Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 277
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 277

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Vừa nghe nói mấy người trẻ tuổi tới đây vào sáng sớm kia muốn làm chuyện xấu, năm cụ già đều đứng lên, năm cụ già này đều là người có tinh thần trọng nghĩa rất lớn, đặc biệt là ông cụ họ Lý kia lập tức giận dữ đi ở phía trước dẫn đường cho Lâm Côn, vừa đi vừa mắng: “Một đám nhãi ranh con lại dám gạt tôi, xem tôi có đánh cho răng chúng rơi đầy đất hay không? Xem chúng sau đó còn dám lừa gạt ông già nữa hay không!”

Bốn cụ già còn lại đều rất phẫn nộ, vừa rồi bọn họ đều đang bàn luận về chuyện bộ phim trên truyền hình, còn suy nghĩ bảo mấy người trẻ tuổi này cũng cho bọn họ đóng một cảnh phim, cả đời này bọn họ cũng xem như được lên tivi đóng phim truyền hình, cho dù chết cũng không có gì nuối tiếc nữa. Phải biết rằng ở trong thời đại của bọn họ, TV là một vật hiếm thấy, cho dù điện ảnh và truyền hình hiện tại càng phát triển hơn, người nào cũng có thể đóng phim kịch truyền hình làm nam chính nữ chính, nhưng ở trong mắt những người già ở thập niên năm mươi bọn họ, có thể lên truyền hình tuyệt đối là một chuyện rất thần thánh.

Nhà của ông cụ Lý cách đây một con đường, mấy người rất nhanh đã đi đến trước cửa chính, nhà của ông cụ Lý cũng có kiến trúc giống như những nhà xung quanh, nhìn qua đều tương đối đơn sơ, xung quanh chất đầy vật lung tung, cửa lớn là cửa lá bằng sắt đơn giản, bởi vì đã lâu năm nên cánh cửa bị rỉ rét biến màu, đồng thời còn thủng mấy lỗ, hình như đánh một cái cũng có thể đánh thủng được.

Ông Lý đi tới trước cửa nhà mình lại muốn phá cửa đi vào thì bị Lâm Côn giơ tay ngăn cản, Lâm Côn ra hiệu cụ già đừng lên tiếng rồi khẽ nới với năm người: “Các ông các bà, trong tay bọn họ nói không chừng có súng, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút, nghe thử tình huống bên trong lại nói sau.”

Nghe nói tới có súng, trên mặt của năm cụ già đều lộ vẻ hoảng sợ, gật đầu đồng ý.

Lâm Côn đứng ở cửa, cẩn thận nghe ngóng âm thanh từ trong sân vọng ra, lại nghe được giọng đàn ông dâm đãng từ trong nhà truyền tới...

“Ý kiến này không tệ, tìm một nơi nghèo trở về với thiên nhiên, một người đẹp và ba người đàn ông ở đây hoan lạc, ba người đàn ông này còn là ba người rất mạnh mẽ, rồi quay lại toàn bộ quá trình phát lên trên mạng...”

“Ha ha, chỉ tưởng tượng thôi lại thấy đủ kích thích rồi, cho tới bây giờ tôi còn chưa từng chơi như vậy đâu, đây đều là nhờ ý kiến của anh Trương!”

“Hai người các anh bớt ầm ĩ đi, nhanh đặt camera đúng chỗ cho tôi, tôi muốn quay mà không có góc chết nào, lại giống như phim AV của Nhật vậy, dù từ góc độ nào cũng có thể thấy được.”

Dừng lại một chút, âm thanh này lại tiếp tục nói: “Tôi nói hai người đã đủ chưa, không được thì để tôi làm trước, nhịn nửa ngày cũng nhịn tới sắp nổ tung rồi, hai người các anh quay từ phía sau tôi.”

“Anh Trương anh làm trước…”

-- hu hu...

