Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 213
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 213

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lâm Côn nhìn theo tiếng nói phát ra, chỉ thấy Chu Hiểu Nhã ngồi ở vị trí bên cửa sổ, ánh sáng mặt trời bên ngoài kính thủy tinh trong suốt chiếu ở trên mặt cô ta trông rất đẹp mắt. Ngày hôm nay mặc một bộ quần áo trẻ trung, tóc mới làm lại, trên mặt trang điểm sơ qua, cả người nhìn qua càng thêm xinh đẹp.

Tâm trạng Lâm Côn đang khẩn trương trong nháy mắt biến thành mây khói, chân mày anh không khỏi nhíu lại, một sự phản cảm đột nhiên dâng lên, đặc biệt là nhìn thấy được người phụ nữ đầy ngạo mạn ngồi bên cạnh Chu Hiểu Nhã.

Đó là chị họ của Chu Hiểu Nhã, rất nhiều năm trước cô ta từng lên giường ông chủ lớn có tiền ở phía nam, tuy rằng ông chủ lớn này lớn hơn cô ta tới ba mươi tuổi, thậm chí còn lớn hơn bố cô ta tới gần mười tuổi. Ở trong mắt gia đình bình thường đây vốn là một chuyện đáng xấu hổ, nhưng ở trong mắt người nhà bọn họ lại thành điều đáng kiêu ngạo.

Chị họ của Chu Hiểu Nhã bám được người giàu có, chuyện này không có liên quan gì tới Lâm Côn. Lâm Côn không thích người phụ nữ này là bởi vì trước đây khi Chu Hiểu Nhã đến nhà cô ta, nghe theo lời khuyên của cô ta mà chia tay anh. Tuy nhiên nói đi thì phải có nói lại, điều này cũng không có thể oán trách chị họ của người ta được, nếu như lòng Chu Hiểu Nhã kiên định về Lâm Côn, kiên định về tình yêu giữa bọn họ, thì cho dù có nhận được bao nhiêu lời khuyên cũng sẽ không làm tra chuyện trước đây khiến cho Lâm Côn tan nát cõi lòng suốt cả mùa hè.

Chuyện cũ nghĩ lại mà sợ, tất cả quá khứ đều là mây trôi, Lâm Côn rất nhanh đã trấn tĩnh lại, anh mỉm cười đi tới, chủ động chào hỏi: “Chị họ, chị đến thành phố Trung Cảng này bao giờ vậy?”

Chị họ của Chu Hiểu Nhã gọi là Thang Lệ, năm nay đã hơn ba mươi tuổi, khi cô ta mười tám tuổi đã đi về phía nam, hai mươi tuổi lại kết hôn sinh con, sau đó gặp phải ông chú lớn có tiền thì dứt khoát ly hôn với người chồng trước, ném lại con và người chồng trước ở trong phòng trọ.

Đây tuyệt đối là một người phụ nữ có thể vì tiền mà buông tha tất cả, hoàn toàn không có lương tâm cùng phẩm chất đạo đức nào đáng nói tới, lúc này Lâm Côn mỉm cười nói chuyện với cô ta chỉ là do lễ phép.

Thang Lệ tươi cười, lấy một loại ánh mắt soi mói nhìn Lâm Côn từ trên xuống dưới một lần sau đó nói: “Mới vừa xuống máy bay vào buổi trưa. Nghe Hiểu Nhã nói bây giờ cậu làm ăn rất phát đạt.”

“Làm gì có.” Lâm Côn mỉm cười chỉ liếc mắt nhìn chiếc Jetta cũ ngoài cửa sổ: “Phát đạt thì có thể lái chiếc xe kia sao?”

Thang Lệ nhìn theo ánh mắt của anh sau đó lại nhìn Lâm Côn cười nói: “Jetta có hơi bình thường, tuy nhiên để cải tiến thành như vậy cũng cần phải tốn không ít tiền, tôi cho dù không hiểu về xe nhưng biết chỉ kẻ có tiền mới thích sửa lại xe.”

“Ha ha...” Lâm Côn mỉm cười, hỏi Chu Hiểu Nhã. “Gọi cho anh gấp như vậy là có chuyện gì?”

