Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 280
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 280

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lâm Côn tò mò, hỏi Hàn Tâm tại sao phải giả vờ làm bạn trai cô, Hàn Tâm nói sơ qua mọi chuyện cho anh biết, hóa ra cha mẹ của Hàn Tâm tìm cho Hàn Tâm một mối hôn sự, cuối tuần này Hàn Tâm phải đi gặp mặt làm quen, đây là chuyện ván đã đóng thuyền khẳng định không thoát được, nhưng Hàn Tâm không muốn nên đã nghĩ đến Lâm Côn.

Lâm Côn cười nói: “Người đẹp Hàn Tâm có thể nghĩ đến anh chính là vinh dự cho anh, đến lúc đó em cần anh phối hợp thế nào?”

Hàn Tâm nói: “Chờ em cho anh biết thời gian và địa điểm, đến lúc đó anh đi cùng em, nhớ kỹ anh là bạn trai của em là được, đối phương là một bác sĩ vừa từ nước ngoài trở về nên anh cần chuẩn bị trước một chút.”

“Chuẩn bị thế nào?” Lâm Côn thẳng thắn biểu thị mình không biết gì: “Anh cũng chỉ tốt nghiệp cấp hai, so với loại cao phú soái người ta thì nhất định sẽ thua kém rất nhiều, khiến em mất mặt thì em cũng không được phép tức giận đâu đấy.”

“Em sẽ không tức giận.” Hàn Tâm mỉm cười nói: “Tốt nghiệp cấp hai thì sao, anh có ưu thế của anh, rất nhiều ông chủ lớn có trình độ văn hóa còn không bằng anh, không phải cũng trở thành người đàn ông thành công sao? Hơn nữa anh ta cũng không phải cao phú soái gì cả, cũng chỉ có điều kiện gia đình không tệ mà thôi, đầu tiên dáng người không cao, cũng không đẹp trai, căn bản kém hơn anh, anh biết vì sao người ta gọi là ‘cao phú soái’ không?”

Lâm Côn lắc đầu: “Không biết.”

Hàn Tâm mỉm cười và nói: “Điều kiện chủ yếu nhất định là phải cao, cho nên chữ cao đặt ở trước, cao là đánh giá còn trước cả ‘phú soái’ nếu như không đủ cao, có giàu, có đẹp thì có ích gì.”

Lâm Côn với dáng vẻ học tập, bừng tỉnh hiểu ra nói: “Thì ra là thế, vậy cao thế nào mới tính là đạt tiêu chuẩn?”

Hàn Tâm suy nghĩ một lát nói. “Với chiều cao trung bình của đàn ông hiện nay lại thấy được, ít nhất phải một mét tám mới tính là đạt tiêu chuẩn.” Cô liếc mắt nhìn Lâm Côn, mỉm cười nói: “Dù sao lấy chiều cao của anh thì nhất định là phù hợp rồi.”

“Đó là đương nhiên.” Lâm Côn làm ra vẻ rất tự hào vỗ ngực nói: “Anh tuyệt đối là 1m85! Vậy em có thể nói cho anh biết, điều kiện đầu tiên của ‘bạch phú mỹ’ là trắng à?”

Hàn Tâm gật đầu. “Đó là chuyện đương nhiên, trắng là quan trọng nhất đối với một cô gái, một cô gái nếu như quá đen, vậy khẳng định không thể được cho là bạch phú mỹ được.”

Lâm Côn nhe răng cười nói: “Gọi là hắc phú mỹ.”

Hàn Tâm mỉm cười và nói: “Đừng nói loạn nữa, tuy nhiên một cô gái không nhất định cứ trắng là dễ nhìn, có rất nhiều cô gái có làn da lúa mạch cũng không tệ, em lại hâm mộ những cô gái trời sinh có làn da như vậy, rất có cảm giác!”

Lâm Côn gật đầu đồng ý. “Trắng khiến người ta cảm giác đẹp, tục ngữ nói một đẹp che trăm xấu, khi anh ở nông thôn lại nghe các cụ thường nhắc tới, chỉ có điều bây giờ cũng rất lưu hành màu lúa mạch, nhìn gợi cảm.”

Hàn Tâm mỉm cười gật đầu, đây là lần đầu tiên cô và Lâm Côn nói chuyện phiếm như vậy, cô dùng ánh mắt ra hiệu về phía trang phục trên người Lâm Côn, nói: “Đến lúc đó anh cũng nên đổi một bộ quần áo mới đi, chúng ta không thể thua anh ta trên mặt khí chất được, không chỉ không thể thua, còn phải dựa vào ưu thế hoàn toàn áp đảo anh ta.”

