Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 254
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 254

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Làm đàn ông thì ai mà chẳng muốn tay ôm tay ấp, lại còn muốn tay ôm tay ấp toàn người đẹp nhất, nhưng có một câu nói rất hay, hồng nhan phần nhiều đều là kẻ gây tai họa, chỉ huy Lâm của chúng ta lúc này coi như đã cảm nhận được sâu sắc điều này rồi.

Bên này còn chưa ứng phó xong với Sở Tĩnh Dao, thì bên kia Cố Vi đã không nhịn được nữa, cô ta vốn là người có tính cách hấp tấp sôi nổi, dám yêu dám hận đường đường chính chính. Lúc đầu cô lớn tiếng gọi Lâm Côn là ông xã chẳng qua chỉ là thuận miệng gọi cho vui thôi, nhưng giờ thì nó lại dường như xuất phát từ đáy lòng, cô cũng không thể nói rõ ràng được rốt cuộc là tại làm sao, tóm lại trái tim của cô đã dần dần hướng về phía người đàn ông trước mặt kia, bản thân cô cũng đang bị anh thu hút từng chút một.

“Ông xã, cô ta là ai vậy?”

Cố Vi hỏi rất thẳng rất trực tiếp như thể cô chính là vợ lớn còn Sở Tĩnh Dao chẳng qua chỉ là kẻ thứ ba mà thôi.

Sở Tĩnh Dao ung dung nhìn Cố Vi, không đợi Lâm Côn lên tiếng thì cô đã cười nói với Cố Vi: “Tôi là mẹ của con trai anh ấy.” Khí chất này mới thật sự là phong thái của một vợ lớn.

Sắc mặt Cố Vi ngẩn ra, rõ ràng cô bị sét đánh ngang tai rồi, cô chưa từng bao giờ nghĩ tới việc Lâm Côn đã có gia đình, lại càng không ngờ con trai cũng có luôn rồi, cô nghi ngờ lầm bầm: “Điều này... Làm sao có thể như vậy được?”

Sở Tĩnh Dao không đáp trả mà chỉ nhìn về phía Lâm Côn, ánh mắt ôn hòa nhã nhặn mà lại khiến người ta có cảm giác tê dại buốt tới xương tủy, Lâm Côn thật sự cảm thấy như có vô số những con dao sáng choang đang đong đưa qua lại ngay sát trên cổ anh.

Lạnh...

Lạnh lẽo quá...

Lâm Côn nhếch miệng cười lúng túng, ánh mắt di chuyển từ khuôn mặt Sở Tĩnh Dao về phía Cố Vi, ánh mắt Cố Vi đang đầy mong mỏi nhìn anh, lòng cô thầm mong Lâm Côn sẽ phủ định người phụ nữ xinh đẹp khiến cô cũng không dám nắm chắc phần thắng đang đứng trước mặt này, nhưng ánh mắt của cô lại sớm thất vọng mà cụp xuống, vì từ biểu cảm trên khuôn mặt Lâm Côn cô đã dự đoán được kết quả.

“Đúng thế...” Lâm Côn lúng túng cười nói: “Tĩnh Dao quả thật đúng là mẹ của con trai tôi.”

Biểu cảm trên khuôn mặt Cố Vi ngay lập tức thất vọng hụt hẫng, đồng thời khóe mắt cay cay, có điều cô đã điều chỉnh lại rất nhanh, mím môi hít vào thật sâu, sau đó đường đường chính chính đi về phía Sở Tĩnh Dao, đưa tay ra trước mặt Sở Tĩnh Dao, nói: “Xin chào, tôi là Cố Vi, hiện tại... Tôi muốn khiêu chiến với chị!”

Vừa nghe tới khiêu chiến, ánh mắt mọi người xung quanh sáng lên, khiêu chiến ấy mà thường là để chỉ việc giao lưu chân tay quyền cước với nhau, nếu nói về đánh nhau thì những người có mặt ở đây đều đã chứng kiến rất nhiều cuộc rồi, nhưng hai người phụ nữ xinh đẹp mà đánh nhau thì trước giờ chưa từng thấy bao giờ, hôm nay nếu có may mắn được chứng kiến, cũng coi như là may mắn ba đời rồi.

“Được, tôi chấp nhận lời khiêu chiến.” Sở Tĩnh Dao mỉm cười điềm tĩnh, phong thái ung dung giống như không hề quan tâm tới mọi thứ, điều này khiến cho Cố Vi vốn dĩ có tính cách không đủ trấn tĩnh không chịu nổi, phải la lên hỏi: “Cô chắc chắn?”

