Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 77
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 77

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tưởng Diệp Lệ không chịu đứng lên, Lâm Côn không thể làm gì khác hơn là ngồi xổm ở trên mặt đất nghe cô nói rõ nguyên nhân trong đó. Tưởng Diệp Lệ thật lòng ngưỡng mộ tài năng của Lâm Côn, cũng thật lòng muốn đưa Bách Phượng Môn giao cho Lâm Côn.

Hiện tại, bốn phía Bách Phượng Môn đều có địch, thậm chí rất nhiều bang phái trong toàn bộ khu vực phía Nam của thành phố Trung Cảng này đều muốn nuốt nó vào, Bách Phượng Môn vốn là một bang phái đã từng có quyền thống trị một phần tư thế giới ngầm trong khu Nam Thành, nhưng sau khi người lạnh đạo trước đó của bang phái này, chồng của Tưởng Diệp Lệ - Hà Quân Vũ chết đi, phạm vi thế lực của Bách Phượng Môn lại càng lúc càng nhỏ, hiện tại chỉ còn lại một Vũ trường Bách Phượng Môn, nếu như dựa theo tình hình này, cho dù Lâm Côn xuất hiện giúp đỡ Bách Phượng Môn vượt qua tối nay, nhưng trong tương lai không lâu nữa, Bách Phượng Môn nhất định sẽ hoàn toàn bị những bang phái khác thâu tóm, đây là kết quả Tưởng Diệp Lệ không muốn nhìn thấy. Cô tình nguyện giao Bách Phượng Môn cho con rồng ẩn mình dưới sông là Lâm Côn này, cũng không muốn giang sơn chồng cô gầy dựng được khi còn sống để cho đám đối thủ một mất một còn ngày xưa hưởng lợi.

Nói xong những lời này, viền mắt của Tưởng Diệp Lệ đã ướt, chuyện phát triển cho tới tình trạng hôm nay là điều cô không muốn nhìn thấy, nhưng cô chỉ là một người phụ nữ chen chân vào trong giới xã hội đen này, dù sao lực uy hiếp cũng có hạn, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tình thế từng bước phát triển theo phương hướng cô không hy vọng nhất.

Nhìn Tưởng Diệp Lệ, cảm xúc trên mặt Lâm Côn trở nên nặng nề, trước mặt vốn là một người phụ nữ anh không quen không biết, nhưng lúc này anh lại bị cảm xúc của cô ảnh hưởng, anh có thể cảm giác được cô rất yêu người chồng đã mất của mình, cũng có thể cảm giác được cô thật sự không muốn bỏ xuống Bách Phượng Môn, trong lòng cô có đủ cảm xúc đan xen, nước mắt chua xót không ngừng chảy xuống trên gương mặt cô.

Lâm Côn trầm tư một lát, sau đó nắm lấy vai Tưởng Diệp Lệ muốn đỡ cô dậy, Tưởng Diệp Lệ vẫn không chịu đứng lên, trong ánh mắt đầy khẩn cầu nhìn Lâm Côn, giống như một cô gái nhỏ đáng thương.

Lâm Côn thở dài, nói: “Chị Tưởng, chị đứng lên trước đi, tôi không thể đồng ý chuyện tiếp nhận Bách Phượng Môn với chị được, nhưng tôi nghĩ đến một biện pháp khác, nếu như chị muốn nghe, chúng ta lại ngồi xuống từ từ nói chuyện, nếu như chị cố ý muốn quỳ, vậy tôi cũng không có cách nào, chỉ có thể xoay người về nhà.”

Tưởng Diệp Lệ mím môi, đứng lên, hai người cùng ngồi ở trên ghế sofa, Lâm Côn đốt một điếu thuốc, hút một hơi nói: “Chúng ta chẳng qua là bèo nước gặp nhau, chị có thể muốn giao Bách Phượng Môn cho tôi là đã coi trọng tới Lâm Côn tôi, tôi rất cảm kích, nhưng chị muốn tôi tiếp nhận Bách Phượng Môn, làm Boss lớn của Bách Phượng Môn thì tôi tuyệt đối không làm được.”

“Lâm...”

