Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 64
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 64

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chờ đợi...

Lâm Côn sống hai mươi mấy năm, cho tới bây giờ chưa từng chờ người phụ nữ nào như thế. Anh chờ Sở Tĩnh Dao không vì cái gì khác, chỉ hy vọng Lâm Lâm có thể yên tâm, đứa trẻ này vẫn hi vọng nhìn thấy được cha mẹ yêu thương nhau, anh chờ là đương nhiên.

Hoàng hôn, tối đến, lại đến khi đêm dần khuya.

Điện thoại di động của Sở Tĩnh Dao vẫn không có người nghe máy, khách ở tầng một tầng hai đều đã bắt đầu chậm rãi rời đi. Các “diễn viên” do Lý Xuân Sinh tìm tới phối hợp bầu không khí đều mệt mỏi ngồi trên mặt đất, trên mặt biển cách đó không xa cũng có người gọi điện thoại tới, hỏi Lý Xuân Sinh có bắn pháo hoa được chưa, bọn họ đã ở trên biển đợi hơn ba giờ.

Lý Xuân Sinh đi tới bên cạnh Lâm Côn, lúc này Lâm Lâm và Tô Hữu Bằng đều đã gục xuống bàn ngủ, Lý Xuân Sinh có chút khó xử nói: “Sư phụ, chị của tôi vừa điện thoại tới cho tôi, bảo tôi đưa thằng bé về.”

“Ừ.” Lâm Côn cười gật đầu.

“Còn nữa, mấy người sắp xếp bắn pháo hoa trên biển gọi điện thoại tới, hỏi tôi về pháo hoa...”

“Bảo bọn họ trở về đi.”

“Vậy còn... Những người còn lại?”

“Đều bảo bọn họ rời đi thôi.”

“Được.”

Lý Xuân Sinh đi nói chuyện với những người kia, bảo bọn họ rời ra, đột nhiên anh ta quay trở lại, an ủi Lâm Côn nói: “Sư phụ, nếu không tôi lại đợi một lát nữa? Vừa rồi không phải người bên công ty của sư mẫu đã nói là đang họp sao?”

“Thôi đi, cũng gần mười một giờ rồi, tất cả mọi người đều mệt mỏi, hơn nữa hai đứa trẻ đều ngủ, không cần làm phiền bọn họ nữa.” Lâm Côn ung dung cười nói: “Đúng rồi Xuân Sinh, nói chi phí cho tôi biết, một lát nữa tôi sẽ xuống dưới quét thẻ.”

“Sư phụ, không cần!” Lý Xuân Sinh kiên quyết nói.

“Không cần vậy thì sau này tôi chắc chắn sẽ không nhận cậu làm đồ đệ.” Lâm Côn cười nói.

“...”

Lý Xuân Sinh bất đắc dĩ khẽ thở dài một cái, nói: “Được rồi, tổng cộng là ba mươi tám nghìn sáu trăm năm mươi hai tệ.”

“A, anh cũng thực dụng quá rồi, lại không thể bớt cho tôi số lẻ sao?” Lâm Côn cười giỡn nói.

“Vốn đã bớt rồi, thật ra là ba mươi tám nghìn sáu trăm năm mươi hai đồng ba xu rưỡi, tôi giảm cho sư phụ ba xu rưỡi rồi!” Lý Xuân Sinh nhe răng cười nói, anh ta cũng là căn cứ vào ý nghĩ nói đùa với Lâm Côn, mới báo ra một đống số lẻ như thế.

“Được lắm, anh thật hào phóng.” Lâm Côn đứng lên cười vỗ vai anh ta một cái, nói: “Đồ đệ.”

Lý Xuân Sinh lập tức hơi ngẩn người ra, tiếp theo vui sướng nói. “Sư phụ... Ý của anh là... Anh thu nhận tôi sao?”

Lâm Côn gật đầu, liếc mắt nhìn những “diễn viên” ngồi dưới đất. “Nhanh bảo bọn họ rời đi, cho mỗi người thêm một trăm tám mươi đồng, bọn họ đều là học sinh, kiếm tiền cũng không dễ dàng.”

“Được, sư phụ!” Lý Xuân Sinh hưng phấn nói.

“Nói nhỏ chút...” Ánh mắt Lâm Côn ra hiệu về phía Lâm Lâm và Tô Hữu Bằng đang gục đầu ngủ. “Hai đứa nhỏ đều đang ngủ...”

