Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 272
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 272

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chân tướng rất dễ dàng điều tra ra được, không biết là cái tên Lạc Đại Thành kia không có đầu óc, hay là tên giám đốc họ Hứa và người thư ký trước mắt này xui xẻo. Sau khi bị ăn một trận đòn ngược đãi không phải của con người liền nói ra tất cả những gì mình biết, chỉ là cái tên Lạc Đại Thành này vẫn cứ mơ hồ trong đầu của Kim Nguyên Tông.

Kim Nguyên Tông ngồi ở trên ghế trầm ngâm rất lâu, ông cũng không nghĩ tới nhanh như vậy lại có thể điều tra ra được chuyện này, nếu không phải đã biết cháu trai bây giờ không có việc gì, lấy tâm tình đau thương như tro tàn của ông ta bây giờ mà nói chắc chắn đã bị tên giám đốc họ Hứa của công ty PE này lừa dối rồi. Lúc nghĩ đến những chuyện này, Kim Nguyên Tông không khỏi nghĩ đến một cái tên... Lâm Côn, người này quả thật là đại ân nhân của nhà họ Kim bọn họ, trong lòng Kim Nguyên Tông ngầm thừa nhận Lâm Côn chính là quý nhân do ông ăn chay niệm phật được trời cao phái xuống giúp đỡ nhà họ Kim của bọn họ.

Chuyện liên quan tới Lạc Đại Thành này, Kim Nguyên Tông suy nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra được, cuối cùng dứt khoát không nghĩ nữa, ông lập tức ra lệnh với ông quản gia già: “Lão Tất, lập tức phái người đi bắt tên Lâm Đại Thành này về cho tôi.”

Vành mắt Lão Tất đỏ hoe, ông ta vẫn tưởng rằng Kim Khải đã chết, nghiến răng đồng ý nói: “Yên tâm đi ông chủ, tôi nhất định bắt được ông ta, báo thù cho cậu chủ.”

Kim Nguyên Tông cười nói: “Lão Tất à, ông không cần tức giận như thế, Tiểu Khải không có việc gì.”

Lão Tất vui mừng nói: “Thật sao?”

Kim Nguyên Tông gật đầu, nói: “Nhanh đi bắt cho được Lạc Đại Thành dẫn tới trước mặt tôi, dám lập kế hãm hại cháu trái của tôi, tôi nhất định phải cho người này trả cái giá thật lớn!” Khi nói đến những lời cuối cùng giọng điệu của ông đột nhiên giảm xuống.

“Vâng!” Trên mặt lão Tất hiện ra vẻ ngoan độc.

Thành phố Trung Cảng không lớn, với phạm vi thế lực của mình, Kim Nguyên Tông muốn bắt được một người thì quá dễ dàng, ông lăn lộn trong giới xã hội đen nhiều năm như vậy, sớm đã là tồn tại như một ngôi sao sáng được người người kính trọng. Bình thường cho dù là những kẻ lưu manh lớn nhỏ hay là những tên đại ca xã hội đen ở thành phố Trung Cảng này, chỉ cần nghe được danh tiếng của Kim Nguyên Tông cũng sẽ chủ động nhượng bộ cbha phần.

Lúc này Lạc Đại Thành đang ở khu nhà cao cấp gần nhà họ Kim, trên chiếc xe Mercedes màu đen chỉ có hai người ngồi, chính là ông ta và thư ký Tiểu Ưu của Kim Khải. Lúc này Lạc Đại Thành và Tiểu Ưu đều không nói chuyện. Không khí trong xe hơi kỳ lạ, đồng thời cũng có phần áp lực nói không nên lời, mười mấy phút trước thiết bị nghe lén của tổng giám đốc Hứa và thư ký Tiểu Lam đột nhiên mất hiệu lực, bọn họ mơ hồ cảm thấy có dự cảm xấu, giống như sự yên tĩnh trước cơn bão vậy.

“Hay là chúng ta đi về trước đi.” Tiểu Ưu mở miệng nói.

“Chờ một chút, họ Hứa kia chắc sẽ không gặp chuyện xấu đâu.” Lạc Đại Thành móc điếu thuốc ra ngậm trong miệng, nhưng không châm lửa.

