Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 207
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 207

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Một ngày ở khu vui chơi trôi qua rất nhanh, Sở Tĩnh Dao, Phó Lệ, Vương Thiến, Từ Tình lần đầu tiên gặp mặt, nhưng rất nhanh đã quen thuộc, bốn người các cô chơi cùng đám trẻ. Bốn người Lâm Côn, Lý Xuân Sinh, Cảnh Quân Địch, Tôn Chí vừa nói chuyện, vừa làm hộ vệ cho người đẹp và đám trẻ. Cảnh Quân Địch mặc quần áo cảnh sát nên trên đường đi ngược lại bớt được rất nhiều phiền phức, bộ quần áo này có tác dụng thật là tốt.

Khi mặt trời hạ xuống phía tây, nhuộm đỏ cả bầu trời, đoàn người mới từ trong khu vui chơi đi ra, những người lớn đều có chút mệt mỏi, nhưng trên mặt của bốn đứa trẻ lại cực kỳ hưng phấn và chưa thỏa mãn. Cảnh Quân Địch mời mọi người ăn một bữa cơm, địa điểm lại chọn ở ngay gần khu vui chơi này.

Ở bên ngoài chơi một ngày, buổi trưa cũng chỉ ăn sơ qua, tất cả mọi người đều đói bụng, không đợi những người lớn nói gì, bốn đứa trẻ đã nói muốn đi ăn cơm, đám người lớn không thể làm gì khác hơn là mỉm cười để chúng được toại nguyện.

Gần khu vui chơi có rất nhiều nhà hàng, nhưng rất ít nơi có thức ăn ngon, đây không phải là do trình độ đầu bếp của nhà hàng, mà là vấn đề quan niệm kinh doanh của nhà hàng đó. Bất kỳ một nhà hàng nào ở gần khu vui chơi đều nhất định sẽ kiếm lời đầy bát đầy chậu, không quan tâm mùi vị thế nào đều kinh doanh rất tốt, ở dưới tình huống như vậy, gần như phần lớn nhà hàng lại bắt đầu cắt xén nguyên liệu thức ăn, khi làm thức ăn phần lớn cũng tùy tiện.

Nhà hàng Cảnh Quân Địch tìm được rất gần khu vui chơi, so sánh với những nhà hàng khác, nơi đây tuyệt đối được xem như là nhà hàng lâu đời, ở đây thuộc về khu vực Cảnh Quân Địch được phân công quản lý, cho nên anh hiểu rất rõ về nơi này, nếu nói trong mười nhà hàng trong khu vui chơi có chín nhà hàng gian dối thì nơi này lại là một nhà hàng làm ăn nghiêm chỉnh còn lại.

Ông chủ nhà hàng và Cảnh Quân Địch có quen biết, lại nói hai người còn có giao tình, vừa lúc hôm nay ông chủ nhà hàng cũng có mặt, khi nhìn thấy Cảnh Quân Địch dẫn một đám người lớn trẻ nhỏ đi vào, anh ta vội vàng bước lên chào hỏi, trên gương mặt tươi cười nói: "Ái chà, cục trưởng Cảnh, hôm nay ngọn gió nào thổi anh tới đây vậy, hoan nghênh hoan nghênh!"

Cảnh Quân Địch nói đùa: "Anh Hồ, anh chào đón quá long trọng rồi, phải nói thật đúng là có cơn gió thổi tôi tới, anh xem tôi dẫn theo những người này, chẳng phải là một trận gió lớn sao, anh xem bên ngoài không phải có gió sao?"

Ông chủ Hồ cười ha ha nói: "Cục trưởng Cảnh, anh lại đùa rồi, mời mọi người vào bên trong. Tiểu Lý à, nhanh tới chào hỏi khách."

Một cô gái xinh đẹp chạy tới, trước ngực có biển tên ‘quản lý sảnh lớn’, cô vừa qua đã trực tiếp đu về phía bốn đứa trẻ, trên mặt tươi cười ngọt ngào nói: "Bốn bạn nhỏ, mời vào bên trong, chị thu xếp cho các em một chỗ ngồi có thể thấy được biển nhé?"

"Được ạ!" Bốn đứa trẻ đồng thanh nói, sau đó vui vẻ điên cuồng đi theo phía sau Tiểu Lý.

