Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 236
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 236

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Mặt trời mọc rồi lặn, bình mình rồi đến hoàng hôn, ánh mắng màu vàng bao phủ cả thành phố, một ngày 24 giờ, 1440 phút, 86400 giây... Cho dù thời gian không trôi qua nhanh như cát chảy, đối với người đi làm mà nói, bọn họ sẽ cảm thấy hoàng hôn tới quá lâu, ánh bình minh tới quá nhanh. Mỗi người đều sống dưới bầu trời xanh thẳm của thành phố, nhưng không biết bên trong thành phố này có ẩn giấu bao nhiêu âm mưu quỷ kế.

Kim Khải ngồi trong phòng làm việc của mình, anh ta là phó chủ tịch xí nghiệp gia tộc Kim Tự Chiêu Bài, nhiều năm rong ruổi trong thương trường Đông Bắc, ở phía nam cũng có rất nhiều chi nhánh đang kinh doanh. Kim Tự Chiêu Bài còn là một băng đảng xã hội đen, đây là mới thực sự là sự nghiệp phát triển của Kim Nguyên trước kia. Thật ra Kim Tự Chiêu Bài chỉ là vỏ bọc bên ngoài để che giấu bang phái, sau đó mới chuyển sang làm kinh doanh, rồi một đường phát triển cho tới hôm nay. Hiện tại có địa vị không nhỏ trong giới kinh doanh và bang phái của thành phố Trung Cảng, tất cả công lao đều thuộc về năng lực cá nhân của Kim Nguyên Tông.

Kim Nguyên Tông suốt đời chỉ có một người con trai, cũng không biết bởi vì sát nghiệt quá nặng, hay trên tay nhiễm quá nhiều máu tanh, cả đời ông không có đứa con thứ hai nào. Sau khi con trai ông có được đứa cháu đầu tiên, con trai và con dâu của ông bị tai nạn chết, đây là chuyện làm ông đau lòng nhất.

Con hổ lợi hại hơn nữa cũng có ngày già đi, Kim Nguyên Tông hiện nay rất lo lắng cho tương lai của Kim Tự Chiêu Bài sau khi ông chết đi, ông chỉ hi vọng Kim Khải có thể gánh vác gia nghiệp và trọng trách trên vai mình. Nhưng chính ông cũng biết đứa cháu này quá trẻ tuổi, trải đời không sâu, lại rất kích động, loại tính cách này dù quản lý bang phái hay kinh doanh đều không thể khống chế cục diện nổi.

Phòng làm việc của Kim Nguyên Tông nằm trên phòng của Kim Khải, nếu như nhìn từ bên ngoài phòng làm việc, sẽ phát hiện hai ông cháu lúc này đều đang đứng bên cạnh cửa sổ, cả hai đang nhìn bầu trời bên ngoài với tư thái hoàn toàn khác nhau.

Nhìn tòa nhà tập đoàn Thiên Sở ở phương xa, tập đoàn Thiên Sở chính là ngọn núi lớn mà Kim Nguyên Tông không cách nào vượt qua. Ông có vài phần giao tình với Sở Tướng Quốc, sau khi gặp nhau sẽ chủ động chào hỏi, Kim Nguyên Tông thỉnh thoảng sẽ tự hỏi trong lòng, vì sao Kim Tự Chiêu Bài không thể đạt tới đỉnh cao trong giới thương nghiệp như tập đoàn Thiên Sở. Hỏi tới hỏi lui thì rốt cuộc ông đã suy nghĩ đáp án cẩn thận, tuy rằng ông cũng có quyết đoán như Sở Tướng Quốc, nhưng chung quy vẫn không bằng Sở Tướng Quốc ở lòng dạ độ lượng. Tập đoàn Thiên Sở có thể có ngày hôm nay, việc này cũng có công từ lòng dạ của Sở Tướng Quốc, Sở Tướng Quốc phân quyền lực cho cấp dưới trụ cột của mình, từ đó hình thành một hệ thống dàn giáo độc lập, dàn giáo này giống như bê tông cốt thép trong một tòa cao ốc, từ đó có thể chống đỡ công ty vững chắc. Còn Kim Tự Chiêu Bài chỉ do một mình ông kinh doanh, trong tay nắm trăm phần trăm cổ phần, cho dù là cấp dưới đáng tin cậy của ông cũng không được ông ủy quyền.