Lâm Côn cười nói: “Yên tâm, ngày mai anh sẽ đi mua ngay một bộ quần áo mới, đến lúc đó nhất định sẽ cho em thêm mặt mũi.”

Hàn Tâm mỉm cười nói: “Bây giờ anh có thời gian rảnh không?”

Lâm Côn nói: “Làm gì?” Anh cảnh giác nhìn Hàn Tâm.

Hàn Tâm mỉm cười và nói: “Anh căng thẳng làm gì, em lại không thể ăn anh, hơn nữa em ăn anh cũng là anh được lợi. Em biết một phố thương mại mở cửa 24 giờ, chúng ta lập tức qua đó đi dạo xem?”

Lâm Côn thở ra một hơi, cố ý làm ra vẻ rất mất mát nói: “Hóa ra em không phải là muốn ăn anh à... Được rồi, vậy anh đi dạo với em một lát cũng được.”

Hàn Tâm vui vẻ mỉm cười, gọi nhân viên phục vụ nói. “Phục vụ, tính tiền.”

Lâm Côn vội vàng cầm ly cà phê lên, một hơi uống hết cà phê trong ly, Hàn Tâm ngồi đối diện thấy vậy thì cười khúc khích. “Anh làm gì thế à, tiết kiệm cà phê à?”

Lâm Côn nhếch miệng cười, nói rất thật: “Một ly mấy chục tệ, không uống cạn thì thật đáng tiếc.”

Hàn Tâm trả tiền rồi cùng Lâm Côn đi ra ngoài, cô mỉm cười giải thích nói: “Một ly cà phê cũng chỉ có mấy tệ, bán mấy chục tệ chính là chi phí cho phục vụ và hoàn cảnh trong quán này, nếu hưởng thụ hoàn cảnh, cũng không cần phải quan tâm tới cà phê.”

Lâm Côn gật đầu: “Hóa ra là như vậy.” Cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nói ví dụ như biết rõ rượu trong quán bar đắt, vì sao còn có nhiều người đi uống rượu trong quán bar như vậy, bản thân rượu không có bao nhiêu tiền, những người đi quán bar uống rượu phần nhiều chính là hưởng thụ hoàn cảnh và bầu không khí, đương nhiên mục tiêu của phần lớn mọi người cũng không phải chỉ là uống rượu, mà là mang một trái tim trống rỗng đi tìm thú vui.

Hàn Tâm không lái xe, cô ngồi vào chiếc xe Jetta cũ của Lâm Côn, trước khi lên xe cô quan sát chiếc xe Jetta cũ trước sau một lần, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, khen ngợi: “Chiếc Jetta này quả thực chính là một tác phẩm nghệ thuật!”

Lâm Côn cười nói: “Thật ra nó là một chiếc xe đua được tân trang lại.”

Hàn Tâm sờ vào nước sơn trên chiếc xe, kiểm tra mỗi một chi tiết trên xe, cô là một cô gái hướng tới sự hoàn mỹ, sau khi cẩn thận nhìn qua một lần, cô lại khen ngợi: “Công nghệ tân trang thật sự quá tốt!”

Lâm Côn mỉm cười và nói: “Còn cần em phải nói sao, mọi người đều nói ngựa tốt phải kết hợp với yên tốt, anh là người xuất sắc như vậy, đương nhiên được kết hợp với một chiếc xe xịn rồi.”

Hàn Tâm giả vờ trừng mắt nhìn Lâm Côn, nói: “Đã là người đàn ông lớn như vậy rồi còn không thể học cách khiêm tốn một chút sao, đừng có làm dáng như vậy chứ.”

Lâm Côn cười nói: “Cần gì quan tâm có làm dáng hay không, có một cái đẹp là được.”

Hàn Tâm thấy Lâm Côn không biết xấu hổ như vậy lại cười vang, cô ngồi vào trong xe thắt dây an toàn, mỉm cười hỏi Lâm Côn: “Nghe nói thời gian trước trong thành phố Trung Cảng có một cuộc đua xe ngầm của dân nghèo, anh có tham gia không?”

Lâm Côn mỉm cười gật đầu nói: “Có tham gia.”

Trong lòng Hàn Tâm đầy mong đợi hỏi: “Thế nào, được hạng thứ mấy?”

