Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 60
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 60

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ở trong nhà hàng ăn no nê, Lâm Côn cầm theo hai túi thức ăn đi ra khỏi nhà hàng. Trên bầu trời chiếu xuống ánh nắng ấm áp, chiếu sáng mặt biển lấp lánh phía xa, phía chân trời xanh thẳm thật là đẹp.

Lâm Côn lái xe đến bệnh viện phía bắc thành phố, đưa cơm cho hai vợ chồng Trương Đại Tráng, hai vợ chồng bọn họ vừa lúc còn chưa ăn, Hà Thúy Hoa vừa cho Trương Đại Tráng ăn, Trương Đại Tráng vừa nói với Lâm Côn về chuyện buổi sáng sau khi anh rời đi, tên Hoàng Phi kia vẫn coi như là rất nghe lời, ngoan ngoãn cho người đưa qua hai vạn tệ đến, cũng cho người đi dọn sạch quầy hoa đã bị đập nát. Lâm Côn gật đầu thoả mãn.

Lâm Côn không ở lại trong bệnh viện quá lâu, anh lái xe đi tới nhà trẻ ở trung tâm thành phố, ngày hôm qua anh vừa cùng Thẩm Mạn tiêu diệt một đội móc túi người Tây, anh lo lắng trong đám người kia còn có sót lại người nào đó, sẽ đến làm hại Lâm Lâm để trả thù anh.

Lúc này mới hơn mười hai giờ trưa, đám trẻ con còn đang ngủ trưa, trong nhà trẻ hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả ông cụ bảo vệ cũng ngồi ở bên trong phòng trực, ngủ gật phía sau cửa sổ, Lâm Côn cũng không muốn kinh động tới Lâm Lâm, anh dừng xe ở dưới một cây ngô đồng lớn trước cửa nhà trẻ, nằm ở trong xe, trong CD vang lên một bài hát êm tai, tiếng ve kêu vang từng hồi, từng cơn gió thổi qua, ngược lại cũng vô cùng thoải mái.

Không nghĩ ngờ, Lâm Côn lại ngủ một giấc, nếu không phải bên cạnh có người gõ vào cửa sổ xe, anh còn có thể ngủ thêm.

Người gõ cửa sổ xe không phải là ai khác, chính là Thẩm Mạn!

Thẩm Mạn mặc trang phục của cảnh sát, tóc buộc ra sau gáy, chỉ để lại vài lọn tóc đen rũ xuống hai bên thái dương, nhìn thoáng qua vô cùng hiên ngang, cô cố ý nhíu mày nhìn Lâm Côn, hỏi: “Sao anh lại ở chỗ này?”

Lâm Côn khẽ dụi mắt, nhếch miệng cười nói: “Tôi tới gác, sợ đám móc túi người Tây ngày hôm qua còn sót lại tên nào, tới gây hại cho con trai của tôi.” Anh giảo hoạt cười: “Cảnh sát Thẩm, sao cô lại tới đây?”

“Tôi cũng nghĩ như anh, sợ đám móc túi kia còn có người trốn thoát sẽ đến làm hại những đứa trẻ, còn dẫn theo hai đồng nghiệp tới xem thử.” Nói xong, ánh mắt cô ra hiệu nhìn về phía một chiếc xe cảnh sát màu trắng bên cạnh.

“A?” Lâm Côn nhếch miệng cười nói: “Không nhìn ra cô còn có lòng như vậy, cảm ơn cô!”

“Anh không dự định mở cửa xe mời tôi vào ngồi một chút sao?” Chân mày của Thẩm Mạn khẽ nhíu lại một cái, hỏi vặn.

“A... Ha ha!” Lâm Côn cười, vội vàng mở cửa xe: “Cảnh sát Thẩm, cô mau vào đi!”

“Hừ!” Thẩm Mạn thản nhiên hừ một tiếng, giống như đang trách Lâm Côn không ga lăng, sau khi ngồi vào trong xe, cô nhìn xung quanh, hỏi Lâm Côn: “Nội thất trong xe của anh rất tốt, đã từng sửa qua sao?”

“Mắt cô đúng là sáng như đuốc, quả thật đã từng sửa qua.” Lâm Côn cười trêu ghẹo nói.

“Vừa rồi tôi nhìn bộ phận trong xe anh, phía trên có thêm hai máy thông hơi, động cơ cũng đổi sao?”

“Đúng đúng đúng, như vậy mà cô cũng nhìn ra được?”

