Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 75
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 75

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

A Hổ mang theo khí thế hung hăng lao về phía Lâm Côn, lần này khí thế lớn hơn vừa rồi, đôi mắt đầy tơ máu, cái miệng mở rộng giống như muốn ăn thịt người vậy... Lúc này, cho dù là hình xăm đầu hổ ở trước ngực anh ta cũng không có dữ tợn khiếp người như dáng vẻ của anh ta lúc này.

Lông mày Lâm Côn khẽ nhíu lại, thông qua khí thế điên cuồng và vành mắt ửng đỏ của A Hổ lúc này anh lập tức nhìn ra đối phương nhất định đã dùng thuốc kích thích, hơn nữa liều thuốc sử dụng không ít.

Sau khi một người dùng thuốc kích thích, thực lực chắc chắn sẽ không có cách nào đánh giá được, so với lúc bình thường có thể sẽ trực tiếp tăng lên gấp đôi thậm chí còn nhiều hơn, A Hổ trước mắt đã gần như phát điên, Lâm Côn không dám khinh thường, trên dưới toàn thân vận dụng một lực đạo, vung một quyền mang tính thăm dò nghênh đón A Hổ...

Phịch!!!

Hai nắm đấm va chạm vào nhau, lập tức vang lên một tiếng động nặng nề, một quyền này Lâm Côn đã sử dụng tới sáu, bảy phần lực đạo, lúc bình thường, một quyền này của anh đủ để đánh bay A Hổ, kết quả thân thể anh chợt run lên, ngực khó chịu, lùi về phía sau.

Hai nắm đấm va chạm vào nhau, trong nháy mắt, cùi chỏ của A Hổ kêu rắc rắc một tiếng, các đốt ngón tay bị lực mạnh đập cho sai khớp, cảm giác đau đớn vô cùng, nhưng A Hổ chẳng qua chỉ âm thầm cắn răng một cái, cơ mặt co giật, ngay sau đó anh ta đột nhiên vung cánh tay, lại có tiếng rắc rắc vang lên, khớp xương bị lệch lập tức khôi phục lại...

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều khiếp sợ tới mức ngây người.

A Hổ phẫn uất gào lên một tiếng, lại lao vào đánh Lâm Côn, cơ bắp toàn thân từ trên xuống dưới đều căng lên, các sợi gân xanh, mạch máu đều nổi cao, hai nắm đấm kèm theo tiếng gió, phát ra áp lực cực mạnh bao phủ về phía Lâm Côn.

Trải qua một quyền mang tính thăm dò vừa rồi, Lâm Côn biết người liều mạng trước mắt này đã bị điên, một tay anh che ngực, thầm vận khí đè ép khó chịu trên ngực xuống, dưới bàn chân đột nhiên đi chuyển một bước, thân thể nhanh nhẹn tránh thoát hai quyền của A Hổ đập xuống trước mặt, nhưng điều khiến anh không nghĩ tới chính là tốc độ của A Hổ nhanh một cách kỳ lạ, anh vừa tránh qua một bên, dưới bàn chân còn chưa đứng vững, hai nắm đấm lại theo sát đánh tới.

Khoảng cách của hai người rất gần, căn bản không có cách nào né tránh, Lâm Côn không thể làm gì khác hơn giơ hai tay trước ngực, cứng rắn tiếp nhận hai quyền này, lại nghe liên tiếp hai tiếng bịch bịch nặng nề vang lên, giống như xe lửa đập vào núi, lại giống như một cái búa lớn nghìn cân nện ở trên tường, Lâm Côn rên rỉ...

“Hừ...”

Toàn thân anh run lên mãnh liệt, hai chân trực tiếp rời khỏi mặt đất bay về phía sau, vù một tiếng ngã ở trên võ đài, thật sự đập cho tấm thép dựng võ đài lún thành một hố to...

Phụt!

Trong miệng anh phun ra một ngụm máu tươi, trong máu tươi có lẫn cả rượu, trong giây lát mùi máu tanh và mùi rượu lan tràn.

