Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 202
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 202

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Xã hội tiền tài, nhu cầu vật chất, xã hội hòa bình yên ổn là bề ngoài do chính quyền xây dựng nên, tuy rằng thành phố Trung Cảng vẫn đề xướng càn quét băng đảng và chống tham nhũng. Tuy nói xóa bỏ tham nhũng thì dễ dàng, càn quét băng đảng lại không phải dễ dàng như vậy, mỗi thành phố đều có một mặt tối của nó, có rất nhiều nhân tố tạo thành những mặt tối này. Cũng giống như nói thế giới ngầm của thành phố Trung Cảng, chính quyền ngày hôm nay càn quét một băng đảng, mấy ngày sau sẽ xuất hiện băng đảng mới. Nhưng thành thị sau mười hai giờ đêm cần phải có một tổ chức tồn tại giữ gìn trật tự, điểm này không chỉ tồn tại trong thành phố Trung Cảng, hơn bảy trăm thành thị trên toàn quốc đều như thế.

Thế giới ngầm cũng có quy định của thế giới ngầm, thế giới ngầm có phân chia địa bàn và thực lực của nhau, tất cả đều thông qua phát triển và cướp giật, cũng không có văn bản rõ ràng quy định địa bàn này thuộc về ai, ai thực lực mạnh thì người đó có thể chiếm được nhiều tài nguyên cho băng đảng của mình.

Lúc này ngồi ở trong sảnh lớn Bách Phượng Môn, ngoại trừ ba đại ca của khu vực phía nam ra, còn có những đại ca tới từ những khu vực khác, tính các đàn em những đại ca này dẫn theo, trong sảnh lớn Bách Phượng Môn ồn ào náo nhiệt tụ tập hơn năm mươi người. Mục đích của những người này ngày hôm nay tới chỉ có một, đó là ép Bách Phượng Môn phải buông tha nhận thầu tập đoàn Phong Hoàng. Bọn họ làm như vậy một mặt xuất phát từ lợi ích của mình, chỉ cần có thể cướp tập đoàn Phong Hoàng từ trong tay Bách Phượng Môn, như vậy bọn họ đều có cơ hội thu được địa bàn của tập đoàn Phong Hoàng, mặt khác cũng xuất phát từ tâm lý xem thường Bách Phượng Môn, mặc dù trong buổi đấu giá, Long Đại Tương cường thế đánh Lô Tam, nhưng trong mắt các đại ca ở đây, một người có lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng đánh thắng tất cả hai mươi mấy bang phái trong thành phố Trung Cảng.

Những người này nghĩ không sai, tuy rằng Long Đại Tương trước đánh Lô Tam sau lại ném mặt mũi của Phạm Chí Kiên, nhưng tất cả bang phái lớn nhỏ trong thành phố Trung Cảng cũng không ít người tài. Không phải lãnh đạo bang phái nào cũng đều là người nhát gan, yếu ớt như Lô Tam và Phạm Chí Kiên, trong đó có bang phái mời các cao thủ đánh thuê trải qua trăm trận chiến từ bên ngoài gia nhập.

Đẩy cửa lớn đi vào, hai đàn em đứng ở cửa hô anh Côn, Lâm Côn mỉm cười gật đầu với các anh em, sau đó lại cùng Long Đại Tương đi vào sảnh lớn ở lầu một. Tưởng Diệp Lệ lúc này đang ngồi tại vị trí chủ nhà, cô tuyệt đối là một người phụ nữ có khí khái hơn người, dù ngày hôm nay đối mặt nhiều sài lang hổ báo như vậy, trên mặt cô vẫn duy trì bình tĩnh. Cô có thể bình tĩnh như thế là nhờ vào việc rèn luyện nhiều năm qua, mặc dù Bách Phượng Môn do cô quản lý bị ép vào đường cùng, nhưng khí chất của cô vẫn là tiêu chuẩn của một chị cả bang phái.

