Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 299
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 299

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nếu so với các đàn anh đàn chị trong trường, những người mà chỉ cần được tới tập đoàn Thiên Sở để phỏng vấn đã cảm thấy một niềm vinh quang không gì sánh bằng rồi, thì người đứng trước mặt đây, chính là nhân vật thuộc vào tầng lớp quyền lực trung tâm của tập đoàn Thiên Sở... Thư ký của Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Thiên Sở đấy!

Thư ký, khái niệm thư ký là gì, thư ký là người gần với ông chủ nhất, là tâm phúc của ông chủ, đương nhiên cũng có thể có quan hệ không tầm thường với ông chủ, có điều suy nghĩ này chỉ lóe lên rồi biến mất trong đầu của Chương Tiểu Nhã mà thôi, thậm chí còn không để lại bất kỳ vết tích nào. Cũng không có bất kỳ lý do nào khác, từ giác quan thứ sáu của người phụ nữ mà nhìn nhận, cô dám khẳng định, Tần Tuyết là một cô gái không tầm thường, cô ấy bước lên tới vị trí thư ký của Chủ tịch hội đồng quản trị bằng thực lực và tài năng của mình, chứ hoàn toàn không phải là bằng nhan sắc.

Một cô gái có năng lực có khí chất, chỉ cần từ những chi tiết bên ngoài hay là qua một ánh mắt là có thể nhìn ra, những chi tiết rất nhỏ thanh tao mà không ai không cách nào bắt kịp được đó, tuyệt đối là những điều mà những người phụ nữ trang điểm thật đậm, gắn mác bình hoa di động không thể nào có được hy vọng có thể bắt kịp được, đây là điều không thể nào học được. Trên thế giới này mỗi ngày có biết chao nhiêu phụ nữ gào lên hét lên khóc lên muốn được học để thanh cao tao nhã, muốn sống như quý tộc, nhưng có được bao nhiêu người thật sự đạt được nguyện vọng ấy?

Bên kia, sự thù địch trong đôi mắt của Thẩm Hàm Tân ban đầu đã không còn nữa, sự thù địch của cô từ đâu mà có, chẳng thể biết được, nhưng xét cho tới gốc tới rễ thì cũng là vì ghen thôi mặc dù cô không nghĩ theo hướng đó, nhưng đây đúng là sự thực.

Thẩm Hàm Tân trước giờ luôn là người tài giỏi kiêu ngạo, số người khiến cô kính phục chỉ đếm trên đầu ngón tay, có điều đối với Tần Tuyết, người hiện giờ đang đứng trước mặt cô, thì sự kính phục thật sự dâng lên từ tận đáy lòng của cô. Ở thành phố Trung Cảng này và đến cả toàn tỉnh Liêu Cương hay thậm chí là cả ba tỉnh miền Đông Bắc, danh tiếng của tập đoàn Thiên Sở có thể nói là bay cao bay xa, từ trong xương cốt Thẩm Hàm Tân vốn là người tự do phóng khoáng, có điều cô cũng có khát vọng được làm nhân viên văn phòng chuyên chức, nói ra thì đây đều là chịu ảnh hưởng của mấy bộ phim thần tượng, luôn khiến cho cô cảm thấy rằng cuộc sống của các nữ nhân viên văn phòng luôn tràn đầy ánh sáng chói lòa rực rỡ, nhất là cuộc sống nhỏ sung túc, phong phú của các nữ nhân viên văn phòng cấp cao.

Khi nhìn Tần Tuyết trước mặt mình, trong đầu của Thẩm Hàm Tân không tránh khỏi hiện lên hình tượng của các nữ nhân viên văn phòng cấp cao trong tivi. Bản thân là thư ký của Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Thiên Sở, một cô gái như vậy, nếu không phải là nhân viên văn phòng cấp cao thì trên cả nước này có mấy người dám tự xưng là nhân viên văn phòng cấp cao nữa. Thực ra với địa vị và thu nhập của Tần Tuyết sớm đã vượt qua khỏi phạm vi của một nữ nhân viên văn phòng cao cấp, cho dù nói là một cô gái vàng cấp cao chốn công sở thì cũng không có gì quá đáng.