Sở Tĩnh Dao gật đầu, vẫn là khí chất ung dung ấy, càng ngày càng giống phong thái của một vợ lớn.

“Đợi chút!”

Lâm Côn vội vàng đứng vào giữa hai người phụ nữ, ngộ nhỡ thật sự đánh nhau thì khó cho anh lắm, một bên là mẹ của con trai anh, một bên là Cố Vi người gọi anh là ông xã, đến lúc đó ai bị thua cũng đều không hay, hơn nữa cả hai đều là những người đẹp hàng đầu, ngộ nhỡ bị thương vào mặt chẳng phải là phí phạm của trời sao.

“Tránh ra!” Giọng nói của Cố Vi sắc nhọn như dao.

“Tránh ra.” Sở Tĩnh Dao điềm đạm nho nhã nói.

Lâm Côn bị kẹt giữa hai người phụ nữ, anh nhìn sang trái rồi lại nhìn qua phải, cuối cùng vẫn kiên định đứng chắn giữa hai người, hiện giờ trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, chính là dù thế nào cũng không thể để cho hai người đánh nhau được.

“Hai vị, xin hãy nghe tôi nói một câu được không.” Lâm Côn nhìn Sở Tĩnh Dao một cái rồi lại nhìn Cố Vi một cái, nói: “Hiện giờ đang trong xã hội hòa thuận, làm gì cũng phải chú ý tới hai chữ thuận hòa, trong màn đêm mênh mông này, trước mặt quần chúng đông người như vậy, chúng ta bình tĩnh một chút, trong này có sự hiểu lầm, hai vị nghe tôi giải thích trước đã được không...”

Suy nghĩ của Lâm Côn rất đơn giản, anh muốn nói ra hết mọi sự tình, hiểu nhầm ở đây chính là việc Cố Vi gọi anh là ông xã, anh và Cố Vi tuyệt đối là trong sạch, tính ra mới chỉ gặp nhau có ba bốn lần, chỉ ba bốn lần thôi mà thành ông xã thì trong xã hội này cũng không phải là chuyện hoang đường đâu, nhưng bọn họ thật sự trong sạch mà.

“Không được!” Hai người phụ nữ cùng lúc lên tiếng, Cố Vi còn bồi thêm một câu: “Hôm nay nhất định phải có một kết quả.”

Lâm Côn nhíu mày, nhìn dáng vẻ kiên định của Cố Vi thì biết cô đã hạ quyết tâm rồi, anh quay đầu lại nhìn Sở Tĩnh Dao, trên khuôn mặt cô rất điềm tĩnh lại nho nhã, có điều từ trong đôi mắt cũng lộ ra một sự kiên định như thể không giải quyết chuyện này cho ra ngô ra khoai thì sẽ không chịu thôi.

Điều này cũng không đúng, trong ấn tượng của Lâm Côn, tuy rằng Sở Tĩnh Dao là một người phụ nữ mạnh mẽ, giỏi giang trong sự nghiệp, nhưng trong đời sống sinh hoạt hàng ngày thì không bao giờ tranh chấp với đời, kiểu kiên quyết như ngày hôm nay thì Lâm Côn cũng chỉ mới thấy lần đầu tiên.

Nếu hai người đã kiên định như thế, bản thân anh còn đứng ngăn chính giữa thì có ý nghĩa gì nữa đâu, Lâm Côn khẽ lui về phía sau một bước, đứng trong phạm vi an toàn để một khi hai người này mà động tay động chân thì anh còn có thể kịp thời ra tay ngăn lại. Vẫn là câu đó thôi, hai người đều là những người đẹp bậc nhất, nếu thật sự bị thương vào mặt thế thì tội của anh to lắm, anh sẽ xót xa ân hận cả đời mất.

Ánh mắt hai người đẹp chạm nhau, dường như có thể nghe được tiếng điện xẹt vang lên, ánh mắt Sở Tĩnh Dao vừa điềm tĩnh lại kiên định, nụ cười trên khuôn mặt nhìn ung dung mà thanh nhã, còn Cố Vi lộ ra biểu cảm sắc bén, đôi mắt lại càng kiên định hơn, nhưng kỳ thực bên trong phần nhiều chính là không phục, không cam tâm.

“Chị có dám tiếp nhận sự khiêu chiến của tôi không!” Giọng nói sắc bén của Cố Vi vang lên về phía Sở Tĩnh Dao, Sở Tĩnh Dao điềm đạm bình tĩnh gật đầu, những ngón tay ngọc ngà trắng nõn của Cố Vi đột nhiên chỉ về phía Lâm Côn mà ánh mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào Sở Tĩnh Dao, nói: “Chúng ta cạnh tranh công bằng!”

