Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 220
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 220

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lâm Côn lái chiếc Jetta cũ với tốc độ bình thường, nhìn dáng vẻ anh giống như đang quan tâm tới phong cảnh dọc đường hơn, anh vừa cầm tay lái vừa ngậm điếu thuốc lá, còn mở một đĩa CD cũ nữa.

Tần Tuyết ngồi ở bên cạnh nhìn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cực kỳ sốt ruột, cô nói để cho Lâm Côn thích ứng với địa hình trước, nhưng lúc nãy khi lên núi anh đã làm quen gần hết rồi, bây giờ chạy xuống cũng nên tỏ chút thái độ chứ? Tại sao tốc độ của anh vẫn bình thường như vậy, nếu cứ vậy thì đến ngày thi đấu không phải sẽ thua chắc rồi sao?

Tần Tuyết không phải là quan tâm tới tiền đánh cược cô đã bỏ ra, mà để ý đến phần hy vọng kia trong lòng cô, cô luôn cảm thấy Lâm Côn không giống với người bình thường, luôn có thể làm được những chuyện khác với người thường. Cô không rõ vì sao lại hy vọng này như vậy, nhưng cô cứ cố chấp hy vọng người đàn ông bên cạnh này có thể làm ra những chuyện khiến cô kính phục.

Chiếc xe Jetta cũ thật vất vả di chuyển đến chân núi Nam Sơn, Tần Tuyết liếc mắt nhìn đồng hồ, chạy hơn hai mươi phút rồi, cô cố nén nóng giận trong lòng, bình tĩnh hỏi Lâm Côn: “Anh có cảm giác gì?”

Lâm Côn nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, nói: “Phong cảnh không tệ, sau này sẽ thường xuyên tới đây.”

Tần Tuyết nghẹn họng, thiếu chút nữa phun ra máu, trong đầu cô không nhịn được gầm thét lên: “Tôi đây dẫn anh tới để làm quen với địa hình, để cho anh sớm nắm chắc đoạn đường nào dễ, đoạn đường nào khó đi, cần nghiên cứu xử lý tình huống này thế nào, anh lại đến để xem phong cảnh, anh, anh, anh… Anh có xứng đáng với nỗi khổ tâm của tôi hay không?”

Lâm Côn tiếp tục nhe răng cười nói: “Vừa nãy em, nói kỷ lục nhanh nhất của Kim gì đó là bao nhiêu?”

Tần Tuyết hơi cái cảm giác được trấn an, cái người cà lơ phất phơ bên cạnh cuối cùng cũng còn chút chuyên tâm, nói. “Mười phút hai mươi giây.”

“Mẹ kiếp!” Lâm Côn cố ý làm ra thái độ không thể tưởng tượng nổi, “Đùa gì thế, đường này cũng có thể chạy được mười phút hai mươi giây, vậy cũng quá biến thái rồi, chỉ chín khúc cua liên tục vừa nãy cũng sắp dọa cho tim tôi ngừng đập đấy.”

Tần Tuyết trừng mắt nhìn anh, cô biết người này đang cố ý nói quá lên thôi, chỉ vào dáng vẻ ung dung ngắm hoa xem phong cảnh lúc nãy của anh, nếu nói tim của anh sắp bị dọa cho ngừng đập thì chỉ người có chỉ số thông minh bằng không mới tin anh.

“Anh đừng giả vờ nữa.” Tần Tuyết trừng mắt nhìn Lâm Côn, nói: “Nói chuyện nghiêm túc đi, anh có cảm tưởng gì đối với con đường này?”

Lâm Côn mỉm cười suy nghĩ, nói: “Thật ra cũng không có cảm tưởng gì, không phải chỉ là một con đường thôi sao, đến lúc đó tôi chạy nhanh hơn là được. Chẳng qua thành tích mười phút hai mươi giây này thật sự khiến người khác kinh ngạc, tôi phải cố gắng chăm chỉ hơn mới được, nếu như không nhận được giải nhất thì sẽ có lỗi với sự bồi dưỡng của người đẹp Tần rồi, phải không?”