Bên trong lại truyền tới tiếng phụ nữ kêu, nghe âm thanh có thể biết được rõ ràng người này bị bịt miệng. Âm thanh này chính là của Cố Vi, lúc này hai tay hai chân của Cố Vi đều bị trói, co người trong góc tường, trong ánh mắt tràn ngập sự kinh hoàng cùng tuyệt vọng. Cô giữ thân như ngọc hơn hai mươi năm, cũng không muốn bị ba tên khốn kiếp này chà đạp. Cô nhận ra người đàn ông được gọi là anh Trương kia, đó chính là tên đại ca hạng hai bị Lâm Côn đánh một trận ở trên đường Nam Sơn hôm trước, hai người khác đều do anh ta tìm tới giúp đỡ, ba người này đúng là rắn chuột một ổ, trong ánh mắt đều lộ ra sự háo sắc.

Tên họ Trương kia đi tới, trên gương mặt anh ta tươi cười đầy vẻ dâm tà, hai bàn tay chà xát vào nhau, nhìn Cố Vi, nói: “Con đĩ thối tha, ngày đó mày ở trên đường Nam Sơn không phải rất kiêu ngạo sao? Lúc này mày có giỏi thì kiêu ngạo đi, tao đây lại thích người phụ nữ kiêu ngạo có tính phản kháng, đặt ở dưới thân mới có cảm giác chinh phục, bây giờ mày biểu hiện tốt một chút, đợi lát nữa cho tao sẽ cho mày thoải mái một chút.”

Người đàn ông họ Trương này nói xong lại khom người xuống giơ tay về phía Cố Vi, Cố Vi tự biết mình không có cách nào chạy trốn, hai mắt nhắm nghiền, trong nháy mắt hai hàng nước mắt tràn ra khỏi mi, chảy qua gương mặt tuyệt đẹp của cô.

Ầm!!!

Đột nhiên một tiếng động cực lớn vang lên, tất cả mọi người trong phòng ngoài phòng đều bị hù dọa sửng sốt, mấy con chó ở các nhà bên cạnh đều sủa ầm lên.

Lâm Côn quay đầu, nhìn ông cụ Lý bị hù dọa tới ngây người nói: “Ông nội Lý, thật sự ngại quá, sức cháu có hơi lớn, cháu chỉ muốn đá văng cửa thôi, không nghĩ tới đá một cái làm cho cái cửa bay ra như vậy, chờ sau này cháu sẽ bồi thường lại cho ông, hì hì.”

Ánh mắt của ông cụ Lý kiên định nói: “Không cần đâu, cháu cứ đánh cho ba tên lưu manh không biết xấu hổ bên trong một trận, ông sẽ tự mình sửa chữa cái cửa này.”

Ba người đàn ông trong phòng ngây người nhìn ra cửa, Cố Vi mở mắt nhìn thấy Lâm Côn, ngay lập tức nước mắt tuôn trào, cô mơ hồ kêu lên không rõ: “Ông xã, cuối cùng anh cũng tới rồi, anh mà tới chậm chút nữa thì em không thể cho anh lần đầu tiên của mình nữa rồi, hu hu...”

Những giọt nước mắt vừa rồi của cô là tuyệt vọng, nhưng nước mắt lúc này lại là vui mừng, cũng may trong miệng của Cố Vi bị nhét đồ, bằng không những lời cô thổ lộ chân tình của cô bị người ta nghe được còn không khiến cho cô xấu hổ chết à.

Người trẻ tuổi họ Trương nhìn thấy được Lâm Côn thì sắc mặt thoáng cái đã trắng bệch, lần này hắn hoàn toàn bị hù dọa rồi, tục ngữ có nói một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây rừng, anh ta đã một lần bị chỉ huy Lâm đánh, cả đời đều sợ hãi.

Hai người trẻ tuổi khác căn bản không quen biết Lâm Côn, vừa nhìn Lâm Côn chỉ đi cùng năm ông bà già, trong ánh mắt bọn họ đầy xem thường, nhìn Lâm Côn mắng: “Thằng nhóc, biết điều thì nhanh cút đi cho bọn tao, đừng đứng ở đây làm bọn tao chướng mắt, bằng không sẽ cho mày biết hối hận viết thế nào!”