Không đợi Chu Hiểu Nhã mở miệng, Thang Lệ lại nói. “Thế nào? Hẹn cậu qua đây gặp tôi không tính là chuyện sao?”

Khóe miệng Lâm Côn tươi cười, ấn tượng trong lòng anh đối với người phụ nữ này thật sự đã kém tới cực điểm, anh nói cho có lệ: “Đương nhiên tính.”

Thang Lệ rất tự nhiên cảm thấy mình hơn người nói: “Vậy cậu còn hỏi làm gì, ngày hôm nay tôi muốn gặp cậu một lần, trước đây tôi thật sự không mấy coi trọng cậu, khi Hiểu Nhã nói cậu làm ăn phát đạt tôi còn không tin, lại bảo con bé gọi cậu đến xem thử, xem ra câu nói của người xưa thật sự không sai... Không nên bắt nạt thiếu niên nghèo.”

Ở trước mặt loại người phụ nữ này thì cũng không có gì phải khiêm nhường, Lâm Côn mỉm cười trả lời: “Coi như tôi là đạp phải vận cứt chó, tuy nhiên tôi cho dù có làm ăn tốt thế nào cũng thua kém chị bây giờ.”

Đây là một câu một lời hai ý nghĩa, tuy nhiên Thang Lệ không hề đỏ mặt, ngược lại rất lạnh nhạt nói: “Tôi biết cậu coi thường tôi, chuyện này cũng không có gì, Thang Lệ tôi lựa chọn cuộc sống như ngày hôm nay, không biết có bao nhiêu người ở phía sau chê bai tôi, thêm cậu cũng không nhiều, bớt cậu cũng chẳng ít. Tuy nhiên tôi có thể nói rất rõ ràng cho cậu biết, từ trước đến nay tôi cũng không hối hận về lựa chọn của mình ngày đó, nếu như không phải nhờ có sự lựa chọn này, tất cả tuổi thanh xuân và thời gian đẹp nhất của tôi đã phải vùi đầu vào trong căn phòng trọ ẩm ướt kia.”

Lâm Côn chỉ mỉm cười không nói thêm gì nữa, hỏi Chu Hiểu Nhã: “Hiểu Nhã, còn có chuyện khác sao? Không có chuyện anh đi trước đây.”

“Lại chỉ có chút độ lượng như vậy thôi sao?” Thang Lệ lại mở miệng, trong ánh mắt có phần xem thường.

“Ha ha...” Lâm Côn mỉm cười, lời khó nghe anh không muốn nói ra khỏi miệng, nhưng anh quả thật bị người phụ nữ trước mắt này làm cho buồn nôn không nhẹ. “Tôi còn có chuyện bận, không rảnh ở nói chuyện đời người với chị được.”

Lần này nói xong, cũng không đợi Chu Hiểu Nhã trả lời thì anh đã xoay người đi ra ngoài cửa, nhân viên phục vụ ở ngoài cửa cản anh lại, lễ phép mỉm cười và nói: “Thưa ngài, tiểu thư bên trong đã nói ngài tới tính tiền.”

Lâm Côn quay đầu lại, Thang Lệ cười đầy quyến rũ, Chu Hiểu Nhã bên cạnh lại đỏ mặt cúi đầu, Lâm Côn thò tay vào trong ngực lấy ví tiền, khi anh vừa muốn rút tiền ra lại đột nhiên thay đổi chủ ý, anh thản nhiên cười, nói: “Bảo người phụ nữ bên trong kia trả tiền, cô ta không có khả năng không có chút tiền như vậy.”

“Thưa ngài...” Nhân viên phục vụ khó xử kêu lên một tiếng, Lâm Côn đã vòng qua cô ta đi ra ngoài cửa.

Ánh sáng mặt trời buổi chiều yên tĩnh chiếu vào trong quán cà phê, phối hợp với âm nhạc cổ điển phong tình khiến người ta cảm giác rất thư thái, nhưng Chu Hiểu Nhã lại không cảm thấy thư thái. Cô ta không nghĩ tới mình hẹn Lâm Côn tới gặp Thang Lệ sẽ có kết cục không tốt như vậy, trong lòng cô ta khổ sở đồng thời lại cảm thấy thấp thỏm lo âu, cô ta muốn có cơ hội quay lại với Lâm Côn. Cho dù bây giờ Lâm Côn có gia đình thì cô ta cũng không quan tâm, nhưng sau chuyện ầm ĩ ngày hôm nay, cô ta sợ từ nay về sau Lâm Côn cũng sẽ không để ý tới mình nữa.