Lâm Côn và Long Đại Tương đi vào sảnh lớn, trong sảnh lớn hỗn loạn lâm vào yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều tập trung vào hai người, trong đó có nhiều người quan sát kỹ Long Đại Tương. Gần đây có quá nhiều lời đồn về Long Đại Tương, đặc biệt là Lô Tam bị Long Đại Tương đánh trước mặt rất nhiều người, phần lớn người ngồi đây đều rất sợ hãi, đồng thời cũng có người âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, có cơ hội nhất định phải thu nhận mãnh tướng như vậy vào tay của mình.

Sau khi nhìn thấy Lâm Côn đã đến, sự bình tĩnh trên mặt Tưởng Diệp Lệ càng rõ ràng hơn, sau khi trải qua rất nhiều việc, trong lòng cô có cảm giác dựa dẫm vào người đàn ông nhỏ hơn mình mười tuổi này. Không quan tâm tình huống gì, chỉ cần có anh xuất hiện ở bên cạnh thì cô sẽ cảm thấy an tâm.

Lâm Côn mỉm cười gật đầu với Tưởng Diệp Lệ, cũng đứng bên cạnh cô, Lâm Côn không lập tức ngồi xuống, ánh mắt nhìn người trong sảnh lớn một vòng, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên: "Nhiều vị đại ca tập trung tới Bách Phượng Môn chúng tôi, thật sự là vinh hạnh cho Bách Phượng Môn này, hôm nay tôi làm chủ mời các vị một ly!"

"Hừ, chúng tôi không đến nơi này uống rượu."

Một tiếng hừ lạnh vang lên, sau đó có người đứng lên, "Lâm đương gia, chúng tôi không phải tới uống rượu, ngày hôm nay nhiều người chúng tôi qua đây chính là muốn thương lượng với các người vấn đề nhận thầu tập đoàn Phong Hoàng."

...

Lâm Côn nhìn theo tiếng nói, người nói là một khuôn mặt xa lạ, thành phố Trung Cảng không phải không lớn, muốn nhớ mặt tất cả đại ca ở đây cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.

Nếu người ta đã đưa ra đề nghị như thế, Lâm Côn cũng không cần thiết lảng tránh, chỉ huy Lâm luôn luôn là người có can đảm đối mặt với tất cả, những người trước mắt kéo bè kéo cánh tới bắt nạt trên đầu của mình, nếu mình không tỏ thái độ sẽ bị người ta cho rằng là quả hồng mềm dễ bóp.

Lâm Côn cười lạnh, dường như không khí xung quanh đã giảm xuống vài độ, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua gương mặt của từng người, nói: "Không biết các vị đại ca muốn thương lượng như thế nào?"

Trong đám người lập tức có người đáp lại, đè thấp giọng nói: "Rất đơn giản, Bách Phượng Môn phải nhường ra quyền nhận thầu tập đoàn Phong Hoàng."

"Vì sao?" Lâm Côn lập tức cười hỏi.

"Ha ha..."

Đám người xung quanh cười vang, có người nói: "Tập đoàn Phong Hoàng là cục thịt béo quá lớn, chỉ dựa vào Bách Phượng Môn các người bây giờ còn không thích hợp nuốt nó vào, nên cầm ra chia sẻ với mọi người đi."

"Sợ Bách Phượng Môn chúng tôi ăn đến ngấy sao?" Lâm Côn cười hỏi ngược, bất chợt cười ha ha đứng lên, "Xem ra các vị đại ca còn chưa hiểu tình hình lắm, Bách Phượng Môn chúng tôi nhận thầu tập đoàn Phong Hoàng từ chính quyền, về phần cục thịt béo này lớn hay nhỏ, chúng tôi có thể nuốt vào hay không, đây là chuyện của riêng chúng tôi."

"Hừ, anh đừng không biết điều!"

"Đúng thế, ngày hôm nay chúng tôi có nhiều người tới đây như vậy, anh nên thức thời một chút!"

"Ít mang chính quyền ra nói chuyện đi, anh đừng tưởng rằng mình có quan hệ với chính quyền thì ngon lắm, chúng tôi ở đây có người nào mà không có quan hệ!"

