Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 269
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 269

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lâm Côn không am hiểu về chuyện tranh giành tình cảm này, anh cũng không cần tranh giành tình cảm, người hiểu rõ chỉ huy Lâm đều biết, chỉ huy Lâm tuyệt đối là nhân vật siêu cấp rộng lượng, chuyện có thể khiến cho anh nổi giận không nhiều.

Nhưng cậu cảnh sát trẻ tuổi trước mắt này lại không giống vậy, cậu ta xem Thẩm Mạn là lý tưởng, thậm chí trong lòng đã âm thầm thề đời này nếu không phải Thẩm Mạn thì không cưới mà không suy nghĩ tới sự thật là Thẩm Mạn lớn tuổi hơn cậu ta.

Lâm Côn căn bản không để ý tới cậu cảnh sát trẻ này, ngược lại cậu cảnh sát trẻ này lại tỏ vẻ lên mặt, trong miệng bắt đầu bô lô bô la nói nhảm, trong lời nói từng câu đều là châm chọc, cái gì mà là kẻ nghèo nàn mạt rệp, câu sau còn khó nghe hơn câu trước, khó nghe đến nỗi trong lòng Thẩm Mạn càng thêm chán ghét. Trước đây ấn tượng của cô với cậu cảnh sát này cũng không tệ, nhưng lần này tất cả hình tượng đều bị hủy rồi, quả thật là hoàn toàn không có phẩm chất.

Lâm Côn nghe đến nỗi lỗ tai lùng bùng thật sự rất khó chịu, giống như con ruồi cứ vo ve bên lỗ tai, dứt khoát tát một cái, chỉ nghe trong không khí vang lên một tiếng ‘chát’ theo sau đó là tiếng thét thảm thiết vang lên, chỉ thấy cậu cảnh sát trẻ lúc nãy vẫn còn lải nhải không ngớt đột nhiên ngã sang một bên, bịch một tiếng ngã mạnh xuống đất, trong miệng đau đến nỗi hét lên ê a.

“Ai da... Đau chết mất...” Cậu cảnh sát trẻ kia ngẩng đầu lên, giơ tay giận dữ chỉ vào Lâm Côn nói: “Mày… Mẹ kiếp, mày lại dám đánh cảnh sát, mày gặp xui xẻo lớn rồi, tao phải bắt mày tống vào tù.”

Lâm Côn trực tiếp nhấc chân đạp vào mặt cậu ta, khóe miệng nhếch lên cười đểu nói: “Sh*t!”

Cậu cảnh sát trẻ tuổi lại đau đớn hét lên một tiếng, bị đạp nằm bẹp trên đất, lần này đau đến nỗi mở miệng nói nhảm cũng không dám nữa. Nếu như cậu ta tiếp tục nói, chắc chắn Lâm Côn sẽ dám tiếp tục lấy chân hầu hạ cậu ta.

“Đội... Đội trưởng, anh ta đánh cảnh sát!” Ánh mắt cầu cứu của cậu cảnh sát trẻ tuổi kia nhìn về phía Thẩm Mạn, mà Thẩm Mạn vốn không có nhìn cậu ta, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào Lâm Côn, dáng vẻ bất đắc dĩ nhưng lại nói không nên lời.

“Ây da...” Lâm Côn nhìn về phía Thẩm Mạn, mỉm cười hỏi: “Cảnh sát Thẩm, cô thấy tôi đánh cảnh sát sao?”

Lúc này Thẩm Mạn mới liếc mắt nhìn đến cậu cảnh sát trẻ đang nằm trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Đồng chí Tiểu Trương sao cậu lại không cẩn thận vậy, đã lớn thế này rồi, thân còn là cảnh sát nhân dân mà đi đường còn không vững nữa là sao?”

Vẻ mặt của cậu cảnh sát nhân dân trẻ tuổi kia cứng đờ, trong đầu lập tức trống rỗng, đây… Đây rốt cuộc là tình hình gì vậy?

Tình huống gì nữa? Rất rõ ràng đội trưởng của cậu ta và người đàn ông tầm thường nghèo túng kia cùng một phe, chính cậu ta đang ở nơi này lo chuyện bao đồng, còn tự mình ghen tuông, quả thật ngốc đến hết chỗ nói mà.

