Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 275
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 275

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trước cửa quán bar 1946 xảy ra cảnh tượng khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, một người đàn ông khoảng hai mươi, ba mươi tuổi nằm trên mặt đất, bị một người đàn ông hơn hai mươi tuổi dùng chân đạp gẫy hai tay và hai chân, cũng bị một thứ màu vàng đen không biết là vũ khí gì đánh gãy gân tay và gân chân, cả đời này đã thành kẻ tàn phế.

Lúc cảnh sát chạy tới, hung thủ sớm đã không nhìn thấy hình bóng dáng nữa rồi, hỏi những người chứng kiến có mặt ở đó, tất cả những người chứng kiến đều nhao nhao miêu tả dáng vẻ hung thủ, cảnh sát rất nhanh đã phong tỏa được mục tiêu tình nghi. Chính trong lúc bọn họ đang muốn thi hành bắt người, đột nhiên nhận được điện báo của phòng làm việc Cục trưởng Cục cảnh sát trung tâm thành phố, trong điện thoại nói rất rõ ràng, đây chỉ là một lần đánh nhau bình thường, không cần phải làm rầm rộ như vậy.

Đồn công an trực thuộc lập tức nghe được ý trong đó, sau khi cảnh sát trưởng nghe điện thoại xong lập tức tuyên bố hủy bỏ hành động.

Lúc này Lâm Côn đang an nhàn thảnh thơi lái chiếc Carola chạy trên đường đêm của thành phố, anh đeo tai nghe bluetooth gọi điện thoại cho Kim Khải, sau khi nói sơ qua tình hình xong, trong điện thoại Kim Khải hưng phấn không thôi: “Côn Tử, anh chỉnh anh ta như thế còn đã nghiền hơn giết chết anh ta, nửa đời sau của thằng nhóc này chỉ có thể làm người tàn phế, ha ha!”

Lâm Côn mỉm cười nói: “Tôi chỉ là không muốn gây rai án mạng, lại không muốn để cho thằng nhóc kia quá được lợi, cho nên ra tay hơi ác độc.”

Kim Khải cười ha hả nói: “Người anh em, anh nào chỉ là ra tay hơi ác độc, quả thật mẹ kiếp quá ác rồi.”

Lâm Côn mỉm cười nói: “Được rồi, anh nghỉ ngơi cho tốt, chờ vết thương của anh khỏe lại rồi thì đến hội sở Phượng Hoàng xem thử.”

Kim Khải nói: “Phải xem rồi, tôi là cổ đông! Đúng rồi người anh em, Lương Quân này cũng có bối cảnh đấy, nếu chẳng may trong nhà của anh ta gây sự với anh, anh nhất định phải nói cho tôi biết, chúng ta đồng cam cộng khổ, cùng chung hoạn nạn!”

Lâm Côn nói: “Được rồi, tôi biết rồi, cúp máy đây.”

Lâm Côn dừng xe ở ven đường, Hải Đông Thanh nhỏ ghé vào vai của anh ngủ say, đáng yêu giống như một đứa trẻ, Lâm Côn nhẹ nhàng bỏ nó xuống, lấy điện thoại ra gọi cho Lục Đình.

Lục Đình đang ở trong biệt thự xem tạp chí, gần đây Chương Tiểu Nhã say mê luyện yoga, lúc này đang ở trên lầu học theo TV, một mình cô buồn chán ngồi yên ở trên ban công xem tạp chí. Điện thoại di động ong ong rung lên, liếc mắt nhìn dãy số điện thoại, cô mỉm cười nghe máy: “Alo, có chuyện gì vậy?”

Giọng nói của Lâm Côn từ trong loa truyền đến: “Giúp tôi điều tra một người, Lương Quân, cậu chỉ nhỏ của nhà họ Lương ở Hạ Môn.”

Lục Đình nói : “Được, mười phút sau tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.”

Lâm Côn nói: “Cám ơn.”

Cúp điện thoại, Lâm Côn châm thuốc hút, bóng đêm lờ mờ, mờ ảo mông lung, hơi khói lượn lờ, dưới ánh đèn đường dần dần trở nên loãng ra, lúc này bỗng nhiên một chiếc xe phía trước chậm rãi lái tới, Lâm Côn chẳng qua chỉ tùy tiện liếc mắt nhìn vào bên trong chiếc xe, lại nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, bởi chiếc xe kia để mở cửa sổ, loáng thoáng nghe được một câu nói: “Hiểu Nhã, em phải hiểu rõ cậu ta đã chết rồi, em sẽ không còn nhìn cậu ta nữa.”