A Hổ bước từng bước một đi về phía Lâm Côn, mắt nhìn xuống Lâm Côn, trong ánh mắt lộ ra sự ngang ngược, sắc mặt xem thường, khóe miệng cong lên cười lạnh giống như một con hổ muốn ăn thịt người.

Lâm Côn không lập tức đứng lên mà ngồi xếp bằng ở trên mặt đất, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc hoảng sợ nào, ngược lại lộ ra bộ dạng ngả ngớn, rất giống với một tên lưu mạnh bình thường chơi xấu ngồi dưới đất.

“Ôi... phì!”

Lâm Côn phun ra một ngụm máu đờm, nhìn A Hổ đang đi đến càng lúc càng gần, khóe miệng cong lên, cười mắng: “A, hói đầu đáng chết, không ngờ mày lại làm cho ông đây nhìn thấy máu, hiện tại quỳ xuống gọi ông nội còn kịp!”

Anh vừa nói ra lời này, A Hổ hơi ngẩn người, ngay sau đó trên gương mặt lộ rõ sự tức giận, ban đầu anh ta chỉ muốn đánh cho thằng nhãi cả gan dám đi lên khiêu chiến uy nghiêm của mình một trận thật đau, nhưng bây giờ anh ta đã có ý định muốn giết chết người này!

Người ở dưới đài cười vang, chế giễu Lâm Côn không biết tự lượng sức mình, nhìn thấy được trên mặt A Hổ giận dữ đằng đằng sát khí, những người này lập tức đều im lặng, chờ đợi xem trò đẫm máu sắp diễn ra.

Tưởng Diệp Lệ không khỏi nhíu mày, cô nhìn ra được sát ý trong mắt của A Hổ, dưới tình thế cấp bách cô vội vàng quay đầu nhìn Phong Bưu đang đắc ý nói: “Phong Tử, nhanh bảo A Hổ dừng tay, không thể xuất hiện mạng người được!”

Tưởng Diệp Lệ sốt ruột nên nói chuyện cũng hơi lớn tiếng, mọi người xung quanh đều nhìn về phía cô, Mã Cẩm Khôi đại ca của Mã bang trong bốn bang phái lớn của khu Nam Thành cười lạnh nói với Tưởng Diệp Lệ: “Cô Tưởng, trên võ đài sống chết có số, điều này đã là quy tắc nhiều năm rồi, lẽ nào cô muốn thay đổi quy tắc này sao?”

“Quy tắc không thể sửa!”

“Đúng!”

...

Lập tức có người hùa theo, phần lớn những người này đều là người đứng đầu của các phái. Hiện tại, tình cảnh của Bách Phượng Môn ảm đạm, hơn nữa lập tức lại phải đối mặt với chuyện đổi chủ, bọn họ tất nhiên không để ý tới người phụ nữ Tưởng Diệp Lệ này. Thậm chí có người giống như Phong Bưu, đã âm thầm quyết định để ý đến thân thể của Tưởng Diệp Lệ.

Tưởng Diệp Lệ thầm cắn môi, cô đã dự đoán được ngày hôm nay mình sợ rằng sẽ không có kết cục tốt, nhưng điều duy nhất cô muốn làm chính là bảo vệ được Lâm Côn, không vì gì khác, chỉ bởi vì cô đã từng coi trọng người trẻ tuổi này, không muốn anh lại bị đánh chết ở trên võ đài như vậy, nói cho cùng đây cũng là một loại tâm tư yêu mến nhân tài.

Phong Bưu tất nhiên không muốn nghe theo Tưởng Diệp Lệ. Trước mắt, Tưởng Diệp Lệ là thịt cá, anh ta là dao thớt, căn bản không cần phải để ý tới cô, cho nên Phong Bưu chỉ cười mỉa mai nói. “Cô Tưởng, thật ngại quá, chúng tôi khó có thể làm theo ý của cô được!” Anh ta chuyển đề tài: “Tuy nhiên, nếu như cô Tưởng tự mình đi cầu xin A Hổ nhà chúng tôi, nói không chừng còn có thể có tác dụng đấy.”

