Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 297
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 297

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Vết sẹo mặc dù dữ tợn, nhưng ở trong mắt Tần Tuyết, nó lại là một loại gợi cảm không nói ra được. Trong lòng mỗi người phụ nữ đều có một bạch mã hoàng tử, Tần Tuyết trời sinh cao ngạo lãnh diễm, khi gặp Lâm Côn, cô chỉ thấy chưa bao giờ tin tưởng trên thế giới này thật sự có bạch mã hoàng tử. Theo thực tế mà nói, khi lần đầu tiên cô nhìn thấy Lâm Côn, cũng không cảm thấy bị người đàn ông này hấp dẫn. Ấn tượng đầu tiên Lâm Côn tạo cho cô hoàn toàn chính là một tên lính càn rỡ, vô lại. Nhưng sau khi tiếp xúc cô phát hiện, lông bông chỉ là biểu hiện giả dối của anh, khi ánh mắt của anh đột nhiên trở nên lợi hại, trên người tản ra khí thế mạnh mẽ, đủ để khiến không khí run rẩy.

Nhìn bóng lưng của Lâm Côn, trên mặt Tần Tuyết hiếm khi lộ ra một nụ cười. Nụ cười này giống như trong tháng ba đang rất nắng có một cơn gió nhỏ, thổi vào lòng của thiếu nữ, hoa tươi thơm ngát nở đầy đất.

Nhưng ngay sau đó, một sự cay đắng không thể nói ra nổi lên từ tận đấy lòng, cảm giác này giống như mật dịch rỉ ra ngoài, khổ khiến cô cảm thấy đau lòng. Trong lòng cô biết rõ, người đàn ông trước mắt này cho dù có tốt, cũng không phải của cô, đối với cô mà nói là một vùng cấm địa không thể chạm vào, bởi vì anh ấy là người Sở Tĩnh Dao thích.

Ở trong lòng Tần Tuyết, cô coi Sở Tĩnh Dao là em gái ruột thịt, trước đây Sở Tướng Quốc vì chăm sóc mẹ con các cô mà phải rời xa mẹ con Sở Tĩnh Dao. Sau khi biết chân tướng chuyện cũ này, trong lòng Tần Tuyết càng cảm thấy mắc nợ. Sau khi Sở Tĩnh Dao đi công tác, để cho cô tới hỗ trợ chăm sóc cha con Lâm Côn, đó là tín nhiệm cô, nếu cô phụ sự tín nhiệm của chị em tốt, đối với chồng của chị em sinh lòng mờ ám, tuyệt đối là không nên.

Tần Tuyết mím môi, trong giây phút này lòng của cô rất khổ sở. Có lẽ chỉ có mình cô biết, giống như cô vẫn luôn đau khổ tìm kiếm một thứ gì đó, chờ đến khi thực sự tìm được rồi, lại phát hiện mình không thể chạm vào. Ở trong lòng cô nghĩ, ông trời vì sao lại trêu đùa mình, sớm biết như vậy còn không bằng đừng để cho mình gặp phải người này, cũng đỡ khiến cho trái tim phải đau khổ theo.

Lâm Côn cầm túi chườm đá quay trở lại, đặt trên bàn trà trong phòng khách, anh cẩn thận đỡ Tần Tuyết từ dưới đất lên, thử vài lần Tần Tuyết cũng không đứng lên được. Tuy rằng xương mắt cá chân đã trở lại vị trí cũ, nhưng chân vừa chạm đất lập tức lại cảm thấy đau đớn, cuối cùng Lâm Côn dứt khoát bế cả người cô lên.

Gương mặt Tần Tuyết lập tức đỏ lên, gương mặt nhẹ nhàng áp vào vai Lâm Côn.

Tần Tuyết cao một mét sáu mươi tám, thể trọng mới có hơn 50 kí, sau khi Lâm Côn ôm cô vào trong ngực, một tay ôm lấy vai cô dịch xuống một chút, tay kia ôm mông cô dịch xuống chỗ bắp đùi một chút.