Khóe miệng Sở Tĩnh Dao khẽ mỉm cười, điềm đạm tao nhã nói: “Ở đây hình như không tồn tại cái gọi là công bằng hay không công bằng, anh ấy vốn dĩ là cha của con trai tôi...”

Không đợi cho Sở Tĩnh Dao nói hết, Cố Vi khiêu khích ngắt lời: “Sao nào, không dám tiếp nhận lời khiêu chiến sao?”

Đúng là không cần phải nói, chiêu khích tướng này quả nhiên có tác dụng, lông mày Sở Tĩnh Dao khẽ nhướng lên, đồng ý ngay: “Được!” Nên nhớ bình thường Sở Tĩnh Dao là một người phụ nữ rất lý tính, luôn miễn dịch với mấy kế khích tướng này.

Hai người phụ nữ nhanh chóng đi tới sự nhất trí, Lâm Côn đứng một bên chỉ biết kêu khổ không thôi, theo lý mà nói được hai người đẹp cỡ đó vì mình mà cạnh tranh công bằng thì đó là một việc tốt, đàn ông mà nhìn thấy gái là muốn đi tán rồi, hiện giờ ở trước mặt anh chính là hai người đẹp thuộc hàng cực phẩm còn chủ động cạnh tranh vì anh, điều này liệu có thể hiểu thành sau này hai người phụ nữ ấy sẽ quấn lấy anh không?

Cố Vi quấn lấy anh thì Lâm Côn có thể tưởng tượng được, còn Sở Tĩnh Dao mà quấn lấy anh ấy, Lâm Côn có nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng ra được. Trong lòng anh trước giờ, Sở Tĩnh Dao luôn có một hình tượng bình tĩnh điềm đạm, nho nhã, chưa bao giờ thấy cô quá chủ động cả, có điều nếu nói theo cách khác, nếu thật sự có thể khiến cho Sở Tĩnh Dao quấn lấy mình thì không phải là một chuyện không tốt, nhưng chuyện tốt này thật sự có thể dễ dàng rơi trúng đầu anh thế sao? Lâm Côn không dám tin, anh lại tin buổi tối khi về tới nhà, người đẹp Sở sẽ không cho anh bước qua cửa mà vào nhà.

Sau khi đạt được thỏa thuận nhất trí, ánh mắt Cố Vi và Sở Tĩnh Dao cũng không còn tiếp tục nhìn nhau đối chọi gay gắt nữa, Cố Vi quay qua nhìn Lâm Côn, khuôn mặt ngay lập tức trở lại trạng thái yêu kiều mê mị, nói: “Ông xã, tôi nay anh nhất định phải cố lên đấy nhé, đừng có mà chạy phía sau em đó, xấu hổ lắm đấy.”

Da gà da vịt trên toàn thân Lâm Côn nổi hết cả lên rơi đầy mặt đất, Cố Vi đang cố ý nhõng nhẽo với anh đây mà, trên mặt anh hiện ra nụ cười khó coi, không biết nên trả lời ra sao, lúc này Sở Tĩnh Dao đứng bên cạnh mỉm cười nói: “Ông xã, tối nay đừng cảm thấy áp lực gì, thắng thì tốt, không thắng thì coi như trò tiêu khiển thôi.”

Hai người phụ nữ trước mặt này hoàn toàn mang hai phong cách khác nhau, số lần Sở Tĩnh Dao chủ động gọi anh ông xã không nhiều, lúc này trong lòng Lâm Côn đột nhiên thấy tê dại. Vốn dĩ anh đang nhăn mặt nhíu mày khổ não thì bây giờ trong bụng lại thầm vui mừng, xem ra cạnh tranh công bằng thế này cũng không tồi đấy chứ, còn sau khi về có được bước chân vào cửa không thì đó là chuyện sau này.

Cố Vi quay trở lại chiếc Ferrari, mọi người xung quanh cũng tản ra, mấy người còn lại còn chưa muốn đi là vì còn ngắm người đẹp chưa đã, lúc này Lâm Côn đột nhiên hô lớn lên một câu đanh gọn: “Còn tiếp tục dùng ánh mắt nhìn người phụ nữ của ông đây, ông móc mắt mấy người ra!”

Anh vừa hét lên như thế, những người còn lại lần lượt thu ánh mắt lại, không nói gì khác, cứ nhìn khuôn mặt của Long Đại Tương người đang đứng sau lưng Lâm Côn thì cũng đủ khiến bọn họ không dám nhìn nhiều hơn. Cái người đàn ông to lớn vạm vỡ đó thật sự quá tàn bạo, nói không chừng sẽ đi thẳng tới làm thịt người khác luôn ấy chứ, những người này đều là người da thịt quý như vàng, ai mà chịu đựng nổi.