Ông chủ Hồ mỉm cười lại nói với Tiểu Lý: "Tiểu Lý à, cục trưởng Cảnh chính là khách quý của chúng ta, nhất định phải chiêu đãi thật tốt, nếu có gì khiến cho cục trưởng Cảnh không hài lòng, tôi sẽ trừ tiền thưởng của cô đấy!"

"Yên tâm đi anh Hồ, tôi nhất định sẽ không có làm nhục sứ mạng đâu." Tiểu Lý cười nói.

Cảnh Quân Địch ở lại bên ngoài nói chuyện với ông chủ Hồ, Tiểu Lý dẫn theo đám người Lâm Côn tới một căn phòng ở lầu hai, phòng này tương đối cao cấp, lắp đặt thiết bị cũng đặc biệt chú ý, cửa sổ được hé mở ra, gió mát thổi vào trong phòng, cách đó không xa còn có thể nhìn thấy được mặt biển lăn tăn gợn sóng, ở dưới ánh hoàng hôn chiếu xuống, mặt biển lấp lánh giống như chất lỏng màu vàng.

Một bàn đầy thức ăn đã được mang lên, chơi một ngày nên mọi người vừa mệt vừa đói, lúc này nhìn thấy được bàn thức ăn nhiều như vậy, bụng mọi người đều kêu lên rột rột, đặc biệt là bốn đứa trẻ đều đỏ mắt mong chờ nhìn về phía người lớn, chờ đợi được ăn cơm.

"Chúng ta ăn đi!" Cảnh Quân Địch cười nói, "Nơi này là nhà hàng có thức ăn ngon nhất gần đây, mọi người mau nếm thử đi."

Người lớn trẻ con đều động đũa, phải nói rằng thức ăn ở đây thật sự rất ngon, lúc ăn cơm Cảnh Quân Địch đề nghị mọi người uống chút rượu, nhưng suy nghĩ đến việc còn phải lái xe, mặt khác Từ Tình cũng không cho anh uống rượu, vì vậy đành phải thôi.

Bữa cơm này ăn cũng vui hoà thuận vui vẻ, bọn trẻ ăn xong lại bắt đầu chơi, bốn đứa trẻ thay phiên biểu diễn các tiết mục hát, kể chuyện cười, nói tượng thanh, khiêu vũ,...

Khi bọn họ từ trong nhà hàng đi ra thì trời đã tối rồi, đèn đường cũng sáng lên. Ba người Lâm Côn, Lý Xuân Sinh, Cảnh Quân Địch đều lái xe, chỉ có Tôn Chí không lái xe. Tôn Chí vốn có một chiếc xe, nhưng gần đây xe của anh ta bị hỏng phải đưa vào trung tâm bảo dưỡng, cho nên cũng không lái đi.

Lâm Côn chủ động nói muốn đưa cả nhà Tôn Chí trở về, kết quả lại bị Lý Xuân Sinh đoạt đi, đầu tiên Lý Xuân Sinh và Tôn Chí đúng lúc tiện đường, mặt khác Lý Xuân Sinh lái chiếc xe kia nó có không gian rộng hơn so với chiếc Jetta của Lâm Côn và chiếc xe của Cảnh Quân Địch, một nhà ba người lại thêm cả nhà Tôn Chí chính là sáu người, chiếc xe nhỏ ngồi cũng chật chội khó chịu.

Lâm Côn lái chiếc xe Jetta cũ về nhà, Sở Tĩnh Dao và Lâm Lâm ngồi ở phía sau, ánh đèn đường xuyên qua cửa kính xe chiếu vào trên mặt hai mẹ con, lộ ra sự mệt mỏi, vừa rồi có nhiều người náo nhiệt không cảm thấy, bây giờ đột nhiên yên tĩnh lại, mệt mỏi ập tới khiến hai mẹ con đều nhắm mắt ngủ.

Lâm Côn xuyên qua kính chiếu hậu nhìn dáng vẻ hai mẹ con ngủ say, khóe miệng anh cong lên mỉm cười, trong lòng cảm thấy hạnh phúc, khi đi ngang qua một ngã tư chờ đèn xanh đèn đỏ, anh lặng lẽ mở radio, vừa lúc có một bài saxophone kinh điển ‘Về nhà’ chậm rãi vang lên.

