Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 257
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 257

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hai người Sở Tĩnh Dao và Tần Tuyết nắm chặt tay vịn trên trần xe, đôi mắt của họ nhìn chăm chăm vào phía trước, với mỗi một làn vượt xe của Lâm Côn thì sự sợ hãi hoảng sợ trên khuôn mặt hai người đã tới mức không còn có thể tăng thêm được nữa. Khả năng chịu đựng của trái tim Tần Tuyết đạt tới cực hạn nên nhắm chặt mắt lại cúi đầu xuống, Sở Tĩnh Dao cũng cúi đầu nhắm chặt mắt lại, lúc này trong lòng cô có cảm giác giống như một lần ngồi cả chục chuyến tàu lượn tới lui, trái tim sợ hãi lo lắng muốn nhảy ra ngoài!

Lâm Côn thỏa thích phát huy kỹ thuật lái xe của anh, phô bày tính năng của chiếc Jetta cũ một cách nhuần nhuyễn. Lc này, chiếc Jetta cũ hoàn toàn giống như một tia chớp màu đen đang truy đuổi theo sự siêu việt của tốc độ cùng với tiếng gầm rú của động cơ và tiếng gió thổi vù vù bên tai, nhanh chóng bỏ lại hai chiếc xe thể thao có giá trị lên tới cả trăm vạn tệ.

Phía trước là hai chiếc xe đua đang đi song song, khoảng cách giữa hai chiếc xe gần như là đã được tính toán một cách chuẩn xác, chỉ vừa đủ cho một chiếc xe chạy qua. Khi chạy tới khúc cua, Lâm Côn đạp lên bộ ly hợp chân phanh, đồng thời phanh tay kéo lên trên, cả chiếc xe lập tức vẽ lên một đường di chuyển tuyệt đẹp, tiếp đó là cả một loạt những thao tác, lao thẳng vào giữa hai chiếc xe mà vượt qua. Lc này, hai chiếc xe như kiểu đã thương lượng từ trước với nhau vậy, cũng áp sát vào giữa, Lâm Côn lập tức đạp phanh xe, nếu không đã đụng ngay vào đuôi hai chiếc xe rồi, sau khi anh đạp chân phanh, lập tức hai chiếc xe phía trước lại kéo giãn khoảng cách ra, hai chiếc xe này rõ ràng cố ý chặn anh lại.

“Mẹ kiếp!”

Lâm Côn tức giận chửi, đồng thời anh cũng đoán ra được điều ẩn giấu trong đó là gì, chiếc xe chạy phía trước chắc chắn là Kim Khải, hai chiếc này chắc hẳn chín phần mười là cùng một phe với Kim Khải, cố ý chặn ở đây để ngăn những người đuổi tới.

Kim Khải đang chạy dẫn đầu bằng chiếc xe đua Aston Martin của mình, tai nghe bluetooth gắn trên tai vang lên giọng nói của mấy người cùng phe: “Anh Khải, vừa rồi bọn em đã ngăn được chiếc Jetta kia lại rồi, nó đang chạy theo sau đuôi tụi em đây ha ha!”

“Làm tốt lắm!” Kim Khải cười đắc ý nói: “Ở thành phố này, những người chơi đua xe không ít nhưng muốn thắng được Kim Khải anh đây thì e là còn chưa ra đời, mấy đứa tiếp tục chặn thằng nhóc đó lại cho anh, anh Khải đảm bảo sẽ có trọng thưởng!”

“Ha ha, cám ơn anh Khải!”

Phía trước Lâm Côn hiện nay tổng cộng có tất cả bảy chiếc xe, bảy chiếc xe này đều là đồng bọn của Kim Khải, nhiệm vụ của bọn họ là chặn những chiếc xe đằng sau đuổi kịp lên, đảm bảo Kim Khải có thể thuận lợi đạt hạng nhất.

Đi sát theo chiếc Aston Martin của Kim Khải là một chiếc Maserati màu xanh dương đậm, người chạy xe là người bạn mới quen hai tháng của Kim Khải tên Lương Quân. Lương Quân cũng là một người mới gia nhập vào hàng ngũ cậu chủ con nhà giàu của thành phố Trung Cảng, nghe nói trong nhà rất nhiều tiền, ở Hạ Môn rất có uy danh, Kim Khải cũng đã điều tra sơ sơ về bối cảnh của Lương Quân, ở Hạ Môn quả thực có nhà họ Lương chủ yếu kinh doanh mua bán ở Hongkong. Sản nghiệp của nhà họ Lương không phải là nhỏ, gia cảnh hết sức lớn mạnh, nhà họ Lương thật sự cũng có một người con trai tên là Lương Quân, là cháu đích tôn của nhà họ Lương.

