Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 215
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 215

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bệnh viện trung tâm thành phố cách đó không xa, ba chiếc xe cảnh sát và một chiếc Jetta cũ rất nhanh đã đến nơi, sau khi hỏi thăm ở cửa đại sảnh, Thẩm Mạn lập tức dẫn theo người lao thẳng đến phòng cấp cứu ở tầng hai. Cảnh sát cấp dưới của cô lập tức lại vây quanh phòng cấp cứu, cùng lúc đó cũng không biết là ai gọi phóng viên tới, một đám phóng viên bao giờ cũng xông vào trước nhất. Phải nói rằng những phóng viên này làm cho người ta kính nể, lại khiến cho người ta chán ghét, bên này đang khẩn trương phá án, mỗi người bọn họ kiên trì tìm chứng cứ, bọn họ lại muốn cản trở cảnh sát làm việc.

Lâm Côn đi theo phía sau đám cảnh sát nên cách những phóng viên này gần nhất, chỉ huy Lâm của chúng ta lập tức nhập vai, giả vờ diễn vai người giữ gìn trật tự. Trên đầu vai có một Hải Đông Thanh nhỏ nhìn qua cực kỳ đáng yêu, nghiêm mặt nói với những phóng viên đang cố xông lên: “Tất cả yên lặng một chút cho tôi, làm chậm trễ việc phá án các người có chịu trách nhiệm được không?”

Vừa bị nói như thế, những phóng viên một lòng muốn xông lên thu gom tin tức trước tiên đã nhanh chóng yên tĩnh lại. Nhưng tiệc vui chóng tàn, lập tức lại có người hỏi ngược Lâm Côn: “Anh là ai, dựa vào cái gì mà anh đứng ở nơi này ngăn cản chúng tôi?”

Một người vừa nói thì những người khác cũng kêu gào không ngừng, chỉ huy Lâm lập tức không vui, nổi giận nói với những phóng viên này: “Các người đều yên tĩnh đi, ồn ào cái rắm, giống như một đám ruồi nhặn vậy.”

Những phóng viên kia đi từ chấn động tới sửng sốt, nhưng bọn họ lập tức phục hồi tinh thần. Nói ra thì ở đây cũng một vài phóng viên không tầm thường, gặp qua không ít chuyện, một nữ phóng viên đeo kính đen trên gương mặt đầy tàn nhang xông lên thét hỏi Lâm Côn đầu tiên: “Anh rốt cuộc là ai, mau tránh ra!”

“Đúng, anh mau tránh ra!”

“Đừng cản trở công việc của chúng tôi.”

...

“Ái chà.” Khóe miệng Lâm Côn vẫn tươi cười, ánh mắt dò xét một vòng, phát hiện nữ phóng viên kính đen này khiến người ta chán ghét nhất. Được rồi, chỉ huy Lâm của chúng ta thừa nhận anh trông mặt mà bắt hình dong, trên thực tế nữ phóng viên trên gương mặt đầy tàn nhang đeo kính đen này quả thật cũng làm cho người ta đáng ghét, đặc biệt trên mặt đầy khinh thường, giống như mình là nhân vật lớn, người khác đều đang dưới chân của cô ta vậy.

Người như thế trong xã hội có rất nhiều, bọn họ luôn cho rằng bản thân có điều kiện tốt hơn người khác, có thể hất mặt mà xem thường người, trên thực tế mình chẳng là cái quái gì cả mà ở đó ra vẻ ta đây.

Lâm Côn cười lạnh, nói với nữ phóng viên mặt tàn nhang này: “Tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ, nhưng không có nghĩa là dạng phụ nữ thế nào cũng không đánh, nếu như cô còn ở đây kêu gào, tôi sẽ một tát đưa cô vào trong phòng cấp cứu.”

Nữ phóng viên mặt tàn nhang sửng sốt, sau đó lập tức lấy lại tinh thần, đối chọi gay gắt với Lâm Côn: “Hừ, anh còn muốn đánh phụ nữ, vừa nhìn anh đã biết là dạng đàn ông cả đời cũng không có tiền đồ, tôi cho anh biết bạn trai tôi đang ở đây, nếu như ngày hôm nay anh dám đụng đến một sợi lông của tôi, anh lại chờ tiến vào phòng cấp cứu đi!”