Thang Lệ nhìn ra được tâm tư của Chu Hiểu Nhã, thản nhiên cười nói: “Sao vậy Hiểu Nhã, lo lắng cậu ta tức giận sao?”

“Không có.”

“Em cũng không cần lừa gạt chị, chị là người từng trải, chút tâm tư này của em còn có thể giấu giếm được chị sao?”

Chu Hiểu Nhã hơi cúi đầu, giống như một cô bé làm sai chuyện, nói: “Em sợ anh Côn sau này sẽ không để ý tới em nữa.”

Thang Lệ rất bình tĩnh cười nói: “Yên tâm đi, cậu ta có để ý tới em hay không, chị vẫn nhìn ra được. Trong lòng cậu ta vẫn có em.”

“Thật sao?” Chu Hiểu Nhã vui mừng nói.

“Ừ.” Dáng vẻ Thang Lệ rất nắm chắc phân tích nói: “Em nghĩ xem, nếu như trong lòng cậu ta không có em, sau khi nhận được điện thoại của em cậu ta làm sao có thể chạy tới nhanh như vậy. Vừa rồi cậu ta vào cửa dáng vẻ rất lo lắng, em cũng thấy rồi đấy. Một người đàn ông chịu sốt ruột vì em thì sẽ thật lòng đối với em.”

Chu Hiểu Nhã hài lòng, giống như là cô gái lần đầu mở ra ra hạt đậu tình yêu, đắm chìm ở trong tâm tình ngọt ngào này một lúc, sau đó cô ta quay đầu hỏi Thang Lệ: “Chị, trước đây anh rể cũng thật lòng đối với chị, chị không hối hận rời khỏi anh ấy theo ông già bây giờ sao?”

Thang Lệ rất kiên quyết lắc đầu, “Không hối hận.”

Chu Hiểu Nhã nói: “Thật sao?”

Thang Lệ mỉm cười, nói: “Hiểu Nhã, theo đuổi của mỗi người khác nhau, chị hi vọng mình có thể sống tốt hơn, nhưng chỉ dựa vào anh ta sợ rằng cả đời cũng không cho chị được cuộc sống mà chị mong muốn. Thật ra yêu cầu của chị cũng không cao, chỉ hy vọng có thể có một căn hộ thuộc về riêng mình, nhưng anh ta ngay cả điều đó cũng không thể thỏa mãn được chị.”

Chu Hiểu Nhã nói: “Chị, vậy chị biết anh rể và Hàm Hàm đi đâu không?”

Nhớ tới con gái, Thang Lệ cười gượng, lắc đầu nói: “Anh ta chắc sẽ không để cho chị gặp lại Hàm Hàm, đây cũng xem như là trừng phạt đối với chị. Tuy nhiên chị vẫn không hối hận, chị đã có được cuộc sống mà chị mong muốn, chị không làm bản thân mình thất vọng, chị không làm cha mẹ chị phải thất vọng, thậm chí cũng không làm em thất vọng.”

Ánh mắt Thang Lệ kiên định nhìn Chu Hiểu Nhã, nói: “Lâm Côn bây giờ giàu có, vậy nói rõ vận khí của cậu ta tốt, không phải mỗi người đàn ông đều có vận khí tốt như vậy. Em xem trong thành phố này có nhiều người đàn ông như vậy, người đàn ông thật sự có thể lái được chiếc xe hơi sang trọng ở trong biệt thự, sợ rằng còn chưa tới một phần trăm, thậm chí gần như phần lớn ngay cả mua phòng trả góp cũng mua không nổi, càng khỏi phải nói tới nuôi sống gia đình sau này. Tuổi thanh xuân của người phụ nữ chung quy cũng chỉ có mấy năm như vậy, cho ai mà không phải là cho, chỉ cần có thể làm cho mình sống tốt một chút là được.”

Chu Hiểu Nhã hơi run rẩy, trước đây cô ta cũng từng nghe qua những lời này, thậm chí bây giờ nghe lại cũng cảm thấy có đạo lý, cô ta luôn cảm thấy trong đó có gì đó sai lầm, nhưng cụ thể sai ở đâu cô ta lại không biết.

