Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 245
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 245

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lâm Côn vứt tảng đá bên đường qua một bên. Tảng đá bên đường này ít nhất cũng nặng hơn ba mươi cân lại bị chỉ huy Lâm của chúng ta tiện tay ném đi giống như ném một hòn đá vậy. Anh phủi phủi tay một cái, xoay người giơ tay ra mỉm cười nói với cô gái Ferrari: “Tôi là Lâm Côn, xin hỏi quý tính đại danh của người đẹp, tại sao cô gặp chuyện bất bình lại muốn rút dao tương trợ vậy?”

Cô gái Ferrari đưa tay ra nhẹ nhàng bắt tay với Lâm Côn, thể hiện ra hết phong thái của một cô gái nhà giàu có giáo dục tốt, cười nói: “Cố Vi.”

“Cố Vi... Cái tên này thật thú vị.” Lâm Côn mỉm cười nói.

“Tôi cũng không phải gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, chúng ta xem như là từng quen biết, đây là lần thứ ba chúng ta gặp mặt.” Cố Vi cười nói: “Nói gì thì cũng xem như tôi đã giúp đỡ anh rồi, anh có nên mời tôi hay không?” Cô giơ cổ tay nhỏ nhắn lên nhìn đồng hồ và nói: “Anh cũng nên mời tôi một cốc trà sáng chứ?”

Lâm Côn mỉm cười nói: “Không thành vấn đề, cô Cố đây là người phương nam sao?”

Cố Vi cười nói: “Chúng ta mới gặp mặt lần thứ ba, tôi không cần thiết phải nói cho anh biết nhiều như vậy, ngược lại anh có thể nói nhiều với tôi.”

Lâm Côn xòe tay ra, mỉm cười nói: “Tôi không có gì để nói cả, cô nhìn tôi không phải là một kẻ nghèo sao?”

Cố Vi mỉm cười nói: “Anh Lâm, làm người cần phải thành thật, đặc biệt là một người đàn ông đối mặt với một cô gái xinh đẹp lại nói dối như vậy, cẩn thận sau này bị trời phạt không tìm được bạn gái đâu.”

“Ha ha!” Lâm Côn cười ha hả: “Tôi thật sự không lo lắng về chuyện này.”

Cố Vi quan sát chiếc xe Jetta cũ trước mặt mỉm cười nói: “Nghèo mà có thể lái chiếc xe cải tiến như vậy sao? Người khác có thể không nhìn ra, nhưng tôi cũng xem như là một nửa người trong nghề, xe này của anh đã tân trang lại, ít cũng tốn hơn trăm vạn.”

Lâm Côn mỉm cười gật đầu: “Cô Cố nói rất đúng, tôi không tính cụ thể, tuy nhiên cũng không kém bao nhiêu.”

Cố Vi vui cười nhìn Lâm Côn: “Nghèo lại có thể lái nổi một chiếc xe tân trang hơn trăm vạn sao?”

Lâm Côn mỉm cười nói: “Tôi đâu nói là tôi bỏ ra tiền này.”

Cố Vi mỉm cười lại nghi ngờ nói: “Sao?”

Lâm Côn tỏ vẻ bí mật cười nói: “Một người bạn bỏ tiền ra, để cho tôi thắng cuộc đua xe ngầm của dân nghèo lần này.”

Cố Vi hơi sửng sốt, sau đó vẻ mặt chăm chú nhìn Lâm Côn nói: “Người bạn kia của anh có lòng tin với anh như vậy sao? Theo tôi được biết cuộc đua xe ngầm của dân nghèo lần này có không ít cao thủ tham gia thi đấu, rất nhiều người đều là dân đua xe chuyên nghiệp… Trước kia anh cũng là dân đua xe sao?”

Lâm Côn lắc đầu, mỉm cười nói: “Xe ba bánh, máy kéo thì tôi đều có lái qua, chỉ là chưa từng lái qua xe đua.”

“Vậy...”

Cố Vi còn muốn nói nữa, Lâm Côn đã mỉm cười cắt ngang lời cô: “Chúng ta mới gặp mặt lần thứ ba, nên để lại cho đối phương chút tò mò chứ. Thế nào? Cô có muốn chạy thử một vòng không?”

Cố Vi lập tức mỉm cười: “Lần này anh chắc chắn không thể thắng được tôi đâu.”