Nữ phóng viên mặt tàn nhang này không có nói dối, bạn trai cô ta đúng là đang có mặt ở đó, anh ta đứng ở bên cạnh cô ta vác một cái camera. Đừng thấy nữ phóng viên mặt tàn nhang này đen gầy, bạn trai cô ta ngược lại nhìn lực lưỡng, đừng nói là vẻ ngoài của người ta, chỉ nói người ta to con giống như một ngọn núi lớn dựng ở trước mắt vậy.

Lâm Côn nhìn người đàn ông này, chân mày nhíu lại, nhớ đến một câu nói đã từng lưu truyền ở nông thôn... Cá tìm cá tôm tìm tôm, rùa tìm ba ba làm thông gia... Nếu như lời này sử dụng ở trên người nữ phóng viên mặt tàn nhang và bạn trai cô ta thì thật sự quá đúng rồi, cho dù hai người này không thuộc về một phong cách, một người vừa đen vừa gầy một người lại cao to lực lưỡng, nhưng dáng vẻ của hai người đều xấu tới mức có thể làm cho thế giới phải tắt đèn.

Lâm Côn đột nhiên cười, nhìn nữ phóng viên mặt tàn nhang nói: “Được, vậy thật sự là quá tốt, nhìn dáng vẻ của cô khiến cho người ta chán ghét, tôi không đánh cô, nhưng bạn trai cô lại phải thay cô nhận chút khó chịu vậy.”

“Anh dám!” Nữ phóng viên mặt tàn nhang đắc ý hừ một tiếng, “Hơn nữa, chỉ dựa vào bộ dạng gầy tong teo của anh cũng muốn khoa tay múa chân với A Long của tôi sao? Đến lúc đó sợ rằng chỉ biết nằm trên mặt đất cầu xin tha thứ thôi.”

“Vậy sao?”

Lâm Côn cười trêu tức, ánh mắt ngược lại nhìn về phía A Long đang đứng bên cạnh nữ phóng viên mặt tàn nhang này. Vị tên A Long này đã chuẩn bị tinh thần có thể chiến đấu bất cứ lúc nào. Anh ta lấy camera từ trên vai xuống, đưa cho một người đồng nghiệp khác, thấy Lâm Côn nhìn về phía anh ta, ánh mắt của anh ta đột nhiên lấy khí thế lẫm liệt đáp lại.

Lâm Côn nhếch miệng cười cười, nhìn A Long rõ ràng cao lớn nhưng không có đầu óc gì nói: “Tôi sắp đánh anh, chuẩn bị xong chưa?”

Người này nhíu mày, sử dụng giọng nói lớn như có thể nghiền ép được cả thế giới nói: “Anh đừng khoác lác!”

Lâm Côn lắc đầu cười gượng, trên tay đột nhiên thoáng động, một quyền vừa nhanh vừa mạnh lao vọt đến trước mặt của A Long, đồng tử của A Long đột nhiên giãn ra, đáng tiếc tốc độ phản ứng của thần kinh không nhanh như vậy, chỉ có thể mắt thấy nắm đấm đập về phía mặt của mình, đồng thời trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi và không cam lòng.

Nắm đấm còn chưa đập tới, quyền phong với sức lực mạnh mẽ đã khiến cho anh ta cảm giác được áp lực cực lớn, mắt thấy nắm đấm kia sắp đánh trúng mặt anh ta thì nó đột nhiên ngừng lại.

Trên trán A Long đã lấm tấm mồ hôi, nuốt miếng nước, tất cả mọi người xung quanh anh ta lúc này cũng ngẩn người.

Lâm Côn nhếch miệng cười, nói: “Tôi nói này người anh em, tốc độ phản ứng của anh cũng quá kém, quả đấm của tôi đã đánh tới trước mặt anh, anh còn không có phản ứng gì, anh nói một quyền này của tôi thật sự đánh xuống, anh còn không...”

Không đợi Lâm Côn nói hết lời, vị A Long trước mặt này lại đột nhiên tấn công ngược lại, giơ quả đấm lên muốn đánh về phía Lâm Côn, trong miệng tức giận hô một tiếng: “Mẹ kiếp! Tao làm thịt mày!”