Tần Tuyết tiếp tục lườm anh, nói: “Anh ít giả vờ giả vịt với tôi đi, tôi hi vọng đến lúc đó anh đừng làm cho tôi thất vọng, cược bao nhiêu tiền tôi không quan tâm, cái tôi quan tâm là anh có thể đạt được sự kỳ vọng của tôi hay không?”

Tần Tuyết vừa nói xong câu này, gương mặt không tự chủ được lại đỏ lên, những lời này thật sự có hơi mập mờ.

Lâm Côn cũng thấy được mờ ám trong đó, cố ý trêu đùa nói: “Nếu như tôi đạt được kỳ vọng của người đẹp Tần, vậy có thể có thể… Hay không?” Ánh mắt anh đột nhiên trở nên bỉ ổi, vừa nhìn đã biết anh đang nghĩ tới chuyện không đứng đắn rồi.

Tần Tuyết dứt khoát không để ý anh, nói thẳng một câu: “Đưa tôi quay về công ty.”

Cao ốc của tập đoàn Thiên Sở đứng sừng sững ở trung tâm thành phố Trung Cảng, nơi này hàng năm đã cống hiến cho chính quyền thành phố một con số GDP có thể nói là động trời. Hoàn toàn không khoa trương chút nào, hàng năm thành phố Trung Cảng có ít nhất một phần năm GDP đến từ tập đoàn Thiên Sở, đến từ tòa cao đầy khí thế rộng lớn trước mắt này.

Phóng tầm mắt ra các nơi trên toàn quốc, có rất nhiều thành phố muốn âm thầm lôi kéo tập đoàn Thiên Sở, nhưng tập đoàn Thiên Sở lấy Sở Tướng Quốc dẫn đầu lại trước sau kiên định ở lại thành phố Trung Cảng. Ở bên ngoài Sở Tướng Quốc luôn nói ông thích thành phố biển Trung Cảng này, trên thực tế nguyên nhân chân chính thì chỉ có bản thân ông biết, đó là vì một phần chờ đợi.

Tần Tuyết trở lại phòng làm việc, cô chưa kịp ngồi xuống thì điện thoại trên bàn đã đổ chuông, Tần Tuyết cúi đầu liếc mắt nhìn dãy số, đó là số đến từ văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất của tòa nhà này, nói cách khác là Sở Tướng Quốc đang tìm cô.

Tần Tuyết theo thói quen nghề nghiệp cầm điện thoại lên, trên mặt mang theo một nụ cười nghề nghiệp, đây là lễ nghi cơ bản khi làm thư ký của chủ tịch, dù là làm chuyện gì, cho dù chỉ là nghe một cuộc điện thoại không thấy mặt người, trên môi cũng phải tươi cười, bởi vì khi người ta mỉm cười nói chuyện cũng sẽ khiến người khác cảm thấy thoải mái hơn.

“Tiểu Tuyết, cô tới phòng làm việc của tôi một chuyến.” Giọng nói trong điện thoại của Sở Tướng Quốc hơi cứng nhắc. Đây là tình huống hiếm có, bình thường dù đối với người nào ông cũng luôn tươi cười đón chào, mặc dù trong xương cốt thì ông là một người cực kỳ nghiêm túc, nhưng dù sao ông vẫn luôn có thói quen tươi cười gặp người khác, đặt sự nghiêm túc lên công việc.

“Vâng, chủ tịch.” Tần Tuyết mỉm cười đáp lại, trong lòng lại suy nghĩ không ra, theo lý mà nói những chuyện có thể khiến cho giọng điệu của Sở Tướng Quốc trở nên nghiêm túc không nhiều, lẽ nào đã gặp phải chuyện gì, hoặc là nói có khó khăn gì rồi?

Tần Tuyết không tự chủ lắc đầu mỉm cười, gặp phải khó khăn? Làm sao có thể chứ, đường đường là chủ tịch của tập đoàn Thiên Sở, đừng nói là ở trong thành phố này, chính là phóng tầm mắt ra toàn bộ Đông Bắc, chuyện có thể khiến cho Sở Tướng Quốc ông cảm thấy khó xử cũng không nhiều.