Lâm Côn khởi động chiếc xe, quay đầu lộ ra vẻ mặt đau khổ nhìn cô nói: “Hạng gì cũng không được, anh lái xe vào rãnh.”

Hàn Tâm tỏ ra mình rất hiểu, nói đùa: “A, hóa ra trình độ lái xe của anh lại dở như vậy sao.”

Lâm Côn cười nói: “Sao có thể chỉ là dở như vậy, quả thực chính là tương đối nát, cho nên em phải thắt dây an toàn, chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.”

Hàn Tâm ngửa mặt, nói: “Em không sợ!”

Lâm Côn không nhân lúc đêm tối mà cho chiếc xe Jetta cũ điên cuồng chạy nhanh, chiếc xe Jetta cũ vẫn chậm rì rì đi tới con phố thương mại 24 giờ mà Hàn Tâm nói tới, con phố này cũng ở trung tâm thành phố, ở một khu trung tâm CBD, ở đây được xác định là phục vụ cho những thành phần trí thức có thu nhập cao và thường xuyên tăng ca.

Trước đó chưa từng đi tới con phố thương mại 24 giờ này, Lâm Côn cho rằng qua mười hai giờ khuya thì chỉ có con đường có quán bar mới náo nhiệt, không nghĩ tới ở trong thành phố phồn hoa náo nhiệt này còn che giấu một nơi tuyệt vời như thế.

Trên con đường người đến người đi, tất cả đều những thành phần tri thức cao cấp làm việc ở CBD, hai bên đường có các cửa hàng bán quần áo cao cấp, có quán cà phê lắp đặt trang thiết bị tinh xảo, cũng có các nhà hàng nhỏ, mặt khác còn có một ít cửa hàng bán đồ văn phòng phẩm, tất cả cửa hàng đều có một đặc điểm, bất luận là từ thiết bị lắp đặt bên ngoài hay là vật phẩm bày bán ở bên trong cửa hàng đều đã trải qua nghiên cứu cẩn thận, giá tiền chất lượng đều tuyệt đối cao.

“Nơi này thật tuyệt vời!” Lâm Côn không nhịn được khen ngợi.

“Em dẫn anh tới nơi tuyệt như vậy, anh có phải nên cảm ơn em hay không?” Hàn Tâm mỉm cười nói, gương mặt xinh đẹp của cô giống như một đóa hoa sen nở rộ, trang nhã thoát tục đồng thời lại có phần mềm mại đáng yêu.

Lâm Côn trực tiếp quay đầu lại, lấy tư thế sét đánh ôm cổ của Hàn Tâm, hôn một cái ở trên đôi môi anh đào quyến rũ của cô, ngay lập tức dường như có một mùi thơm thoang thoảng ngấm vào trong lòng anh.

Hàn Tâm trở tay không kịp, sau khi môi Lâm Côn tách ra, gò má cô đã đỏ bừng giống như một quả đào chín, cô cúi đầu xấu hổ. Lâm Côn lại chép chép miệng, sau đó dường như suy nghĩ tới điều gì, rất nghiêm túc nói với Hàn Tâm: “Ừ, miệng em có mùi vị không tệ, ăn ngon.”

Hàn Tâm đỏ mặt, ngẩng đầu trừng mắt với Lâm Côn, oán trách nói: “Anh đi tìm chết đi, đồ lưu manh...”

Lâm Côn nhếch miệng cười, “Tới đi, anh sớm đã chờ sẵn rồi.” Anh đưa cánh tay tới trước mặt của Hàn Tâm.

Hàn Tâm mỉm cười nói: “Làm gì vậy?”

Lâm Côn nói: “Còn có thể làm gì nữa, khoác tay anh, em không phải nói muốn anh giả vờ làm bạn trai em sao, dù thế nào chúng ta cũng phải luyện qua một chút, đừng để đến lúc đó lại để người ta nhìn thấy mình không được tự nhiên, nhìn qua đã biết là giả rồi.”

Hàn Tâm mỉm cười nói: “Không nhìn ra anh còn biết suy nghĩ như vậy, được rồi, trước mặt nhiều người như vậy, em lại thành toàn chút lòng hư vinh của anh.”

Lâm Côn cười hì hì, nói: “Bị em nhìn thấy rồi, trên đường này bao nhiêu người đi tới đi lui đều nhìn em, anh cũng muốn được dính chút ánh sáng, hơn nữa nếu như em là bạn gái của anh, anh phải nói cho những người này biết, nhìn thì được, nhưng trong đầu đừng có nghĩ loạn, hoa này đã có chủ rồi.”