Đáng tiếc, ý nghĩ của A Long là chỉ cần một quyền có thể đánh cho người trước mắt này nằm xuống, kết quả lại không giống như anh ta suy nghĩ, nắm đấm của anh ta còn chưa vung đến một nửa, nắm đấm dừng ở trước mặt anh ta đột nhiên lại biến thành một bàn tay to lớn, tát về phía gương mặt to béo của anh ta.

Bốp...

Âm thanh vang lên rõ ràng, lại rất có lực, nếu như tua chậm lại, một giây biến thành hai giây, ba giây, sẽ thấy rõ ràng, cái mặt lớn của A Long này bị đánh cho biến dạng nghiêm trọng, trên mặt vừa lộ ra sát khí lẫm liệt cũng theo sự vặn vẹo mà tiêu tan thành mây khói.

“A!” A Long này kêu lên một tiếng, toàn thân lảo đảo ngã sang một bên, dường như sợ anh ta chưa hoàn toàn té ngã, lãng phí uy lực của một cái tát tai này, chỉ huy Lâm của chúng ta lại nhấc chân đạp cho anh ta nằm bẹp xuống.

Toàn bộ mặt đất dường như cũng rung lên, một đống thịt cực lớn nằm ở trên mặt đất, tình cảnh này cũng xem như là chấn động nho nhỏ, những phóng viên vừa kêu la lúc nãy đều im lặng, ánh mắt tất cả nhìn chằm chằm vào đống thịt trên mặt đất này. Vẻ mặt khó coi nhất đương nhiên phải thuộc về nữ phóng viên mặt tàn nhang kia. Ở trong mắt cô, cho dù bạn trai mình nhìn hơi xấu xí, nhưng anh dũng vô địch, không nghĩ tới lại như thế...

Ánh mắt Lâm Côn ngả ngớn nhìn lướt qua các phóng viên, người bị anh nhìn đến đều run lên, mỗi người đều không dám kêu la nữa, những người này cũng không ngốc, ngay cả A Long với dáng người to lớn như vậy còn bị tát một cái làm cho nằm bẹp xuống, bọn họ tự biết dáng người của mình không đủ lớn, vẫn đàng hoàng một chút thì tốt hơn.

Cuối cùng Lâm Côn nhìn về phía nữ phóng viên mặt tàn nhang, gương mặt này của cô ta thật sự hoàn toàn không có gì đáng để nói là đẹp cả, nhìn tàn nhang trên mặt cô ta ngược lại sẽ có cảm giác như bị hạt cát bay vào trong mắt vậy, khóe miệng Lâm Côn cười ngả ngớn, thản nhiên nói: “Tôi nói rồi, cô còn muốn kêu la cái gì nữa?”

Nữ phóng viên mặt tàn nhang này không phải là một người hiền lành gì, cô ta vừa đau lòng cho bạn trai của mình, vừa hận Lâm Côn thấu xương. Cô ta làm phóng viên nhiều năm như vậy, có bao giờ bị thua thiệt, người bị cô ta phỏng vấn không phải đều một lòng nịnh bợ cô ta vì sợ đầu bút của cô ta viết loạn sao? Chẳng qua là cô ta không nghĩ tới hôm nay lại đụng phải một kẻ vô lại như thế, một cái tát lại làm cho bạn trai cô ta phải nằm xuống.

Nữ phóng viên này rất tức giận, đáng tiếc không có chỗ nào phát tiết nghẹn tới mức cả khuôn mặt cũng đỏ bừng. Cuối cùng cô ta xem như đã nghĩ ra được biện pháp, gào hét với người cảnh sát ở gần đó: “Đánh người rồi, đồng chí cảnh sát các người còn không quản sao? Các người thân vì đầy tớ của người dân, vì dân phục vụ, lên lấy lại chính nghĩa cho người dân mới phải chứ?”

Giọng cô ta nói đầy hùng hồn, cực kỳ mạnh mẽ, vừa nhìn chính là một cái xương cứng. Vừa rồi Lâm Côn đánh người, những cảnh sát kia không mù không điếc, sở dĩ không ai quản là bởi vì những người này đều đã nhìn ra được, người đàn ông có dáng vẻ lông bông đầy vẻ vô lại phía sau có quan hệ với đội trưởng của mình. Về phần quan hệ này tới trình độ nào, trong lòng tất cả mọi người đều có suy đoán không giống nhau, nhưng kết quả lại rất thống nhất, đội trưởng không lên tiếng, bọn họ tuyệt đối không dám tiến lên làm phiền người ta.