Hiểu Nhã, nói thật với chị đi, bây giờ có phải em đã hối hận hay không?” Thang Lệ hỏi.

“Nói như thế nào đây...” Chu Hiểu Nhã cầm cốc cà phê nóng trên bàn, dùng cái thìa khuấy nhẹ vài cái, vừa đưa đến bên miệng muốn uống lại để xuống, quay đầu nhìn Thang Lệ, khẽ thở dài nói: “Hình như là vậy.”

“Ôi...” Thang Lệ cũng thở dài, “Cái này cũng phải trách trước đây chị họ không nhìn ra được tiềm lực của thằng nhóc kia, nếu không làm sao có thể bảo em chia tay với nó, giống như chị trực tiếp tìm một ông già có được tiền tài, nhưng tình cảm lại không có được. Mỗi ngày đi cửa hàng tiêu xài xong thì về nhà nằm ở trên giường, lại có cảm giác mình giống như một món đồ chơi, chờ ông già kia leo lên cưỡi.”

Thang Lệ cười gượng, lắc đầu, lại thở dài, có thể thật sự giống như câu hát... Nỗi khổ của người thứ ba có ai hiểu cho.

“Tuy nhiên chị vẫn không hối hận.” Thang Lệ lập tức lại khôi phục sự tự tin, “Cho dù mình là món đồ chơi không nhận được tình cảm thật sự, vậy thì đã sao? Nếu như chị không làm món đồ chơi, đời này cũng không có được căn phòng lớn, đời này đều không lái nổi xe Mercedes, đời này cũng đừng mong đeo được nhẫn kim cương!”

Chu Hiểu Nhã nhìn Thang Lệ, tâm tình đột nhiên rối rắm, trong lòng cô ta đã rất nhiều lần tự hỏi mình, rốt cuộc là vật chất quan trọng hơn hay là tình cảm quan trọng hơn. Trên thực tế vấn đề này ở trong xã hội hiện nay đã rất rõ ràng, người chọn vật chất vượt xa so với người lựa chọn tình cảm rất nhiều. So với cuộc sống thời kỳ cũ không biết đã tốt hơn gấp bao nhiêu lần, nhưng con người lại là không hiểu được thế nào là thỏa mãn, xã hội phát triển đồng thời lòng tham cũng đang phát triển theo.

Thang Lệ đột nhiên lại mỉm cười hỏi Chu Hiểu Nhã nói: “Hiểu Nhã, chị họ hỏi em một câu, em hãy trả lời thật lòng nhé.”

Chu Hiểu Nhã gật đầu, Thang Lệ hỏi: “Nếu như Lâm Côn không có sống tốt như bây giờ, trong lòng em còn nhớ tới anh ta sao?”

Chu Hiểu Nhã nghe nói vậy thì sửng sốt rất lâu không trả lời được, Thang Lệ lúc này vừa cười vừa nói: “Nếu như bây giờ anh ta vẫn chỉ là một thằng nhóc nghèo khó, em sẽ chỉ có thể thông cảm với anh ta, mà không phải là nhớ thương giống như bây giờ.”

Chu Hiểu Nhã không nói lời nào, nhưng trong lòng cô ta đột nhiên hiểu rõ…

Chương 214: Không tên

Thản nhiên hút một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ ở trên gương mặt gầy gò, phong cảnh chậm rãi lướt qua phía bên ngoài cửa xe, con đường trước mắt đầy chen chút mà lại ồn ào náo động, nhà cao tầng hai bên ngăn cản ánh sáng mặt trời…

Thành phố này nhìn qua sầm uất mà lại bận rộn, ban ngày mọi người vì miếng cơm manh áo ra ngoài làm việc, đến ban đêm lại là một cảnh tượng khác, có thể nói đêm tối mang đến sự thối nát cùng sa đọa vô hạn, cũng có thể nói đêm tối kích phát ra bản năng của con người.

Lúc này là ban ngày, nhắm mắt lại chính là đêm tối, Lâm Côn dừng xe ở bên đường, một làn gió mát thổi qua gương mặt anh, làn khói uốn lượn theo chiều gió, tản ra mùi thơm thoang thoảng dưới cái nóng bức của mùa hè này.