Lý Xuân Sinh điên cuồng đi nói những người rời đi, sau đó lại gọi điện thoại cho những người trên biển bảo bọn họ trở về, cuối cùng sau khi sắp xếp ổn thỏa, anh ta mới đến chuẩn bị đưa Tô Hữu Bằng về cho chị của anh ta.

Lâm Côn cũng nhẹ nhàng bế Lâm Lâm lên, khi đi ngang qua chỗ thu ngân ở đại sảnh tầng một, anh móc ra thẻ ngân hàng quét năm vạn tệ, Lý Xuân Sinh vốn kiên trì không cho, Lâm Côn cười nói với cậu ta: “Làm đồ đệ của tôi, điều thứ nhất, tôi làm chuyện gì không cho phép anh phản đối, phản đối sẽ đuổi khỏi sư môn.”

Một chiêu này thật sự dùng rất tốt, Lý Xuân Sinh lập tức ngậm miệng lại, anh ta ở bên cạnh nói: “Sư phụ, vậy tôi đành chiếm tiện nghi của anh...”

“Đừng nói những lời vô dụng kia, đi nhanh lên, mấy đứa trẻ đều ngủ rồi.” Lâm Côn cười nói, sau đó ôm Lâm Lâm đi ra ngoài cửa nhà hàng, Lý Xuân Sinh ôm chặt Tô Hữu Bằng đuổi theo, trong lòng thầm nói sư phụ của mình vẫn thật kỳ lạ.

Nhận Lý Xuân Sinh làm đồ đệ, tuyệt đối không phải Lâm Côn nhất thời nổi hứng, sau khi tiếp xúc với Lý Xuân Sinh mấy lần, trong lòng Lâm Côn từng nghiêm túc suy nghĩ qua, cho dù người này nhìn qua luôn khiến người ta cảm giác không bình thường, còn luôn khiến người ta có ảo giác đầu anh ta bị cửa kẹp, nhưng trên người anh ta quả thật có chỗ hơn người. Anh ta có được dũng khí mà phần lớn người trẻ tuổi đều không có, cũng có một phần chân thành mà trong xã hội bây giờ khó có được... Vậy là đủ rồi!

Trở lại khu biệt thự Hải Thần đã là gần mười một rưỡi, Sở Tĩnh Dao vẫn chưa gọi lại, anh gọi lại cho lễ tân của công ty, giọng nói của người lễ tân có phần mệt mỏi, buồn ngủ, nói cuộc họp còn chưa kết thúc.

Đưa Lâm Lâm lên trên giường xong, Lâm Côn lấy từ trong tủ lạnh ra lon bia, đi ra, ngồi ở trên ban công lầu hai, gió mát lạnh từ mặt biển tối đen như mực thổi đến. Phía trước, cách đó không xa, trên bãi cát có mấy đống lửa trại đang cháy sáng, mấy người đầy nhiệt tình yêu thương cắm trại ở ngoài bãi cát, ánh lửa trước mặt khẽ dao động.

Lúc này, Lâm Côn cũng không phải đang tức giận, ngược lại có chút mất mát nho nhỏ, mất công sức chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật, cứ vậy mà hủy bỏ, anh uống hai lon bia, không chút hình tượng ợ hơi một tiếng.

Sau khi Sở Tĩnh Dao họp xong, lại hấp ta hấp tấp từ trong phòng họp đi ra, gần đây công việc trong công ty rất tốt, ông chủ hăng hái muốn mở rộng nghiệp vụ, vì có thể để cho công ty hoạt đồng càng hiệu quả hơn, kinh doanh càng thêm phát triển, cũng không biết ông ta mời từ đâu tới mấy vị chuyên gia của công ty nước ngoài tới, cùng tất cả lãnh đạo lớn nhỏ mười mấy người trong công ty tập trung lại họp, cuộc họp này vậy mà kéo dài tới nửa đêm.

Khi đi ngang qua chỗ lễ tân của công ty, ở đó chỉ còn có một cô gái duy nhất đang trực. Cô gọi Sở Tĩnh Dao lại: “Giám đốc Sở, vừa rồi có người gọi điện thoại đến tìm cô, nói là bạn trai cô, tổng cộng đã gọi điện thoại qua hai lần.”