Ánh mắt của Tần Tuyết nhìn Thẩm Hàm Tân cũng tràn ngập sự bội phục, trước đây cô đã từng tới Mính Duyệt Phường nhiều lần, thậm chí có thể nói chỉ cần có thời gian rảnh rỗi là cô sẽ tới đây thưởng thức đồ uống. Trong phạm vi định nghĩa của Tần Tuyết, đồ uống của Mính Duyệt Phường là thứ đồ uống kinh điển ở thành phố Trung Cảng, gần như mỗi lần đến đều có thể được nếm những thứ đồ uống ngoài dự liệu của mình.

Cùng với sự bội phục của ba người phụ nữ dành cho nhau, một cuộc chiến tranh khói lửa không tiếng động đã lắng xuống, ba người bọn họ cũng khách khí hơn. Phụ nữ là một loài động vật kỳ lạ, mưa gió thất thường, khi giương cung tuốt kiếm thì có thể tức tối giận dữ chết cả người, nhưng một khi đã tốt đẹp rồi thì lập tức như thể chị em thân thiết, nói nói cười cười hòa thuận vui vẻ.

“Chị Tần Tuyết, chị thật giỏi quá đi, trẻ thế này mà đã là thư ký của Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Thiên Sở rồi!” Chương Tiểu Nhã và Thẩm Hàm Tân không hẹn mà cùng nhau lên tiếng, nụ cười của hai người rất chân thành, thật lòng bội phục.

“Đâu có gì đâu.” Tần Tuyết cười khiêm tốn nói: “Em Hàm Tân, chị thường xuyên tới Mính Duyệt Phường thưởng thức đồ uống ở đó, mùi vị rất tuyệt, mọi người đều nói em là một cô gái tài hoa, hôm nay được gặp đúng là vinh dự cho chị, lần sau chị tới Mính Duyệt Phường, em nhất định phải điều chế riêng một đồ uống cho chị đó nhé.”

“Chị yên tâm, không vấn đề gì.” Thẩm Hàm Tân mỉm cười nói: “Em đảm bảo sẽ điều chế ra một loại đồ uống hoàn toàn khác với những đồ uống khác.” Rồi quay đầu nhìn Chương Tiểu Nhã nói: “Chị Tiểu Nhã cũng tới chơi nhé, thử một chút tay nghề của em.”

Chương Tiểu Nhã cười nói: “Chị Tần Tuyết khen ngợi em đến thế, chị nhất định phải tới nếm thử, nếu không chẳng phải là đã bỏ lỡ mất mỹ vị rồi sao.”

Tần Tuyết cười nói với Chương Tiểu Nhã: “Tiểu Nhã nếu như em thích, sau khi tốt nghiệp có thể tới tập đoàn Thiên Sở phỏng vấn, chị sẽ căn cứ theo sở thích và sở trường của em sắp xếp cho em làm một công việc mà em yêu thích.”

Chương Tiểu Nhã lập tức cảm thấy phấn chấn nói: “Thật vậy sao! Chị Tần Tuyết chị không có được lừa em đó nhé.” Các anh chị khóa trên trong trường ai được tới tập đoàn Thiên Sở phỏng vấn người nào người đó đắc ý vô cùng, đuôi vểnh lên rõ là cao, hận không thể đứng giữa trường mà giơ lên vẫy vẫy, không thể mang loa ra mà hét to lên tuyên bố cho cả thiên hạ được biết.

Giờ thì tốt rồi, được thư ký của Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Thiên Sở trực tiếp mời đi phỏng vấn, hơn nữa còn đảm bảo sẽ được sắp xếp công việc, lại còn sắp xếp công việc theo sở thích và sở trường của cô, đãi ngộ cỡ đó không phải là kiểu chỉ đi phỏng vấn một lần ở tập đoàn Thiên Sở là có thể có được, mà có thể so sánh với việc cả vạn người tranh nhau một vị trí ấy.