“Tôi lại cảnh cáo anh, xe này anh muốn sửa thế nào đều không liên quan đến tôi, nhưng anh cũng đừng nghĩ tới chuyện tham gia đua xe ngầm gì đó, nếu như rơi vào trong tay tôi, tôi chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh đâu.” Thẩm Mạn nghiêm túc cảnh cáo nói.

“Đua xe ngầm?” Lâm Côn cười ha ha, nói: “Cảnh sát Thẩm, cô nói vậy là oan cho tôi rồi. Lâm Côn tôi là một người dân luôn tuân thủ pháp luật, những loại chuyện vi phạm pháp luật như vậy, tôi sẽ không làm đâu.”

“Không làm là tốt nhất.” Thẩm Mạn đột nhiên chuyển đề tài: “Chuyện mấy hòa thượng giả buổi sáng là sao?”

“Không phải cô đã bắt bọn họ về thẩm vấn rồi sao? Sao còn tới hỏi tôi làm gì?”

“Tôi hỏi anh làm sao có thể gặp được bọn họ.”

“A, chuyện là thế này, lúc trước một người bạn của tôi bị bọn họ lừa, hôm nay khi đi tắm hơi vừa lúc gặp phải, tôi lại vừa vặn mới từ bên kia đường đi sang, nhìn thấy, cũng coi như bọn họ xui xẻo.”

“Ừ, bọn họ quả thật quá xui xẻo.” Thẩm Mạn thản nhiên nói: “Hai người bị chấn thương đầu, một người gãy tay, một người bị thương nặng ở cổ, còn có một người bị đánh nát sống mũi, anh ra tay thật độc ác.”

Lâm Côn nhe răng cười, nói: “Không phải là tôi ra tay độc ác, mà đối phó với những kẻ ác phải sử dụng biện pháp ác, cô nói đạo lý với bọn họ, bọn họ sẽ nghe theo sao? Giống như đám móc túi người Tây ngày hôm qua, nếu không phải tôi ra tay đúng lúc, cô còn không bị bọn họ XXOO rồi. Nói ra thì, cảnh sát Thẩm có phải nên cám ơn tôi hay không?”

Mặt Thẩm Mạn lập tức đỏ ửng, không phải vì nguyên nhân nào khác, mà bởi vì câu XXOO kia, cô đã hai mươi mấy tuổi, đương nhiên nghe được rõ ràng lời này là có ý gì, ánh mắt cô u oán trừng mắt lườm Lâm Côn, trách anh nói chuyện không chú ý.

Lâm Côn lại lộ ra vẻ mặt vô lại, hoàn toàn không để ý, lúc này vừa vặn có một chiếc xe bán kem đi qua bên cạnh, anh thò đầu ra khỏi cửa sổ xe gọi người kia: “Này, anh bạn, cho hai cái kem đắt nhất!”

Anh bạn bán kem điên cuồng chạy tới, cầm hai cây kem đưa cho Lâm Côn: “Ông chủ, tổng cộng mười đồng.”

Lâm Côn nhận kem, giữ lại cho mình một cái, một cái khác lại đưa cho Thẩm Mạn, trong lòng Thẩm Mạn tự nhủ người này còn có chút mắt quan sát, trời nóng còn biết mua kem cho cô ăn, hơn nữa còn là loại đắt nhất đấy.

Chỉ có điều, trong lòng cô vừa mới có chút ấn tượng tốt về người này, lại trơ mắt nhìn người này giơ tay chỉ về phía cô, nói với người bán kem: “Đòi tiền cô ấy.”

Trong lòng Thẩm Mạn tức giận, người bán kem đã nhìn sang cô, dù sao cô cũng không thể không có chút phong độ nào ở trước mặt người bán kem, cô gượng cười lấy mười đồng từ trong túi ra, đưa tới.

Người bán kem mới vừa đi, cô lại nghiến răng nhìn Lâm Côn kêu lên: “Anh...”

Lâm Côn cười rất đáng đánh, giơ kem cắt ngang lời cô nói: “Coi như là cô cảm ơn của tôi, ngày hôm qua nếu không có tôi ở đó, thân thể thướt tha quyến rũ như hoa như ngọc của cô, chỉ sợ cũng bị đám khốn kiếp người Tây kia đạp hỏng từ lâu rồi.” Lâm Côn nói xong lại cắn một miếng kem, không để ý tới gương mặt tức giận tới mức đỏ bừng của Thẩm Mạn bên cạnh, anh nhếch miệng cười nói: “Còn rất ngọt!”

Ngực Thẩm Mạn không ngừng phập phồng lên xuống, sau khi tức hận thở ra một hơi, cô cắn một miếng kem, nếu không phải biết thân thủ của tên khốn kiếp này rất tốt, cô nhất định sẽ lập tức rat ay đánh cho anh một trận!