Lâm Côn cười nói: “Được, vậy thì chúng ta gặp nhau dưới chân núi, sau đó sẽ thảo luận xem đi uống trà sáng ở đâu, người nào thua thì người đó mời khách.”

Cố Vi đáp ứng nói: “Không thành vấn đề! Chỉ có điều anh nợ tôi bữa nay sau này nhất định phải bù cho tôi.”

Lâm Côn hào hiệp cười nói: “Không thành vấn đề.”

Hai người ngồi vào trong xe, Lâm Côn giơ tay ra cửa sổ làm tư thế ba, hai, một, hai chiếc xe liền lao ra ngoài, chiếc Ferrari màu đỏ giống như dải cầu vồng màu đỏ, một đường xuống núi quanh co, lúc chạy qua từng khúc cua, lốp xe phát ra tiếng ma sát ken két. Sau lần trước bị thua Lâm Côn, Cố Vi đã cố ý tìm chuyên gia nước ngoài tới tiến hành tân trang lại chiếc Ferrari, khiến cho Ferrari bây giờ ổn định hơn chiếc Ferrari lúc trước, mã lực cũng càng mạnh mẽ hơn.

Lâm Côn cũng chưa từng muốn thắng Cố Vi, sau khi qua liên tiếp hai khúc cua anh lại bắt đầu cố ý nhường, anh có thể nhìn ra được Cố Vi là một người phụ nữ tranh cường háo thắng. Lần trước sau khi anh thắng cô ta, chắc hẳn mấy ngày nay cô ta đều đang rầu rĩ vì chuyện này, đồng thời Lâm Côn cũng có thể cảm thấy chiếc Ferrari này đã tân trang lại không ít. Anh dứt khoát nhân từ nhường cho người đẹp háo thắng này, cũng nhường cho chiếc Ferrari tân trang này thắng luôn.

Dưới chân núi, Cố Vi dựa người trên cửa xe Ferrari, cô giống như một phong cảnh ven đường rõ ràng đối lập với phong cảnh xanh mướt dạt dào sức sống xung quanh, khi đi lướt qua cô, ánh mắt của mọi người gần như không tự giác được rơi trên người cô mà bỏ qua phong cảnh thiên nhiên thực sự.

Lâm Côn mở cửa chiếc Jetta cũ, ung dung bước xuống, dừng ở bên cạnh chiếc Ferrari, Cố Vi xuống xe dương dương đắc ý nói với anh: “Anh Lâm, lần này tôi thắng, xem ra lần này anh phải mời tôi dùng trà hai lần rồi.”

Lâm Côn mỉm cười nói: “Nếu tôi nói tôi là cố ý thua cô, chính là muốn mời người đẹp dùng thêm một bữa trà, cô có tin hay không?”

Cố Vi che miệng cười khúc khích, nói: “Anh Lâm, anh thật sự rất hài hước, da mặt cũng thật sự dày, thua thì thua, còn đưa ra lý do nịnh hót như thế, anh nói nên tin anh hay là không tin anh đây?”

Lâm Côn cười ha hả nói: “Thật ra trong lòng cô đã tin tưởng rồi.”

Cố Vi không phục nói: “Tôi mới không có, rõ ràng chính là kỹ thuật của anh không bằng tôi, xe của anh cũng không bằng xe của tôi, chúng ta chấp nhận đánh cược thì phải chịu thua, đi, anh mời tôi đi uống trà sáng, phải đắt tiền một chút mới được.”

Lâm Côn dùng tay làm dấu OK, cười nói: “Không thành vấn đề, mời cô dùng bữa trà sáng ngon nhất thành phố Trung Cảng cũng không thành vấn đề.”

Cố Vi nói đùa nói: “Nghèo mà cũng hào phóng như vậy sao?”

Lâm Côn vỗ ngực một cái, mỉm cười nói: “Tôi là bản giới hạn mà.”

Thành phố Trung Cảng ở phương bắc, uống trà là thói quen của người phía nam, chín mươi phần trăm người tập trung ở thành phố Trung Cảng đều là người ở ba tỉnh Đông Bắc, điều này sẽ đưa đến một vấn đề là không ai sẽ đi mở quán trà ở thành phố Trung Cảng.

Lâm Côn và Cố Vi một trước một sau lái xe loanh quanh ở khu vực phồn hoa trong trung tâm thành phố, nhưng trước sau cũng không tìm được quán trà nào, cuối cùng bọn họ cũng không có cách nào khác đành đi tìm một nhà hàng đồ tây để thưởng thức đồ ngọt.

