Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 55
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 55

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tiệm gội đầu Lâm Lâm

Tấm bảng hiệu màu hồng với hình cô gái sexy treo trên cửa của một toà nhà cũ, Lâm Côn đậu xe ở cửa, loại tiệm gội đầu này thường không kinh doanh ban ngày, chỉ đến buổi tối mới náo nhiệt.

Cửa tiệm gội đầu không đóng, nửa tấm rèm cửa màu hồng che lại cảnh tượng bên trong, vén rèm cửa ra, một mùi hương son phấn tầm thường bên trong lập tức ập vào mặt, một em gái trang điểm đậm ngồi quầy bar bấm móng tay ngẩng đầu, sau khi thấy Lâm Côn hai mắt lập tức phát sáng, giống như ngàn năm rồi chưa được thấy đàn ông.

“Anh trai, lần đầu tới chơi hả?” Em gái bỏ bấm móng tay xuống, bày ra tư thế mời gọi rất chuyên nghiệp, cố ý đem hai khối thịt trắng trước ngực và đôi chân trắng ngần dưới chiếc váy ngắn ra ngoài, giọng nói lẳng lơ thấm vào xương.

Mày Lâm Côn không nhịn được nhăn lại, trên mặt biểu hiện ra vẻ thờ ơ, tuy rằng anh đã không nhớ rõ lần trước mình quan hệ thân mật với cô em là khi nào, nói adrenalin trong cơ thể không nghẹn đến phát cuồng là nói dối, nhưng anh không có tý hứng thú nào với loại phụ nữ trang điểm lòe loẹt phong trần trước mặt.

Anh lạnh lùng thờ ơ, nhưng ở trong mắt em gái này lại không chút để ý, đàn ông ban ngày ban mặt tới tiệm gội đầu, có người nào không phải muốn giải quyết nhu cầu sinh lý, anh chàng đẹp trai hơn hai mười tuổi trước mặt này trông lạnh lùng cau có, khẳng định là có nỗi niềm khó nói, phải nói cô gái có nhiều kiến thức nghề nghiệp, trực tiếp chọc vào nỗi đau của người khác nói: “Anh trai, không cương lên được cũng không sao, em dùng miệng giúp anh, thoải mái như nhau!”

Mặt Lâm Côn lập tức xám xịt, giọng trầm thấp nói: “Khụ khụ, tôi tới tìm người.”

“Hả? Anh có người quen ở đây?” Vẻ mặt em gái kinh ngạc, sau đó đầy vẻ mất mát không dấu được, nhưng vẫn rất chuyên nghiệp nói: “Anh trai, tên người anh quen là gì, em đi gọi cô ấy tới.”

“Hoàng Phi.” Lâm Côn lạnh nhạt nói.

Vẻ mặt em gái sửng sốt, tiếp đó tròng mắt đều sắp rớt ra, đùa cái gì vậy, anh ta vậy mà là gay!?

Em gái này đương nhiên biết Hoàng Phi, anh ta là khách quen chỗ các cô, trước đó cô ta còn qua lại hai lần với Hoàng Phi, tên này công việc cũng bình thường, quả thật không có gì đáng nói, tật xấu thì quá nhiều, gần đây đang mê mệt một yêu tinh nhỏ mới tới chỗ các cô, lúc này chắc đang bận ‘vận động’ ở trên lầu.

Mặt Lâm Côn lúc này đã đen như đít nồi, tuy rằng em gái trước mắt chưa hề nói cái gì, nhưng anh cũng đoán được trong lòng cô gái này nghĩ thế nào, anh ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Anh ta đang ở đâu vậy?”

“Ở...”

“Có tiện mang tôi đi tìm anh ta không?”

“Hình như... Có hơi khó khăn.” Em gái này có chút khó xử nói: “Anh ấy đang bận ở trên lầu.”

Lâm Côn từ trong túi móc ra một trăm đồng, nhét vào giữa khe ngực lớn của cô em này: “Bây giờ tiện chưa?”

“Tiện, tất nhiên tiện...” Cô em này mặt mày hớn hở, một trăm đồng kiếm cũng quá dễ dàng, lập tức tung ta tung tăng dẫn Lâm Côn lên lầu, đừng lại trước cửa một phòng nhỏ đóng chặt, chỉ nói: “Ở đây...”

Không cần cô em này chỉ, Lâm Côn cũng biết thằng oắt con Hoàng Phi kia đang ở bên trong, lúc này bên trong đang lên xuống nhấp nhô truyền ra một trận tiếng ‘bạch bạch bạch’, đồng thời cùng với từng trận tiếng rên rĩ phóng đãng vang lên không ngừng.

“Cô đi xuống trước đi.” Lâm Côn nói với cô em bên cạnh.