Tưởng Diệp Lệ nhìn lên võ đài, môi cắn chặt, trong lòng có chút do dự, cô vừa muốn đứng lên, Lâm Côn trên võ đài lại đột nhiên nghiêng đầu, nhìn cô cười: “Bà chị này, cám ơn chị, nhưng thật sự không cần chị phải lo lắng, con mèo bệnh này muốn đánh chết tôi, ha ha... Không có cửa đâu!” Lâm Côn nói xong lại không chút hoang mang từ trên võ đài đứng lên, ánh mắt khinh thường nhìn về phía A Hổ: “Tới đi!”

A Hổ vốn đang chờ Tưởng Diệp Lệ mở miệng cầu xin mình, không nghĩ tới kết quả chờ đợi lại bị Lâm Côn trắng trợn khiêu khích, ở trong mắt anh ta, Lâm Côn trên cơ bản không khác gì đã chết, chỉ cần anh ta muốn lập tức có thể đánh chết thằng nhóc này, nhưng kết quả lại vượt ra ngoài dự đoán. Sắc mặt A Hổ lập tức sa sầm xuống, cơ mặt giật giật đầy dữ tợn, đột nhiên anh ta gào một tiếng, lại lao về phía Lâm Côn.

Sắc mặt Lâm Côn trở nên lạnh lùng, hai mắt híp lại, hai luồng sát khí sắc bén lập tức bắn ra, hai tay anh nắm lại, chân di chuyển đứng thủ thế, nghênh đón hai quyền nặng nề đang lao đến của A Hổ.

Bịch, bịch!

Hai tiếng vang thật lớn phát ra, theo đó là tiếng rắc rắc do khớp xương bị lệch vang lên, lần này Lâm Côn vận dụng toàn lực, trực tiếp đánh cho cùi chỏ của A Hổ bị lệch một cách nghiêm trọng, A Hổ buồn bực kêu lên một tiếng, cho dù dùng thuốc kích thích liều lượng lớn, anh ta vẫn không nhịn được đau phải kêu lên, đồng thời toàn thân lùi về phía sau hai bước.

Dưới bàn chân Lâm Côn vang lên hai tiếng leng keng, tấm sắt tạo thành nền lôi đài lập tức lún sâu xuống hai lỗ, sắc mặt của anh hơi đỏ lên, trong cổ họng chợt tanh, ngực mơ hồ bị đè nén muốn phun ra ngoài nhưng anh vẫn mạnh mẽ nhịn xuống, bất chợt trong ánh mắt lạnh lùng của anh có sát khí càng thêm nồng đậm, anh nhấc chân đi về phía A Hổ.

A Hổ chịu đựng cơn đau, quát to một tiếng ‘A’, hai cánh tay đồng thời vung lên, trong không khí vang lên hai tiếng rắc rắc, hai khớp xương cùi chỏ bị lệch vị trí đã lập tức khôi phục lại bình thường.

Ngay sau đó, A Hổ lại lao về phía Lâm Côn giống như một con hổ dữ phát điên, bàn chân Lâm Côn liên tục nhảy lên, nhanh nhẹn né nhanh A Hổ đánh từ thẳng tới, A Hổ nhanh chóng xoay người lại đánh về hướng anh, lúc này Lâm Côn đột nhiên nhảy lên cao, hai cái chân một trước một sau đá về phía đầu của A Hổ, tốc độ của hai chân này rất nhanh, chỉ thấy trong không khí có hai ảo ảnh hiện lên, lại nghe bịch, bịch hai tiếng nặng nề!

Trước đây khi ở trong bộ đội luyện lực chân, lúc đầu Lâm Côn cầm dưa hấu để luyện, sau đó là luyện với bao cát, cuối cùng là cầm tảng đá với kích thước bằng quả dưa hấu để luyện... Cho dù A Hổ sử dụng thuốc kích thích, đầu có cứng rắn nữa cũng không thể cứng bằng tảng đá được, lại nghe anh ta đau đớn kêu lên, đầu trực tiếp nện xuống sàn của võ đài, đập cho võ đài lõm sâu xuống, anh ta lập tức nhảy lên nhưng lúc này đã đứng không vững, dưới chân lảo đảo, trên đầu bị đập thủng một lỗ lớn, máu đang chảy ra như suối, thân thể lảo đảo vài cái rồi quỳ xuống đất, anh ta còn không cam lòng trừng mắt nhìn Lâm Côn, đột nhiên đầu cúi xuống, hoàn toàn ngất đi.