Sau khi Cố Vi quay lại chiếc Ferrari thì đóng hết mọi cánh cửa sổ lại, đến cả kính chắn gió phía trước cũng đổi nên từ ngoài không nhìn được vào trong. Cô mở bộ đàm thoại truyền hình vệ tinh ra, bấm số gọi đi, rất nhanh đã thấy đầu dây bên kia nghe máy, một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện trên màn hình, người phụ nữ này nhìn có vài nét giống với Cố Vi, nhưng khí chất thì hoàn toàn khác nhau, chỉ nhìn một cái là có thể cho người khác cảm giác liên tưởng người phụ nữ này với một nữ sát thủ.

“Chị, em đã thích một người đàn ông!” Cố Vi thẳng thắn và đầy khí thế nói, người phụ nữ trong màn hình cười rồi nói: “Thích thì theo đuổi đi, với khí chất và vẻ đẹp trời sinh của em gái chị, còn người đàn ông nào mà em không theo đuổi được chứ?”

“Nhưng lần này có chút khó khăn.”

“Ồ?”

“Anh ấy đã có vợ rồi, còn có con trai nữa.” Cố Vi cắn môi dưới nói: “Hơn nữa vợ của anh ấy còn rất đẹp.”

“Vậy sao?” Người phụ nữ trong màn hình cười hỏi: “Xinh đẹp hơn em gái của chị à?”

Cố Vi rất không muốn nhưng vẫn phải gật đầu nói: “Hình như thật sự cũng đẹp hơn em một chút, lần này em chẳng có chút ưu thế nào cả.”

“Em gái ngốc, từ lúc nào mà em lại thích đàn ông có gia đình rồi? Nếu như vợ của anh ta thật sự đẹp hơn em một chút thì có cơ hội chị cũng muốn được mở rộng tầm mắt.”

“Chị, chị mau giúp em nghĩ cách đi, em thật sự thích anh ấy.” Cố Vi gấp gáp nói, hận không thể ngay bây giờ lôi chị của mình từ trong màn hình ra để nghĩ cách.

“Điều này...” Người phụ nữ trong màn hình bất đắc dĩ nói: “Cái này thì chị thật sự cũng không giúp nổi em, từ nhỏ tới lớn chị còn chưa từng yêu đương lần nào thì làm sao mà giúp em đây? Tiểu Vi, hay là chị giết cô ta đi nhé, đến lúc đó em không phải cạnh tranh nữa rồi.”

“Đừng, ngàn vạn lần đừng!” Cố Vi nói: “Nếu chị giết cô ấy thật, nhỡ chẳng may anh ấy biết được lại chẳng hận em cả đời à?”

“Ha ha, em cũng suy nghĩ nhiều thật đó.” Người phụ nữ trong màn hình cười nói: “Nói cho chị nghe xem nào, rốt cuộc anh ta là người đàn ông như thế nào, mà sao có thể làm em chị mê muội thành ra thế này.”

“Anh ấy là một người...” Cố Vi hệt như một cô thiếu nữ lần đầu biết yêu, một tay chống cằm, xem ra có hơi chút ngượng ngùng và cũng có chút căng thẳng khẩn trương, nói: “Anh ấy không giống với người đàn ông khác, tuy nhìn thì vô lại nhưng em có thể cảm nhận được khí phách trên người anh ấy, dường như em và anh ấy tâm tư tương thông, nhất là khi em gọi anh ấy là ông xã ấy, trong lòng em tê dại sung sướng thoải mái chết đi được, em chắc chắn anh ấy là người đàn ông mà cuộc đời này em đang tìm kiếm!”

“Sao em lại tin vào cái này, trước giờ chẳng phải em luôn thích đàn ông cao lớn đẹp trai phong độ sao, cái gì mà lại tâm tư tương thông thế?”

“Chị, chị không hiểu cảm giác này, đây chính là cảm giác tiếng sét ái tình nhất kiến chung tình đấy, khi nhìn thấy anh ấy thì em đã tin rằng đó là người mình cần tìm.” Cố Vi cười nói: “Hơn nữa, em đâu có nói là anh ấy không cao to phong độ đâu, anh ấy vừa cao to vừa anh tuấn lại phong độ, một trăm phần trăm phù hợp với tiêu chuẩn bạch mã hoàng tử trong lòng em!”

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Huyền Trung Mị

Copyright © 2022 - MTruyện.net