Tần Tuyết theo thói quen nghề nghiệp ôm theo máy tính và bút đi vào phòng làm việc của Sở Tướng Quốc, Sở Tướng Quốc đang đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng làm việc lớn, Tần Tuyết mỉm cười lễ phép nói: “Chủ tịch, tôi tới rồi.”

Sở Tướng Quốc quay đầu lại liếc mắt nhìn cô, trên gương mặt ông lộ ra cảm xúc nói không ra lời, nói nghiêm túc không nghiêm túc, nhưng tuyệt đối không ấm áp giống bình thường, trong tay của ông đang cầm nửa điếu xì gà, mùi thơm của điếu xì gà thượng hạng thiêu đốt tràn ngập cả căn phòng khiến người ta cảm thấy say mê, thậm chí có lúc sẽ không nhịn được mà hít vài hơi.

“Ngồi đi.” Sở Tướng Quốc chỉ vào ghế sofa bên cạnh, đó là một bộ sofa bằng gỗ lim mới mua, chất lượng cụ thể không cần phải nói, dù sao cũng rất đắt tiền, giá tiền của một bộ ghế sofa cũng đủ để mua một căn hộ nhìn ra biển.

Tần Tuyết ngồi xuống trên ghế sofa, dáng vẻ chuyên nghiệp vắt hai chân lên, cô mặc bộ đồ công sở màu đen, nửa người trên mặc áo sơ mi màu trắng, sống mũi đeo theo gọng kính phỉ thủy đồi mồi, khí thế cao quý mà lại trang nhã, đồng thời lại đẹp lạnh lùng lý trí như vậy, nhìn qua có vẻ đẹp mê người không nói nên lời.

“Chủ tịch, ngài gọi tôi tới có chuyện gì?” Tần Tuyết mỉm cười nói, cười như thế càng thêm say lòng người, giống như tiên tử trên trời vô tình lạc xuống trần gian, trên mặt trang điểm sơ qua lại dễ nhìn hơn những minh tinh trang điểm đậm trên TV biết bao nhiêu lần.

Dựa theo logic bình thường mà nói, thân là chủ tịch tập đoàn Thiên Sở, trong tay nắm quyền phát biểu tuyệt đối của tập đoàn Thiên Sở, ngoài cổ đông lớn nhất của tập đoàn Thiên Sở là Sở Tĩnh Dao ra, có thể nói toàn bộ tập đoàn Thiên Sở đều nằm ở trong tay một mình Sở Tướng Quốc. Bên cạnh có một thư ký trẻ tuổi xinh đẹp như thế, người bình thường nhất định sẽ liên tưởng đến ông và Tần Tuyết có quan hệ không bình thường, nhưng trên thực tế hai người quả thật rất trong sạch.

“Thật ra cũng không có chuyện gì khác, chú chỉ là muốn nói chuyện cùng cháu.” Sở Tướng Quốc dừng lại một chút rồi cũng ngồi xuống trên ghế sofa, đối diện với Tần Tuyết, rít một hơi thuốc lại nói tiếp: “Nói việc riêng không bàn đến công việc.”

“A? Điều này cũng không giống với phong cách của chú Sở.” Tần Tuyết lập tức thay đổi cách nói, mỉm cười nói: “Không biết chú Sở muốn nói chuyện riêng gì, cháu gái sẽ nghe hết.”

Trên mặt Sở Tướng Quốc mỉm cười, lại đột nhiên thở dài, nói. “Tiểu Tuyết, cháu thật sự rất giống cha của cháu.”

Sắc mặt Tần Tuyết lập tức thay đổi, nói: “Ông ta là một người đàn ông không có trách nhiệm, mẹ cháu vừa mang thai cháu, ông ta lại hoàn toàn không do dự đi ra chiến trường, ở trong lòng của ông ta căn bản không có cháu và mẹ cháu.”