Trong sân đấu quyền anh ngầm lớn như vậy lại không có một âm thanh nào, tất cả mọi người giật mình nhìn lên võ đài, tiếng hít thở cũng trở nên nhỏ lại. Trên võ đài, A Hổ quỳ ở nơi đó, trên đầu có máu tươi nhỏ xuống võ đài, mùi máu lan ra khắp nơi.

Sau khi hết khiếp sợ, trong mắt Tưởng Diệp Lệ còn hiện ra vẻ mừng rỡ, cô nhìn Lâm Côn trên võ đài, trong lòng vui mừng nói không nên lời.

Phong Bưu ngồi ở bên cạnh Tưởng Diệp Lệ cũng choáng váng, trợn mắt nhìn A Hổ quỳ gối trên võ đài, lại nhìn về phía Lâm Côn bên cạnh. Trong mắt anh ta bắt đầu bắn ra một tia sát khí, nhưng rất nhanh đã áp chế xuống. Kết quả trận đấu võ đài ngày hôm nay đã rất rõ ràng, sẽ không có người nào đi tới khiêu chiến nữa, Phong Bưu đứng lên, cắn răng căn dặn đàn em ở phía sau: “Nhanh lên đó đỡ A Hổ đưa đi bệnh viện!” Nói xong, anh ta dẫn đầu đi về phía cửa lớn của sân đấu quyền anh ngầm.

Mấy vị đại ca khác cũng dẫn theo đàn em của mình rời đi, rất nhanh cả sân đấu quyền anh ngầm lớn như vậy đã trở nên vắng lặng. Tưởng Diệp Lệ dặn dò đàn em bên cạnh: “Nhanh đưa A Đông đi bệnh viện.” Cô nói xong lại mỉm cười đi về phía Lâm Côn.

“Cám ơn anh!” Tưởng Diệp Lệ chân thành nói lời cám ơn.

“Mệt chết ông rồi.” Lâm Côn không để ý đến cô, đặt mông ngồi ở trên võ đài, đến bây giờ ngực anh còn đang khó chịu, sức lực hai quyền của A Hổ vừa rồi tuyệt đối không nhỏ, khiến các bộ phận trong cơ thể của anh chấn động một hồi.

“Ngày hôm nay anh đã cứu Bách Phượng Môn của tôi, anh muốn tôi cám ơn anh thế nào cũng được.” Tưởng Diệp Lệ mỉm cười chân thành nói.

“Thật sao?” Lâm Côn quay đầu lại, dáng vẻ có phần hứng thú, trong ánh mắt không khỏi lộ ra mấy phần dâm tà. Trên thân người đàn bà quá chồng Tưởng Diệp Lệ này có hương vị quyến rũ cực kỳ, lúc trước anh thật sự còn chưa từng thử qua.

“Đúng vậy.” Tưởng Diệp Lệ gật đầu, trên mặt không có bất kỳ khó chịu nào, cô là một người phụ nữ đã lăn lộn trong cái giới xã hội này tới bây giờ, chuyện giữa nam và nữ cô tất nhiên nhìn ra được, hơn nữa tối hôm nay nếu không phải nhờ Lâm Côn xuất hiện, sợ rằng cô đã trở thành đồ chơi cho A Hổ, so với việc bị A Hổ đùa bỡn, còn không bằng hiến thân cho người có bản lĩnh không tầm thường trước mắt, chỉ cần anh có thể giúp mình bảo vệ cho Bách Phượng Môn, tất cả đều đáng giá.

Lâm Côn cười tà, vỗ nhẹ vào hai chân, nói: “Tôi đi không nổi, cô cõng tôi đi!”

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai

Copyright © 2022 - MTruyện.net