Người gọi điện thoại chính là chị họ Thang Lệ của Chu Hiểu Nhã, cô ta và Lâm Cửu Phúc đều cho rằng Lâm Côn đã chết, lúc này cô ta lại đến trước mặt Chu Hiểu Nhã làm thuyết khách, muốn để cho Chu Hiểu Nhã cuối đầu cùng hầu hạ Lâm Cửu Phúc với cô ta.

Chu Hiểu Nhã đương nhiên không chịu, trước kia cô cũng đã từng vì tiền tài lợi ích mà ở bên cạnh người mình không thích, nhưng bây giờ thì khác rồi, cô đã thật sự quyết định quyết tâm thay đổi hoàn toàn, hi vọng sau khi bản thân sửa đổi sẽ có thể xứng đôi với Lâm Côn bây giờ. Cô thật sự hối hận về lựa chọn ban đầu của mình, uổng phí bỏ qua một người đàn ông tốt như Lâm Côn. Trong hiện thực lại không có thuốc hối hận, nhưng cô chỉ có thể cố gắng hết sức nghĩ cách cứu vãn, cho dù chỉ là một chút hi vọng nhỏ nhoi, cô cũng bằng lòng đi thử.

Nghe được tin tức Lâm Côn chết, bàn tay cầm điện thoại di động của Chu Hiểu Nhã không ngừng run rẩy, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, trong đầu trống rỗng, trong lòng giống như bị ngàn vạn lưỡi dao đâm vào, giống như nghe được hơi thở đau buồn chen lẫn máu tanh trong lòng rỉ ra từng giọt từng giọt.

“Hiểu Nhã, Hiểu Nhã...”

Chu Hiểu Nhã chậm rãi để điện thoại di động xuống, một mình đi đến phía trước cửa sổ, bên ngoài bóng đêm phồn hoa, ánh sao chớp lóe, cô không tin đó là sự thật, cô không tin Lâm Côn đã chết, nhưng mà chị họ sẽ không lừa gạt mình, nhưng... Cô vội xoay người quay về trên ghế sofa, dù Thang Lệ đang sốt ruột nói chuyện ở đầu dây bên kia cô vẫn trực tiếp cúp máy rồi gọi qua số điện thoại của Lâm Côn, nhắc tới cũng thật khéo, vừa lúc điện thoại của Lâm Côn lúc này không có tín hiệu, trong điện thoại di động của Chu Hiểu Nhã truyền đến tín hiệu không liên hệ được. Chu Hiểu Nhã chậm rãi để điện thoại di động xuống, toàn thân đột nhiên trở nên không còn sức lực, điện thoại di động trong tay rơi xuống đất, toàn thân cô cũng ngồi bệt trên mặt đất, hai ánh mắt trống rỗng nhìn không thấy bất cứ thứ gì, nước mắt thoáng cái lại chảy ra.

Nhìn Thang Lệ lái xe ngang qua mặt mình, Lâm Côn có ý nghĩ kích động muốn đuổi theo, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là thôi đi, bây giờ anh không có tâm tình tính toán cùng với người phụ nữ này và người đàn ông ngu ngốc của cô ta, cho dù Lâm Cửu Phúc không có thuê người tới ra tay với anh, tự kẻ đó cũng sẽ tìm tới.

Một điếu thuốc vừa hút được phân nửa, còn chưa tới năm phút, Lục Đình đã gọi điện thoại tới, Lâm Côn nghe điện thoại, mỉm cười nói: “Người đẹp Lục Đình, lúc này mới chưa tới 5 phút, cô tìm hiểu được nhanh như vậy sao?”

Trong điện thoại, giọng nói của Lục Đình vừa bình tĩnh lại dịu dàng: “Nhà họ Lương không phải là tổ chức cơ mật gì, chỉ là một gia đình nhiều đời làm kinh doanh bình thường, muốn tra ra được cũng dễ dàng. Nhà họ Lương quả thật có một người cháu trai dòng chính tên là Lương Quân, bây giờ đang ở trường đại học Oxford của nước Anh học tiến sĩ thương mại, là người đã được quyết định sẽ thừa kế sản nghiệp nhà họ Lương.”

“Ở nước Anh?” Lâm Côn nghi ngờ nói.

“Sao vậy?” Lục Đình hỏi ngược lại.

“A, không có gì, cám ơn cô người đẹp Lục Đình.” Lâm Côn mỉm cười nói vào điện thoại.