Người Chương Tiểu Nhã lúc này cứ lâng lâng, như thể đang ngao du ở tận tít đường chân trời, cúi xuống dưới thấy tất cả các bạn trong trường đều đang nhìn cô bằng con mắt ngưỡng mộ, trong vòng vây của những sự ngưỡng mộ cô đang vui, một niềm vui trước giờ chưa từng có.

Tần Tuyết cười nói: “Đương nhiên rồi, bản lĩnh khác thì chị Tuyết không có, nhưng sắp xếp một công việc mà em thích thì chẳng phải là việc quá khó.”

Chương Tiểu Nhã vui vẻ nói: “Vậy em cám ơn chị Tuyết trước nhé, hôm nào em sẽ mời chị và Hàm Tân ăn một bữa!”

Thẩm Hàm Tân cười nói: “Cơm ta hay cơm Tây? Gần đây ở quảng trường Tân Thiên Địa tại trung tâm thành phố hình như mới mở một nhà hàng Pháp, nghe nói ốc sên và gan ngỗng ở đó làm khá là chuẩn vị.”

...

Ba cô gái vui vẻ trò chuyện, nói xong về ăn thì lại chuyện trò về việc mặc, mặc rồi thì đương nhiên lại mở rộng ra đến các thương hiệu quần áo lớn gần đây mới gia nhập vào thành phố Trung Cảng. Nói xong chuyện quần áo thì chuyển sang đề tài những bộ phim điện ảnh được công chiếu gần đây, nói tới điện ảnh đương nhiên không thể không tám mấy chuyện liên quan tới các ngôi sao, mà nói xong ngôi sao thì lại chuyển qua đề tài về các tin tức giải trí và làng thời trang gần đây, sau khi nói cũng tương đối về mấy tin tức này thì lại bắt đầu trò chuyện về du lịch...

Nói chung, ba người bọn họ càng nói càng vui, cảnh tượng này thật sự là thứ người ta không thể tưởng tượng rằng nó sẽ diễn ra khi mà lúc đầu bầu không khí giữa họ tràn ngập sát khí. Ít nhất thì theo như Lâm Côn thấy, hiện giờ ba người này nói chuyện với nhau vui vẻ như vậy, hệt như những người bạn đã quen nhau từ rất lâu rồi, tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không có gì phải nghi ngờ, anh chỉ có thể cảm thán trong đầu mình một câu, phụ nữ giỏi thay đổi, thật sự là không thể nào nắm bắt được.

Khi vừa mới bắt dầu, Lâm Côn vẫn còn là tiêu điểm của sự chú ý, ba cô gái này tự nhiên cứ ghen lên vì anh, nhưng giờ thì hay rồi, ba người nói chuyện vui vẻ với nhau, anh hoàn toàn trở thành một người bên lề đứng đó nhìn rất cô độc, hình như bị quên lãng rồi. Sự chênh lệch trước và sau thật có hơi bị quá thì phải, cũng may là chỉ huy Lâm của chúng ta thích bị lãng quên, lặng lẽ đi vòng qua bên cạnh Chương Tiểu Nhã, chuẩn bị âm thầm chuồn vào trong biệt thự.

“Đợi đã!”

Lâm Côn còn chưa kịp đi vòng qua, thì ba cô gái đã đồng thanh kêu lên, người anh hơi run lên, dừng lại, quay đầu nhoẻn miệng cười nói: “Ba người các cô đang trò chuyện vui vẻ như vậy, tôi không ở đây làm vướng bận các cô nữa.”

“Ai nói chứ.” Một nụ cười quỷ quyệt xuất hiện nơi khóe môi của Tần Tuyết, cô và Thẩm Hàm Tân cùng Chương Tiểu Nhã liếc nhìn nhau, cả ba rất ăn ý với nhau nhìn về phía Lâm Côn, đồng thanh nói: “Bữa sáng đâu?”