Còn chưa ăn được nửa cây kem, Thẩm Mạn đã tức giận xuống xe, nhìn đôi chân chuyển động phía dưới chiếc váy cảnh sát của người đẹp, Lâm Côn không nhịn được âm thầm nuốt nước miếng!

Có Lâm Côn ở đây, Thẩm Mạn cũng yên lòng, sau khi cô về ngồi trong chiếc xe cảnh sát, lại chỉ đạo hai đồng nghiệp lái xe trở về, hai đồng nghiệp trên xe thấy vẻ mặt Thẩm Mạn không tốt, trong lòng vẫn âm thầm kinh ngạc, trước kia bọn họ thật sự không nghe nói tới người đàn ông nào có thể làm cho cảnh sát Thẩm tức giận tới mức như vậy, người đàn ông dám trêu chọc cảnh sát Thẩm, cuối cùng đều sẽ không có kết quả gì tốt, nhẹ thì thương gân động cốt, nặng thì chân gãy tay gãy... Hai đồng nghiệp liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nhìn cảnh sát Thẩm với ý tứ sâu xa.

Cả một buổi chiều Lâm Côn đều canh giữ ở ngoài cửa lớn của nhà trẻ, anh không muốn làm phiền con trai của khi đến trường, nên cũng không đi qua quấy rầy tới Lâm Lâm, trong lúc đó anh nhìn thấy Phùng Giai Tuệ chủ nhiệm lớp của Lâm Lâm, cô lặng lẽ cầm điện thoại đứng ở bên cạnh cầu trượt trong nhà trẻ, chân mày nhíu lại, vẻ mặt lo lắng, giống như gặp phải chuyện gì khó khăn.

Lâm Côn chẳng qua chỉ suy đoán một chút, nhưng anh lại không suy nghĩ quá nhiều, cho dù anh và Phùng Giai Tuệ từng có hai lần tiếp xúc, ấn tượng của anh về cô không tệ, nhưng dù sao cũng không phải là người quen thân, không nhất thiết phải đi quan tâm loạn tới người ta.

Sắp đến lúc tan học, Sở Tĩnh Dao gọi điện thoại qua, nói tối hôm nay cô phải ở lại tăng ca, bảo anh buổi tối đừng quên đi nhà trẻ đón Lâm Lâm, Lâm Côn cười đồng ý, anh cũng không nói cho Sở Tĩnh Dao biết bây giờ anh đang ở cửa nhà trẻ, chủ yếu là anh không muốn Sở Tĩnh Dao lo lắng.

Một buổi chiều rất nhanh lại trôi qua, tới gần giờ tan học, lập tức lại có từng chiếc xe lần lượt đi qua, rất nhanh đã vây kín cả cửa chính của nhà trẻ, từ phía xa Lâm Côn nhìn thấy chiếc xe Prado màu trắng của Lý Xuân Sinh, anh ta cũng nhìn thấy anh, điên cuồng chạy tới, nhe răng cười nói: “Sư phụ, anh ở đây sao?”

“Phải!” Lâm Côn cười nói một tiếng, mở cửa xe ra, Lý Xuân Sinh lập tức đi vào ngồi.

Lâm Côn đột nhiên nghĩ đến một việc chơi rất vui, nếu như Lý Xuân Sinh thật sự bái mình làm sư phụ, vậy người này ngang hàng với Lâm Lâm sau này Lâm Lâm gặp người này lại gọi là đại sư huynh, vậy Tô Hữu Bằng gặp Lâm Lâm, phải gọi chú sao?

Đương nhiên, trẻ con sẽ không suy nghĩ phức tạp giống như Lâm Côn, Lý Xuân Sinh thấy khóe miệng Lâm Côn lơ đãng lộ ra vẻ tươi cười, anh ta cười hỏi: “Sư phụ, anh suy nghĩ tới chuyện gì mà vụng trộm cười vui như vậy? Nói ra một chút để cho tôi cũng vui vẻ theo được không?”

Lâm Côn cười xấu xa nhìn Lý Xuân Sinh, nói: “Anh đã từng nghĩ tới vấn đề này chưa, nếu như cậu bái tôi làm sư phụ...”

Lý Xuân Sinh lập tức hấp tấp cướp lời nói: “Tôi sẽ đi lên con đường tu luyện võ học thênh thang, tương lai hành hiệp trượng nghĩa, làm một đại hiệp hiện đại!”