Lâm Côn ném một ánh mắt thông cảm về phía cậu cảnh sát trẻ kia nói: “Người anh em, sau này cậu đi đường phải chú ý một chút, đường rộng thế này sao cậu lại không cẩn thận để ngã thế chứ, cái chân không nghe theo lời sao?”

Cậu cảnh sát trẻ tuổi kia không phục, còn muốn cãi lại hai câu, vừa nhìn thấy nụ cười u ám ở khóe miệng của Lâm Côn, lập tức bỏ đi ý nghĩ này. Cậu ta đã bị đánh rất thảm rồi, nếu tiếp tục cãi lại, bị tội vẫn là chính cậu ta mà thôi.

Thẩm Mạn đi về phía xe cảnh sát, cậu cảnh sát trẻ đang nằm dưới đất kia vội vàng bò dậy đi theo, trước lúc lên xe, đột nhiên Thẩm Mạn quay đầu lại, nói với Lâm Côn: “Buổi tối tôi không có chuyện gì, bỏng ngô phải mua một hộp lớn, lại thêm một ly Coca nữa.”

Lâm Côn nhếch miệng cười: “Được rồi, không thành vấn đề!”

Lâm Côn không lập tức đi thăm Kim Khải mà là đến phòng làm việc của Phó viện trưởng. Tống Gia Thành đang ngồi trong phòng làm việc xem báo, bên cạnh đặt một chén trà nóng, nghe tiếng gõ cửa ông liền nói mời vào, khi nhìn thấy Lâm Côn đi vào, vẻ mặt ông thay đổi, giống như trong lúc tuyệt vọng nhìn thấy được hy vọng vậy.

“Xin chào viện trưởng Tống.” Lâm Côn mỉm cười chào hỏi.

“Trong tủ lạnh có nước uống, tùy tiện ngồi đi.” Tống Gia Thành nói, vẻ mặt không hề bận tâm, cũng không biểu hiện dư thừa.

Lâm Côn cũng không khách sáo, tiện tay lấy một chai nước uống ra, anh ngồi đối diện với Tống Gia Thành, mỉm cười nói: “Viện trưởng Tống, gần đây ngài có khỏe không?”

Tống Gia Thành buông tờ báo xuống, nói: “Có tin tức của con trai tôi không?”

Lâm Côn thẳng thắn nói: “Có thì có, nhưng muốn tìm anh ta trở về thì có hơi khó khăn đấy.”

“Có thể giải quyết được không?” Tống Gia Thành nói: “Nếu như cần tiền, cậu cứ nói với tôi, chỉ cần có thể mang con trai của tôi trở về, cái gì tôi cũng không cần.” Ông cụ nói những lời này rất kiên quyết.

Lâm Côn lắc đầu, nói: “Chú Tống, chắc chú cũng biết tổ chức Nhện Đen, đó là một tổ chức rất bí ẩn thế nào, cho dù bây giờ tôi đi đến biên giới tìm kiếm, cũng chưa chắc có thể tìm được hang ổ của bọn họ, nói chi tới chuyện con trai của chú còn chủ động đi qua đó, muốn tìm ra được càng khó khăn hơn.”

Tống Gia Thành lại nói: “Cậu đã hứa với tôi, hy vọng cậu không nuốt lời.”

Lâm Côn mỉm cười nói: “Chú Tống, chú yên tâm. Chuyện mà Lâm Côn tôi đã hứa thì sẽ làm, hơn nữa nhất định sẽ làm tốt.”

Trên gương mặt của Tống Gia Thành vẫn không chút cảm xúc gì nhưng lại rất hài lòng gật đầu, đổi đề tài nói: “Thằng nhóc cậu đưa đến tối qua không có gì đáng ngại, hôm nay có thể xuất viện.”

Lâm Côn cười nói: “Cảm ơn chú Tống đã quan tâm, vậy tôi đi trước đây, có việc thì gọi điện liên lạc.”

Tống Gia Thành gật đầu, nói: “Được, cậu đi làm việc của cậu trước đi.”