Sở Tướng Quốc nói: “Tiểu Tuyết, cháu không thể nói cha cháu như vậy được, ông ấy là một người quân nhân ưu tú, là một đội trưởng có trách nhiệm, là niềm kiêu ngạo của quân giải phóng Trung quốc chúng ta, cháu nên cảm thấy vinh quang vì ông ấy.”

“Vinh quang?” Tần Tuyết cười lạnh. “Chú Sở, một người đàn ông ngay cả vợ con của mình cũng không bảo vệ được, cũng không có trách nhiệm, còn có chỗ nào đáng để người ta cảm thấy vinh quang, người như thế quả thực chính là ích kỷ tới cực điểm, trước đây mẹ cháu cũng bởi vì nhìn lầm người nên mới chọn một người đàn ông như vậy.”

Vẻ mặt Sở Tướng Quốc bất đắc dĩ, nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu, dừng một hồi không thể làm gì khác hơn là nói. “Tiểu Tuyết, thật ra có chuyện cháu vẫn chưa biết, hôm nay chú chuẩn bị nói cho cháu biết, hi vọng cháu có thể tha thứ cho cha của cháu.”

Tần Tuyết nhìn Sở Tướng Quốc, chờ đợi đáp án.

“Lúc đó cha cháu vì cứu chú mà hy sinh, nếu không phải là ông ấy dùng trái tim để ngăn cản viên đạn đó, bây giờ chú đã sớm bị chôn ở trong đất, càng không thể nào ngồi ở chỗ này nói chuyện với cháu như bây giờ.” Sở Tướng Quốc đau buồn nói.

Vẻ mặt Tần Tuyết hơi sửng sốt, ngay sau đó trong giọng nói của cô không có tình cảm chút nào lạnh lùng nói: “Vậy thì thế nào, trước đây ông ta vẫn hoàn toàn không do dự mà từ bỏ cháu và mẹ cháu, đây là sự thực vĩnh viễn cũng không có cách nào thay đổi được.”

Sở Tướng Quốc nói: “Thật ra, ông ấy vẫn luôn rất nhớ hai người, đêm hôm đó biết cháu ra đời, ông ấy đã mời tất cả người trong đội bọn chú uống rượu, ông ấy uống say mèm, ông ấy nắm tay của chú không buông, ông ấy nói với chú:Tướng Quốc, anh có biết là tôi muốn quay về bên cạnh vợ và con tới mức nào không, tôi thật sự rất nhớ bọn họ, tôi làm cha rồi, từ nay về sau tôi chính là người đã có con gái rồi. Tôi muốn nhìn nó vui vẻ trưởng thành, tôi muốn nó lớn lên trong hoàn cảnh bình yên, cho nên trước tiên tôi nhất định phải tiêu diệt kẻ địch, để cho tất cả những kẻ muốn phá hủy đất nước của chúng ta bị trừng phạt. Như vậy đất nước của chúng mới có thể yên ổn, con của chúng ta mới có thể lớn lên trong hoàn cảnh yên bình và vui vẻ.”

Tần Tuyết không nói lời nào, đối với cô cha chẳng qua là một tấm hình, một tấm ảnh cũ được lồng trong khung kính, một tấm ảnh đen trắng được khắc trên mộ bia, khi vuốt lên sẽ cảm thấy lạnh lẽo không có chút độ ấm nào.

Sở Tướng Quốc hít một hơi thật sâu nói. “Nhiều năm như vậy, chú vẫn không nói cho cháu và mẹ cháu biết được chân tướng, chú sợ một khi các người biết được cha cháu là vì cứu chú mà chết, là chú hại chết ông ấy, hai người sẽ hận chú, sẽ không cần chú chăm sóc, như vậy chú sẽ không cách nào thực hiện được lời hứa với cha cháu trước lúc qua đời, cũng có lỗi với lương tâm của chú… Tiểu Tuyết, hôm nay chú nói chân tướng sự thật cho cháu biết, hy vọng cháu đừng hận chú, ngoài ra, chú có một chuyện chú muốn cầu xin cháu, hy vọng cháu có thể hứa với chú…”

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tòng Âm Ti Khai Thủy

Copyright © 2022 - MTruyện.net