Lâm Côn cười lắc đầu, người này quả thật bị ngốc không nhẹ, người bình thường ai có thể suốt ngày muốn làm đại hiệp giống như vậy được? Nói trắng ra, vẫn là trong nhà có tiền khiến anh ta quá rảnh rỗi, Lâm Côn lại vừa cười xấu xa vừa nói: “Anh nói không đúng, nếu như anh bái tôi làm sư phụ, vậy anh lại ngang hàng cùng con trai tôi, sau này con trai tôi nhìn thấy anh phải gọi là đại sư huynh, vậy cháu trai anh phải gọi Lâm Lâm là gì? Là chú à?”

Lý Xuân Sinh lập tức xấu hổ, qua một hồi lâu mới nói: “Sư phụ, trẻ con không để ý mấy chuyện này.”

Lâm Côn cười ha ha, vừa lúc tiếng chuông tan học vang lên, hai người đều xuống xe đi đến cửa trường học đón mấy đứa nhỏ.

Phùng Giai Tuệ dẫn đám trẻ trong lớp đi ra, Lâm Lâm và Tô Hữu Bằng cùng đi với nhau, sau khi tan học, Triệu Dương và Phó Quốc Bân sẽ cùng về nhà, không đi ra cùng. Sau khi nhìn thấy Lâm Côn và Lý Xuân Sinh, hai đứa trẻ vui mừng lại chạy tới, Lâm Lâm chào Lý Xuân Sinh, Tô Hữu Bằng chào Lâm Côn, hai đứa trẻ vẫn xem như là lễ phép.

Lâm Côn đi lên chào hỏi Phùng Giai Tuệ, sau đó liền dẫn Lâm Lâm trở lại xe, Lâm Lâm vừa nhìn thấy chiếc xe Jetta sau khi sửa lại, cậu bé lập tức kinh ngạc tán thưởng nói: “Oa, cha ơi, xe của cha cực đẹp!”

“Không bằng xe của mẹ con để ở trong nhà xe đâu.” Lâm Côn cười nói.

“Cha, cha nói vậy là không đúng.” Lâm Lâm mở cửa xe, ngồi vào trong xe, nghiêm trang nói với Lâm Côn: “Xe của mẹ và xe của cha không giống nhau, xe của cha càng nam tính hơn!”

“A, nhóc con biết nhiều nhỉ.” Lâm Côn cười nói: “Ngày hôm nay con ở trường học có ngoan không?” Sau khi khởi động xe, anh bắt đầu chậm rãi lái xe đi.

“Đương nhiên là ngoan rồi, cha, con là một trong ba học sinh tốt nhất lớp chúng con, ngày hôm nay thầy Bạch trong lớp còn phát giấy khen đấy.” Thằng bé nói xong, lại lấy một tờ giấy khen từ trong cặp sách đưa tới trước mặt Lâm Côn.

“Ái chà, con trai của cha lợi hại như vậy sao?” Lâm Côn dừng xe, cầm tờ giấy khen mở ra lại thấy trên đó viết: Bạn học Sở Lâm đạt thành tích học tập xuất sắc nhất, lấy việc giúp người làm niềm vui, tuân thủ kỷ luật của trường học, đặc biệt phát giấy khen cổ vũ.

“Con trai, chúng ta đưa giấy khen cho mẹ xem nhỉ?” Lâm Côn cười đề nghị.

“Được!” Cậu bé vui mừng nói, nhưng cậu lại lập tức đổi giọng, nói: “Hay là thôi đi, cha à, buổi chiều mẹ gọi điện thoại cho con, nói ngày hôm nay mẹ bận rộn nhiều việc, bảo con về nhà với cha, đừng đi làm phiền mẹ.”

“A?”

Sở Tĩnh Dao thật sự không nói với Lâm Côn về chuyện này, nhưng bây giờ nếu đã biết, anh cũng không tiện dẫn con trai qua làm phiền cô, anh cười nói với Lâm Lâm: “Con trai, không sao, cha dẫn con đi ăn trước, sau đó chúng ta về nhà chờ mẹ con, mẹ con về nhà lại có thể nhìn thấy được giấy khen của Lâm Lâm.”

“Vâng ạ!” Cậu bé vui vẻ nói.

Hai cha con vui vẻ rời đi, khi đi ngang qua cửa trường học, Lâm Côn cố ý liếc mắt nhìn Phùng Giai Tuệ, trên mặt cô hiện ra nụ cười mỉm, đang nói chuyện với một phụ huynh, dáng vẻ không giống như gặp phải chuyện gì khó khăn...

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế

Copyright © 2022 - MTruyện.net