Thẩm Mạn đứng ở cửa phòng cấp cứu, trên mặt cô lạnh lùng nghiêm nghị, dường như tất cả lực chú ý của cô đều tập trung vào mấy người cảnh sát giao thông giả cần bắt bên trong. Đối với âm thanh từ phía sau truyền đến cô lại thờ ơ, sau khi nghe được nữ phóng viên mặt tàn nhang kêu lên, chân mày của cô không khỏi nhíu lại, trong lòng thầm mắng một câu: “Tên vô lại này bao giờ cũng giỏi gây sự như vậy.” Nhưng ngoài mặt cô lại không có phản ứng gì.

Thẩm Mạn không có phản ứng, cấp dưới của cô lại càng không có phản ứng, nữ phóng viên mặt tàn nhang thấy mình kêu gào như vậy lại không có người nào để ý tới, trong lòng càng thêm tức giận. Cổ họng của cô ta hơi mặn, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, cô ta cũng không phải người dễ trêu chọc, người làm phóng viên ngành đều có một đặc điểm, thích lấy truyền thông ra dọa người, lúc này cô ta trăm triệu lần sẽ không bỏ qua cơ hội này, cô ta lại kêu gào: “Các người cầm tiền thuế của dân lại không thay nhân dân làm việc, còn đứng chung một chỗ với kẻ làm trái luật pháp, tôi phải đưa các người ra ánh sáng, để cho nhân dân trong toàn thành phố nhận rõ bộ mặt thật của các người, cách chức tất cả các người!”

Tiếng kêu gào vừa hào hùng chính nghĩa, vừa có ý đe dọa cảnh sát, đồng thời cũng kích thích oán giận của các phóng viên khác. Trong giây lát tất cả phóng viên đều làm ầm ĩ trong hành lang giống như tiếng muỗi kêu vậy. Những người phóng viên này đều giữ thân phận và địa vị rất cao, lại được giáo dục cao cấp đã hoàn toàn bỏ quên mất cái biển lớn ‘im lặng’ cực lớn treo ở đỉnh đầu bọn họ.

Thấy tình hình có chút nghiêm trọng, Thẩm Mạn không lên tiếng, những cảnh sát cấp dưới của cô lại có phần không nhẫn nại được, cảnh sát nhân dân là quang vinh, là tiêu chuẩn khó có được, nếu như bởi vì chuyện tối hôm nay mà bọn họ phải đồng loạt cởi bỏ bộ đồng phục cảnh sát, trong lòng của bọn họ lại một vạn lần không muốn.

Có người chủ động đi lên hỏi Thẩm Mạn: “Đội trưởng Thẩm, cô xem...”

Thẩm Mạn nhíu mày, cô cũng cảm thấy tình huống trước mắt có hơi vướng tay vướng chân, trong giây lát cũng không nghĩ ra được cách nào đối phó. Cũng không thể thỏa mãn những nguyện vọng vô lý của đám phóng viên này, mang Lâm Côn xử theo pháp luật, nói thế nào cô và Lâm Côn cũng có quen biết, vứt bỏ mờ ám giữa nam và nữ còn có tình bạn.

“F*ck, các người có bản lĩnh thì đưa ra ánh sáng đi, xem các người có thể đưa cái gì ra ánh sáng, mẹ kiếp, cho các người mặt mũi mà các người còn không biết xấu hổ, lấy chút đặc quyền của truyền thông trong tay các người tới dọa ai hả?” Lâm Côn tức giận nói: “Bây giờ tôi cảnh cáo các người, nếu như các người không im lặng, ông đây sẽ nhổ sạch răng cửa của các người, ngày mai cho các người cùng nhau khỏi đi làm nữa. Với tố chất này của các người tới ra đường nhặt rác cũng không xứng. Sh*t, còn muốn dựa vào đầu bút vạch trần xấu xa trong xã hội sao, các người xứng sao?”

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Đóa Ngô Đồng Nở Rộ

Copyright © 2022 - MTruyện.net