Khi chiếc xe Jetta cũ chạy vào trong khu biệt thự thì trời đã tối hẳn, anh đỗ xe ở cửa của biệt thự số 7, hai mẹ con ở phía sau vẫn còn chưa tỉnh lại, Lâm Côn mở đèn bên trong xe, quay đầu lại nhìn hai mẹ con đang ngủ say lại không nhẫn tâm đánh thức bọn họ. Một mình lặng lẽ từ trên xe bước xuống, ngồi ở chiếc ghế bên đường hút điếu thuốc.

Trong khu nhà rất yên tĩnh, thỉnh thoảng sẽ có chiếc xe đi ngang qua trước mặt, tất cả đều là một ít xe hơi sang trọng trị giá trăm vạn, có thể ở trong khu biệt thự Hải Thần đều là những kẻ có tiền, Lâm Côn lái Jetta tuyệt đối là có một không hai.

Trước mặt đột nhiên có hai ánh đèn xe chói mắt chiếu qua, Lâm Côn híp mắt lại, ánh đèn dừng lại ở cửa biệt thự số 6 bên cạnh, đó là chiếc BMWs 6 màu đỏ của Chương Tiểu Nhã, Chương Tiểu Nhã và Lục Đình từ trên xe bước xuống, sau nhìn khi nhìn thấy Lâm Côn, Chương Tiểu Nhã lập tức hưng phấn.

"Anh Lâm!" Chương Tiểu Nhã cao hứng kêu.

"Suỵt!" Lâm Côn dựng thẳng ngón tay lên ra hiệu cô đừng lên tiếng, đồng thời chỉ vào chiếc xe Jetta cũ bên cạnh, Chương Tiểu Nhã nhìn theo hướng ngón tay chỉ, trong đầu lập tức ghen tuông chua xót.

"Anh Lâm..." Chương Tiểu Nhã đi tới, "Đã lâu rồi không thấy anh, anh đi đâu thế?"

Lục Đình đi theo sau lưng Chương Tiểu Nhã, mỉm cười nhìn Lâm Côn gật đầu, chào hỏi.

Lâm Côn dập tắt tàn thuốc, cười nói: "Hai ngày trước too theo con trai ra ngoài du lịch, vừa trở về chưa được hai ngày."

"Du lịch sao?" Trên mặt Chương Tiểu Nhã lập tức lộ ra sự hưng phấn, "Chờ có thời gian em cũng muốn đi chơi!" Bất chợt cô lại xấu hổ hỏi: "Anh Lâm, vậy anh có mang quà về cho em không?"

Trên mặt Lâm Côn đang tươi cười lập tức cứng đờ, vô cùng xấu hổ, anh thật sự chưa từng nghĩ tới phải tặng quà cho cô bé này, không phải anh để ý tới việc tốn tiền mua quà tặng. Đừng nói bây giờ chỉ Lâm của chúng ta cũng là kẻ có tiền, lương một năm hơn trăm vạn, cho dù anh chỉ là một người lính nghèo, anh cũng sẽ không quan tâm tới chút tiền mua quà tặng ấy, ở trong mắt chỉ huy Lâm của chúng ta, tiền tài không thể nói là rác, nhưng từ trước đến nay anh không quan tâm quá nhiều.

Sở dĩ anh chưa từng nghĩ tới chuyện tặng quà cho Chương Tiểu Nhã, chủ yếu vẫn là muốn có khoảng cách rõ ràng với cô bé này. Không biết cô bé trúng phải cơn gió gì lại thích anh, nhưng anh là người đã có vợ có con, không thể lại trêu hoa ghẹo nguyệt, cho dù là trêu hoa ghẹo nguyệt cũng không thể ở nhà bên cạnh, đồng thời anh cảm thấy cô bé này và mình không hợp nhau, nói thế nào đây, cho dù anh không lớn hơn cô bé này được mấy tuổi, nhưng ở trong mắt chỉ huy Lâm của chúng ta, Chương Tiểu Nhã chính là một cô bé, cảm giác giống như Trương Sở Sở vậy.

Khóe miệng Lâm Côn khẽ giật, nói: "Quà tặng... Cái này... Cái này thật sự không có."