...

Những người này đến đây gây chuyện thì cũng thôi đi, mỗi người đều làm càn như vậy, trên mặt Lâm Côn mang theo nụ cười, trong lòng lại không nói gì, khốn kiếp, dám xem ông đây là người dễ bắt nạt. Anh không có ý định dây dưa với những người này, trực tiếp đi tới bên cạnh Tưởng Diệp Lệ ngồi xuống, hai chân bắt chéo và hút thuốc, lãnh đạm nói: "Bây giờ tôi đúng là không biết điều, thuận tiện tôi nhắc nhở các vị đại ca ở đây một câu, đừng nghĩ chuyện gì cũng thích hành động ngang ngược như vậy, muốn Bách Phượng Môn chúng tôi giao ra tập đoàn Phong Hoàng cũng không phải không thể, nhưng phải làm cho Lâm Côn tôi, làm cho các anh em Bách Phượng Môn tâm phục khẩu phục, bằng không thứ lỗi cho chúng tôi khó tuân lệnh."

"Anh nghĩ tâm phục khẩu phục như thế nào?" Trong đám người ở đây, đột nhiên có một người trẻ tuổi đứng ra, người trẻ tuổi này mới hơn hai mươi tuổi, ăn mặc rất trau chuốt, kiểu tóc cũng hết sức thời trang, da trắng trắng mềm mềm, nhìn sơ qua đã biết là mấy tên trai bao, nhưng nếu quan sát cẩn thận thì phát hiện người trẻ tuổi này không phải trai bao, trên người anh ta có đủ khí chất tà mị.

Lâm Côn hơi nheo mắt lại, đánh giá cẩn thận người trẻ tuổi này, lúc ở Mạc Bắc anh không tiếp xúc với nhiều phụ nữ, chỉ có điều tiếp xúc với rất nhiều đàn ông, trên cơ bản một người đàn ông là mặt hàng gì, cứ nhìn mặt là đoán ra được. Người trẻ tuổi trước mắt có khí chất tà mị không phải giả ra, cũng không giống như cao thủ võ công, như vậy khí chất tà mị kia tới từ đâu?

Lâm Côn hơi nghi ngờ, Tưởng Diệp Lệ nhỏ giọng nói với anh: "Người này tên là Kim Khải, là cháu đích tôn của Kim Tự Chiêu Bài - Kim Nguyên Tông."

Lâm Côn cũng bừng tỉnh, danh tiếng ‘Kim Tự Chiêu Bài’ của thành phố Trung Cảng này trước anh cũng từng nghe qua, đó là bang phái lâu năm nhất tại thành phố Trung Cảng. Sau khi hoạt động nhiều năm, xem như hùng bá phần lớn thế lực bang phái tại thành phố Trung Cảng, thực lực cùng tài lực tuyệt đối không phải bang phái bình thường có thể so sánh, nhưng ‘Kim Tự Chiêu Bài’ luôn lấy kinh doanh châu báu và bất động sản làm chủ, so với thân phận đại ca trên đường phố, Kim Nguyên Tông càng giống như một thương nhân. Kim Khải đột nhiên xuất hiện ở nơi này, lẽ nào Kim Nguyên Tông dự định rời khỏi dự tính ban đầu, đến phân chia một chén canh tại khu phía nam?

Biết thân phận của đối phương, Lâm Côn càng ung dung, khẽ mỉm cười nhìn Kim Khải, nói: "Cậu Kim, tôi nghĩ thế nào không phải vấn đề, mà là anh lấy cái gì có thể làm tôi cùng các anh em của tôi phục."

Khóe miệng Kim Khải cười tà mị, người trẻ tuổi này trên mặt luôn là có một tự tin không nói nên lời, nói: "Giữa các bang phái không thể tránh khỏi có chiến tranh, nhưng cũng không dễ dàng gây ra mâu thuẫn với nhau, không biết Lâm đương gia thấy đua xe thế nào?"

Lâm Côn cười nói: "Tàm tạm."