“Cháu có cảm giác không tốt, chú Lạc nếu không hay là chúng ta nhanh chóng rời khỏi thành phố Trung Cảng đã, ông già họ Kim kia không dễ chọc đâu. Chúng ta đã hại chết cháu trai của ông ta, điều đó cũng xem như là sự trả thù tốt nhất rồi, sản nghiệp của ông ta cứ mặc kệ cho nó tự sinh tự diệt với ông ta đi, sản nghiệp của chúng ta ở Hạ Môn cũng đủ để cho chúng ta cả đời không lo cơm áo…”

Lạc Đại Thành đột nhiên nghiêm khắc ngắt lời nói: “Không được, tuyệt đối không được, Tiểu Ưu cháu không biết đâu, sản nghiệp thuộc về họ Kim bây giờ, phần lớn là cướp từ trên tay chú và cha của cháu, ông ta còn là hung thủ trực tiếp sát hại cha của cháu, nếu bỏ qua cho ông ta dễ dàng như vậy thì cha của cháu ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ không ngủ yên.”

Tiểu Ưu không nói gì, ánh mắt nhìn nghiêng về phía trước, nơi đó là cửa lớn nhà họ Kim dưới ánh mặt trời chói mắt, trên thế giới này hận thù lớn nhất chính là thù giết cha. Tiểu Ưu âm thầm cắn răng, hận không thể xông vào băm ông già họ Kim kia ra thành ngàn khúc, để báo thù cho vong hồn cha cô ở trên trời.

Cửa lớn của nhà họ Kim mở ra, ba chiếc xe từ bên trong chạy ra, ba chiếc xe cùng một màu, nhãn hiệu Toyota Prado, vẻ mặt của Lạc Đại Thành và Tiểu Ưu thoáng thay đổi, ba chiếc xe này đột nhiên chạy ra ngoài là muốn làm gì, không phải là nhắm về phía bọn họ chứ, một cảm giác nguy hiểm lan tràn trong lòng bọn họ.

Vì tránh nỗi đau da thịt hoặc là bị dọa sợ đến ngốc luôn nên cuối cùng tên giám đốc Hứa kia đã báo tin tức Lạc Đại Thành đang ở gần đây cho Kim Nguyên Tông biết. Kim Nguyên Tông không hề do dự lập tức phái xe ra bắt người, trên thực tế cho dù tên giám đốc họ Hứa này không nói, Kim Nguyên Tông cũng đã biết được không ít. Trên người bọn họ có thiết bị nghe lén, phạm vi của thiết bị nghe lén thường là trong khoảng một ngàn mét, hiển nhiên người kẻ đứng sau giở trò kia chính là đang ở trong phạm vi một ngàn mét, chẳng qua trong tin tức mà tên giám đốc họ Hứa kia ra đã cho ông biết bảng số xe và phương hướng cụ thể, cứ như vậy rất dễ tìm.

Ba chiếc xe rõ ràng là đang hướng về phía chiếc xe Mercedes, trong lòng Lạc Đại Thành vốn đang cảm thấy may mắn, nhưng khi nhìn thấy ba chiếc xe chạy tới sau xe của mình, trong lòng ông ta run lên kịch liệt, hối hận vì vừa rồi không nghe lời Tiểu Ưu nói. Ông ta lập tức khởi động xe muốn chạy, nhưng vào lúc này một chiếc xe đã lao tới, đụng mạnh vào chiếc Mercedes của ông ta, chiếc xe mới vừa khởi động còn chưa kịp rời đi thì ba chiếc xe khác đã lao tới.

Ầm...

Cơ thể của Lạc Đại Thành và Tiểu Ưu đều nghiêng hẳn sang một bên, Lạc Đại Thành đụng vào một bên cửa xe, Tiểu Ưu đụng vào người Lạc Đại Thành, đầu xe Mercedes bị đụng lõm vào một khoảng lớn. Sau khi Lạc Đại Thành lấy lại tinh thần đánh tay lái muốn trốn, kết quả một tiếng ầm cực lớn vang lên, chiếc xe Mercedes bị đụng lao ngang ra ngoài, không đợi ông ta phản ứng lại, một tiếng động cực lớn lại vang lên…

Trong giây lát, ba chiếc xe này đã bày xong tư thế vây quanh chiếc xe Mercedes. Trừ khi mọc cánh, bằng không chiếc xe Mercedes cũng không cách nào thoát được. Lúc này Lạc Đại Thành và Tiểu Ưu đều luống cuống, nhất là Lạc Đại Thành, ông ta biết rõ thủ đoạn của Kim Nguyên Tông, lúc này nếu như bị bắt được, chỉ dựa vào việc ông ta hại chết cháu trai của Kim Nguyên Tông, Kim Nguyên Tông sẽ dùng đủ cách hành hạ ông ta cho đến chết, sau đó tháo xương khớp của ông ta ném vào biển nuôi cá.

“Xuống xe!”