“Ừ, tôi biết rồi, cảm ơn.” Sở Tĩnh Dao khẽ cười, cô xoay người bước chân càng vội vàng, đến phòng làm việc cô cầm điện thoại lên xem, thấy có mười mấy cuộc điện thoại chưa nhận, có bảy cuộc là do Lâm Côn gọi tới.

Cô vừa muốn gọi điện thoại cho Lâm Côn, nhưng khi còn chưa gọi được cô đã nhìn thấy được một chuỗi số quen thuộc lại xa lạ, dựa theo thời gian trên điện thoại ghi lại, số này mới gọi tới mười phút trước.

Cô cầm điện thoại di động đứng ở trong phòng làm việc do dự một hồi, cuối cùng đi tới trước cửa sổ sát đất trong phòng làm việc, gọi lại số này, sau khi đổ chuông được vài tiếng, đầu bên kia vẫn không có người nghe máy, cô vừa muốn cúp điện thoại, đột nhiên bên kia nhận nghe, một tràng tiếng Anh lưu loát truyền tới: “Happybirthday!”

Sau khi nghe được âm thanh này, trái tim Sở Tĩnh Dao bỗng nhiên run lên, cô lại vội vàng cúp điện thoại, hai tay cô ôm lấy ngực.

Khi chiếc Carolla màu đỏ dừng lại ở cửa của biệt thự số 7, thời gian vừa đúng là nửa đêm mười hai giờ, Sở Tĩnh Dao cầm theo túi xách, đi đôi giày cao gót bước chân mệt mỏi đi vào trong nhà. Sợ quấy rầy đến giấc ngủ của con trai, cô rón rén lên lầu, mở đèn của phòng khách, cô phát hiện trên bàn bày một chiếc bánh kem trên có cắm nến còn chưa đốt, trên đó viết: Vợ, sinh nhật vui vẻ; mẹ, sinh nhật vui vẻ!

Sở Tĩnh Dao lộ ra một nụ cười khổ, trong lòng cảm động giống như có dòng nước ấm chảy qua, lúc này một trận gió từ trên sân thượng tầng hai thổi vào, khiến cho rèm cửa sổ lay động. Sở Tĩnh Dao theo âm thanh nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy Lâm Côn nằm ở trên ghế mây tầng hai, đầu anh dựa ở trên ghế mây, yên tĩnh nhắm mắt lại, giống như đang ngủ.

Sở Tĩnh Dao đi tới, đứng ở bên cạnh Lâm Côn, nhìn gương mặt bình thản của anh, khẽ nói nhỏ một câu: “Xin lỗi...”

“Không cần khách khí.”

Sở Tĩnh Dao sợ lập tức lui về một bước một bước, sau khi lấy lại tinh thần, cô nhìn thấy Lâm Côn ngồi dậy, vẻ mặt mỉm cười đang nhìn cô.

“Anh...” Sở Tĩnh Dao chỉ vào Lâm Côn nói.

“Anh làm sao?” Lâm Côn ngả ngớn cười, nói: “Em cho anh và con trai leo cây, còn không cho phép anh trừng phạt em một chút sao?”

Lâm Côn đứng lên: “Ban đầu muốn chờ em trở về thổi nến cầu nguyện, hiện tại đã qua mười hai giờ, cầu nguyện cũng mất linh, anh lên lầu đi ngủ đây, em dọn dẹp một chút rồi nghỉ sớm đi.”

Sở Tĩnh Dao đứng tại chỗ, có chút run rẩy, nhìn bóng lưng của Lâm Côn, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy áy náy...

Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày đều không hề có gì đặc biệt. Lâm Côn ngoại trừ mỗi ngày chăm sóc Lâm Lâm ra, lại chính là đi bệnh viện thăm Trương Đại Tráng, mảnh đất trồng rau ở trước nhà để xe được anh chuyên tâm chăm sóc, đã mọc ra một ít mầm nhỏ, điều này lại làm cho Lâm Lâm hưng phấn muốn hỏng rồi, chiều nào sau khi tan học về nhà, cậu bé đều sẽ ngồi xổm bên cạnh khu đất trồng rau nhìn.