Bình thường Kim Khải thường sống một cuộc sống xa hoa điên cuồng hoang phí của một cậu ấm con nhà giàu, cũng kết bạn với không ít đám bạn bè cùng hội cùng thuyền. Có điều anh ta có nguyên tắc của mình, không giống những đám cậu chủ con nhà giàu khác chỉ biết hưởng thụ chơi bời, đến cuối cùng chỉ quen biết toàn đám bạn chẳng ra gì trên bàn nhậu. Gặp những người có địa vị cỡ cỡ mình thì Kim Khải đều dụng tâm đi kết bạn, một là để mở rộng con đường của bản thân, hai là có thể học được những kiến thức của các ngành nghề khác nhau.

Trong mắt Kim Khải, Lương Quân chính là một người đáng để kết bạn, Lương Quân cũng thích hưởng lạc, nhưng tính cách lại hết sức trầm tĩnh bình ổn, hơn nữa chưa bao giờ quá chìm đắm trong rượu chè và nữ sắc. Nói một cách đơn giản chính là vào thời điểm quan trọng có thể giữ được chính mình, khống chế được bản thân. Kim Khải luôn luôn ghi nhớ một câu mà ông nội đã nói với anh ta, một người đàn ông muốn làm được việc lớn thì nhất định phải khống chế được bản thân mình, một là khi đứng trước những ván cá cược, hai là khi đứng trước tửu sắc.

Trước cờ bạc cá cược và tửu sắc, Kim Khải trước giờ luôn giữ đúng độ, Lương Quân rõ ràng cũng là loại người này, bởi thế Kim Khải không tránh khỏi việc coi trọng Lương Quân hơn, chỉ trong thời gian chưa tới hai tháng đã coi anh ta như một người bạn nhất định phải kết bạn. Chủ yếu Kim Khải muốn mượn thực lực của gia tộc Lương Quân, kỳ vọng có thể hợp tác có lợi với nhà họ Kim.

Lương Quân chẳng chịu ở lại Hạ Môn làm cậu chủ nhỏ, mà chạy tới thành phố Trung Cảng, một nơi người xa đất lạ này, về lý luận thì chỉ có một khả năng, đó là nhà họ Lương muốn phát triển sự nghiệp ở thành phố Trung Cảng, còn như phát triển sự nghiệp gì thì nhà họ Lương chắc chắn đã lên kế hoạch chi tiết cụ thể. Bởi vậy chỉ cần có thể hợp tác với Lương Quân, chắc chắn sẽ có được nhiều cái lợi, đây chính là thứ mà Kim Khải thật sự xem trọng.

Hơn hai tháng vừa rồi, Kim Khải và Lương Quân luôn xưng hô với nhau là anh em, đợt đua xe ngầm lần này là Lương Quân chủ động đề xuất chạy chiếc Maserati của anh ta trợ uy cho Kim Khải, làm người chặn đường phía sau xe của Kim Khải. Còn Kim Khải thì cực kỳ sảng khoái nhận lời Lương Quân, chỉ cần anh ta thắng được trận này, thì một nửa phần thưởng thuộc về Lương Quân.

Sắp tới đoạn đường nguy hiểm nhất của con đường Nam Sơn, chín khúc cua liên tiếp, chín khúc cua liên tiếp này được gọi là Quỷ chặt đầu, mỗi năm có không biết bao nhiêu người phải bỏ mạng ở đây, có khi là xảy ra tai nạn nghiêm trọng, có khi là xe tự bị lật bay xuống núi. Phàm là những người bị bỏ mạng ở chín khúc quanh này người nào cũng như người đấy đều có kết cục thê thảm tới độ không ai dám nhìn vào.

Chỉ cần qua được chín khúc quanh liên tiếp kia, rồi tăng tốc độ chạy nước rút, là Kim Khải một lần nữa đạt được quán quân của cuộc đua ngầm này, Kim Khải gảy gảy vào tai nghe bluetooth nói: “Anh Lương à, qua chín khúc quanh này thì anh đợi để chia phần thưởng đi, lần này giải thưởng không nhiều, nhưng đủ để cho anh mua một chiếc siêu xe Mercedes Benz rồi.”

Từ trong tai nghe vang lên giọng nói của Lương Quân với giọng điệu vui đùa như mọi khi: “Anh tốt nhất là cẩn thận một chút, khúc quanh này không phải dễ vượt qua đâu, đừng có không cẩn thận lại bị lật xe mất mạng đó, như vậy thì có bao nhiêu tiền cũng không có mạng để mà tiêu đâu.”