Chu Hiểu Nhã, cái tên này có ý nghĩa thế nào thì chỉ có Lâm Côn mới biết. Nhớ lại quá khứ, ở thôn nghèo trong núi hẻo lánh, anh đã từng rất nhiều lần khắc cái tên này ở trong lòng, cũng từng hứa với trăng sao, cả đời này anh nhất định chỉ cưới Chu Hiểu Nhã, không phải cô ta thì không cưới.

Nhưng thế gian này bình thường đều không phải chỉ cần có nguyện vọng là có thể đạt được. Trên thế giới này khó hiểu nhất chính là lòng người, không có cách nào dự đoán được một giây tiếp theo sẽ thế nào. Chúng ta đều sống ở trong một không gian không rõ ràng, cảm nhận niềm vui bất ngờ và sợ hãi cùng tồn tại. Trong trí nhớ của anh, mùa hè rất nóng bức đồng thời cũng mưa rất nhiều kia, khi nghe cô nói muốn chia tay, tất cả hình ảnh tốt đẹp anh đã vô số lần dệt lên trong lòng đều bị nghiền nát. Dường như linh hồn thoáng cái bị hút ra hết, trời đất thoáng cái mất đi màu sắc, mùa hè kia đã biến thành mùa hè đáng sợ nhất trong trí nhớ của anh, giống như mưa rền gió dữ tàn phá trái tim anh.

Giờ phút này, phần tình cảm tan vỡ kia hình như lại muốn ùa về, Lâm Côn lẳng lặng dựa ở trên cửa sổ xe, nhìn phong cảnh phía xa, trong lòng lại thấy mất mát nói không nên lời. Anh đã từng không biết bao nhiêu lần mong ngóng cô ta có thể trở lại bên cạnh mình, mà bây giờ cuối cùng anh phát hiện tiếc nuối khi xưa anh lại có chút thờ ơ. Có thể cô ta không trở về đến bên cạnh anh chứng minh bây giờ cô ta vẫn sống rất tốt hơn. Có đôi khi Lâm Côn cũng không biết trong lòng anh đang đau lòng vì lúc này Chu Hiểu Nhã sống không tốt, hay là đau lòng cho một quá khứ đã không có cách nào lấy lại được.

Điện thoại di động trong túi anh đột nhiên rung lên, đó là Tưởng Diệp Lệ gọi điện thoại qua. Trước đó Lâm Côn đã hẹn với Tưởng Diệp Lệ sẽ bảo Tôn Chí qua phỏng vấn trong ngày hôm nay. Dù quen thuộc với Tôn Chí, nhưng chuyện này liên quan đến lợi ích phát triển công ty nên anh vẫn phải làm theo trình tự. Ở trong toàn bộ quá trình Lâm Côn chỉ chịu trách nhiệm tiến cử, định đoạt cuối cùng lại phải nghe theo Tưởng Diệp Lệ. Hiện tại Bách Phượng Môn có thể nói là dựa vào anh chống đỡ, nhưng anh chưa bao giờ từng nghĩ sẽ vượt quyền, nói cách khác, nếu không phải xuất phát từ kính phục và thông cảm đối với Tưởng Diệp Lệ, anh chắc chắn sẽ không gia nhập Bách Phượng Môn.

“Alo, chị Tưởng, tình hình thế nào?” Lâm Côn qua điện thoại cười nói.

“Thật sự không tệ.”

“Vậy ý của chị là người bạn kia của tôi có thể đến Bách Phượng Môn của chúng ta làm việc sao?”

“Ừ, thời gian cụ thể thì cậu nói chuyện với anh ấy đi, vừa lúc bên tài vụ của chúng ta thiếu người, trực tiếp để cho anh ấy tới làm là được.”

“Được, không thành vấn đề.”

Bên này Lâm Côn vừa cúp điện thoại, bên kia Tôn Chí lại gọi điện thoại tới, đầu tiên là cảm ơn Lâm Côn một lúc, sau đó mới nói lại tình hình phỏng vấn với Lâm Côn, sau khi Lâm Côn nghe xong mỉm cười nói: “Anh Tôn, anh cảm giác Bách Phượng Môn của chúng tôi thế nào?”

