một cách ngả ngớn, giọng nói rất lạnh nhạt: “Người anh em của tôi không dễ chọc đâu, tôi khuyên ông không nên đối đầu với người anh em của tôi, về phần bảo tôi nói lời xin lỗi...”

“Nói với trời đi!”

Lâm Côn chưa nói xong, vẻ mặt của Lô Tam biến thành dữ tợn, sau đó ông ta gầm lên một tiếng đầy giận dữ, liền vung nắm đấm tấn công Lâm Côn. Lâm Côn ngồi trên ghế và bình tĩnh nhìn Lô Tam, dường như hoàn toàn không có ý tránh né, mắt thấy nắm đấm của Lô Tam sắp đánh vào sống mũi của Lâm Côn, đột nhiên có một bóng người quét ngang, ngay sau đó nghe “ầm” một tiếng vang lên.

Tất cả mọi người còn chưa có kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, một tiếng hét thảm như đâm xuyên qua trần nhà vang lên... A!!!

Tiếng kêu thê thảm giống như con heo bị chọc tiết vang lên, thân thể của Lô Tam bay ngược về phía sau, trên gương mặt đầy sát khí của ông ta lúc này biến thành đau đớn khổ sở, hai cái răng bay ra khỏi miệng, máu tươi còn chảy xuống ròng ròng, nhỏ đầy trên mặt đất.

Ầm ầm...

Lô Tam ngã xuống đất, trực tiếp đụng đổ một cái bàn, tất cả mọi người lúc này mới kịp phản ứng, ánh mắt bọn họ nhìn lên người Lô Tam, Lô Tam đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, thậm chí ông ta không có năng lực đứng lên, ánh mắt đầy bi lương nằm trên mặt đất, giống như sắp chết.

Tất cả mọi người đều ồ lên, một quyền đánh bay một đại ca xã hội đen, mặc dù là người mới nhưng còn ai dám xem thường?

Hai đàn em của Lô Tam đều giật mình, hiển nhiên bọn họ cũng bị dọa sợ không nhẹ, nếu không phải Lô Tam nằm trên mặt đất ấp úng quát bọn họ: “Bọn mày... Hai đứa mày đều là phế vật, còn... Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau xông lên giết nó đi!”

Lô Tam đã bỏ ra số tiền lớn thuê bọn họ, bọn họ lấy tiền tài của người thì phải thay người tiêu tai, hai người này liếc mắt nhìn nhau rồi kiên quyết xông lên tấn công Long Đại Tương, ánh mắt mọi người lúc này đều trở nên căng thẳng, một trận chiến đấu vô cùng kịch liệt sẽ diễn ra ngay sau đó!

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bách Thế Cầu Tiên

Copyright © 2022 - MTruyện.net