Cúp điện thoại, Lâm Côn hút thuốc suy nghĩ, tin tức của Lục Đình khẳng định không sai, nếu Lương Quân đang học ở học viện thương mại ở nước Anh, vậy Lương Quân mà anh vừa đánh cho tàn phế kia từ đâu tới, chẳng lẽ Hạ Môn có hai nhà họ Lương? Suy nghĩ một lát anh cũng cảm thấy giải thích không hợp lý, nếu như Hạ Môn có hai nhà họ Lương, Lục Đình nhất định sẽ điều tra ra, Lục Đình không nói thì có nghĩa là chỉ có một gia tộc Lương thị.

Sau khi suy nghĩ một hồi, Lâm Côn cầm điện thoại lên gọi qua cho Kim Khải hỏi: “Anh xác định Lương Quân kia là người nhà họ Lương?”

“Đương nhiên, Lương gia ở Hạ Môn, thế nào người anh em, có tình huống gì sao?”

“Tôi nghi ngờ Lương Quân này không phải là Lương Quân thật sự, rất có thể anh đã bị người khác gạt rồi, Lương Quân của Lương Thị ở Hạ Môn lúc này đang ở học viện thương mại của nước Anh, mà Lương Quân anh quen biết…”

Kim Khải bỗng nhiên kịp phản ứng, nói: “Má nó, tôi đã nói rồi, vài lần tôi nói muốn đi Hạ Môn chơi một chuyến, thằng nhóc này đều đùn đẩy, không ngờ thằng nhóc này lại là hàng giả, lừa gạt tôi lâu như vậy!”

Lâm Côn cúp điện thoại, lại chuyển tấm hình Kim Khải đã gửi cho anh qua cho Lục Đình, cũng nhắn nhờ cô giúp đỡ điều tra người này, không đến mấy phút, điện thoại của Lục Đình lại gọi tới nói: “Người này cũng gọi là Lương Quân, tuy nhiên không phải là người của gia tộc Lương thị ở Hạ Môn, là người ở Phúc Kiến, từng làm quân nhân, bản thân có rất nhiều vết dơ, trước đây vì mang tội lừa đảo bị xử phạt hai năm, nửa năm trước anh ta đi tới thành phố Trung Cảng.”

Lâm Côn mỉm cười bổ sung một câu: “Bây giờ anh ta đang nằm ở cửa quán rượu 1946, toàn bộ tay chân đều bị chặt đứt gân.”

Lục Đình hơi kinh ngạc: “Làm sao anh biết?” Cô lập tức kịp phản ứng, thở dài yếu ớt nói: “Chọc tới anh, cũng xem như là anh ta xui xẻo, nếu như người xấu trên toàn thế giới này đều gặp phải anh, thiên hạ cũng sẽ thái bình.”

Lâm Côn cười ha ha nói: “Nếu như người xấu trên toàn thế giới này đều gặp phải tôi, tôi còn có thể sống sao, cho đến tận lúc này những nhân vật mà tôi gặp phải đều là những kẻ hạng hai hoặc không cùng đẳng cấp, nếu thật sự gặp được cao thủ đẳng cấp, cô nghĩ rằng tôi còn có thể sống thoải mái giống như bây giờ sao?”

Lục Đình đùa giỡn nói: “Tôi còn tưởng rằng anh chính là không đâu địch nổi, thì ra anh cũng là người biết sợ.”

Lâm Côn mỉm cười nói: “Vua sói Mạc Bắc không sợ trời không sợ đất đã trước kia đã không tồn tại rồi, bây giờ chỉ có một bảo mẫu Lâm Côn.”

Lục Đình mỉm cười nói: “Thật không nghĩ tới anh lại thay đổi nhiều như vậy, anh cũng xem như một người đàn ông rất đáng tin.”

Lâm Côn cười ha ha nói: “Trong lời nói của người đẹp Lục Đình sao lại có ý không đúng vậy, lẽ nào trước đây tôi đã để lại ấn tượng xấu cho cô?”

Lục Đình mỉm cười nói: “Trước đây chưa gặp bản thân anh, chỉ thấy qua hồ sơ cá nhân của anh, ở trong ấn tượng của tôi anh chắc hẳn là một người đàn ông giống như sát thủ mặt lạnh, nói thật anh đừng tức giận, sau khi nhìn thấy người thật của anh, tôi cứ mãi nghi ngờ anh có phải là Vua sói kia không? Ấn tượng anh cho tôi càng giống một tên côn đồ hơn.”

Lâm Côn cười ha ha nói: “Quá tốt, tôi cần chính là một phong thái của một tên côn đồ, tôi đây là gọi không để lộ tài năng, ha ha.”

Hai người cứ như vậy anh một câu tôi một câu trò chuyện vui vẻ, sau khi cúp điện thoại Lâm Côn lái xe trở lại khu biệt thự, nhẹ nhàng mở cửa chính lên lầu, nằm trên chiếc giường rộng lớn, thoải mái ngủ một giấc là tới hừng đông.