“Anh đừng có nguyền rủa tôi như thế, người tốt không sống lâu, Kim Khải tôi trời sinh ra đã là loại xấu xa rồi, đến bên đó Diêm Vương còn chẳng dám nhận tôi đâu. Khi tôi vừa ra đời ông nội tôi đã gọi người tới xem mệnh cho tôi, đời này tôi ít nhất sống tới tám mươi, năm nay tôi còn chưa tới ba mươi tuổi, đời người còn dài lắm!”

Nói xong, chiếc Aston Martin của Kim Khải đã xông vào trong chín khúc quanh liên hoàn, khúc quanh đầu tiên, anh ta quen đường, nhẹ nhàng đánh một đường cong hoàn hảo, cả chiếc xe áp sát vào khúc quanh đường vượt qua một cách hoàn mỹ. Đây là thành quả đạt được sau cả quá trình Kim Khải tập luyện đi tập luyện lại, chín khúc quanh liên hoàn nguy hiểm của đường Nam sơn, đối với người khác mà nói thì nguy hiểm đáng sợ vạn phần, nhưng đối với Kim Khải mà nói, nhắm mắt lại anh ta cũng có thể đi qua một cách hoàn mỹ và thuận lợi. Khúc quanh này anh ta đã chạy qua chạy lại không dưới ngàn lần, ở vị trí nào cần làm những gì anh ta đều nhớ rất rõ ràng rành mạch.

Đã nghe thấy tiếng Kim Khải đi vào trong khúc quanh, tiếng ma sát của bánh xe với góc độ với đường cong di chuyển đó nó khác với bình thường, ở bên này Lâm Côn còn đang bị hai chiếc xe chắn đằng trước. Anh đã thử vài lần đột phá qua giữa hai chiếc xe đó, kết quả đều bị hai chiếc xe chặn đứng lại. Nếu nhìn về khả năng phối hợp của hai chiếc xe này, trước đây việc kiểu này chắc chắn bọn họ làm nhiều rồi, nếu không sẽ không thể nào phối hợp quá ăn ý không một kẽ hở như thế.

Thêm một lần bỏ lỡ nữa thì chắc chắn sẽ thua, Lâm Côn thoáng liếc nhìn vách núi bên cạnh rồi thầm cắn răng, liếc nhìn Sở Tĩnh Dao và Tần Tuyết qua gương chiếu hậu, nói: “Hiện giờ hai người có hai lựa chọn, một là anh dừng xe cho các em xuống, hai là các em nhắm chặt mắt lại, nắm chắc vào tay vịn trên nóc xe.”

Sở Tĩnh Dao và Tần Tuyết không nói gì, nhưng hai người đã nhắm chặt mắt lại, đồng thời tay nắm chặt lấy tay vị trên trần xe, Lâm Côn lại nhìn vào gương chiếu hậu nói: “Được, tiếp theo đây thì các em hãy coi như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc nhé!”

Anh nói xong lại đánh tay lái rất mạnh, đầu chiếc Jetta cũ đột ngột chuyển hướng sang phải, một tiếng ầm vang lên đã thấy anh đụng vào sườn núi, trực tiếp lao thẳng xuống sườn núi, hai tay Lâm Côn nắm chặt vào vô lăng, chân thì phối hợp với phanh xe, chiếc Jetta cũ nhanh chóng gia tăng tốc độ chạy xuyên qua bụi cỏ, cả chiếc xe rung lắc điên cuồng.

Lâm Côn đã quan sát kỹ tình hình trên cả tuyến đường này từ rất sớm, khi lần đầu tiên đến đây, Lâm Côn nhìn đoạn đường này đã có ý nghĩ ấy, nhưng đây không phải là cách anh nhất định sẽ làm. Anh nghĩ nếu có thể dựa vào bản lĩnh thật sự để thắng được cuộc đua này thì tuyệt đối không mạo hiểm, dù gì chỉ hơi không cẩn thận thì sẽ có nguy cơ xe tan người mất.

Nhưng bây giờ, nếu anh không dùng biện pháp này sẽ bị hai chiếc xe ở đằng trước ngăn chặn lại, lần đua xe này chắc chắn sẽ thua, phải nhớ chỉ huy Lâm của chúng ta là người có tính cách quật cường, phải thắng trong cuộc so tài này!

Hành động lần này của Lâm Côn vượt ra ngoài dự đoán của tất cả mọi người, trong nhận thức của mọi người, chỉ cần xông xuống khỏi đường Nam Sơn này thì chỉ có hai hậu quả mà thôi, hoặc là xe tan người mất, hoặc là thà chết còn hơn là không chết. Bởi vì lao xuống khỏi đường Nam Sơn, cho dù là không chết thì cũng bị thương nặng đến tàn phế, tự nhiên lại chịu cái tội sống không bằng chết kia, thế thà chết luôn cho xong.

