Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 225
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 225

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày Lâm Côn đều sẽ tới con đường eo núi Nam Sơn lái vài vòng, lần này đua xe không thể coi thường được, những đối thủ cần đối mặt đều vượt quá tưởng tượng của anh. Mấy ngày gần đây, anh luôn có thể gặp được một vài xe thể thao đắt tiền và một ít xe đua chuyên nghiệp ở trên đường eo núi Nam Sơn. Rõ ràng những người này cũng tới vì cuộc đua xe ngầm của dân nghèo cuối tháng, trong đó có lái xe là người của thành phố Trung Cảng này, cũng có người do các đại ca của các bang phái trong thành phố Trung Cảng bỏ ra số tiền lớn thuê từ bên ngoài tới. Xét đến cùng vẫn là một câu nói: Lần đua xe ngầm này có ý nghĩa không thể coi thường được, vì có thể có được cục thịt béo tập đoàn Phong Hoàng này, mọi người đều đã liều mạng.

Khương Phong gọi điện thoại tới cho Lâm Côn, anh ta đã biết những bang phái khác trong thành phố Trung Cảng không cho phép Bách Phượng Môn tiếp nhận tập đoàn Phong Hoàng. Đối với điều này anh ta tỏ ra mình đã không thể làm được gì, thế giới bên ngoài và thế giới ngầm của thành phố Trung Cảng đều có quy tắc riêng của mình, có một số việc anh ta có lòng nhưng không đủ sức để mà can thiệp.

Lâm Côn cũng hiểu điều này, tất cả tài nguyên của thành phố Trung Cảng là do chính phủ khống chế, nhưng có một vài lĩnh vực chính phủ lại không có cách nào nhúng tay vào, không chỉ là thành phố Trung Cảng, mỗi một thành phố đều có loại tình huống này.

Kỹ thuật lái xe của Lâm Côn đều là luyện tập từ khi còn ở trong quân đội, khi đó anh lái máy bay chiến đấu, lái xe tăng, lái xe bộc thép, lái xe tải lớn, xe việt dã, gần như tất cả phương tiện giao thông trong quân đội anh đều đã thử qua vài lần. Nhưng cảm giác đua xe cùng lái những loại xe kia lại có cảm giác khác hẳn, đặc biệt là khi đua ở trên chặng đường nguy hiểm giống như đường eo núi tự nhiên của Nam Sơn. Lại gặp phải nhiều tay đua xe chuyên nghiệp như vậy, có chút một sai lầm hoặc sơ suất đều có thể làm thay đổi kết quả của cuộc so tài.

Một áp lực vô hình lan tràn ở trong lồng ngực Lâm Côn, đã nhiều năm anh vẫn chưa bao giờ cảm giác áp lực như thế, tập đoàn Phong Hoàng có ý nghĩa chiến lược rất quan trọng đối với tương lai của Bách Phượng Môn. Dù thế nào anh cũng phải thắng trong cuộc thi đấu lần này, thua là không phù hợp với phong cách của chỉ huy Lâm anh.

Ba ngày sau, trong sân bay quốc tế của thành phố Trung Cảng, một đám hành khách vừa xuống khỏi máy bay được xe buýt đón đi. Một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi cùng hai vệ sĩ ăn mặt nghiêm trang, từ trên xe bước xuống.

Nhìn kỹ ông già này có kiểu tóc hói đầu tiêu chuẩn, đỉnh đầu bóng loáng, mái tóc hoa râm xoăn tự nhiên, nửa người trên mặc một cái áo màu sắc sặc sỡ, nửa người dưới mặc quần tây, chân đi đôi giày da sáng bóng.

Ông già này, mặt dài, trên miệng có một cái nốt ruồi đen lớn chừng hạt đậu, có mấy sợi lông mọc ra, trên mặt dữ tợn đầy những nếp nhăn, cả khuôn mặt thoạt nhìn béo ú khiến cho người ta khó chịu, đôi mắt đen hết nhìn trái lại nhìn phải, chuyên môn đi nhìn những cô gái chân dài, khóe miệng trước sau hiện ra nụ cười dâm đãng, vừa nhìn cũng biết đây là điển hình của một ông già háo sắc.