Tập đoàn Thiên Sở có bảy mươi phần trăm cổ phần nằm trong tay Sở Tướng Quốc và Sở Tĩnh Dao, ba mươi phần trăm còn lại đều nằm trong tay quản lý cao cấp và cổ đông, hơn nữa còn có một lượng lớn công ty cấp dưới chống đỡ.

Kim Nguyên Tông nhìn đầu tàu kinh tế của thành phố Trung Cảng, ông thở dài bất đắc dĩ, năm nay ông đã hơn bảy mươi tuổi, sẽ không đi tranh cái gì, tất cả nên như thế nào thì thế đó. Hiện tại ông có thể bảo vệ phần gia nghiệp này, chí ít sau khi ông trăm tuổi vẫn còn một phần lớn gia sản nằm trong tay cháu mình, đây chính là thành tựu lớn nhất trong đời ông, nhưng cháu ông có thể bảo vệ tốt phần gia nghiệp này không?

Kim Nguyên Tông lại thở dài, thời tiết ngoài cửa sổ hiện tại rất tốt, nhưng mỗi khi nhớ tới vấn đề này, ánh mặt trời ngoài cửa sổ có ấm áp tươi đẹp mấy đi nữa, cũng không thể xua tan cái lạnh trong lòng ông, đây là tâm bệnh lớn nhất đời ông.

Kim Khải ở dưới lầu, anh ta còn không cảm thấy có âm mưu bao phủ chính mình, nói không chừng cuối tháng này sẽ mất mạng, anh ta đang đắm chìm trong vui sướng vì sắp thành công, cũng tin tưởng mình sẽ thắng trong cuộc đua xe, từ đó vững vàng nắm lấy quyền thừa kế tập đoàn Phong Hoàng trong tay. Đến lúc đó anh ta sẽ làm ông nội hài lòng, cũng cho ông nội nhìn thấy mình đã trưởng thành, ông nội sẽ không buồn rầu vì mình.

Bản tính của Kim Khải không xấu, thân là một cháu đích tôn, anh ta không muốn ăn chơi trụy lạc như những cậu ấm nhà giàu khác. Buổi tối anh ta cũng có thể đi vũ trường chơi gái, nhưng từ trước đến nay đều có chừng mực, anh là một người cực kỳ am hiểu khống chế dục vọng của mình, biết lúc nào mình phải làm cái gì, cụ thể phải làm như thế nào.

Nhưng anh ta cũng có khuyết điểm chính là sự bốc đồng xốc nổi của tuổi trẻ, từ trước đến giờ cực kỳ cao ngạo, trong những người cùng lứa tuổi với mình, anh ta đều cảm thấy mình là người giỏi nhất, giống như thi đấu đua xe lần này, anh ta vẫn kiên định cho rằng mình sẽ thắng.

Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Lâm Côn lại nhận được điện thoại của Chu Cẩn, Chu Cẩn vừa mới họp xong một hội nghị quan trọng như lại họp rất nhanh. Vừa phòng xong, khẳng định đã không còn những việc khác liền gọi điện thoại cho Lâm Côn.

Đối với Chu Cẩn mà nói, Lâm Côn không chỉ là ân nhân giúp đỡ mình, đồng thời cũng là khách hàng quan trọng, cho dù từ góc độ giữ gìn quan hệ khách hàng hay cảm ơn, cô cũng cần phải gọi điện thoại một lần.

Cả người Chu Cẩn mặc bộ quần áo công sở màu trắng đứng bên cửa sổ, cô cười nói: “Ngài Lâm, tôi là Chu Cẩn, chuyện bên kia ngài xử lý thế nào?”

Lâm Côn đang lái xe, đem xe dừng lại ven đường cười nói: “Tôi mới rời khỏi đồn cảnh sát, tất cả đều thuận lợi.”

Chu Cẩn cười nói: “Tôi vừa mới họp xong, ngày hôm nay thật sự rất cám ơn ngài, nếu không tôi cũng không biết nên làm cái gì, ngài bây giờ có thời gian không, tôi muốn mời ngài đi uống một ly, không thể cự tuyệt...” Phụ nữ xinh đẹp bao giờ cũng tận dụng ưu thế của mình, phàm là đàn ông tiếp xúc với Chu Cẩn đều không thể từ chối lời mời của cô, có thời gian hay không có thời gian đều đi tới chỗ hẹn.