Được rồi, Lâm Côn thừa nhận anh cũng là một tay đầu bếp, đã làm cơm cho cả mấy nghìn người khi còn ở trong bộ đội, sau khi tới thành phố Trung Cảng, gần như mỗi ngày đều nấu bữa sáng cho mẹ con Sở Tĩnh Dao, bởi thế khi đối mặt với vấn đề bữa sáng này thì anh chẳng cảm thấy làm sao cả, nhoẻn miệng cười nói: “Bữa sáng á, chuyện nhỏ thôi mà!”

Biệt thự số 7 trước giờ ít khi náo nhiệt đến thế, trước kia trong căn phòng rộng lớn này chỉ có mẹ con Sở Tĩnh Dao ở, sau đó có Lâm Côn tới, sáng hôm nay có Tần Tuyết, Thẩm Hàm Tân, Chương Tiểu Nhã, lại còn cả Lục Đình mà sau đó Chương Tiểu Nhã mời tới, cùng lúc có bốn người đẹp tập trung lại đây, khiến cho bầu không khí trong biệt thự được đẩy lên cao rõ rệt.

Đây là lần đầu tiên Chương Tiểu Nhã bước chân vào biệt thự số 7, cô nhóc này thầm cảm thấy may mắn là Sở Tĩnh Dao không ở nhà, nếu không thì cô làm gì có thể quang minh chính đại mà bước vào đây; Thẩm Hàm Tân cũng là lần đầu tiên bước chân vào biệt thự số 7, vừa bước vào đã bắt đầu tặc lưỡi tán thưởng, kiểu trang trí của biệt thự này rất khác rất có điểm nhấn, rõ ràng hết sức xa hoa, nhưng lại cho người ta một cảm giác tươi mát giản đơn, phóng khoáng. Khi hoà mình vào trong đó, vừa có thể cảm nhận được rất sâu rất đậm nét văn hóa phương đông, như thể đang ở trong một không gian cung điện rất tao nhã lịch sự, lại có thể cảm nhận được cả những nét tinh túy lưu truyền trong văn hóa phương tây, những cột la mã điêu khắc trắng ngay lập tức đưa người ta đến với các cung điện thời La Mã cổ xưa.

Lục Đình thì rất thản nhiên, tuy rằng cô chưa từng bước chân vào biệt thự số 7, nhưng những tài liệu chi tiết về ngôi biệt thự này thì cô đã đọc và thuộc nằm lòng cặn kẽ trong đầu. Đừng quên thân phận của cô, cô là tinh anh trong phòng tình báo Cục an ninh quốc gia, nắm trong tay mấy thông tin kiểu này đối với cô mà nói hoàn toàn không phải chuyện khó khăn gì.

Lục Đình và Tần Tuyết nhìn nhau cười, hai người tuổi tác ngang nhau, khi giới thiệu với người ngoài, Chương Tiểu Nhã giới thiệu Lục Đình là chị của cô, hiện tại đang ở đây giúp cô trong việc học hành, ngoài Lâm Côn ra, thì Tần Tuyết và Thẩm Hàm Tân đều tin tưởng không nghi ngờ gì. Chương Tiểu Nhã không phải là có ý định nói dối, nếu nói Lục Đình là do Cục an ninh quốc gia phái tới đây để bảo vệ cô, đến Lâm Côn cũng là một trong những người âm thầm bảo vệ cô, thì không cần nghĩ cũng biết Tần Tuyết và Thẩm Hàm Tân sẽ sốc như thế nào, và chắc chắn cũng sẽ quay ra tìm cách khai thác gốc gác của cô mất.

Bốn người đẹp tới nhà làm khách, Lâm Lâm có đôi chút không quen, tranh thủ lúc Lâm Côn đang bận rộn trong bếp, cậu nhóc lặng lẽ chạy tới nhà bếp, dáng vẻ rất cẩn trọng nói với Lâm Côn: “Cha, mẹ vừa mới đi công tác, mà cha đã mang bao nhiêu là dì xinh đẹp thế này về nhà...”