Dáng vẻ xấu xí cũng không tính là gì, dáng người không tốt co rút cong queo như kẻ trộm, ưỡn cái bụng lớn như mang thai, hai tay hai chân cũng rất nhỏ, nhìn qua giống như là một khối thịt tròn lớn, phía trên cắm bốn cái que diêm vậy.

Người đàn ông này không phải là ai khác, chính là Lâm Cửu Phúc mà Thang Lệ ở bên ngoài sân bay đang “đau khổ chờ đợi”.

Nhìn thấy được Lâm Cửu Phúc từ trong sân bay đi ra, Thang Lệ lập tức lại giống như diễn viên chuyên nghiệp, một giây trước còn rất mặt nhăn mày nhó khó chịu, ngay sau đó lập tức lại trở nên vui mừng, âm thanh ỏng ẹo nói với Lâm Cửu Phúc: “Ông xã, anh cuối cùng đã tới, làm người ta chờ muốn chết.”

Lâm Cửu Phúc giơ tay ôm lấy Thang Lệ, dùng bàn tay mập mập mà ông ta không biết đã sờ mông của bao nhiêu người phụ nữ để xoa mông của Thang Lệ, cười dâm đãng nói: “Bảo bối nhỏ của anh, anh cũng nhớ em muốn chết, chúng ta nhanh trở lại nhà đi.”

Ra khỏi cửa sân bay, Lâm Cửu Phúc hỏi Thang Lệ: “Lệ Lệ à, xe của em đậu ở đâu?”

Vẻ mặt Thang Lệ căng thẳng, nói: “Còn đang ở xưởng sửa chữa.”

“Xưởng sửa chữa?” Lâm Cửu Phúc trừng mắt, nói: “Không phải nói chẳng qua là xảy ra chút trục trặc nhỏ sao, sao còn ở xưởng sửa chữa?”

“Là như vậy...” Thang Lệ vội vàng giải thích: “Hai ngày trước em xảy ra tai nạn xe, chiếc xe bị tông rất nghiêm trọng.” Thang Lệ nói xong lại cúi đầu, dáng vẻ sợ hãi lại tủi thân, giống như một cô bé làm sai, lúc này trong lòng cô ta rất sợ Lâm Cửu Phúc sẽ nổi giận.

“Tai nạn xe cộ sao?” Lâm Cửu Phúc kinh ngạc, trên mặt mơ hồ có chút tức giận, nhưng rất nhanh đã bị ông ta áp chế xuống, lập tức đổi lại thành vẻ quan tâm nói: “Đó không phải là một chiếc xe thôi sao? Hỏng thì hỏng, chỉ cần em không bị thương là được rồi. Bảo bối, để anh xem thử nào, em không sao chứ?”

Thang Lệ lập tức được sủng mà kinh sợ, Lâm Cửu Phúc đã bao lâu không quan tâm cô ta như vậy, lần trước khi cô ta ở trong biệt thự của ông ta không cẩn thận đánh vỡ một bình sứ Thanh Hoa giả, vật kia cũng chỉ mấy vạn đồng, ông ta đã giận dữ chửi rủa cô ta thậm tệ rất lâu, hoàn toàn không quan tâm lúc đó cô ta đang đứt tay.

Ngày hôm nay cô ta đụng hỏng một chiếc xe hơi sang trọng giá trị mấy chục vạn, Lâm Cửu Phúc không những không nổi giận, ngược lại còn quan tâm tới cô ta, điều này làm cho trong lòng Thang Lệ tự nhiên thấy ấm áp.

Vẫy một chiếc xe taxi dọc đường, Lâm Cửu Phúc và Thang Lệ, còn có hai vệ sĩ cùng nhau lên xe, trên xe Lâm Cửu Phúc mỉm cười nói với Thang Lệ: “Bảo bối, hai ngày trước em nói em muốn có một chiếc xe Mercedes đúng không?”

“Dạ.” Thang Lệ dạ một tiếng, làm nũng nói: “Thế nào ông xã, anh sẽ mua cho người ta sao?”