Lâm Côn có nhiều thời gian, anh cả ngày đi đây đi đó nên rất rãnh rỗi, cho nên anh đồng ý rất mau lẹ: “Được thôi, không thành vấn đề, uống gì, địa điểm ở đâu do cô quyết định, tôi sẽ lái xe sang đó.”

“Như vậy sao được, uống gì, địa điểm gì phải do ngài quyết định mới đúng, là tôi mời ngài, tất cả do ngài nói mới tính.” Chu Cẩn vừa cười vừa nói.

“Giám đốc Chu, cô không cần khách khí với tôi, tôi thật sự không biết nên uống ở đâu và đi nơi nào.”

“Được rồi.” Chu Cẩn cười nói: “Chúng ta hẹn nhau nửa giờ sau tại bờ biển Mính Duyệt Phường.”

“Được.” Lâm Côn tươi cười đồng ý.

Khu vực bờ biển Lâm Côn cũng biết khá rõ, chỉ có điều anh chưa từng nghe qua Mính Duyệt Phường, nghe tên đã biết đó là nơi văn nghệ, sau khi tìm kiếm trên mạng, quả nhiên nó nằm ở khu phía nam, hơn nữa cách Bách Phượng Môn không xa, chỉ cách nhau có bốn năm con phố mà thôi.

Lúc Lâm Côn đến thì Chu Cẩn đã đến trước, làm một giám đốc kinh doanh, quy tắc cơ bản nhất chính là phải đến trước khách hàng, Chu Cẩn ngồi trong xe BMW màu đỏ của mình, mở cửa sổ ra và nghe nhạc, đột nhiên nghe thấy có người ấn kèn từ phía sau, cô cho rằng mình ngăn cản đường đi của người khác, cho nên định lái lên phía trước. Nhưng sau khi đi tới góc đường thì cô không thể đi nữa, cho nên cô quay đầu ra muốn nói cho đối phương biết phía trước là đường cụt không thể chạy tiếp. Lúc này cô lại nhìn thấy Lâm Côn bước ra khỏi xe và mỉm cười chào cô: “Chào, giám đốc Chu.”

“Chào!” Chu Cẩn mỉm cười xuống xe, ánh mắt nhìn từ trên người Lâm Côn di chuyển sang chiếc Jetta của anh. Lúc trước cô đã nhìn thấy Lâm Côn chạy Jetta một lần, chiếc Jetta này khác với chiếc Jetta lúc đó, khi đó Jetta là bình thường, mà bây giờ chiếc Jetta này nhìn từ kiểu dáng đã thay đổi rất nhiều, giống như biến thành một chiếc xe đua hàng thật giá thật.

Quan sát hai bên trái phải, trong ánh mắt Chu Cẩn tràn ngập kinh diễm, cô làm nghề bán xe mười năm, cho nên ánh mắt nhìn xe của cô rất chuẩn, sau khi nhìn một lần, cô ngạc nhiên hỏi Lâm Côn: “Ngài Lâm, xe của anh quá COOL, khẳng định đã cải tiến qua!”

Lâm Côn cười nói: “Đúng là cải tiến qua.”

Chu Cẩn nhìn vào trong xe, đồng hồ xe đã thay đổi, xe bình thường chỉ tới 280 km là cực hạn, đồng hồ xe này đã là 560 km, 560 km là khái niệm gì, nó có thể bay được đấy.

Chu Cẩn nói đùa: “Anh Lâm, anh đúng là nhà giàu giấu mình.”

Lâm Côn nói: “Làm gì có, lẽ nào giám đốc Chu không nhìn ra, trên người tôi bao gồm cả chiếc xe này đều là hàng rẻ tiền sao.”

Chu Cẩn cười nói: “Anh đừng quên tôi là người trong nghề, chiếc xe này của anh còn đắt hơn cả BMWs series 7 đấy, nếu xe này của anh là đồ rẻ tiền, chẳng phải chiếc BMW X1 của tôi là một đống rác hay sao.”

Lâm Côn tươi cười, nói: “Giám đốc Chu, chúng ta khiêm tốn một chút, vào trong thôi.”