Chương Tiểu Nhã lập tức mím môi, dáng vẻ rất thất vọng. "Anh Lâm, trong lòng anh hoàn toàn không nghĩ tới em."

Lâm Côn gượng cười, không biết nên trả lời như thế nào, bầu không khí thoáng cái lại trở nên lúng túng, đúng vào lúc này Lâm Lâm và Sở Tĩnh Dao tỉnh lại, Lâm Lâm thò đầu qua cửa sổ nhìn Chương Tiểu Nhã gọi: "A, dì xinh đẹp lại tới quấn lấy cha cháu à? Cháu không phải đã bảo với dì rồi sao? Cha cháu không chơi với dì đâu. Cha cháu có mẹ là đủ rồi, phụ nữ trên đời này ở trong mắt cha cháu đều chỉ là người quái dị thôi."

Lần này đổi lại thành Chương Tiểu Nhã cứng người, mặt Lâm Côn xám xịt, lời lẽ của thằng nhóc này thật đúng là sắc bén, đồng thời anh có chút lo lắng nhìn về phía Chương Tiểu Nhã, sợ lòng tự trọng của cô bé này bị tổn thương, anh khẽ nói: "Cái đó, trẻ con nói chuyện không suy nghĩ, Tiểu Nhã đừng để ở trong lòng."

"Ừ." Chương Tiểu Nhã gật đầu, ánh mắt lại nhìn vào trong xe, cô không phải nhìn Lâm Lâm, mà là Sở Tĩnh Dao bên cạnh Lâm Lâm. Người phụ nữ kia xinh đẹp giống như một bức tranh khiến cho người ta cảm thấy không bằng. Cô lại thấy suy sụp, cô không tự trách mình không chiếm được trái tim của anh Lâm, chỉ đổ thừa chị Lâm quá xinh đẹp.

Lục Đình đi về phía Lâm Lâm, mỉm cười nói: "Cậu bạn nhỏ, con thật đáng yêu, dì là dì Lục Đình."

Lâm Lâm chớp chớp mắt nhìn Lục Đình, trước đây cậu bé đã từng nhìn thấy dì xinh đẹp này, nhưng lại chưa từng chào hỏi, cậu bé miệng ngọt ngào nói: "Dì Lục, dì thật xinh đẹp."

"Thật không?" Lục Đình hài lòng mỉm cười nói: "Cám ơn cháu đã khích lệ dì."

"Tuy nhiên..." Dáng vẻ Lâm Lâm rất nghiêm túc nói: "Dì vẫn không đẹp bằng mẹ cháu."

Lục Đình hơi ngẩn người ra, mặt Lâm Côn hoàn toàn đen như mực, ngay cả Sở Tĩnh Dao trong xe cũng xấu hổ, không đợi Lâm Côn mở miệng giải thích trẻ con nói chuyện không suy nghĩ, Lục Đình đã cười ha ha: "Cậu bạn nhỏ, cháu thật đáng yêu, có thể nói cho dì Lục biết cháu tên là gì không? Chúng ta làm bạn nhé?"

"Được ạ!" Lâm Lâm vui vẻ cười nói: "Cháu là Lâm Lâm, năm nay năm tuổi, học ở trường mầm non, cháu bình thường thích xem sách nghe âm nhạc, thỉnh thoảng chơi trò chơi trên điện thoại, thích nhất kết giao làm bạn cùng người đẹp."

Lâm Côn run rẩy, thằng bé này học được mấy lời này từ đâu vậy, người nào biết thì cho đây là lời nói của một đứa trẻ con, người không biết còn tưởng rằng là người lớn cố ý dạy, hơn nữa lời này nghe thế nào cũng giống như lời mở đầu để chuẩn bị tán gái, mới năm tuổi đã như này, sau này còn thành thế nào nữa!

Cho dù là cô gái có tính cách điềm đạm như Lục Đình cũng phải cười khúc khích, "Được rồi, dì cũng thích kết giao làm bạn với cậu bé xinh đẹp, cậu bạn nhỏ Lâm Lâm, vậy sau này chúng ta chính là bạn thân."

"Được ạ!" Lâm Lâm vui vẻ trả lời.

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hình Như Tôi Đang Bị Theo Dõi

Copyright © 2022 - MTruyện.net