Hàn Tâm khẽ đánh một quyền vào trên đầu vai Lâm Côn, trên thực tế cô ta lại đang liếc mắt đưa tình: “Anh đấy, tại sao trước kia em lại không phát hiện ra miệng anh dẻo như vậy chứ?”

Lâm Côn cười nói: “Đó là bởi vì chúng ta biết nhau quá ngắn, phát triển có hơi quá nhanh, bây giờ anh sẽ cho em một cơ hội để chúng ta làm quen lại một chút, trong lòng em cũng có thể suy nghĩ xem có muốn anh làm bạn trai của em hay không.”

“Muốn, đương nhiên là muốn rồi!” Hàn Tâm nói như chuyện đương nhiên: “Cái gì của em cũng đã cho anh hết rồi, nếu không nhận được chút gì chẳng phải là bị thiệt sao?”

Hai người cười cười nói nói, bắt đầu đi dạo qua các cửa hàng quần áo trên con đường thương mại, ngoại trừ lúc thử quần áo, Hàn Tâm trước sau vẫn luôn khoác cánh tay Lâm Côn, hai người thoạt nhìn không giống như với đôi tình nhân giả vờ, mà giống với một đôi tình nhân thật sự hơn.

Trên đường phố thương mại đều là hàng có danh tiếng, hàng năm cũng có thu vào hơn vạn, nếu như một tháng kiếm được mấy nghìn tệ cũng không dám tùy tiện đến nơi đây đi dạo, rất có khả năng mua một bộ quần áo cũng tiêu hết cả tháng tiền lương, thậm chí còn nhiều hơn.

Ở trong một cửa hàng quần áo, Lâm Côn đổi lại một bộ quần áo mới, đó là một chiếc áo phông có hình dáng rất đặc biệt, mặc lên người cực kỳ thời trang, đồng thời cũng không quá nghiêm trang, chiếc quần lại tôn lên đôi chân dài của anh, bây giờ chỉ còn thiếu một đôi giày, lúc này anh đang đi một đôi tông, nhìn vào hoàn toàn phá hủy khí chất vốn rất tốt của mình.

Hàn Tâm rất hài lòng nhìn bộ quần áo trên người của Lâm Côn, cô chống cằm quan sát một hồi rồi nói với Lâm Côn: “Anh ở đây chờ em một lát, anh đừng cởi đồ, trong vòng mười phút em sẽ quay lại ngay.”

Lâm Côn không biết Hàn Tâm muốn làm cái trò gì, nhân viên phục vụ cũng không biết, không đợi Lâm Côn hỏi Hàn Tâm, Hàn Tâm đã xoay người đi về phía cửa chính của cửa hàng bán quần áo. Lâm Côn nhìn nhân viên phục vụ mỉm cười, “Bạn gái của tôi đi làm ít chuyện, chờ cô ấy trở lại vậy.”

Nhân viên phục vụ rất lễ phép mỉm cười gật đầu, ở trên đường phố thương mại này chuyên môn phục vụ cho các thành phần tri thức cao cấp, những nhân viên phục vụ lâu cũng có thái độ phục vụ rất tốt, tục ngữ nói vật hợp theo loài, gần mực thì đen, hoàn cảnh cũng có ảnh hưởng cực lớn đối với một người.

Nếu như đổi lại thành nhân viên phục vụ ở nơi khác nhìn thấy Lâm Côn vừa rồi mặc trang phục bình thường thì nhất định lạnh nhạt với anh, một người bình thường đi dạo trong cửa hàng kinh doanh cao cấp, phản ứng trực tiếp nhất của những nhân viên chính là có thể mua nổi sao?

Nhân viên phục vụ mỉm cười nói với Lâm Côn: “Thưa ngài, bạn gái anh thật xinh đẹp.”

Lâm Côn giả vờ khiêm tốn mà nói: “Xinh đẹp sao? Tôi cảm thấy cũng chỉ bình thường thôi.”

Nhân viên phục vụ mỉm cười nói: “Thưa ngài, xem ra ánh mắt của anh rất cao.”

Lâm Côn lại muốn nói gì đó thì không ngờ Hàn Tâm đã quay trở về, nói là mười phút nhưng thật ra lại chưa tới năm phút, trong tay Hàn Tâm có thêm một cái túi, cô đưa cái túi tới trước mặt Lâm Côn nói: “Anh đi thử vào xem.”

Lâm Côn cúi đầu nhìn…

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nước Gừng

Copyright © 2022 - MTruyện.net