Từ chiều cao và thể trọng của cô, có thể thấy cô là kiểu người hơi gầy. Chỉ có điều thời gian chú trọng bảo dưỡng dài, hơn nữa trời sinh quyến rũ, nên cho dù cô hơi gầy, nhưng nơi nên gầy thì gầy, nơi không nên gầy thì không gầy một chút nào. Lâm Côn rõ ràng có thể cảm nhận được thịt trên mông cô từ cánh tay truyền đến, cảm giác này hết sức kiều diễm. Dường như từng dòng diện yếu ớt từ cánh tay chạy vào trong lòng, khiến máu trong thân thể anh lập tức xao động bất an, theo đó đến chính cậu nhỏ của anh cũng dần dần ngẩng cao đầu lên.

Khoảng cách từ cửa phòng tắm đến phòng khách không xa, cũng chỉ khoảng mười mấy mét, ở giữa có một góc, bước chân của Lâm Côn không khỏi chậm lại, một đoạn đường ngắn này đi mất ít nhất một phút.

Tần Tuyết chỉ quấn một cái khăn tắm, dưới khăn tắm hoàn toàn là trần như nhộng, trên người còn tản ra mùi thơm sữa tắm nhàn nhạt. Mùi thơm này thoang thoảng bay vào trong mũi của Lâm Côn, lập tức khiến cho Lâm Côn trong lòng vốn đã không an tĩnh, lập tức nổi lên một cơn sóng lớn tuôn ra cuồn cuộn. Cậu nhỏ kinh sợ, vụt một cái, tư thế càng tăng mạnh hơn, hậu quả của việc này chính là trực tiếp chĩa vào trên lưng của Tần Tuyết.

“A...”

Tần Tuyết kêu nhỏ một tiếng, gương mặt nóng hổi, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Lâm Côn. Một tiếng kêu nhỏ này càng giống như tiếng ưm.

Lâm Côn cũng thấy không ổn, dưới tình huống này, phản ứng bản năng của thân thể là không thể khống chế được. Hơi thở của anh không khỏi nóng lên, gương mặt cũng bởi vì xấu hổ mà đỏ lên, dưới chân bước nhanh hai bước. Đặt Tần Tuyết xuống trên ghế sofa, cũng không dám nhìn thẳng mắt Tần Tuyết, ngồi xổm người xuống, cúi đầu dùng túi chườm đá chườm chân cho cô.

Cảm giác lạnh lẽo từ mắt cá chân truyền đến, trái tim Tần Tuyết dần dần bình tĩnh lại. Chỗ đau ở mắt cá chân lập tức được giảm bớt, lúc này cô mới chậm rãi nhìn về phía Lâm Côn đang ngồi xổm ở trước mặt.

... Gò má của anh đỏ bừng, cúi đầu cẩn thận tỉ mỉ chườm chân cho cô, hơi thở nóng từ miệng anh nhẹ nhàng phun vào trên đùi cô, có cảm giác kiều diễm mờ ám không nói nên lời. Tuy rằng Tần Tuyết chưa từng trải qua chuyện nam nữ hoan ái, người giống như cô là loại phụ nữ mạnh mẽ khí chất cao ngạo, lạnh lùng, cô chưa trải qua chuyện nam nữ cũng là bình thường. Đàn ông bình thường cô không thích, trong một vạn người sợ chỉ có một người cô yêu thích, mà một người này không chắc có thể dễ dàng gặp được như vậy. Dù sao trong hơn hai mươi năm, trước khi gặp phải Lâm Côn, từ trước đến nay cô chưa bao giờ gặp được người đàn ông khiến cô thật lòng yêu thích.

“Cảm giác như thế nào?” Lâm Côn cúi đầu hỏi, ánh mắt vẫn không dám nhìn lên, dù sao mình vừa ‘mạo phạm’ người ta, còn lộ liễu như vậy, trong thời gian ngắn là không thể bớt xấu hổ được.

“Ừ, tốt hơn nhiều rồi.” Tần Tuyết ngượng ngùng nói.

Lâm Côn cúi đầu, lại đắp thêm cho cô một lúc, cảm thấy đã ổn hơn trước, nói: “Được rồi, tối hôm nay ngủ một giấc, ngày mai chắc hẳn không có gì đáng ngại. Nhớ kỹ, ngày mai không nên đi giày cao gót, để tránh mắt cá chân lại tổn thương.”

“Ừ.” Tần Tuyết cúi đầu đáp một tiếng.