“Anh...” Cô ta dường như thấy được điều không bình thường trên mặt Lâm Côn, hơi có chút lo lắng nói: “Anh cũng không thể gây chuyện ở chỗ này đâu, chúng tôi đã trả phí bảo kê.”

“Yên tâm đi, tôi không gây chuyện.” Lâm Côn cười nhạt nói, lại móc từ trong túi ra một trăm đồng, nhét vào trong ngực lớn của cô ta, cô ta lập tức lại vui vẻ, tung ta tung tăng xuống lầu.

Lâm Côn nhìn bóng dáng cô em kia lắc đầu cười cười, cô em này dễ dụ như vậy, chắc là ngoài bán da thịt ra, cũng không làm được việc khác, cũng may trời cao cũng không quá tàn nhẫn với cô ta, cho cô ta một cơ thể ngực to óc lại như trái nho.

Chờ em gái ngực to hoàn toàn xuống lầu, Lâm Côn đứng ở trước cửa phòng gõ gõ, bên trong lập tức truyền đến tiếng Hoàng Phi tức giận chửi bậy: “F*ck là đứa nào, không có mắt nhìn à, không biết ông đây đang làm việcsao?”

“Anh Phi, tôi tới nộp phí bảo kê.” Lâm Côn đứng ở cửa khẽ nói.

“Nộp phí bảo kê?” Giọng Hoàng Phi chứa đầy nghi ngờ truyền đến: “Mẹ nó mày là ai thế, giọng lạ vậy?”

“Anh Phi, tôi thay anh bạn Trương Đại Tráng tới nộp phí bảo kê.” Nói xong, Lâm Côn âm thầm nắm chặt nắm đấm.

“A... Thằng oắt kia à! Mẹ nó hoàn toàn là một thằng ngu, ông đây không dạy dỗ nó một trận, nó không biết lợi hại, buổi sáng mới vừa cho nó một trận, phí bảo kê đã được giao đến nhanh như vậy.” Hoàng Phi đắc ý dào dạt nói, mặc quần lót, rồi tới mở cửa, kết quả khoảnh khắc cánh cửa mở ra, trước mắt gã ta lập tức tối sầm...

Lâm Côn đấm một vung tới, trực tiếp nện trên mặt Hoàng Phi, hắn ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ‘a’ một tiếng kêu rên, cả người bay ngược theo tiếng xé gió, rầm một tiếng ngã trở về trên giường, làm cô bé đang trần nửa người nằm trên giường, trực tiếp thét ‘á’ một tiếng chói tai.

“Suỵt!”

Lâm Côn nhìn cô bé trên giường làm động tác im lặng, cô bé bị dọa vội bịt kín miệng, nửa thân để trần ép vào góc tường.

Hoàng Phi lắc lắc đầu, từ trên giường ngồi dậy, duỗi tay sờ soạng cái mũi, tất cả đều là máu dính dính, ánh mắt hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Lâm Côn, hỏi: “Anh bạn, anh rốt cuộc là ai?”

“Trương Đại Tráng là anh em tôi.” Lâm Côn lạnh lùng nói.

“A, hoá ra mày tới tìm tao trả thù, lá gan của mày cũng không nhỏ đâu, hỏi thăm tên tuổi Hoàng Phi tao chưa?” Hoàng Phi lạnh lùng nói: “Hôm nay mày ám toán ở đây, về sau mày đừng nghĩ sống yên ở chỗ này!”

“Tôi với anh em của mình, trước giờ luôn chỉ có một nguyên tắc, nếu ai dám động đến anh em tôi, tôi nhất định sẽ đánh gã thảm hơn anh em tôi.” Lâm Côn lạnh giọng mỉa mai nói: “Mặt khác tao nói cho này biết, ở trong mắt tao mày còn chằng bằng đống phân, nếu không phải mày dám đánh Đại Tráng, tao lười phải đánh đống phân như mày.”

“Mày thổi...”

Hoàng Phi không phục lạnh lùng nói, mới vừa nói ra hai chữ, gã đã nói không nói ra lời, nắm đấm của Lâm Côn đã vung qua, những lời còn lại của Hoàng Phi đã biến thành tiếng hét thảm thiết xé tâm xé phổi...

Sau một hồi tay đấm chân đá, Hoàng Phi như con cá chết nằm trên giường, thỉnh thoảng động đậy hai cái, trên mặt một mảnh máu thịt mơ hồ, thấm đỏ khăn trải giường, trong miệng rầm rì rên đau.

Bạn giường của Hoàng Phi co ro ở một bên, lúc này sắc mặt trắng bệch vì kinh sợ, hai tay che kín miệng lại không dám phát ra âm thanh, đôi mắt tròn mở to, thân thể trần truồng lộ ra không khí.