Trong điện thoại, Tôn Chí cười nói: “Rất tốt.”

Lâm Côn cười nói: “Nếu bảo anh ngày mai lại tới đó đi làm, anh cảm thấy đi sao?

“Ngày mai?” Tôn Chí có chút do dự: “Điều này...”

Lâm Côn mỉm cười và nói: “Anh Tôn, không sao cả, tôi cho anh thời gian suy nghĩ, dù sao Bách Phượng Môn chúng tôi cũng không giống với ngân hàng của anh, ngân hàng là thuộc về đơn vị quốc gia, Bách Phượng Môn chỉ là một công ty tư nhân.”

“Không cần suy nghĩ.” Tôn Chí quyết đoán nói: “Với tình hình của tôi hiện nay, ở trong ngân hàng tôi cũng không có tiền đồ phát triển gì, tôi không thể bởi vì một phần công việc bề ngoài có thể diện mà tiếp tục làm lỡ tuổi già của tôi. Tôi tin tưởng người anh em như cậu, Bách Phượng Môn của chúng ta sẽ càng lúc càng phát triển tốt hơn.”

“Được, anh Tôn, vậy chúng ta cứ quyết định như vậy. Ngày mai anh chính thức đi làm, đãi ngộ giống như khi anh còn làm trong ngân hàng, chờ Bách Phượng Môn ổn định lại, tôi bảo đảm anh sẽ nhận được lợi ích tốt hơn nhiều so với bây giờ!”

“Anh Tôn tin tưởng cậu!”

Lâm Côn cúp điện thoại xong thì cũng không nghĩ tới chuyện của Chu Hiểu Nhã nữa, bây giờ anh cũng là một người có vợ có con rồi. Tuy nói đây là một phần nghề nghiệp, nhưng anh đã càng lúc càng xem Lâm Lâm như con trai của mình, cũng không biết vì sao, anh và Lâm Lâm hình như luôn có một sự ăn ý nói không nên lời, giống như là cha con thật sự vậy.

Mấy ngày qua cũng không đi tới thăm Trương Đại Tráng, dù sao buổi chiều cũng không có chuyện gì, Lâm Côn lại lái xe đi tới căn nhà mới của Trương Đại Tráng. Chiếc Jetta cũ vừa chạy vào cửa chính của khu nhà, bảo vệ theo đúng quy định muốn đến hỏi thăm thì bị một bảo vệ khác bên cạnh kéo lại. Trên gương mặt của nhân viên bảo vệ kia đầy nghi ngờ nhìn đồng nghiệp, thấy anh ta trực tiếp mở cửa, còn lễ phép chào chiếc Jetta cũ kia.

Chờ sau khi chiếc Jetta cũ chạy vào khu nhà, người bảo vệ kia vẫn không hiểu nổi hỏi bạn đồng nghiệp của mình: “Anh bạn, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Người bảo vệ kia nói: “Sau này nhớ kỹ biển số xe của chiếc xe đó, chúng ta đắc tội không nổi đâu, người ta có người ở phía trên đấy.”

“Có người ở phía trên sao?”

“Đừng nói nhảm nữa, cậu chỉ cần nhớ kỹ là được, không cẩn thận khó giữ được việc làm đấy.” Người bảo vệ kia có phần không kiên nhẫn nói.

Căn nhà mới của Trương Đại Tráng đã có hình có dạng, vì có thể làm cho vợ chồng Trương Thủ Nghĩa nhanh chóng vào ở, Lâm Côn cố ý căn dặn Trương Đại Tráng không cần quan tâm tốn bao nhiêu tiền, quan trọng chính là bảo đảm chất lượng và làm việc mau chóng là được.

Gần đây chỉ cần có tiền thì cái gì cũng dễ làm, ở trên phương diện sửa chữa nhà này Trương Đại Tráng cũng nghiêm túc, anh bỏ ra số tiền lớn mời công nhân tới lắp đặt thiết bị tốt nhất. Hơn nữa còn mời hai nhóm người, hai nhóm người giống như thi đấu làm không ngừng, ban đầu dự đoán ít nhất một tháng mới có khả năng làm xong, bây giờ mới qua hơn mười ngày đã gần xong rồi, sau khoảng chưa đến một tuần lễ nữa lại có thể xong hẳn.