Lạc Đại Thành hoàn toàn rơi vào trong khiếp sợ, khi lấy lại tinh thần, ngoài cửa xe đã có bảy tám người đàn ông cao lớn đang đứng sẵn, bảy tám người đàn ông cao lớn này hầu như đều ăn mặc cùng một màu, nửa người dưới mặc quần soóc, nửa người trên mặc áo cha lỗ, trên cánh tay đều có hình xăm mặt trời, là logo của Kim Tự Chiêu Bài.

Trên cổ của bảy tám người đàn ông cao lớn này đều đeo sợi dây chuyền vàng lớn cỡ ngón út, nhà họ Kim không hổ là doanh nghiệp kinh doanh vàng, sợi dây chuyền vàng lớn gần như là trang bị cơ bản của thuộc hạ, trường hợp này cũng không nhìn thấy nhiều trong các bang phái ở thành phố Trung Cảng.

Thoáng cái sắc mặt của Lạc Đại Thành càng lúc càng khó coi, ông ta quay đầu lại nhìn những người đàn ông cao lớn ngoài cửa sổ lại hạ kính xe xuống một khe nhỏ, nói: “Mấy anh, các anh nhận nhầm người sao?”

Những người đàn ông cao lớn bên ngoài cửa xe trực tiếp nện một đấm lên cửa xe, liền nghe một tiếng bốp vang lên, cửa xe cứng chắc lõm vào một đoạn, người đàn ông cao lớn hét lên: “Mẹ kiếp, đừng nhiều với bố mày, mau ra khỏi xe cho bố mày!”

Lạc Đại Thành làm gì có can đảm dám xuống xe, ông ta nâng cửa xe đồng thời khóa chặt tất cả cửa trước cửa sau, muốn trốn trong này một lúc cũng quát lên với Tiểu Ưu đang ngây ngốc ở bên cạnh: ‘Cháu còn ngây ra đó làm gì, mau gọi 110 đi!”

Lúc nãy Tiểu Ưu bỗng nhiên phục hồi tinh thần, nhưng vì khẩn trương nên điện thoại rớt xuống dưới ghế, cô ta lại hoảng hốt khom người xuống lượm lên, mấy người đàn ông to lớn ở ngoài cửa xe thấy được cảnh tượng này, một người bỗng nhiên giận dữ, trong đó có ba người đàn ông ta lớn trong tay cầm ống tuýp, nổi giận mắng: “F*ck, còn dám báo cảnh sát!” Đồng thời, ống tuýp trong tay đột nhiên vung lên, đập mạnh xuống cửa xe.

Ầm ầm ầm...

Đập liên tiếp vài cái, cửa kính xe lập tức trở thành mạng nhện, ống tuýp trong tay người đàn ông cao lớn đột nhiên đâm mạnh một cái, cửa kính xe loảng xoảng vỡ xuống, trong đó một người đàn ông cao lớn trực tiếp dùng ống tuýp đâm mạnh vào đầu của Lạc Đại Thành, trúng ngay vào đầu của ông ta, Lạc Đại Thành kêu lên thảm thiết, lập tức máu từ trong đầu chảy ra.

Người đàn ông cao lớn giật mạnh cửa xe, lôi Lạc Đại Thành và Tiểu Ưu còn chưa kịp báo cảnh sát, lại trực tiếp kéo lên trên chiếc xe, Tiểu Ưu liều mạng phản kháng. Cô ta cũng biết sau khi chuyện bị bại lộ, hậu quả bị bắt đến trước mặt ông cụ Kim kia là gì. Cô ta vốn có một bầu nhiệt huyết muốn báo thù, thậm chí cho rằng chỉ cần có thể báo thù, sống chết cô ta cũng có thể không quan tâm, nhưng thật sự khi đối diện với sống chết, cô ta mới giật mình phát hiện mình lại khủng hoảng, khiếp sợ đến như vậy.

“Thả tôi ra, thả tôi ra…” Tiểu Ưu vừa giãy dụa vừa thét lên, người đàn ông cao lớn trước mặt không có khả năng thương hoa tiếc ngọc, trực tiếp tát một cái thật mạnh vào mặt cô ta, giận dữ mắng lên: “Im miệng cho bố mày.”

Một tiếng chát vang lên, Tiểu Ưu bị đánh tối tăm mặt mày, nửa bên mặt lập tức sưng lên, đầu óc choáng voáng đập vào cửa xe, hai mắt tối sầm suýt ngất đi.

Trên gương mặt Lạc Đại Thành toàn là máu, chỗ trên đầu bị đánh đang chảy máu không ngừng, lúc này đã không còn nhìn rõ nửa được gương mặt, chỉ có thể nhìn ra được sự đau khổ sâu sắc.