Kim Khải cười nói: "Không biết Lâm đương gia có muốn tham gia cuộc đua xe ngầm do tôi tổ chức hay không?"

"Đua xe ngầm?" Lâm Côn cười hỏi, trong lòng lại liên tưởng lần trước Tần Tuyết đã nhắc với anh việc đua xe ngầm, hình như tổ chức trong tuần này.

"Đúng, cuối tuần này, địa điểm cụ thể sẽ thông báo vào lúc đó, sao, có hứng thú tham gia không? Đến lúc đó anh thắng, tập đoàn Phong Hoàng là của Bách Phượng Môn thì thuộc về Bách Phượng Môn, nếu anh thua, ha ha, làm phiền Bách Phượng Môn các vị nên ngoan ngoãn giao tập đoàn Phong Hoàng ra." Nói xong, đôi mắt Kim Khải mang theo khiêu khích nhìn chằm chằm vào Lâm Côn.

"Sợ rằng cuối tuần này không được..." Lâm Côn cười nói, còn không chờ anh nói xong lập tức bị Kim Khải cắt đứt, "Thế nào, Lâm đương gia là không dám ứng chiến sao?" Trong giọng nói tràn ngập mùi kích tướng.

Á đù, ông mày không dám ứng chiến sao? Ông đây đã lái qua xe bọc thép, xe tăng, còn sợ một đứa miệng còn hôi sữa như mày sao? Chẳng qua ông mày có hẹn với người đẹp Tần Tuyết mà thôi...

Lâm Côn mắng thầm trong lòng, ngoài miệng lại cười nói: "Dám, sao không dám!" Nói như thế nào cũng không thể bị xem thường trước mặt nhiều người như thế.

"Được!" Kim Khải mỉm cười đắc ý, nói: "Lâm đương gia xem như người thẳng thắn." Bất chợt lại hỏi những người xung quanh, "Mọi người cảm thấy đề nghị của tôi như thế nào, đồng ý thì làm theo."

Mọi người đưa mắt nhìn nhau ngầm trao đổi lập, tức biểu thị đồng ý, cho dù trong đó không ít người là vì nể mặt của Kim Nguyên Tông, nhưng đồng thời cũng tán thành biện pháp không trực tiếp đối đầu với nhau. Mọi người đều là lăn lộn trên đường kiếm sống, cũng không phải kẻ liều mạng không sợ chết, nhưng chân chính đối đầu với nhau, tổn thất sẽ rất lớn, quan trọng hơn chính là có khả năng vì việc này mà làm mình bị tổn thất lợi ích lớn hơn.

"Được, nếu tất cả mọi người đồng ý, tôi còn có đề nghị khác." Kim Khải cười nói tiếp: "Một câu nói làm rõ, các vị hiện tại đánh chủ ý lên tập đoàn Phong Hoàng, cho dù cuối cùng Bách Phượng Môn giao ra quyền nhận thầu tập đoàn Phong Hoàng, mọi người cũng cần phải tranh đoạt với nhau, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, tất cả chúng ta đều tham gia cuộc đua xe lần này, có thể cho người bang phái của mình tham gia, cũng có thể mời tay đua chuyên nghiệp bên ngoài, chỉ cần ai giành được thắng lợi cuối cùng, tập đoàn Phong Hoàng lại rơi vào trong tay người đó... Các vị, cảm thấy đề nghị của tôi thế nào?"

Vừa dứt lời, mọi người lại nhìn nhau, chỉ có điều mọi người nhanh chóng thống nhất ý kiến, đều biểu thị đồng ý, cứ dùng một cuộc đua xe quyết định ai nhận thầu tập đoàn Phong Hoàng sẽ dễ dàng hơn nhiều.

"Được, nếu tất cả mọi người đồng ý, Kim Khải tôi lại nói thêm một câu, đến lúc đó nếu ai không giữ lời hứa, mọi người chúng ta sẽ sống mái với kẻ đó!"

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đại Huyền Đệ Nhất Duệ Thám

Copyright © 2022 - MTruyện.net