Biết Lâm Côn muốn tới nên Trương Đại Tráng cũng rất vui vẻ, anh không phải là loại người có tâm cơ, hài lòng chính là hài lòng, không vui chính là không vui, ở trong mắt của anh Lâm Côn là anh em tốt nhất của anh, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là vậy.

Lâm Côn còn chưa ăn trưa, anh cùng Trương Đại Tráng đang giám sát công nhân làm việc, đến trưa hai người lại đến quán nhỏ bên ngoài khu nhà ăn cơm. Gần đây cả ngày vội vàng lắp đặt thiết bị, cho dù không cần anh tự mình ra tay lắp đặt thiết bị, nhưng anh cũng không phải là người có thể rảnh rỗi được, dù sao cũng giúp các công nhân làm cái này làm cái kia, bởi vậy mấy ngày nay anh cũng gầy đi rất nhiều.

Trương Thủ Nghĩa đã làm phẫu thuật xong, bây giờ còn đang ở trong bệnh viện điều dưỡng, mỗi ngày Hà Thúy Hoa đều ở bên kia chăm sóc ông. Phải nói người con dâu này cũng đủ hiếu thuận, trước đây không ngại Trương Đại Tráng nghèo, bây giờ cũng không chê phải chăm sóc người già mệt nhọc.

Uống hai ly rượu lót bụng, Trương Đại Tráng lại bắt đầu nói nhiều hơn, nói không ngừng đều là những lời cảm kích. Cảm ơn cha mẹ mình, cảm ơn bà xã Hà Thúy Hoa, cảm ơn tất cả những gì Lâm Côn đã giúp anh, Lâm Côn cười nói với anh: “Đại Tráng, cậu cảm ơn cha mẹ và bà xã của mình đều là điều nên làm, nhưng chúng ta với nhau khi không cần nói nhiều như vậy.”

Lại một ly rượu lót bụng, viền mắt Trương Đại Tráng ướt. “Côn Tử, cả đời này tôi có thể có một người anh em như cậu thì thật đúng là có phúc do kiếp trước tích được.”

Lâm Côn nghiêm túc nói với anh: “Dừng, cậu đừng có càng nói càng xa nữa, còn muốn học phụ nữ rơi nước mắt à.”

Trương Đại Tráng cười ha ha nói: “Vậy thì không phải, tôi chỉ xúc động nói vài câu thôi.”

Lâm Côn cười nói: “Được rồi, cậu ăn cơm của mình đi, ăn xong buổi chiều còn phải trở về làm việc, sớm sửa cho xong căn nhà rồi đón cha mẹ và vợ cậu vào ở, chúng ta đi tới đây sống đã không dễ dàng, không thể để cho cha mẹ và vợ mình phải mệt nhọc được.”

Trương Đại Tráng toét miệng cười: “Còn có người anh em như cậu nữa.”

Lâm Côn khoát tay một cái nói: “Tôi thì thôi, chúng ta là anh em không nói những chuyện này làm gì.”

Lúc này, bên trong biệt thự sang trọng của vịnh Tinh Hải tại thành phố Trung Cảng, một ông già râu tóc bạc đang nằm ở trên ghế mây trong phòng khách lớn, bên cạnh có hai người phụ nữ đang hầu hạ. Hai người này không phải là xinh đẹp hơn người nhưng đều có một khí chất không nói ra được, vừa nhìn dã biết khác với những người hầu bình thường.

Ở trên ghế sofa đối diện ông già là một người thanh niên hơn hai mươi tuổi đang dựa vào sô pha cầm điện thoại di động chơi trò chơi. Cụ già hơi nhắm mắt lại, đột nhiên nói với người trẻ tuổi: “Ông nghe nói... Cháu mới đánh cược?”

Người trẻ tuổi bỏ điện thoại di động xuống, mỉm cười nói: “Ông nội, ông nghe được từ đâu vậy?”

Cụ già mỉm cười hừ một tiếng, nói: “Với chút chuyện tệ hại của cháu mà còn mong có thể giấu giếm được ông sao? Cháu nhanh nói cho ông nghe, lúc này cháu lại dự định chơi thế nào?”