Tưởng Diệp Lệ muốn mở miệng, Lâm Côn vung tay cắt ngang lời cô: “Chị Tưởng, chị nghe tôi nói hết đã. Tôi không đồng ý tiếp nhận Bách Phượng Môn, nhưng tôi có thể giúp Bách Phượng Môn, sau này có gì cần hỗ trợ cứ việc tìm tôi!” Lâm Côn giúp Bách Phượng Môn không vì lý do gì khác, đơn giản là anh muốn giúp người phụ nữ đáng thương trước mắt này.

Tưởng Diệp Lệ im lặng nhìn Lâm Côn, qua nước mắt mơ hồ, cô lại nhìn thấy rõ người đàn ông trước mắt này thật lòng muốn giúp mình, lời nói ra cũng là lời nói thật lòng, trong lòng của cô vô cùng cảm kích, im lặng chừng năm giây, Tưởng Diệp Lệ mở miệng nói: “Lâm Côn, cám ơn cậu! Tuy nhiên, tôi hi vọng cậu có thể đồng ý một thỉnh cầu của tôi.”

Thấy cảm xúc Tưởng Diệp Lệ bình tĩnh lại, Lâm Côn cũng trở nên thoải mái hơn, anh cười nói: “Chỉ cần không bảo tôi làm Boss lớn Bách Phượng Môn, không làm chuyện gì vi phạm pháp luật, đụng vào giới hạn cuối cùng thì không có vấn đề gì.”

Khóe miệng Tưởng Diệp Lệ khẽ cong lên, cô không lập tức đưa ra thỉnh cầu mà nói: “Là đàn ông một lời đã hứa nhất định phải làm được!”

Trên mặt Lâm Côn thoáng động, hình như biết trước mình đã nhảy vào một cái bẫy...

Ánh mắt Tưởng Diệp Lệ kiên định nói ra đáp án: “Mời anh làm phó Boss của Bách Phượng Môn!”

Quả nhiên là một cái bẫy, Lâm Côn thật lòng không muốn bước chân vào giới xã hội đen, anh đồng ý giúp đỡ Bách Phượng Môn hoàn toàn là vì nể mặt Tưởng Diệp Lệ, đây không coi là bước chân vào giới xã hội đen, nhưng nếu như anh thành phó Boss của Bách Phượng Môn, vậy không thể nghi ngờ là một người trong giới xã hội đen chính cống. “Khụ khụ, cái này...”

“Đàn ông một lời đã hứa nhất định phải làm được!” Tưởng Diệp Lệ nói, trực tiếp khiến lời tới bên miệng Lâm Côn bị nghẹn trở lại. Trong lòng Lâm Côn lập tức than thở... Ôi, thật đúng là độc nhất là lòng dạ đàn bà!

Than thở thì than thở, tuy nhiên nghĩ lại, Lâm Côn cũng không cảm thấy đây là chuyện gì xấu, anh không muốn trở thành người trong giới xã hội đen chủ yếu là vì ngại thân phận của mình, trước kia anh là một người lính còn là chỉ huy trưởng của một binh đoàn, lúc này là đặc vụ của đội hành động đặc biệt, trên lý thuyết anh lăn lộn trong giới xã hội đen là không thích hợp. Nhưng lăn lộn trong giới xã hội đen cũng không nhất định là làm chuyện xấu, thời xưa còn có nhiều anh hùng cũng là kẻ cướp nhưng làm việc tốt chống lại cái xấu như vậy, tại sao anh không thể trở thành một xã hội đen chính nghĩa! Mặt khác, nếu như mình thành phó Boss của Bách Phượng Môn này, lợi ích trực tiếp nhất chính là sau này tới đây uống rượu không cần tốn tiền, cả năm cả tháng tính ra có thể tiết kiệm được không ít tiền đâu!

Từ trong cửa chính của vũ trường Bách Phượng Môn đi ra, trong miệng ngậm nửa điếu thuốc, các nhân viên phục vụ ở cửa lại đồng thanh kêu lên: “Hoan nghênh quý khách lần sau lại tới!” Lâm Côn quay đầu lại, nhìn bảng hiệu với ánh sáng chói lòa của Bách Phượng Môn, mình tự nhiên đã trở thành phó Boss của vũ trường này rồi!

Mặt đất thức tỉnh trong ánh nắng tươi sáng, nước biển nhộn nhạo lấp lánh, một ngày mới bắt đầu, Lâm Côn giống như trước kia làm bữa sáng, sau đó đứng ở đầu cầu thang gọi hai mẹ con trên lầu xuống ăn sáng.