Lâm Côn đi tới phòng bệnh của Kim Khải, cả người thằng nhóc này quấn đầy băng gạc vẫn còn không ngoan ngoãn nằm yên, cứ liếc mắt đưa tình với hai cô ý tá. Cũng không biết thằng ranh này đã làm gì, đùa đến nỗi khuôn mặt của hai cô y tá cũng đỏ bừng, người nào người nấy ngượng ngùng e thẹn như hoa hồng, đứng ở nơi đó không biết phải làm sao.

Lâm Côn ho nhẹ một tiếng, Kim Khải mới chú ý tới anh đã đến, mỉm cười nói với hai y tá: “Hai người đẹp, bạn của tôi đến rồi, để hôm nào tôi sẽ mời hai cô ăn cơm, lúc đó chúng ta tiếp tục nói chuyện.”

Hai cô y tá xấu hổ gật đầu, rời khỏi phòng bệnh, lúc sắp đóng cửa hai cô y tá kia còn mập mờ vẫy tay với Kim Khải, vừa nhìn đã anh ta cua được hai cô y ta rồi.

Lâm Côn rất bội phục nhìn Kim Khải, nói: “Anh được lắm, chỉ một buổi tối nằm ở bệnh viện lại có thể tán được hai cô y tá.”

Dáng vẻ của Kim Khải chẳng để ý nói: “Ôi chao. Chuyện này thì tính là gì, chất lượng chẳng ra sao cả, cũng chỉ là tôi ở đây buồn bực quá, không có chuyện gì thì tán gẫu thôi, nếu ở bên ngoài, mấy cô gái loại này tôi không thèm liếc nhìn đến đâu.”

“Ừ...” Lâm Côn dường như suy nghĩ tới điều gì gật đầu, nói: “Chỉ nhìn vào khả năng anh gây tai họa cho hầu hết những cô gái trẻ, tôi nên thay trời hành đạo.” Anh nói xong lại giơ tay ra kéo khóa quần của Kim Khải xuống.

Kim Khải lập tức nói: “Đợi đã! Anh muốn làm gì?” Lúc nói chuyện, vẻ mặt của Kim Khải trở nên trắng bệch, trước đây ấn tượng của anh ta với Lâm Côn chính là một kẻ côn đồ nghèo hèn, không cùng đẳng cấp, sau này cảm thấy kẻ nghèo này có chút bản lĩnh, sau đó nữa cảm thấy anh hơi khó đoán, bây giờ là hoàn toàn không cách nào đoán được, gần như chỉ cần người đàn ông này bằng lòng thì không có chuyện gì mà anh làm không được.

Kim Khải thật sự khiếp sợ Lâm Côn sẽ ra tay đánh xuống, bảo bối dưới đáy quần của anh ta sẽ gà bay trứng vỡ. Cái này là liên quan đến phúc đức nửa đời sau của anh ta đấy, quan trọng hơn anh ta là con nối dõi duy nhất của nhà họ Kim, đến bây giờ còn chưa để lại hương khói đâu.

Lâm Côn bĩu môi cười, nói với Kim Khải: “Nhìn chút bản lĩnh này của anh đi, mới dọa một chút mà mặt đã trắng bệch.”

Dáng vẻ của Kim Khải vô cùng khí thế nói: “Tôi chỉ có chút batn lĩnh đó thì làm sao, ai biết được anh sẽ thật sự đánh xuống hay không chứ? Bảo bối dưới đáy quần của tôi liên quan đến việc kế thừa sản nghiệp của nhà họ Kim tôi, chính là chuyện lớn đấy.”

Lâm Côn mỉm cười chế nhạo nói: “Chỉ dựa vào chút tài năng này của anh, sợ là gánh vác không nổi bảng hiệu Kim Tự Chiêu Bài này đâu, đợi đến lượt con trai của anh không biết bảng hiệu Kim Tự Chiêu Bài này còn tồn tại không nữa? Anh nghĩ nhiều rồi.”

Kim Khải lập tức không phục nói: “Hừ, ý của anh là nói năng lực tôi không được?”