Trên mặt Lâm Côn mỉm cười lạnh nhạt, rõ ràng không để ý tới ba người trẻ tuổi này, khi nhìn thấy Cố Vi không có việc gì anh cũng yên lòng, lấy điếu thuốc lá từ trong túi ra ngậm lên miệng, sau đó hùng hổ đi tới.

“Đ*ch mẹ, bố mày nói chuyện với mày, mày không nghe được sao, thật sự không sợ chết thì để bố mày cho mày tàn phế!” Người trẻ tuổi vừa gào thét lại nổi giận, người trước mắt này rõ ràng chỉ là một kẻ vô lại không ngờ không để ý tới lời mình nói. Anh ta tiện tay lại rút từ trong túi ra một con dao găm, lưỡi dao sáng loáng lập lòe ở trong không khí, anh ta còn vung vẩy vài cái ở trong không trung, nhìn rất oai phong.

Lâm Côn móc cái bật lửa ra châm thuốc, phun ra một làn khói dáng vẻ rất thản nhiên nhìn người trẻ tuổi này cười nói: “Cho mày một cơ hội, lập tức quỳ xuống nói ‘tôi sai rồi’ thì tao sẽ tha cho mày một mạng.”

Người trẻ tuổi này tức giận mắt trợn tròn, mở miệng lại mắng to: “Sai cái l*n má mày à? Bố mày phải đánh cho mày tàn phế mới thôi!” Anh ta nói xong, lại từ xa lao về phía Lâm Côn, anh ta cầm ngược con dao găm trong tay, đâm mạnh về phía Lâm Côn, con dao găm sắc bén lướt qua không trung với một quỹ đạo đáng sợ, lao thẳng đến cổ của Lâm Côn.

Năm cụ già đứng ngoài đều toát mồ hôi lạnh thay cho Lâm Côn, gương mặt cũng cực kỳ khẩn trương, cả đời bọn họ đều là người hiền lành, đã bọn họ thấy cảnh động dao động kiếm như vậy đâu.

Mắt thấy con dao găm sắp đâm đến trên cổ, Lâm Côn thong thả nhấc chân lên, nhìn chân dường như giơ lên rất chậm, nhưng sau khi cái chân này thật sự giơ lên lại nhanh như điện chớp, tạo thành một cái bóng đá về phía đũng quần của người trẻ tuổi.

Nếu như quay chậm lại một phần mười, sẽ thấy rõ ràng tốc độ chân của Lâm Côn còn nhanh hơn cả tốc độ của con dao găm, lại nghe ầm một tiếng, mơ hồ có tiếng trứng vỡ nát. Người trẻ tuổi cầm con dao găm muốn đẩy Lâm Côn vào chỗ chết chợt hét thảm một tiếng, gương mặt lập tức nhăn nhó vì đau đớn, hai tròng mắt trợn trừng, tròng mắt hiện ra đầy tơ máu, sắc mặt trong nháy mắt trở nên xám xịt.

Keng một tiếng, con dao găm rơi xuống mặt đất, anh ta che đũng quần điên cuồng nhảy loạn, vừa nhảy vừa gào thét lên như kẻ bị bệnh thần kinh, âm thanh lại càng kêu to càng nhỏ, giống như công công ở trong cung thời cổ đại.

Mấy cụ già ở ngoài cửa thầm thở phào nhẹ nhõm, hai người trẻ tuổi khác trong phòng đều bị dọa cho há hốc mồm, người họ Trương kia vốn đã khiếp sợ Lâm Côn, bây giờ càng thêm hãi hùng. Một người trẻ tuổi khác không lựa chọn ngồi chờ chết mà rút một cây gậy lớn bằng cánh tay ở bên cạnh ra, vung len đập về phía Lâm Côn, cây gậy này phát ra những tiếng vù vù trong không khí, từ phía bên cạnh đập xuống Lâm Côn.