Hơn nửa tháng tiếp theo, mùa hè nóng bức dần dần tiêu tan, đầu thu nóng bức không làm giảm cái nóng của mùa hè, nhưng không khí lại rất mát mẻ, vết thương trên người Kim Khải đã hoàn toàn không có gì đáng ngại, từ bệnh viện về nhà lại dưỡng thương một thời gian thì không sao, bây giờ anh ta đã có thể tự mình xuống đất đi bộ, chẳng qua là đôi chân không linh hoạt cho lắm.

Sau khi Kim Khải về đến nhà chuyện thứ nhất chính là gọi điện thoại cho Tiểu Ưu, cho đến nay anh ta vẫn chưa biết trong số những người ám hại anh ta có cả Tiểu Ưu, liên tiếp gọi hai cuộc điện thoại cũng không gọi được. Vừa lúc Kim Nguyên Tông đi vào phòng của anh ta, Kim Khải để điện thoại xuống gọi ông nội, Kim Nguyên Tông ngồi đối diện Kim Khải, trên mặt đều là uy nghiêm của trưởng bối. Cho dù Kim Nguyên Tông rất thương yêu người cháu trai duy nhất của mình, nhưng lúc cần quản lý dạy dỗ thì vẫn phải quản lý dạy dỗ, sống đến tuổi này, ông thật sự hiểu rõ đạo lý chiều chuộng con cháu chính là hại con cháu. Những năm tháng còn lại của ông đã sắp đi tới điểm cuối, qua tiếp năm ba năm nữa cho dù ông không từ biệt thế gian, chỉ sợ cũng sẽ không có tinh thần như bây giờ, đến lúc đó cho dù muốn giáo dục cháu trai sợ rằng cũng không còn sức lực nữa.

“Tiểu Khải, cháu đang gọi điện thoại cho ai đấy?” Kim Nguyên Tông bình thản hỏi.

“Tiểu Ưu, con bé chết tiệt này không biết đi đâu rồi, mỗi ngày cháu gọi điện thoại cho cô ấy cũng không gọi được.” Vẻ mặt Kim Khải lo lắng nhìn Kim Nguyên Tông nói: “Ông nội, không biết Tiểu Ưu cô ấy xảy ra chuyện gì, cháu phải đi tìm cô ấy!”

Nói xong, Kim Khải liền đứng lên, Kim Nguyên Tông đột nhiên nghiêm khắc quát lên một tiếng, nói: “Cháu ngồi xuống đó cho ông!”

Kim Khải bị hù dọa sửng sốt, cho dù bình thường ông nội nghiêm khắc với anh ta, nhưng rất ít khi nổi giận với anh ta như thế này. Chỉ cần ông nội giận dữ, thì nhất định là mình đã làm sai chuyện gì rồi hơn nữa còn là chuyện hoàn toàn sai lầm, anh ta tự mình suy nghĩ một hồi, nhưng gần đây mình cũng đâu có làm ra chuyện gì sai đâu, ngược lại chỉ có suýt chút nữa mất mạng mà thôi.

Kim Khải nghĩ không ra, ngồi đàng hoàng xuống, ánh mắt nghi ngờ nhìn ông nội, lại cũng không dám thở mạnh, tính tình hung bạo của ông nội, anh ta là rõ ràng nhất, anh ta làm không tốt sẽ cầm sợi dây thừng đánh anh ta. Đừng thấy cậu chủ nhỏ nhà họ Kim bình thường ở bên ngoài huênh hoang, nhưng khi trở về nhà ở trước mặt ông nội anh ta chỉ là một đứa bé a.

“Sau này cháu có thể điều tra rõ ràng lai lịch của những người bên cạnh cháu trước không?” Kim Nguyên Tông nghiêm khắc nói.

“Người bên cạnh cháu?” Kim Khải hơi nghi ngờ, lập tức kịp phản ứng: “Ông nội, ông là nói Tiểu Ưu?”

Kim Nguyên Tông nói: “Nó là con gái kẻ thù trước đây của ông, đi theo ở bên cạnh cháu ba năm chính là để tìm cơ hội giết chết cháu báo thù, cho tới bây giờ cháu cũng không biết, cháu còn sống hồ đồ hơn nữa được sao?”

“Cái gì?” Kim Khải không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt: “Tiểu Ưu cô ấy muốn ám sát cháu? Làm sao có thể!”

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thời Gian Sánh Bước Bên Em

Copyright © 2022 - MTruyện.net