Ở trong bệnh viện dưỡng thương một trăm ngày, vết thương của Trương Đại Tráng cũng đã lành lại, cũng có thể xuống đất đi lại, bây giờ chỉ cần về đến nhà cố gắng bồi bổ, mỗi ngày anh cũng không nhàn rỗi, đều ngồi ở trên cửa hàng hoa trông giúp cho Hà Thúy Hoa, từ sau khi bị Lâm Côn hung hăng trị một trận, mỗi lần Hoàng Phi nhìn thấy Trương Đại Tráng, đều chủ động cúi đầu khom lưng gọi anh, cũng lại không dám đến cửa hàng hoa của Trương Đại Tráng thu phí bảo kê nữa.

Thông qua chuyện này, Trương Đại Tráng ở trong chợ nông sản thoáng cái đã có chút danh tiếng, rất nhiều người buôn bán lúc trước không mấy coi trọng kẻ nhà quê này, cũng bắt đầu kính trọng anh ta vài phần, thỉnh thoảng còn sẽ có người chủ động giúp anh giới thiệu mối làm ăn, cửa hàng hoa đã kinh doanh tốt hơn trước rất nhiều.

Tối hôm nay là ngày bạn học gặp mặt, Lâm Côn sớm nói trước với Sở Tĩnh Dao, bảo cô đi đón Lâm Lâm lúc tan học, Lâm Côn lái xe đi tới chợ nông sản, trước đó anh đã hẹn tới đón vợ chồng Trương Đại Tráng.

Khi Lâm Côn dừng xe ở cổng chợ nông sản, Trương Đại Tráng và Hà Thúy Hoa đã chờ ở nơi đó, vết thương trên mặt Hà Thúy Hoa cơ bản đã biến mất, cô đỡ Trương Đại Tráng hành động có chút bất tiện đi tới, Lâm Côn xuống xe mở cửa, sau khi ba người ngồi vào trong xe, Hà Thúy Hoa lập tức lại hỏi: “Côn Tử, Tiểu Nhã đâu?”

Lâm Côn không hiểu hả một tiếng.

“Tiểu Nhã không phải là bạn gái của anh sao?” Hà Thúy Hoa kinh ngạc hỏi.

“Không phải.” Lâm Côn cười nói.

“Vậy lần trước...” Hà Thúy Hoa có chút không tin.

“Cô ấy chỉ là hàng xóm của tôi, tôi cũng đã nói với hai người, chỉ là hai người không tin, lần trước là tôi muốn tới mua đồ, cô ấy đòi đi theo thôi.” Lâm Côn cười giải thích.

“A...”

Hà Thúy Hoa gật đầu, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, nói: “Vậy lần trước anh nói đón con tan học là sao?”

“Đúng vậy, tôi có con trai, tuy nhiên không phải do cô bé kia sinh ra.”

“Vậy sao anh không dẫn theo vợ và con trai đi gặp bạn học, lần này hội bạn học không phải đã nói rồi sao? Có vợ, con đều phải dẫn đến, cho bọn họ gặp mặt một chút.” Hà Thúy Hoa cười nói: “Vừa lúc tôi và Đại Tráng đều chưa từng gặp vợ và con trai anh, nhân cơ hội này để cho chúng tôi gặp mặt một chút, cũng khó có cơ hội như vậy.”

Nói xong, cô nhìn về phía Trương Đại Tráng: “Đại Tráng, anh nói xem?”

Trương Đại Tráng nói: “Côn Tử làm như thế, nhất định có sắp xếp của cậu ấy, muốn gặp vợ và con của Côn Tử, sau này sẽ có cơ hội.”

Lâm Côn cười nói: “Thật ra cũng không có sắp xếp gì, chỉ có điều trong gặp bạn học khẳng định không thiếu được chuyện uống rượu, sợ là con trai tôi không thích mấy chuyện như vậy, cho nên lại để cho vợ tôi ở nhà trông con. Thúy Hoa, nếu như cô muốn gặp con trai và vợ của tôi, chờ có cơ hội, cô và Đại Tráng đi qua nhà tôi làm khách.”

“Được!” Hà Thúy Hoa cười nói: “Chờ thân thể Đại Tráng khỏe lên, hai người chúng tôi sẽ qua.”

Trương Đại Tráng cười không nói chuyện, trong ánh mắt nhìn về phía Lâm Côn lại có nhiều một phần hàm xúc, trong lòng anh ta thầm nghĩ, sở dĩ Côn Tử không dẫn theo con trai và vợ đi gặp đám bạn học cũ, nhất định là bởi vì cô ấy...

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngã Thành Liễu Phản Phái Tổ Tông

Copyright © 2022 - MTruyện.net