“Thời gian không còn sớm, đi ngủ sớm một chút.” Lâm Côn đứng lên, cầm theo túi chườm đá muốn xoay người rời đi, nhưng việc đời bao giờ cũng khó lường. Ai cũng không thể ngờ tới, trong nháy mắt lúc anh đứng dậy kia, các ngón tay cầm túi chườm đá lại kẹp lấy một góc khăn tắm trên người Tần Tuyết. Anh chỉ muốn vội vàng thoát khỏi hoàn cảnh lúng túng này, nhưng lại không quan tâm đến chi tiết nhỏ trên tay, kết quả trong nháy mắt lúc anh đứng lên kia, khăn tắm trên người Tần Tuyết chợt rớt xuống. Một thân thể trắng nõn bóng loáng tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, cứ như vậy hoàn toàn không có gì che đậy lộ ra trong không khí. Trong giây phút này, một giây này, không khí dường như bị đông cứng lại, thời gian dường như dừng lại...

Lâm Côn theo bản năng quay đầu lại, Tần Tuyết không kịp làm gì để che chắn, thậm chí cô ngạc nhiên đến ngay cả tiếng kêu sợ hãi cũng không kịp phát ra, toàn thân tỉnh tỉnh mê mê ở trong một loại trạng thái mờ mịt, mất phương hướng hoàn toàn.

Ừng ực...

Theo bản năng nuốt xuống một ngụm nước miếng, ánh mắt Lâm Côn dại ra, giống như hổ đói rình mồ, nhìn chằm chằm vào Tần Tuyết ở trước mắt. Trong ánh mắt có kinh ngạc, càng nhiều hơn là sự kinh diễm, trên gương mặt nóng như lửa không biết là do adrenaline trong cơ thể quấy phá, hay là do lúng túng mà như vậy.

Tần Tuyết ngẩng đầu, ánh mắt vừa đúng chạm vào ánh mắt của Lâm Côn. Sau khi thấy ánh mắt nóng rực của Lâm Côn, gò má cô càng đỏ hơn. Lúc kịp phản ứng, chuyện đầu tiên làm chính là dùng hai tay che ngực, cuộn thân thể kẹp chặt hai cái đùi.

Lâm Côn không bị adrenaline khiến cho choáng váng đầu óc, anh nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, vội vàng xoay người sang chỗ khác, đem khăn tắm trả lại cho Tần Tuyết, áy náy nói: “ Xin lỗi, tôi không phải cố ý.”

Tần Tuyết cúi đầu nhận lấy khăn tắm, không nói gì cả, vội vàng lúng túng che thân thể mình.

Lâm Côn đứng tại chỗ cứng ngắc hai giây, để lại một câu: “Thời gian không còn sớm, sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai nhớ không nên mang giày cao gót.” Nói xong bước chân vội vàng đi lên lầu, chân chạm xuống cầu thang gỗ phát ra một loạt tiếng động cộc cộc cộc.

Tần Tuyết từ từ ngẩng đầu lên, trên gương mặt vẫn còn ửng đỏ. Cô mím môi nhìn về phía cầu thang, trong ánh mắt lộ ra vẻ cô đơn không nói nên lời, đồng thời còn có chút khổ sở và bất an.

Ánh nắng mặt trời chiếu lên, Lâm Côn vẫn giống như trước kia, thức dậy thật sớm. Đầu tiên, anh đến trong sân hoạt động gân cốt một chút, sau đó xách một thùng nước nhỏ đến khu đất trồng rau tưới nước. Tưới nước cho rau củ là một môn học, mỗi ngày không thể tưới quá nhiều, cũng không thể tưới quá ít, tưới quá nhiều sẽ khiến rau dễ bị thối rễ, tưới ít thì rau không lớn được. Đây là những kinh nghiệm mà Lâm Côn tích luỹ được trong thời gian ở nông thôn. Hiện tại nếu anh không làm bảo mẫu, trở lại nông thôn đi trồng rau cũng có thể có thu nhập cao.