“Được.”

Hai người đi vào Mính Duyệt Phường, dưới bảng hiệu cổ điển là một bài thơ, phía trên viết một đoạn giới thiệu bằng chữ Hán, lai lịch của Mính Duyệt Phường có từ thời triều Tống, là quán rượu nổi danh.

Hai người đi vào Mính Duyệt Phường, cửa sổ trang trí cổ điển, lại nhìn hướng ra bãi biển làm cho người ta có cảm giác thoải mái, Chu Cẩn cười nói với Lâm Côn: “Người kế thừa Mính Duyệt Phường này mấy đời đều là con một, truyền đến đời này lại là một cô con gái. Cô gái này không am hiểu về rượu, nên dứt khoát đem rượu của Mính Duyệt Phường đều giáu hết đi, trở thành quán nước bình thường.”

Lâm Côn hiếu kỳ hỏi: “Giấu rượu sao?”

Chu Cẩn cười nói: “Ngài Lâm nhất định thích uống rượu, đợi lất nữa sẽ lấy mấy loại rượu quý được cất giấu nơi này cho anh uống thử.”

“Ồ?” Lâm Côn lộ ra vẻ mặt chờ mong, bọn họ ngồi một bàn ở gần cửa sổ, bên ngoài có sóng biển lăn tăn và gió mát thổi vào, cũng thổi mái tóc dài của Chu Cẩn bay lất phất, nhìn thật đẹp mắt.

Lâm Côn lần đầu tiên tới đây, không biết uống cái gì mới tốt, cho nên anh giao việc này cho Chu Cẩn, Chu Cẩn xem đồ uống một lần, cười nói với nhân viên phục vụ: “Cho hai ly Móng ngựa sắt.”

Nhân viên phục vụ đáp một tiếng, lúc này đi vào phía sau chuẩn bị.

Lâm Côn cười nói: “Đồ uống ở đây thật đặc biệt, ‘Móng ngựa sắt’ tôi chưa từng nghe qua bao giờ.”

Chu Cẩn cười nói: “Tên đồ uống do bà chủ nơi này đặt, gần như mỗi tuần đều chế ra một món đồ uống mới, những sản phẩm mới này đều do bà chủ tự mình điều chế ra, mùi tuyệt đối khác với những quán khác. Ừm... Nơi này có cả trăm loại đồ uống, có thể nói mùi vị đều không giống nhau.”

Lâm Côn kinh ngạc nói: “Hơn một trăm loại đồ uống đều do một người điều chế ra, hơn nữa đều có tên khác nhau?”

Chu Cẩn mỉm cười nói: “Đúng rồi, lợi hại hơn chính là, mỗi loại đồ uống đều có mùi vị rất tốt.”

Lâm Côn cười nói: “Tôi cần tăng thêm kiến thức một chút. Cô quen bà chủ ở đây sao?”

Chu Cẩn cười nói: “Tôi có quen, chị ấy là khách hàng của tôi, tôi cũng là khách quen của chị ấy, năm ngoái tôi bán cho chị ấy một chiếc xe.”

Lâm Côn nói đùa nói: “Ừ, tôi đoán cô nhất định đã tới đây uống trước, sau đó lại quen bà chủ, sau đó năm ngoái bán cô ấy một chiếc xe, ha ha, giám đốc Chu thật lợi hại!” Lâm Côn giơ ngón tay cái lên.

Chu Cẩn cười lắc đầu, nói: “Ngài Lâm, anh nói sai rồi, là chị ấy mua xe trước, sau đó chị ấy dẫn tôi tới làm khách của mình, chị ấy cũng nói với tôi, nhất định phải kiếm đủ tiền mua chiếc xe kia từ trên người tôi về.”

Lâm Côn cười nói: “Vậy cô đã uống bao nhiêu rồi.”

Chu Cẩn cười nói: “Cũng nhiều.”

Hai người này vừa cười nói, đột nhiên có một cô gái trang nhã đi ra, trong tay cô cầm một cái khay, trên khay là hai ly đồ uống thẫm, sau đó cười nói: “Tiểu Chu, em tới rồi.”

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tổng Tài Tàn Khốc: Cưỡng Tình

Copyright © 2022 - MTruyện.net