Chiếc xe lái vào khu nhà cao cấp của họ Kim, Lạc Đại Thành và Tiểu Ưu tách ra bị lôi từ trên xe xuống, một đường kéo thẳng đến giữa sân. Lúc này Kim Nguyên Tông đang ngồi ở dưới bóng cây hóng gió, trong tay cầm một chén trà xanh, đứng bên cạnh của ông ta là ông quản gia Lão Tất, đứng ở một bên khác là hai vệ sĩ, tên giám đốc Hứa và thư ký Tiểu Lam của ông ta đang quỳ bên cạnh vệ sĩ, hai người này đã bị đánh không còn hình người, quỳ ở nơi đó nhìn rất đáng thương.

“Rửa mặt sạch sẽ cho ông ta.” Kim Nguyên Tông liếc nhìn gương mặt toàn là máu của Lạc Đại Thành dặn dò ông quản gia Lão Tất ra lệnh.

Lão Tất lập tức bảo một người đàn ông cao lớn lôi Lạc Đại Thành đi rửa mặt, đồng thời ánh mắt không thể tưởng tượng nổi liếc nhìn Tiểu Ưu.

Kim Nguyên Tông nhìn Tiểu Ưu, vẻ mặt nói không ra nghiêm túc, giọng nói thản nhiên hỏi: “Tiểu Ưu, nhà họ Kim của tôi đối với cô không tệ chứ? Cháu trai của tôi đối với cô cũng không tệ chứ? Tại sao cô lại làm như vậy?”

“Tôi phải báo thù!” Tiểu Ưu nghiến răng nói: “Hai mươi năm trước ông đã giết cha của tôi, hai mươi năm sau nếu tôi giết chết ông thì cũng không cần thiết nữa rồi, vì ông cũng sắp chết, tôi giết chết cháu trai của ông để bồi thường.”

“A, ha ha...” Kim Nguyên Tông nhìn Tiểu Ưu, như có như không cười nói: “Tôi giết cha của cô, làm sao cô biết được là tôi giết cha của cô? Kim Nguyên Tông tôi luôn luôn là người có nguyên tắc, người có con nhỏ hoặc cha mẹ già, tôi chỉ sẽ đuổi họ ra khỏi thành phố Trung Cảng, tuyệt đối sẽ không giết chết.”

“Ông lừa gạt ai chứ?” Tiểu Ưu mắng: “Đừng tưởng rằng tôi không biết ông là một ông già ma quái, người mà ông giết nhiều đếm không hết, cha tôi chính là bị ông giết chết, nếu ông là đàn ông thì đừng phủ nhận.”

Kim Nguyên Tông lắc đầu cười nói: “Tiểu Ưu, sợ rằng cô đã không làm rõ tình hình, bây giờ là cô đang ở trong tay của tôi, tôi có dám thừa nhận hay không đã không còn quan trọng nữa. Nhưng tôi nói thật cô lại không tin, quên đi, dù sao cô lập kế hãm hại cháu của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cô.” Ông nói xong lại nhìn về người đàn ông cao lớn ra hiệu, sau khi nhận lệnh người đàn ông cao lớn lập tức giơ quả đấm lên đánh vào mặt Tiểu Ưu.

Quyền cước đấm đá của người đàn ông to lớn không chút lưu tình, một cô gái yếu đuối căn bản không chịu nổi, rất nhanh Tiểu Ưu đã bị đánh nằm co quắp trên mặt đất, hai tay ôm đầu, toàn thân co rúc vào một chỗ, rơi vào trạng thái sắp chết.

Kim Nguyên Tông xua tay với người đàn ông cao lớn kí, lúc này người đàn ông cao lớn đó mới dừng lại, lúc này ông quản gia cũng dẫn Lạc Đại Thành tới, sau khi vừa rửa xong máu đen trên mặt Kim Nguyên Tông lập tức lại nhận ra, cười lạnh nói: “Hóa ra là ông! Trước đây tôi đuổi ông ra khỏi thành phố Trung Cảng đã xem như tận tình giúp đỡ, ông còn quay về hãm hại cháu trai của tôi…”

Ánh mắt của Kim Nguyên Tông, giọng nói càng lúc càng lạnh lùng, không chờ ông ta nói hết lời, Lạc Đại Thành bịch một tiếng liền quỳ trên mặt đất, cầu khẩn nói: “Ông Kim, cầu xin ông bỏ qua cho tôi đi, nhà tôi còn mẹ già sắp chín mươi tuổi.”

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Huyết Ngục Ma Đế

Copyright © 2022 - MTruyện.net