Người trẻ tuổi cười hì hì, cho dù hơn hai mươi tuổi nhưng ở trước mặt của ông cụ anh ta vẫn còn giống như một đứa trẻ ba tuổi, “Ông nội, thật ra cháu cũng không chơi gì, tập đoàn Phong Hoàng không phải là được nhận thầu sao? Đó là một miếng thịt béo lớn, cháu đang suy nghĩ làm thế nào để lấy được nó vào trong tay của chúng ta, hơn nữa còn không gây ra mâu thuẫn gì.”

“Cho nên?”

“Cho nên cháu lại đánh cược, thời gian được quyết định vào cuối tháng này, đến lúc đó chỉ cần cháu thắng được giải quán quân của cuộc đua xe dành cho dân nghèo thì tập đoàn Phong Hoàng chính là của chúng ta.” Người trẻ tuổi cười đắc ý nói, giống như anh ta đã thắng trận thi đấu.

“Nếu chẳng may cháu thua thì sao?” Cụ già mỉm cười hỏi.

“Thua thì thua, Kim Khải cháu cũng không phải không thua nổi, Kim Tự Chiêu Bài của chúng ta cũng không phải không thua nổi. Nếu thua cuộc cháu sẽ không lại chen chân vào chuyện của tập đoàn Phong Hoàng nữa.” Kim Khải chính trực ngang nhiên nói.

“Ừ.” Cụ già mỉm cười gật đầu, rất hài lòng về câu trả lời của người cháu trai. Ông cụ này không phải là ai khác, chính là ông nội của Kim Khải, Kim Nguyên Tông người đứng đầu của Kim Tự Chiêu Bài. Năm nay ông ta đã sớm qua năm mươi tuổi, hơn ba mươi năm trước ông ta chính là nhân vật hung ác tung hoành ngang dọc trên mọi phố lớn ngõ nhỏ của toàn bộ thành phố Trung Cảng. Nhắc tới danh tiếng của Kim Nguyên Tông, trẻ con buổi tối cũng không dám khóc.

“Ông nội cứ yên tâm, chỉ dựa vào khả năng lái xe của cháu, cháu dám nói đến lúc đó không ai có thể thắng được cháu.” Kim Khải đầy tự tin nói.

“Tiểu Khải, ông nội bình thường dạy cháu thế nào, cháu đều quên rồi sao?” Kim Nguyên Tông chậm rãi nói: “Dù là việc gì đều không được kiêu ngạo không được nóng nảy, trên thế giới này không có chuyện gì là thành công trăm phần trăm, cũng không có chuyện gì sẽ thất bại trăm phần trăm, tất cả đều phải xem chúng ta làm như thế nào, đối mặt thế nào. Cháu trước sau nhớ kỹ một câu nói, làm người nhất định phải khiêm tốn, giấu mình cẩn thận, ông nội sáng lập ra phần gia nghiệp này, cha mẹ cháu đi sớm, tương lai phần gia nghiệp lớn như vậy chỉ có mình cháu tới kế thừa, ông nội cũng không hy vọng xa vời là cháu có thể tiếp tục phát triển Kim Tự Chiêu Bài của chúng ta lớn mạnh, chỉ cần cháu có thể giữ quy mô trước mắt là được.”

“Ông nội, cháu nhất định sẽ vượt qua kỳ vọng của ông!” Kim Khải với lòng tin dạt dào nói.

Kim Nguyên Tông lắc đầu, hiền từ nhìn cháu trai nói: “Tiểu Khải, cháu nhất định đã nghe nói qua câu ‘Tranh đấu giành thiên hạ dễ, giữ giang sơn mới khó’. Cháu xem hoàng đế ở các triều đại, bọn họ liều mạng giành lấy giang sơn sau đó con cháu đời sau cũng không phải ai cũng có thể giữa được giang sơn. Nếu như cháu có thể giữ được phần gia nghiệp này của nhà họ Kim chúng ta thì cháu đã hơn ông năm đó rồi.”

Kim Khải hơi ngẩn người ra, sau đó bừng tỉnh cười nói: “Ông nội, ông nói như vậy trong lòng cháu lại thấy cân bằng rồi, hì hì.”

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Quang Minh Kỷ Nguyên

Copyright © 2022 - MTruyện.net