“Đúng vậy, em là bảo bối nhỏ của anh, em muốn cái gì anh cũng sẽ mua cho em cái đó.” Lâm Cửu Phúc cười nói: “Tuy nhiên cấp S thì thôi, anh tạm thời mua cho em chiếc cấp C đã, tài chính của công ty gần đây quả thật có hơi căng, chờ qua đợt này, em muốn cấp S anh cũng sẽ mua cho em.”

“Thật sao?” Thang Lệ lập tức vui mừng cười, một chiếc Mercedes cấp C cũng không rẻ, ít cũng phải mấy chục vạn, trong lòng cô ta kích động, đồng thời đột nhiên nghi ngờ, Lâm Cửu Phúc làm sao vậy? Thái độ với cô ta cũng thay đổi quá lớn, chẳng lẽ ông ta lại có tình cảm với cô ta sao? Vừa nghĩ tới thân thể béo mập của Lâm Cửu Phúc, Thang Lệ lại càng mâu thuẫn, nhưng nể mặt tiền cô ta cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Trở lại căn hộ rộng rãi bên bờ biển, Lâm Cửu Phúc cho hai vệ sĩ ngoài chỉ để ông ta và Thang Lệ ở lại, tiếp theo hai người bắt đầu một trận vật lộn kịch liệt. Trước khi kèn lệnh chiến đấu được thổi lên, Lâm Cửu Phúc móc ra một lọ thuốc nhỏ nuốt vào, sau đó hai người cởi sạch lại bắt đầu chiến đấu.

Sau một trận mưa gió đổ mồ hôi nhễ nhại, Lâm Cửu Phúc giống như một con rệp chết ghé vào trên người Thang Lệ vẫn không nhúc nhích, cơ thể đầy thịt của ông ta đè lên trên người Thang Lệ, ép cho Thang Lệ nghẹt thở một lúc. Mỗi lần cùng Lâm Cửu Phúc đại chiến, trên thực tế Thang Lệ cũng không cảm giác vui vẻ gì, nhưng vẫn là câu nói kia, nể mặt tiền mỗi lần cô ta đều cố gắng phối hợp, kích thích dục vọng muốn chinh phục của Lâm Cửu Phúc hết lần này tới lần khác. Nếu không với con sâu đo nhỏ dưới thân thể của Lâm Cửu Phúc tương đương với ngón út, đi tiểu cũng không ra tiếng càng khỏi phải nói tới chinh phục phụ nữ.

Căn hộ này là do Lâm Cửu Phúc sớm mua để nghỉ dưỡng. Ở phương bắc thành phố Trung Cảng tuyệt đối xem như là thành phố số một, lại giáp biển, hàng năm vào mùa hè đều sẽ thu hút rất nhiều khách du lịch.

Lâm Cửu Phúc từ trên người Thang Lệ leo xuống, giang cánh tay ôm Thang Lệ vào trong lòng, vừa vuốt ve thân thể trơn nhẵn của Thang Lệ, vừa nói với cô ta: “Lệ Lệ à, trước kia anh quá lạnh lùng với em, bây giờ ông xã kiểm điểm ở trước mặt em nhận sai, sau này ông xã nhất định sẽ thương yêu em che chở cho em, có được không?”

Trong lòng Thang Lệ cảm động, cho dù rất không thích đống thịt bên cạnh này, nhưng nếu không có đống thịt này, cô ta sẽ không được sống cuộc sống như bây giờ, cô ta cảm động nói: “Ông xã, đương nhiên là được rồi.”

Lâm Cửu Phúc ôm Thang Lệ vào trong lòng, nói những lời tình cảm một lúc, thân thể phía dưới lại có phản ứng, ông ta dùng tay vỗ vào vai của Thang Lệ nói: “Lệ Lệ à, nó nhớ cái miệng nhỏ của em rồi.”

“Anh đúng là xấu xa...” Thang Lệ nũng nịu nói một tiếng, trên mặt thoáng đỏ ửng, trong lòng lại cố nén cảm giác buồn nôn, di chuyển thân thể đến ăn con sâu nhỏ vào trong miệng, di chuyển lên xuống.