Nói thật, Lâm Côn rất không thích ăn món ăn phương tây, ăn có một miếng mà nào là dĩa ăn, nào là dao, anh vốn không thích ăn đồ ngọt, sau khi Cố Vi gọi bánh ngọt và salad xong, Lâm Côn trực tiếp gọi bít tết. Người ta ăn thịt bò bít tết là gọi mấy phần chín, chỉ huy Lâm của chúng ta trực tiếp ăn chín hết, ăn bít tết sống đều là nhân vật cao cấp, chỉ huy Lâm tự nhận là người bình thường cho nên ăn theo kiểu của người bình thường.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Cố Vi cảm thấy rất hứng thú với việc đua xe, cho nên đề tài trò chuyện chủ yếu là có liên quan đến đua xe. Lâm Côn xem như hiểu rõ việc đua xe, nhưng kiến thức đua xe căn bản lại không nhiều bằng Cố Vi, ăn bữa cơm này xem như anh cũng tăng thêm không ít kiến thức, Lâm Côn biết Cố Vi là một người Việt gốc Hoa.

Một giờ sau, hai người từ nhà hàng cơm tây đi ra, Cố Vi là một cô gái đẹp, dọc đường đi đều là tiêu điểm chú ý của người khác. Về phần vị chỉ huy Lâm cao lớn ăn mặc bình thường đứng bên cạnh cô lại khiến cho tất cả mọi người đều nhìn anh với ánh mắt phức tạp, quả thật giống như tràn đầy hâm mộ và ghen ghét.

Từ nhà hàng cơm tây đi ra, hai người tách ra, Lâm Côn nhìn Cố Vi lái chiếc Ferrari rời đi xong, sau đó mới lên chiếc xe Jetta cũ.

Ngày hôm nay ngoại trừ gặp phải Cố Vi ra thì không có sóng gió gì nữa, trong lúc đó anh nhận được cuộc điện thoại của Chu Cẩn, trong điện thoại Chu Cẩn rất khách sáo truyền đạt lại lời mời của Mạnh Vũ, hy vọng có cơ hội ăn bữa cơm cùng Lâm Côn. Chỉ là phải dời lại hai ngày sau, tối nay anh đã hứa với Sở Tĩnh Dao đi đến chỗ Sở Tướng Quốc dùng cơm rồi, tối mai lại là ngày cuối cùng của tháng, là ngày bắt đầu cuộc đua xe ngầm của dân nghèo.

Nói là cuộc đua xe ngầm của dân nghèo thật ra lại có chín mươi lăm phần trăm người tham gia đều là kẻ có tiền, người nghèo ai chơi nổi xe đua. Trừ khi bản thân có kỹ thuật đua xe rất tốt được người ta tài trợ, nếu không lái chiếc xe bình thường đi thi đấu, đối mặt với những chiếc siêu xe lại trải qua cải tiến, cho dù kỹ thuật đua xe có tốt hơn nữa cũng sẽ bị bỏ rơi ngay cả đèn xe còn không nhìn thấy được.

Lúc này đã đến chạng vạng tối, mặt trời xuống núi, hoàng hôn nhuộm đỏ cả phía chân trời. Mùa hè chỉ còn lại có mấy ngày, vào lúc hoàng hôn mỗi ngày đều nóng như thiêu đốt, thời tiết vẫn oi bức, Lâm Côn mặc chiếc áo ba lỗ màu đen và chiếc quần đi biển màu trắng xanh, chân đi đôi dép tông đứng ở cổng trường mầm non, trên miệng ngậm nửa điếu thuốc lá, dáng vẻ nhìn rất lưu manh.

Xung quanh còn có những phụ huynh khác cũng tới đón con, đột nhiên trong đám người có một người đi tới, người này ăn mặc rất mốt, kiểu tóc bóng lộn, nhìn thấy được Lâm Côn đôi mắt như sắp phát sáng rồi. Đó không phải là ai khác, chính là Lý Xuân Sinh.

Thằng nhóc này vốn muốn đi theo Lâm Côn học võ công, cũng đã bái sư rồi, võ công cũng học được mấy ngày, nhưng sau khi bắt đầu yêu đương thì anh ta lại ném chuyện học võ công ra sau đầu. Ngay cả chuyện tới đón Tô Hữu Bằng tan học cũng từ mỗi ngày đi đón chuyển thành một tuần đến đón hai lần.