Lúc này, các cụ già ngoài cửa lại nín thở, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh thay cho Lâm Côn. Theo bọn họ, vừa rồi Lâm Côn đạp một cái đánh bại người trẻ tuổi cầm dao găm kia chỉ là nhờ may mắn, lần này sẽ không có khả năng may mắn tốt như vậy nữa. Nhưng kết quả lại vượt ra ngoài dự liệu của bọn họ, khi thấy cây gậy sắp muốn nện xuống đỉnh đầu của Lâm Côn, anh nhanh chóng xoay người một cái, gần như vừa đá chân lại nghe có tiếng trứng vỡ nát vang lên...

“Á!!!”

Mặt của người thanh niên cầm gậy này lập tức tái xanh, hai con mắt thiếu chút nữa lòi ra, bởi vì đau đớn mà trên mặt vặn vẹo, cây gậy trong tay cũng rơi xuống đất, trong cổ họng kêu lên thảm thiết, hai tay che đũng quần nhảy dựng lên thật cao, dường như muốn một gậy tre trực tiếp nhảy lên đến vũ trụ vậy.

Lúc này các cụ già ngoài cửa lại thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lâm Côn lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi, thằng nhóc này cũng quá trâu bò rồi, tay không có tấc sắt mà đạp bay hai tên lưu manh cầm vũ khí trong tay, thật đúng là cho bọn họ được hả lòng hả dạ!

Bây giờ còn lại người trẻ tuổi cuối cùng, chính là người họ Trương kia. Lâm Côn thản nhiên mỉm cười đi tới, người này còn đứng ở trước mặt Cố Vi, gương mặt trắng bệch, ánh mắt run rẩy bất an, miệng nuốt nước bọt một cái, nhưng vẫn cảm thấy trong họng khô khốc khó chịu, môi thoáng động, nói: “Đại ca, tôi...”

Bốp!!!

Không chờ anh ta nói hết lời, Lâm Côn đã một tát đánh vào trên mặt của anh ta, khiến cho anh ta trực tiếp xoay tròn, vù một tiếng đập vào cột gỗ bên cạnh, đầu trực tiếp chảy máu.

“Đại ca, tôi...” Người họ Trương che đầu quay đầu, tiếp tục nói với Lâm Côn, kết quả vẫn không chờ anh ta nói hết lời, Lâm Côn trở tay lại một tát đánh qua, một tiếng động vang lên, người họ Trương lập tức cảm giác trời đất quay cuồng, vù một tiếng ngã trên mặt đất.

“Đại ca...”

Người họ Trương vẫn muốn mở miệng xin tha, nhưng kết quả bàn chân to của Lâm Côn đã giẫm xuống trên ngực của anh ta, ép cho anh ta phun ra máu.

Khóe miệng Lâm Côn cười thâm trầm. “Trên thế giới này có một loại người, cho mày cơ hội, nhưng mày không biết quý trọng, trái lại còn muốn trả thù, gặp phải người khác sẽ có kết quả gì tao không biết, nhưng nếu mày gặp phải tao, vậy mày lại tự nhận mình xui xẻo đi. Lần trước tao tha cho mày, má nó mày còn muốn động tới người phụ nữ của tao, bây giờ nếu tao không đánh cho mày tàn phế thì ông trời cũng nhìn không được!”

“Đại ca...” Người họ Trương không ngừng kêu lên, trên mặt vô cùng khủng hoảng, anh ta hiểu rõ từ ‘phế’ trong miệng của Lâm Côn có nghĩa là gì, hai người nằm trên mặt đất đang kêu la thảm thiết kia chính là phế, sau này không làm đàn ông được chỉ có thể làm thái giám.

Lâm Côn căn bản không nghe người này nói lời vô nghĩa, anh giơ bàn chân lên lại đạp về phía đũng quần của anh ta, lần này không phải là một chân mà là cả hai chân, lực hai chân lớn hơn một chân nhiều, đây chính là muốn phế bỏ hoàn toàn…

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuyên Thành Omega Bị Bảy Alpha Từ Hôn

Copyright © 2022 - MTruyện.net