Lâm Côn đang ngồi ở khu đất trồng rau nhổ cỏ, những cây cỏ nhỏ này chắc là tối hôm qua vừa mới ló đầu ra, đã bị anh không thương tiếc nhổ đi. Cây cỏ sẽ hấp thụ chất dinh dưỡng của đất đai, vì để cho cây phát triển tốt, tất nhiên là phải nhổ.

“Chào buổi sáng, anh Lâm!” Một âm thanh như tiếng chuông bạc truyền đến, Lâm Côn ngẩng đầu đã thấy Thẩm Hàm Tân mặc đồ thể thao đứng ở trên đường trước khu đất trồng rau. Cô gái này mỗi ngày đều có thói quen dậy sớm vận động.

“Chào buổi sáng.” Lâm Côn cười nói.

“Vườn rau của anh có vẻ rất tốt.” Thẩm Hàm Tân cười nói, đi tới.

“Phát triển cũng không tệ lắm.” Lâm Côn cười nói.

“Anh Lâm, lúc nào có thời gian, mẹ em và em đều muốn mời anh và chị Chu Cẩn ăn một bữa cơm. Lần trước anh cứu em, em vẫn chưa báo đáp được ơn cứu mạng của anh.” Thẩm Hàm Tân lau mồ hôi trên trán, cười nói.

“Cái gì mà báo đáp không báo đáp, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, em về nhà nói với dì Mạnh, không cần để trong lòng.” Lâm Côn cười nói.

“...” Trong đầu Thẩm Hàm Tân rất kinh ngạc, cứu cô từ trong miệng cá mập lớn, chuyện này có thể gọi là một cái nhấc tay sao. Đến giờ mội khi nhớ lại tình cảnh lúc ấy, cô đều có ảo giác cảm thấy không thể tin được. Nhưng người đàn ông trước mắt này lại rất phóng khoáng tùy ý nói là một cái nhấc tay.

Thẩm Hàm Tân đột nhiên hỏi: “Anh Lâm, trước kia anh làm gì?”

“Hả?” Lâm Côn kỳ quái nhìn Thẩm Hàm Tân, từ vẻ mặt nghi ngờ và hiếu kỳ của của cô gái này, anh hiểu rõ trong lòng cô nghĩ cái gì, mỉm cười nói: “Trước đây không có công việc gì đàng hoàng, đã từng ở trong quân đội.”

“Thảo nào.” Thẩm Hàm Tân dường như hiểu ra điều gì, lại hỏi: “Anh Lâm, người ở trong bộ đội đều lợi hại giống như anh sao?”

“Anh lợi hại cái gì.” Lâm Côn cười khiêm tốn nói: “Anh ở trong quân khu là người nấu ăn đứng đầu, lợi hại hơn anh có rất nhiều.”

“A!” Thẩm Hàm Tân kinh ngạc vẻ mặt không thể tin, chỉ là người nấu ăn đứng đầu trong bộ đội mà có thể mạnh mẽ đánh cá mập lớn ở dưới nước, vậy nếu đổi là bộ đội lợi hại nhất tới, vậy còn không phải đánh được cả một đoàn cá mập... Càng nghĩ càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, miệng Thẩm Hàm Tân há to thành chữ O.

Nhìn cô nhóc bị dọa sợ, Lâm Côn cảm thấy mình khiêm tốn có chút quá mức. Nghĩ lại, nếu như anh thật sự là ở quân khu làm đầu bếp, những người khác đều lợi hại hơn anh, vậy toàn bộ quân khu sẽ có rất nhiều người lợi hại, cái gì mà đế quốc Mỹ hay phát xít Đức gì đó, đi đến một đội còn không phải đều tiêu diệt một đội sai.

“Chào buổi sáng!”

Lại một tiếng nói dễ nghe truyền đến, nghe rất ôn nhu nhưng có chút lạnh lùng, Lâm Côn và Thẩm Hàm Tân đồng thời quay đầu lại, đã nhìn thấy Tần Tuyết mặc một bộ váy ngủ màu hồng nhạt dễ thương, tóc tùy ý thả sau đầu, vẻ mặt mỉm cười nhìn về phía bên này. Sáng sớm ánh mặt trời chiếu trên mặt cô, khiến khuôn mặt càng thêm trắng nõn, sáng rỡ.

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Em Còn Động Lòng Hơn Ánh Trăng

Copyright © 2022 - MTruyện.net