Từ tình huống trước mắt có thể thấy được, anh chàng Lý Xuân Sinh ngu ngốc này không làm đúng bổn phận của một đệ tử, làm cậu lại càng không xứng chức. Tuy nhiên cũng xem như có thể hiểu được, lúc yêu đương cuồng nhiệt ai cũng bị choáng váng đầu óc, bởi vì lúc yêu đương cuồng nhiệt chỉ cần hai người đối xử thật lòng với nhau, vậy thì trong mắt chỉ có đối phương mà không nhìn thấy bất cứ người nào, trên thế giới này, đây chính là sự lợi hại của tình yêu.

“Sư phụ!” Lý Xuân Sinh này hoàn toàn không biết khiêm tốn, ào ào xông về phía Lâm Côn, nhìn khí thế kia nếu người nào biết chuyện thì hiểu là đang gọi sư phụ, người không biết chuyện còn tưởng rằng vị sư phụ này đang nợ đệ tử mấy chục triệu đấy chứ.

Lâm Côn vừa nhìn thấy trên gương mặt của đệ tử mình phơi phới rạng rỡ, trong lòng lại lo lắng. Người đệ tử này của anh vốn dĩ thích làm chuyện ngốc nghếch, bây giờ lại đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, chắc chắn đầu óc càng hồ đồ hơn lúc trước.

Vì không muốn mất mặt, Lâm Côn vội vàng quay đầu sang chỗ khác, giả vờ không quen biết với người này.

“Sư phụ, sư phụ!” Lý Xuân Sinh vừa đi về phía bên này vừa gọi: “Sao người lại làm ra vẻ không quen tôi chứ?”

Ánh mắt của những người xung quanh đều tập trung về phía này, Lâm Côn thật sự có cảm giác kích động muốn tìm chỗ chôn mình, không, trước tiên nên chôn thằng nhóc Lý Xuân Sinh này xong, sau đó sẽ chôn mình.

“Sư phụ!”

Lý Xuân Sinh đi tới trước mặt Lâm Côn, nhíu mày lại hô to một câu: “Là tôi, tôi là đệ tử của người mà.”

Lâm Côn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nhếch miệng mỉm cười, nói: “À, Xuân Sinh à, đã lâu không gặp, gần đây cậu thế nào rồi?”

Trên gương mặt Lý Xuân Sinh đầy hạnh phúc, cười hì hì nói: “Còn có thể thế nào, hạnh phúc quá đi mất. Sư phụ, nhờ có sự giúp đỡ của người nên Vương Thiến đã có thai rồi.”

Anh ta vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người xung quanh đều kinh ngạc nhìn về phía Lâm Côn, lại nhìn về phía Lý Xuân Sinh, trong ánh mắt ngoại trừ kinh ngạc ra, còn có sự khinh bỉ rõ rệt, điều này hiển nhiên là một vấn đề về luân lý... Nhờ có sư phụ, sau đó bà xã của đệ tử mới có thai, đồ đệ còn cảm ơn sư phụ...

Rõ ràng, mọi người đều nghĩ sai, chuyện này cũng chẳng thể trách được mọi người, thật sự là bởi vì Lý Xuân Sinh nói chuyện rất có vấn đề.

Lâm Côn lập tức sa sầm mặt lại, lúc này anh không muốn đào hố chôn mình nữa, ngược lại là muốn một phát bắn chết loại đồ đệ ngu ngốc đang đứng trước mắt mình, một đời anh minh của anh đã bị hủy trong tay kẻ này rồi.

Cái này cũng chưa tính là gì, Lý Xuân Sinh người ta căn bản không ý thức được lời của mình nói có vấn đề, vẻ mặt dương dương tự đắc, trong lòng anh ta đắc ý vì mình sắp được làm cha, nhưng nhìn trong mắt người khác chính là người đàn ông bị cắm sừng còn mang dáng vẻ dương dương tự đắc nữa… Đầu óc của người anh em này thật sự không được tốt lắm.

Lâm Côn không chịu nổi ánh mắt phán xét của mọi người nên ho khan một tiếng nói: “Xuân Sinh à, lời của cậu nói hình như có vấn đề, Vương Thiến mang thai hình như không có liên quan gì tới người làm sư phụ như tôi, chuyện này, chuyện này...”

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ánh Sáng Của Tôi

Copyright © 2022 - MTruyện.net