Một tay Lâm Côn bóp cổ xách Hoàng Phi lên, mở cửa sổ phòng, ấn Hoàng Phi đến bên cửa sổ: “Hiện tại tao cho mày hai lựa chọn, gọi điện thoại gọi người đánh anh em tao sáng nay tới đây, hoặc là mày từ đây xuống.”

“Tôi gọi, tôi gọi...” Hoàng Phi thì thào nói không ra hơi.

“Này, Tiểu Mãnh, mày với Tiểu Hổ nhanh tới đây một chút, tao ở Lâm Lâm... F*ck, cái gì không chút sức lực, anh Phi mày mới xong chuyện, eo đau lưng mỏi không được à, đừng nhiều lời nữa nhanh tới đây mau...”

Cúp điện thoại, Hoàng Phi mềm oặt dựa vào tường, gục mí mắt, yếu ớt không chút sức lực nói với Lâm Côn: “Anh hai, Hoàng Phi em có mắt không tròng, động đến anh em của anh, anh đánh cũng đã đánh, món nợ này có phải đã tính xong rồi không?”

Khóe miệng Lâm Côn cười lạnh lùng, không nói chuyện, một chân trực tiếp đá vào mặt Hoàng Phi: “Ồn ào, tao cho mày nói chuyện sao?”

Hoàng Phi trực tiếp bị đá nằm trên mặt đất, run rẩy hai cái, mắt trợn trắng thiếu chút nữa ngất đi, trong nháy mắt, lòng gã như tro tàn, thì ra người này muốn đánh gã gần chết mới thôi!

Lâm Côn ngồi xuống giường đốt điếu thuốc, dưới lầu đột nhiên truyền đến một trận tiếng trách móc, là tiếng phụ nữ, nghe đầy vẻ phong trần: “Hả, kẻ nào muốn tạo phản, muốn chết à...” Nói rồi người phụ nữ này lập tức lên lầu.

Tới là bà chủ Lâm Lâm của tiệm gội đầu Lâm Lâm, là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt cũng nhìn tạm được, Lâm Lâm đứng ở ngoài cửa phòng ngó đầu vào trong, lập tức bị dọa trợn trừng mắt.

“Cô không muốn có việc gì thì ngoan ngoãn ngậm miệng đi, nếu cô dám báo cảnh sát, tôi bảo đảm một mồi lửa đốt trụi ổ gà này của cô.” Lâm Côn phun vòng khói, lạnh nhạt nói.

Làm ăn buôn bán đều có mắt nhìn, huống chi bà chủ Lâm Lâm này đã hơn ba mươi, cô ta liên tục gật đầu với Lâm Côn, giọng che dấu không được run rẩy nói: “Anh hai, anh cứ bận việc của anh, tôi không làm phiền...” Nói rồi xoay người vội vã xuống lầu, khuôn mặt trang điểm trắng toát càng thêm trắng bệch.

Hai tên Hoàng Phi gọi đến rất nhanh, sau khi hai kẻ này lên lầu hai, vừa thấy tình huống trong phòng, lập tức sửng sốt, anh Phi của bọn họ lại có thể bị người đánh đầy mặt nằm rạp trên mặt đất, mà người đánh lại rất bình tĩnh ngồi trên giường hút thuốc, thấy bọn họ tới không hề sợ hãi.

Hai tên này hoàn toàn không rõ tình huống, trong lòng chỉ nghĩ đại ca mình bị đánh, cần phải báo thù thay đại ca, vì thế hai người tức giận mắng một tiếng, móc ra dao găm luôn mang theo bên người, đâm về phía Lâm Côn.

Kết quả không phải nói nhiều, Lâm Côn đấm một cú, đem hai người đạp ngã đất đánh một trận, hai người này mới đầu còn có sức lực ê a kêu đau, đến sau lại bị đánh hộc máu liên tục, cả tiếng kêu to cũng không có.

Vẩy vết máu dính trên tay, Lâm Côn nghiêng đầu ngậm nửa điếu thuốc trong miệng, nhìn xuống ba người đang nằm trên mặt đất, nói: “Cho chúng này một cơ hội cuối cùng, đi bệnh viện xin lỗi với anh em của tao, chuyện này coi như xong, nếu không...” Khóe miệng Lâm Côn cười lạnh lùng, ba người mềm oặt trên đất vội vàng nói trước: “Anh... Anh hai, tui em đi, đi xin lỗi...”

“Ba phút, tao chờ chúng mày trên xe dưới lầu, nếu chúng mày dám để máu bẩn trên người dính vào xe tao, tao phế chúng mày!” Lâm Côn cười thờ ơ nói, ngậm thuốc lá, xoay người ra khỏi phòng.

Chân trước anh mới rời đi, ba người phía sau vội vàng đỡ nhau đứng dậy, thất tha thất thểu theo sau...

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hung Mãnh Đạo Lữ Dã Trùng Sinh Liễu

Copyright © 2022 - MTruyện.net