Một nhà ba người ăn bữa sáng xong, Lâm Côn lại lái chiếc Carolla của Sở Tĩnh Dao đưa Lâm Lâm đến trường, dọc đường đi Lâm Lâm rất vui vẻ, giống như mọi ngày hỏi Lâm Côn về đủ các loại vấn đề kỳ quái của trẻ con, Sở Tĩnh Dao lại không nói tiếng nào, từ bữa sáng đến bây giờ cô đều đối xử với Lâm Côn như thế, gần như là lạnh lùng.

Đưa Lâm Lâm vào nhà trẻ xong, Lâm Côn quay người trở về vừa muốn ngồi vào trong xe lại phát hiện Sở Tĩnh Dao đã ngồi vào trong xe trước anh, anh cho rằng Sở Tĩnh Dao muốn tự mình lái xe nên chuẩn bị ngồi vào ghế phụ, kết quả cửa xe lại bị khóa lại, sau đó anh trơ mắt nhìn chiếc Carolla nghênh ngang rời đi.

“Ôi trời, cô gái này thật là!” Lâm Côn đứng tại chỗ nói một tiếng, cảnh tượng như vậy vừa lúc bị Lý Xuân Sinh đưa Tô Hữu Bằng tới trường nhìn thấy được, người này ngứa da chạy tới trêu ghẹo nói: “Sư phụ đã bị sư mẫu ném lại!”

“Hừ...”

Lâm Côn hít một hơi qua kẽ răng, quay đầu lại nhìn người không có việc gì lại ngứa da này: “Buồn cười lắm sao?”

“Đúng, rất buồn cười.” Lý Xuân Sinh cười ngây ngô nói.

“Tôi cho cậu cười này!” Một tay của Lâm Côn vung lên, trực tiếp vỗ vào trên gáy của Lý Xuân Sinh, anh ta đau đớn trực tiếp kêu lên một tiếng, thiếu chút nữa đầu cắm xuống mặt đất, ngẩng đầu lên anh ta oan ức nhìn Lâm Côn. “Sư phụ không phải là bị sư mẫu ném lại sao? Sư phụ làm gì trút giận lên người tôi...”

Lâm Côn cười lạnh lại giơ một tay lên. Lý Xuân Sinh cho rằng anh lại muốn đánh mình, vội vàng co người lùi về phía sau, Lâm Côn vỗ nhẹ vào vai anh ta, nói chuyện đầy ẩn ý: “Xuân Sinh à, sau này cậu nhớ cho kỹ, tôi nhận cậu làm đồ đệ lại không lấy một xu, nhưng trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, nếu như tâm trạng tôi không tốt sẽ đánh thằng nhóc nhà cậu để phát tiết, coi như là thu học phí của cậu.”

“Hả?” Lý Xuân Sinh lập tức xanh mặt, hoảng sợ cầu xin: “Sư phụ, hay để tôi nộp học phí cho sư phụ đi.”

“Không cần, sư phụ cậu không thiếu tiền, chỉ thiếu một bao cát thịt người để trút giận thôi.” Lâm Côn cười nói, trong ánh mắt đầy vẻ giảo hoạt, nhìn Lý Xuân Sinh run như cầy sấy, thậm chí còn muốn khóc.

Lý Xuân Sinh lái chiếc Toyota Prado đưa Lâm Côn về khu biệt thự, ban ngày Lâm Côn không có chuyện gì, cho dù hiện tại anh là phó Boss của Bách Phượng Môn, nhưng ở trong mắt anh điều này chỉ là có danh không có thực, anh mới không đi quản chuyện bên trong Bách Phượng Môn, cho nên anh vẫn nhàn rỗi giống như trước đây. Ban ngày Lý Xuân Sinh cũng không có chuyện gì làm, Lâm Côn lại bảo Lý Xuân Sinh lái xe vào khu biệt thự, dừng ở trước cửa lớn của biệt thự số 7.

Lý Xuân Sinh từ trên xe bước xuống, câu nói đầu tiên là: “Sư phụ, thật sự không nhìn ra sư phụ đúng là người có tiền đấy!”

Lâm Côn trừng mắt với người đồ đệ không biết nói chuyện này. “Tại sao lại nói tôi thật đúng là người có tiền, lẽ nào sư phụ cậu nhìn qua rất bình thường sao?”