Không để cho cậu nhóc nói xong, Lâm Côn giơ ngón trỏ để lên miệng nói: “Suỵt, con trai, đây là bí mật của hai chúng ta, con tuyệt đối đừng nói cho mẹ nghe đấy, nếu không cha chết chắc, con không muốn thấy cha chết ngắc ngoải phải không?”

Lâm Lâm rất nghiêm trang nói: “Cha, phụ nữ là hổ dữ, cha phải cẩn thận đó.” Khi nói những lời này, cậu nhóc nhìn hệt như một ông cụ non, y như kiểu thật sự hiểu thế nào là ‘Phụ nữ giống hổ dữ’ ấy.

Lâm Lâm lại chỉ vào Hải Đông Thanh nhỏ trên vai nói: “Cha, Hồng Diệp cũng biết đó, nó sẽ không nói cho mẹ phải không?”

Lâm Côn trợn trừng mắt lên nhìn cậu nhóc rõ ràng đang muốn đùa dai này nói: “Con không thể hiện cho tốt đi, cha sẽ không đưa con tới khu vui chơi nữa đâu.”

Lâm Lâm cười khì khì nói: “Cha, cha chẳng có tí tế bào hài hước nào cả, cha mau làm bữa sáng đi, con và Hồng Diệp đi ra ngoài nói chuyện với các dì xinh đẹp đây, sau này con lớn con sẽ giống như cha, bao nhiêu là người đẹp vây quanh mình.”

Mặt Lâm Côn tối sầm lại, đây nào giống lời nói của một cậu nhóc mới năm tuổi chứ, ít ra cũng phải đứa nhóc tầm mười lăm tuổi.

Bữa sáng thì không cần phong phú quá, nhưng nhất định phải đầy đủ dinh dưỡng, trước giờ đó luôn là tiêu chuẩn của Lâm Côn, sữa, bánh mì, sữa đậu nành, quẩy, bánh chao, trứng gà, sau khi được lần lượt đặt hết lên bàn, ngoài Lâm Lâm ra, bốn người đẹp còn lại đều ngẩn người, Lâm Lâm thì lại nói với vẻ rất tự hào: “Các dì xinh đẹp đừng khách sáo, mau nếm thử tay nghề của cha con, nếu thích thì xin mời thường xuyên tới.”

Bốn người đẹp còn đang chìm đắm trong sự kinh ngạc, trong mắt của Tần Tuyết, Lâm Côn là một kiêu binh cực phẩm, bản lĩnh võ công quá giỏi, khí phách không tầm thường, một người đàn ông như vậy làm sao có thể là một tay nấu nướng giỏi chứ? Hoàn toàn kinh ngạc.

Lục Đình có tài liệu cặn kẽ chi tiết về Lâm Côn, nhưng trong tài liệu đó không hề viết là Lâm Côn biết nấu ăn, hoặc là đối với một chỉ huy trưởng cả trăm năm cũng khó thấy được một lần của quân khu Mạc Bắc mà nói, mấy cái tin kiểu nấu ăn thế này về cơ bản không đủ giá trị để được lên mặt giấy, nếu nói giống như tiểu thuyết võ hiệp trước đây, khi giới thiệu về Sở Lưu Hương cũng không hề nói rằng anh ta biết nấu nướng.

Trong con mắt của Thẩm Hàm Tân và Chương Tiểu Nhã, Lâm Côn nhìn bề ngoài rất chân phương rất giản đơn, nhưng trên thực tế lại là một người đàn ông mạnh mẽ, Lâm Côn từng dẹp cả một đám lưu manh trước mặt Chương Tiểu Nhã, từng tiêu diệt một con cá mập lớn trước mặt Thẩm Hàm Tân... Một người đàn ông mạnh mẽ cỡ đó mà lại còn biết nấu cơm thì thật ngay lập tức được nâng cấp thành người đàn ông ấm áp!

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tạp Phiến Điều Mặc Sư

Copyright © 2022 - MTruyện.net