Lâm Côn mỉm cười xòe tay, nhúng nhúng vai nói: “Tôi cũng không nói như vậy.”

Kim Khải không phục nói: “Tôi biết anh khinh thường tôi, tôi cũng khinh thường anh, anh ngoại trừ đánh đấm giỏi ra, cũng chẳng có bản lĩnh gì khác, hừ!”

Lâm Côn tắc lưỡi lắc đầu, cười nói: “Còn lòng dạ hẹp hòi nữa này.”

Kim Khải nói: “Tôi lòng dạ hẹp hòi thì thế nào, Kim Khải tôi luôn luôn là người kẻ khác kính trọng tôi, tôi cũng kính trọng người khác, người khác không kính trọng tôi, khinh thường tôi, tôi cũng gậy ông đập lưng ông, đây là nguyên tắc làm việc của tôi!”

Lâm Côn thở dài, dáng vẻ thương hại nhìn Kim Khải, nói: “Được rồi, tôi thừa nhận anh tốt hơn những anh ấm cô chiêu con nhà giàu khác. Anh không khốn kiếp giống bọn họ, anh làm việc là có nguyên tắc, nhưng anh có nghĩ tới không, những người suốt ngày xoay quanh anh, ca ngợi anh, có bao nhiêu người là dối trá? Lại có mấy người là thật lòng, anh suy nghĩ cẩn thận đạo lý này trong đó thì sẽ thật sự hiểu được.

Tròng mắt Kim Khải đảo tới đảo lui nói: “Anh có ý gì?”

Lâm Côn cười nói : “Đây là ý gì anh không hiểu sao? Những người ở bên anh khen ngợi anh đều là muốn dỗ cho anh vui vẻ, bản thân anh có khả năng đến đâu anh hẳn rất rõ. Nếu không sao có thể vì quá tin người mà bị tính kế, anh không phải là sẹo chưa lành đã quên đau chứ? Ai là người đã đụng anh xuống chân núi?”

Kim Khải giận dữ nắm chặt nắm đấm, nói: “Tôi đương nhiên sẽ không quên tên khốn kiếp kia, chờ tôi xuất viện!”

Lâm Côn lắc đầu, nói: “Người trẻ tuổi, đừng liều lĩnh như thế, dù gặp phải chuyện gì vẫn nên bình tĩnh một chút. Trước tiên anh hãy suy nghĩ cho rõ ràng nên làm chuyện này như thế nào, sau đó hành động cũng không muộn.”

Kim Khải không phục nhìn Lâm Côn, nói: “À, giống như anh lớn hơn tôi vậy, nói cho anh biết, chuyện tôi từng gặp chưa chắc anh đã gặp, nhưng những chuyện anh đã gặp, phần lớn tôi đều đã gặp qua.”

Lâm Côn xua tay, không dự định tiếp tục nói chuyện với thằng nhóc Kim Khải cứng đầu cố chấp này nữa. Người này hoàn toàn chính là loại người vật tự cao đến điên luôn rồi, người khác hơi nói anh ta không tốt anh ta đã không muốn tiếp thu, còn luôn nghĩ rằng mình rất xuất sắc. Tính cách tự cao tự đại này thường là nguy giểm nhất, nó có liên quan đến sự phát triển của một người.

Lâm Côn đứng dậy muốn đi ra ngoài, vừa đi tới cửa, Kim Khải đột nhiên kêu anh lại: “Anh chờ một chút!”

Lâm Côn dừng bước quay đầu lại, vẻ không phục trên mặt Kim Khải đột nhiên tản đi, trở nên thành kính, bỗng nhiên lại giống một đứa bé làm sai chuyện nói: “Được rồi, tôi thừa nhận tôi còn có chỗ thiếu sót.”

Ánh mắt Lâm Côn lập tức sáng ngời, cậu chủ nhỏ họ Kim này thật sự không phải là gỗ mục không thể khắc, ít nhất anh ta cũng hiểu được cúi đầu nhận sai, hiểu được tự mình xem xét kỹ lưỡng, người đàn ông như vậy xứng đáng để quen thân.

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Võng Du Chi Vương Giả Triệu Hoán

Copyright © 2022 - MTruyện.net