Lý Xuân Sinh không để ý tới Lâm Côn mà trực tiếp đi về phía trong biệt thự, muốn xem thử khu nhà cấp cao này, anh ta cũng coi sự im lặng này là câu trả lời cho Lâm Côn, không nói gì lại đại biểu là ngầm đồng ý Lâm Côn là một người bình thường.

“Hừ, thằng nhóc nhà cậu!”

Lâm Côn kêu một tiếng, lập tức lại đuổi theo Lý Xuân Sinh, Lý Xuân Sinh vắt chân lên cổ bỏ chạy, nhưng anh ta làm sao có thể chạy nhanh hơn Lâm Côn được, cuối cùng vẫn bị một đập mạnh đánh vào trên gáy.

“Bài học đầu tiên ngày hôm nay là tưới rau, sau đó đứng trung bình tấn.” Lâm Côn xách cái ghế nhỏ ngồi ở cửa, trong miệng ngậm điếu thuốc lá, nhìn Lý Xuân Sinh đang đứng nghiêm, ra lệnh nói.

“Sư phụ, cái này...” Lý Xuân Sinh muốn kháng nghị, anh ta tới học võ công muốn làm cao thủ võ lâm, từ trước đến nay anh ta chưa từng làm loại việc nặng như tưới rau này, Lâm Côn đột nhiên vung tay lên, anh ta lập tức rùng mình nuốt những lời còn lại vào, ngoan ngoãn cầm thùng nước đã chuẩn bị sẵn bên cạnh đi tưới rau.

Nhìn Lý Xuân Sinh làm việc vụng về, Lâm Côn cảnh cáo nói: “Thằng nhóc, cậu cẩn thận một chút cho tôi, nếu như làm hỏng vườn rau của tôi, tôi không đánh cho cậu mập thành heo thì không yên đâu.” Anh vừa nói xong, Lý Xuân Sinh lập tức cẩn thận hơn.

Một vườn rau không lớn, bình thường Lâm Côn chỉ tưới hết mười phút đã xong, Lý Xuân Sinh lại mất gần một giờ. Sau khi tưới rau xong, anh ta đã mệt tới mức đầu đổ đầy mồ hôi, ném thùng nước sang bên cạnh rồi ngồi trên mặt đất thở hổn hển. Lâm Côn đang ngồi ở cửa, đeo một chiếc kính râm lớn phơi nắng, đột nhiên anh gọi Lý Xuân Sinh: “Đứng lên, từ giờ trở đi đứng trung bình tấn nửa tiếng!”

Lý Xuân Sinh không dám chậm trễ, vội vàng từ dưới đất bò dậy, đi tới trước mặt Lâm Côn, dưới chân đứng vững làm tư thế trung bình tấn. Lâm Côn không chỉ dạy gì, mặc cho anh ta sử dụng tư thế đứng trung bình tấn không đúng tiêu chuẩn. Chưa đến hai phút, Lý Xuân Sinh lại bịch một cái ngã ngồi trên đất, trên gương mặt đầy mồ hôi nói: “Sư phụ, không được, tôi không kiên trì nổi, vừa tưới rau xong lại đứng trung bình tấn, thật sự chịu không nổi.”

Lâm Côn tháo kính râm xuống, cười nói: “Cậu vẫn nên đi về nhà đi.” Anh nói xong lại đứng lên muốn trở về phòng.

“Được rồi!” Lý Xuân Sinh vui mừng nói, tuy nhiên anh ta lập tức cảm thấy có điểm không thích hợp lại hỏi: “Sư phụ, tôi tới học võ công, vì sao lại bảo tôi về nhà chứ?”

Lâm Côn quay đầu lại, thản nhiên nói: “Sức chịu đựng của cậu chưa đủ, kiên trì không lâu, không thích hợp luyện võ công. Cậu cho rằng cao thủ võ lâm đều tu luyện bí tịch võ công ra sao? Đó là trong tiểu thuyết võ hiệp, cao thủ chân chính đều phải rèn luyện từng chút một mới có được, da thịt của thằng nhóc nhà cậu quá quý giá, không chịu nổi mệt nhọc này, cho nên tôi nói cậu vẫn nên sớm về nhà muốn làm gì thì làm cái đó đi.”

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Đóa Ngô Đồng Nở Rộ

Copyright © 2022 - MTruyện.net