Chiếc Ferrari của Cố Vi dừng ngay tại nơi mà Lâm Côn lao xuống đường núi, Cố Vi nhìn xuống sườn núi hiểm trở phía dưới, hai tay đập mạnh lên vô lăng, lớn tiếng mắng nhiếc: “Họ Lâm kia, sao anh lại ngốc tới thế chứ!” Cô mắng rồi, đôi mắt ươn ướt, một nỗi hoảng sợ bất an cực độ hiện lên trên gương mặt của cô.

Một tiếng phanh két vang lên, chiếc xe đua màu đen cũng dừng lại, liếc nhìn con đường núi tối tăm đen sì phía dưới, Thác Bạt A Giáp từ bỏ ý định lao xuống dưới, ánh mắt tràn đầy oán giận bực bội nhìn Cố Vi trong chiếc Ferrari rồi quay đầu xe tiếp tục lao về phía trước. Anh ta cũng không phải muốn thắng cuộc đua này, mà muốn đi theo con đường này xuống chân núi, xem thử có phát hiện được thi thể của Lâm Côn không.

Long Đại Tương chạy xe phải mất mười mấy giây mới tới nơi, khi nhìn thấy chiếc Ferrari đậu ở đó, còn cô gái cứ nhìn vào sườn núi, với sự hiểu biết của Long Đại Tương về Lâm Côn, anh lập tức đoán ra được có chuyện gì xảy ra.

Tưởng Diệp Lệ ngồi ở ghế phụ, khuôn mặt đầy vẻ bất an, sốt ruột nói với Long Đại Tương: “Đại Tương, nhanh lên, anh Côn của cậu bị rơi xuống dưới rồi!”

Long Đại Tương rất bình tĩnh cười nói: “Chị Tưởng chị yên tâm đi, anh Côn của em không có chuyện gì xảy ra đâu.”

Tưởng Diệp Lệ tức giận nhìn Long Đại Tương nói: “Giờ là lúc nào rồi, cậu đừng ở đó nói mấy lời vuốt đuôi châm chọc nữa, mau xuống đó cứu người đi, trễ thêm một phút có khi anh Côn của cậu sẽ nguy hiểm tới tính mạng đó!”

Long Đại Tương vẫn rất bình tĩnh, nói: “Chị Tưởng chị nghe em nói, chị thật sự không cần lo lắng gì cả, em quá hiểu anh Côn của em, nếu không nắm chắc mười phần thì anh ấy sẽ không lao xuống dưới đâu.”

“Nắm chắc?” Tưởng Diệp Lệ thở phì phì nhìn Long Đại Tương, “Đường núi này rất hiểm trở, anh ta chắc chắn gì chứ?”

Long Đại Tương cười nói: “Chị Tưởng, chị đừng có nóng, tới lúc đó rồi chị sẽ biết. Trận đấu ngày hôm nay anh Côn em nhất định phải thắng, bởi vậy bất luận là dùng phương pháp nào, anh ấy cũng phải làm tới cùng mới thôi, đây chính là tính cách của anh Côn em, không ai có thể thay đổi được.”

Lòng bàn tay Tưởng Diệp Lệ đã đầy mồ hôi lạnh, cô nhắm mắt lại, hai tay chắp vào trước ngực, miệng bắt đầu lầm rầm cầu nguyện.

Kim Khải đang thỏa thích uốn lượn trên cung đường thì tai nghe bluetooth vang lên giọng nói báo cáo: “Anh Khải, thằng nhóc đó lao xuống núi rồi.”

“Cái gì?” Kim Khải hơi ngẩn ra, sau đó bắt đầu ha ha cười lớn: “Lao xuống núi, được đó, Bách Phượng Môn không còn hạt cát đó nữa, sau này sớm muộn cũng vào tay của Kim Khải anh thôi, ha ha!”

Lời Kim Khải vừa dứt, đột nhiên một tiếng ầm vang lên, chiếc Aston Martin của anh ta nghiêng mạnh về một bên, quay ngang qua đâm về phía sườn núi. Xe của anh ta cũng có hệ thống cân bằng tự động khẩn cấp, chỉ có điều tốc độ anh ta đang phóng quá nhanh, quán tính quá lớn, hệ thống cân bằng khẩn cấp còn chưa kịp phát huy tác dụng thì cả chiếc xe đã bị lật xuống sườn núi, lộn xuống phía dưới chân núi…

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nắng Soi Qua Chiếc Lá Khung Châu

Copyright © 2022 - MTruyện.net