Hai chân Lâm Cửu Phúc duỗi thẳng, rất hưởng thụ cảm giác này, gần như mỗi người đàn ông đều có dục vọng muốn chinh phục, khi một cô gái ghé vào phía dưới của mình, loại dục vọng chinh phục được này rất thỏa mãn. Ông ta vừa rên rỉ, vừa run giọng nói: “Lệ... Lệ Lệ à, em họ em từ nước ngoài trở về rồi sao?”

“Ừ...” Thang Lệ lẩm bẩm đáp một tiếng.

“Bây giờ ở Trung Cảng sao?”

“Ừ...”

“Có cơ hội hẹn ra cùng nhau ăn bữa cơm đi, anh cũng xem như là anh rể của cô ấy, cũng nên gặp mặt một lần chứ?” Lâm Cửu Phúc hừ hừ nói.

“Được.” Thang Lệ ngẩng đầu lên, bỗng nhiên có chút cảnh giác nhìn Lâm Cửu Phúc, nửa đùa nửa thật nói: “Ông xã, không phải là anh có ý với em họ em đấy chứ?”

“Ha ha!” Lâm Cửu Phúc cười ha hả, nói: “Làm sao có thể, anh có em là đủ rồi, nếu như lại nhớ thương em họ em thì cũng không nên, anh cũng không thể làm một người đàn ông ăn trong bát còn nhìn trong nồi.”

“Hừ, vẫn còn được.” Thang Lệ nũng nịu nói, cô ta bất chợt lại cười: “Tuy nhiên có ý nghĩ cũng là bình thường, em họ em xinh đẹp dáng người lại quyến rũ, đàn ông các anh không phải đều thích như vậy sao?”

“Ha ha, điều này thật ra cũng đúng.” Lâm Cửu Phúc lộ ra một cười phóng túng, dùng tay ấn đầu của Thang Lệ xuống, Thang Lệ lắc qua lắc lại vài cái, ông ta thử dò xét nói: “Lệ Lệ à, nếu như anh thật sự có ý với em họ em, em có thể giúp anh hay không?”

Thang Lệ ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Lâm Cửu Phúc, nhìn tới mức Lâm Cửu Phúc cũng thấy dựng lông. Lâm Cửu Phúc vội vàng ho nhẹ một tiếng, nói: “Cái đó, em họ em không phải đã ly hôn với người nước ngoài kia sao, cô ấy xinh đẹp như vậy khẳng định có rất nhiều người đàn ông nhớ thương, anh cũng chỉ nghĩ, chúng ta nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, anh nuôi em cũng là nuôi, lại nuôi cô ấy cũng là nuôi, nên đơn giản nuôi cả hai, đến lúc đó hai chị em còn có thể thường xuyên ở cùng một chỗ.”

Lúc này trong lòng Thang Lệ mới bừng tỉnh hiểu rõ, vì sao Lâm Cửu Phúc đột nhiên đối xử tốt với cô ta tốt như thế, hóa ra ông ta có ý đồ tới Hiểu Nhã. Tên cầm thú không bằng súc sinh này lại không biết xấu hổ nói ra chuyện này, cũng mệt cho ông ta có thể nghĩ ra được.

Nếu như dựa theo ý định ban đầu, Thang Lệ rất muốn mắng Lâm Cửu Phúc một trận, nhưng cô ta không có tự tin đó, cô ta còn phải dựa vào người ta để sống, nếu như mất đi cái chén vàng Lâm Cửu Phúc này, cô ta nghĩ cũng không dám nghĩ về cuộc sống sau này, còn có... Lúc ở trên xe taxi ông ta đã hứa mua cho cô ta chiếc xe mới, nếu như cô ta cãi nhau với Lâm Cửu Phúc thì chẳng còn gì nữa cả.

Nói cho cùng, Lâm Cửu Phúc có thể trở thành một trùm thương nghiệp cũng không chỉ dựa vào đầu óc và quyết đoán, ông ta đã nhận ra Thang Lệ không dám tranh cãi với ông ta, đồng thời lại nắm được tâm lý hám giàu sang của Thang Lệ, trước khi tới thành phố Trung Cảng, ông ta đã suy tính kỹ càng, dự đoán Thang Lệ cũng sẽ không thể không đồng ý.

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Ừ Thì Làm Anh Hùng

Copyright © 2022 - MTruyện.net